- Trang chủ
- Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu
- Chương 30: Ôm
Tác giả: Đông Nhật Nãi Trà
Editor: An Hàn23
Cao Lãng nôn nóng, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ vành mắt đỏ hoe không nói lời nào của Ứng Uyển Dung, dáng vẻ đặc biệt tủi thân, tim như bị bóp chặt lại, cực kỳ không muốn cảm thụ cảm giác này.
Giữ chặt vòng eo của Ứng Uyển Dung, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy? Đau đầu hay đau bụng sao? Nếu không, để anh xoa cho em một cái..."
Chưa nói hết lời liền bị Ứng Uyển Dung đánh một cái lên lồng ngực cứng rắn, đây quả thật không phải là nắm đấm như nước nữa, Ứng Uyển Dung dùng đến bảy tám phần sức lực.
Sự sợ hãi, lo lắng trong khoảng thời này của cô toàn bộ bộc phát ra, cô biết Cao Lãng có thân phận đặc thù, cô phải làm quen...
Nhưng anh không nên một câu cũng không nói, liền biến mất mấy tháng. Cô gọi điện không tìm được người, mỗi ngày vùi đầu vào học tập, ép buộc bản thân phải quên đi chuyện này.
Nhưng lúc nhìn thấy Cao Lãng thì mọi thứ đều sụp đổ hoàn toàn, anh vẫn như vậy, ánh mắt sâu thẳm, sâu trong đáy mắt chất chứa sự cưng chiều không hề tan đi, vẫn giống như ngày trước.
Ứng Uyển Dung khàn giọng hỏi: "Anh đi đâu vậy? Tại sao không nói cho em biết một tiếng? Có biết em đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc điện thoại không?"
Cao Lãng áy náy ôm chặt Ứng Uyển Dung, nhận sai nói: "Thật xin lỗi..."
Ứng Uyển Dung nhắm hai mắt lại, dựa vào bộ ngực ấm áp của người đàn ông, những sự lo lắng kia cũng từ từ đi xa, nhỏ giọng nỉ non nói: "Không biết là em sẽ lo lắng cho anh sao? Nếu còn có lần sau nữa, em liền..."
Giọng nói của Cao Lãng căng lại nói: "Ngoại trừ việc ly hôn, những việc khác em muốn như thế nào cũng được."
Ứng Uyển Dung hít hít mũi, cảm giác mình bây giờ có chút mất thể diện, cũng may là nơi này không có người, nếu không cô cũng không biết giấu mặt vào đâu bây giờ.
"Anh nghĩ hay thật! Ai nói muốn ly hôn chứ? Nếu còn có lần sau nữa, em liền đi mua sầu riêng về." Ứng Uyển Dung nhíu nhíu cái mũi nói, tật xấu này nhất định phải đổi!
Cao Lãng không hiểu gì, "Em muốn ăn sầu riêng hả? Lần sau anh đi mua cho em. Anh tưởng là em thích ăn loại trái cây khác."
Ứng Uyển Dung trừng mắt nhìn anh một cái, cái đồ ngốc này, "Không phải mua về để ăn, em muốn cho anh quỳ trên đó, chờ anh biết lỗi của mình, viết một bản kiểm điểm, bảo đảm không bao giờ... tái phạm nữa!"
Mắt Cao Lãng cũng không nháy trực tiếp nói: "Vợ sắp xếp như thế nào, anh liền làm như thế."
Thấy Ứng Uyển Dung không còn tức giận nữa, liền nhẹ giọng nói ở bên tai cô: "Làm sao vậy? Vui mừng sao? Nếu không để lát nữa anh đi mua, quỳ ở chỗ cửa này, như thế nào?"
Ứng Uyển Dung hừ một tiếng, không đồng ý cũng không phản đối, vặn vẹo thân thể muốn tránh khỏi ngực anh, "Em muốn đến đoàn phim tìm Nhạc đạo, anh buông em ra trước đã."
Cao Lãng nhíu mày lại, buông lỏng tay ra, trong ngực liền trống rỗng, đáy mắt lóe lên một tia mất mác. Một mùi hương nhẹ nhàng thổi qua, Cao Lãng cảm giác trên môi nóng lên, Ứng Uyển Dung vừa chạm qua liền bỏ chạy.
Cao Lãng yên lặng giơ tay lên sờ sờ đôi môi, cười ngây ngô chốc lát liền đuổi theo, hôm nay anh muốn phụng bồi Uyển Dung, ngày mai anh sẽ phải đến trường quân đội, cũng phải mất mấy ngày mới trở lại được.
Nếu như có thể, anh muốn thời thời khắc khắc có thể dính vào sau lưng Ứng Uyển Dung, giúp cô bưng trà rót nước, nhìn cô nở nụ cười rực rỡ, trái tim trống vắng của anh cũng được nụ cười đó lấp đầy bằng sự ấm áp.
Ứng Uyển Dung cũng không có chạy quá nhanh, chưa đi được mấy bước liền bị Cao Lãng đuổi theo, Ứng Uyển Dung không tiếp tục hỏi tới tình huống của anh, nếu muốn nói thì tự nhiên anh sẽ nói, không muốn nói thì cô có hỏi cũng không làm được gì?
Chỉ cần người bình an đứng bên cạnh cô, đó không phải là điều tốt nhất hay sao?
Nhìn người đàn ông nghiêm túc liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh, cẩn thận che chở cho cô không bị trượt chân, cô liền không nhịn được nhét tay vào trong tay áo của người đàn ông, tay áo của áo khoác quân phục vừa lớn lại rộng, hai người có dựa gần vào nhau một chút, căn bản là không có ai thấy mười ngón tay đan xen vào nhau của hai người.
Đôi mắt đen của Cao Lãng mềm mại đi rất nhiều, hồi ức về những thứ lạnh lẽo xen lẫn với khói súng ở nơi kia cũng từ từ đi xa, trong lòng được lấp đầy bởi nụ cười trộm dưới khóe môi của Ứng Uyển Dung.
"Lát nữa em sẽ nói với Nhạc đạo anh là trợ lý của em, hôm nay đặc biết đến để làm chân chạy vặt, có được không?"
Dĩ nhiên là Cao Lãng thoải mái đồng ý, thậm chí còn làm thỏa đáng hơn.
"Anh xin nghỉ mấy ngày vậy? Anh muốn ở lại đây mấy ngày, em ở đây sẽ rất bận rộn, chắc rằng năm nay cũng không có thời gian để về nhà ăn tết, anh có thể thay em về thăm ba mẹ một chút. Nếu không ba mẹ ở quê sẽ thấy rất hiu quạnh..."
Dĩ nhiên là Ứng Uyển Dung nói ba mẹ hai bên, ngày lễ quan trọng nhất đối với người dân cả nước chính là tết âm lịch, bình thường không thể trở về cũng không sao, ngày tết mà không trở về sẽ khó tránh khỏi có chút mất mát.
"Ừ." Cao Lãng đáp một tiếng, nắm lấy ngón tay lạnh như băng của Ứng Uyển Dung nói: "Quân doanh có cho anh một xuất đi bồi dưỡng, lần này anh đến thủ đô chính là định đi trường quân đội báo cáo."
Ứng Uyển Dung kinh ngạc dừng bước lại, suy nghĩ một chút hỏi: "Muốn học tập bao lâu? Sẽ không trở về sao?"
"Học tập một chút quan niệm lý luận theo lối mới rồi mới trở về, chắc sẽ bồi dưỡng khoảng một năm, bình thường sẽ ở lại trường quân đội, được nghỉ hai ngày cuối tuần. Anh tính sẽ thuê một phòng nhỏ, lúc em được nghỉ có thể qua đó gặp anh."
Ứng Uyển Dung nhíu mày, lời nói của người đàn ông dù có đúng đắn nghiêm túc như thế nào, thật ra thì chính là cảm thấy ở lại chỗ của người khác sẽ không thoải mái đi?
"Gía phòng ở đây..." Ứng Uyển Dung do dự nói, bây giờ cô không có tiền lương, Cao Lãng đi bồi dưỡng chắc cũng mất tiền lương đi? Thuê phòng ở nơi này, còn phải chuẩn bị đồ dùng thường ngày gì đó, chi tiêu cũng không phải là ít.
Nắm lấy ngón tay của cô, vốn định bóp đầu mũi mượt mà của cô gái này, cuối cùng vẫn là nhìn thấy sau lưng Ứng Uyển Dung có người đàn ông lạ đang đi đến, liền đành phải từ bỏ.
"Việc này em không cần phải lo lắng, mặc dù anh là đi bồi dưỡng, nhưng mà trong quân đội vẫn phát tiền lương, vẫn đủ tiền để thuê phòng." Cao Lãng nhìn sau lưng Ứng Uyển Dung một chút rồi nói: "Có người đến tìm em này."
Ứng Uyển Dung xoay người, Cao Lãng thả tay ra, ngón tay của cô thuận tiện đút vào trong túi, vừa giương mắt nhìn, hóa ra là Nhạc Tu Minh.
"Nhạc đạo, sao ngài lại đến đây vậy? Tôi con đang muốn đến đoàn phim tìm ngài đây." Ứng Uyển Dung cười nói.
Nhạc Tu Minh buồn bực liếc nhìn người đàn ông đứng sau lưng Ứng Uyển Dung, từ tư thế đứng của hai người có thể nhìn ra họ rất thân mật, chẳng lẽ hai người này là người yêu?
Ứng Uyển Dung thấy Nhạc Tu Minh dùng ánh mắt bất ngờ trực tiếp nhìn thẳng vào Cao Lãng, sóng mắt chuyển một cái nói: "Đây là chồng tôi Cao Lãng, hôm nay anh ấy rảnh rỗi, liền đến nhìn điều kiện làm việc của tôi một chút. Không biết có thể để anh ấy theo vào đoàn phim được không? Anh ấy có thể giúp tôi lấy nước đưa quần áo."
Nhạc Tu Minh chẫm rãi liếc nhìn Ứng Uyển Dung và Cao Lãng, sờ sờ cằm, lông mày vừa động, nói: "Có thể, nhưng mà cơm hộp của đoàm phim cũng có hạn. Như vậy đi, không phải hôm nay cô muốn bắt đầu quay phim sao, vị này, không bằng cũng đến là khách mời thử xem?"
Hai tay Ứng Uyển Dung ôm ngực, từ chối một tiếng: "Đạo diễn, ngài còn chưa đưa hợp đồng cho tôi nữa đó, bây giờ liền nhớ thương lên người chồng của tôi nữa sao? Đưa một hộp cơm liền muốn đuổi chúng tôi? Hơn nữa không thể để anh ấy lộ mặt, lần tính toán này của Nhạc đạo ngài coi như là sai lầm rồi."
Ứng Uyển Dung như đóa hoa hồng có gai, chậm rãi phản bác, giọng nói êm ái khiến cho người nghe không có cách nào mà tức giận được.
"Việc này không thành vấn đề, hơn nữa, ai nói tôi muốn cậu ấy lộ mặt, vai quần chúng nha, có thể che mặt, lộ bóng lưng, tuyệt đối sẽ không để cho cậu ấy phạm sai lầm!"
Mặt mày Ứng Uyển Dung cong cong, khóe môi mang theo ý cười, liếc xéo Cao Lãng một cái, đối với việc khiến cho Nhạc Tu Minh nói mấy lời mà không để ý như vậy, thật ra trong lòng cô vẫn rất hài lòng. Vừa nhìn Nhạc Tu Minh liền biết là không thể đối đãi với người này theo lẽ thường, bạn càng không coi ông ấy là người xa lạ, dùng sức đùa bỡn với tính tình nhỏ, ngược lại ông ấy lại càng hưởng thụ.
Cao Lãng bày tỏ cái gì cũng nghe Ứng Uyển Dung, anh không có ý kiến. Đến trường quay Nhạc Tu Minh liền bảo người đi gọi người trang điểm đến đây, quần áo đều là kiểu dáng cổ trang, nam nữ tách ra đi thay đồ.
Nhạc Tu Minh chính là coi trọng thân hình cao lớn của Cao Lãng, khoác thêm chiến giáp, máy quay ở xa xa thỉnh thoảng lướt qua, sẽ không quay quá mức rõ ràng khuôn mặt của anh, có thể khiến khí thế thiết huyết lộ ra quanh người anh, thật sự là một diễn viên quần chúng tốt!
Toàn thân Cao Lãng được bao phủ bởi chiến giáp, hơn phân nửa mặt mũi đều bị che kín, chỉ lộ ra từ phần mũi trở xuống, thân hình cao lớn hóa thân thành tướng quân của địch, càng làm nổi bật lên sự uy vũ bất phàm.
Nhạc Tu Minh có chút phiền não, bởi vì một lát nữa phải quay cảnh cưỡi ngựa, cho nên Cao Lãng ngoài cái danh diễn viên quần chúng thì còn có một biệt danh khác -- thế thân.
Coi là thế thân cho nhân vật tướng quân này nhưng thật ra ông có mời một nam diễn viên khác, bởi vì cưỡi ngựa không giỏi, cho nên yêu cầu dùng thế thân, người này đến bây giờ còn chưa có vào đoàn phim.
Hình tượng và khí chất của Cao Lãng có thể bỏ xa tên diễn viên đó đến mấy con phố, nếu có thể thay người được thì thật tốt...
Trong đầu Nhạc Tu Minh lướt qua vài hình ảnh đầu năm nay, liền bị một thân áo bào đỏ thẫm của Ứng Uyển Dung làm cho kinh sợ, mặc dù vẫn không thay đổi vẻ bên ngoài, trang điểm thêm một chút, nhưng mà đúng là khí chất hoàn toàn không giống như cũ một chút nào.
Đôi mắt Ứng Uyển Dung trầm tĩnh, bộ quần áo màu đỏ trên người khiến cho người khác phảng phất nhìn thấy cái cảnh công chúa Minh Châu đứng trước trận thế của quân sĩ Đại Uyển, khích lệ tinh thần của tất cả mọi người.
Thợ trang điểm đi đến đưa Ứng Uyển Dung đến chỗ ngồi, hai người có kinh nghiệm trang điểm chia nhau ra xử tóc và quần áo cho cô. Dùng thủ pháp phức tạp vén mái tóc dài lên, có vẻ đoan trang cao quý.
Thợ trang điểm cẩn thận suy nghĩ nhìn khuôn mặt của Ứng Uyển Dung, bút kẻ lông mày nhẹ nhàng phác họa, đôi lông mày lá liễu xuôi theo đôi mắt trong suốt động lòng người, cánh môi không vẽ mà đỏ, cái Nhạc Tu Minh yêu cầu chính là đẹp, vẻ đẹp đạt đến cực điểm mà lại buông thả.
Hôm nay muốn quay cảnh công chúa Minh Châu đã sớm bị bóng ma nước mất nhà tan bao phủ, biết rõ Đại Uyển nằm trong vòng vây của kẻ khác, mà nàng ở nơi này múa một điệu múa khuynh thành, ngoại trừ khích lệ tinh thần, còn làm tê dại ý thức kẻ địch, càng chắc chắn quyết định lấy mình làm mồi, chuẩn bị đánh vào phía sau của địch...
Cao Lãng vẫn đứng ở nơi đó, nhìn Ứng Uyển Dung hóa trang xong, đứng lên thử đi lại, tiếng hít khí vang lên xung quanh, rối rít dùng ánh mắt ngạc nhiên thán phục nhìn Ứng Uyển Dung và... Nhạc Tu Minh.
Đạo diễn ngài đào được nữ chính từ chỗ nào vậy! Lúc trước khi chưa có thay quần áo nhìn qua còn không quá nổi bật, thay đổi tạo hình một cái, chính là khác nhau một trời một vực.
Chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, mắt ngọc mày ngài, ặc, còn từ nào có thể hình dung nữa đây? Mọi người trong đoàn phim nghèo khó đang tận lực suy nghĩ, người phối diễn cùng muốn nói đùa một chút cũng đang mang vẻ mặt mờ mịt đứng cạnh cửa.
Gương mặt của Nhạc Tu Minh đỏ bừng, đặc biệt không có mắt nhìn mà chặn ngang tầm mắt giao nhau của đôi vợ chồng son, vỗ tay thật mạnh nói: "Qúa tuyệt vời, quả thật so với tưởng tượng của tôi giống nhau như đúc, một lát nữa cô tùy tiện múa vài điệu là được, hậu kỳ sẽ biên tập cắt nối rồi ghép thêm nhạc, không cần quá khẩn trương."
"Người này..." Nhạc Tu Minh nhớ ra ông còn chưa biết tên người đàn ông này, bị nghẹn lại.
"Tôi tên là Cao Lãng."
"Oh, Cao Lãng à. Một lát nữa cậu phải cưỡi ngựa, có biết không? Sẽ có người nói cho cậu biết phải làm gì, cậu cưỡi ngựa đến trước mặt, rồi liền ôm Uyển Dung lên lập tức, được không? Đừng lo lắng, ngựa này đã được huấn luyện rồi, hôm nay tôi đặc biệt mượn từ đoàn phim khác đến dùng một ngày. Mọi người cần phải nắm chắc thời gian để quay." Nhạc Tu Minh phân phó nói.
"Được." Cao Lãng nói xong nhìn Ứng Uyển Dung đang nở nụ cười với anh, trời đất như có vẻ ảm đạm phai màu hơn.
Nếu như công chúa Minh Châu là cô gái có dung mạo tuyệt thế như thế này, cũng khó trách sẽ dẫn đến sự thèm muốn của các nước khác, thề phải chiếm đoạt được sắp xếp vào trong hậu cung của mình để có thể ngày đêm ngắm nhìn.
Trải qua một đêm, tuyết ở trường đua đã tích thành một tầng mỏng, loại giày Ứng Uyển Dung đi chính là giày thêu mềm mại, giẫm lên trên tuyết thật sự là lạnh thấu xương. Không giống Cao Lãng, quanh người đều bị khôi giáp che kín, đáy giày giẫm trên tuyết để lại dấu chân.
Nhìn thấy Ứng Uyển Dung chậm rãi đi theo phía sau, trên người còn khoác thêm một chiếc áo khoác màu bên ngoài, mũ trùm đầu che kín gió tuyết, trông như một gốc mai đỏ mạnh mẽ trong tuyết.
Cao Lãng do dự trong chốc lát rồi liền quay người đi đến trước mặt Ứng Uyển Dung, áo choàng màu đen nâng lên một góc nhỏ, anh liền trực tiếp ôm lấy Ứng Uyển Dung đi đến giữa trường đua.
Mọi người xung quanh rối rít che miệng lại kêu lên, chưa từng có ai thấy qua trận thế như thế này, cái này, cái này, cái này, cho dù có là bạn trai cô đi nữa, cũng hơi quá mức đi?
Nhạc Tu Minh co rút khóe miệng, lắc đầu một cái, quên đi, vốn dĩ ông cảm thấy mang đôi giày kia đi trên tuyết thì quá lạnh, hơn nữa bây giờ tuyết càng rơi càng lớn, sẽ không thể quay xong được, vất vả tập hợp hơn trăm diễn viên quần chúng cũng phải khoanh tay đứng nhìn!
Ứng Uyển Dung chỉ kinh ngạc trong chớp mắt, liền bị loạn thần tặc tử to gan ôm lấy, khóe môi giương lên nở một nụ cười như hoa, cánh tay mềm mại khoác lên cổ Cao Lãng, ngón tay xấu xa nhẹ nhàng đụng chạm vào vành tai của anh, trong nháy mắt cảm nhận được bắp thịt của người đàn ông căng cứng lại.
"Đừng lộn xộn! Nếu không anh liền thả em xuống cho em tự mình đi." Giọng nói của Cao Lãng có chút khàn, sao Ứng Uyển Dung lại nghe không hiểu là trong lòng anh đang dậy sóng, nghĩ sai mới là lạ.
"Quan nhân..." Giọng nói mềm mại của Ứng Uyển Dung vẫn mang ý xấu như cũ, thân thể mềm mại tựa vào ngực anh, đôi mắt trên khuôn mặt tuyệt sắc nhìn thật sâu vào anh.
Đáng chết! Cao Lãng thề, cô gái này mà nhìn anh như vậy nữa, anh không phải là...! (Editor: là gì đó anh=))) *hehehe*)
Anh cũng không thể làm gì được, bởi vì đã đi đến giữa trường đua, trái phải hai bên để các giá điều khiển máy quay, trên mặt đất trải đường ray cho máy quay di chuyển, đến lúc đó sẽ chia làm hai góc quay, hậu kỳ sẽ biên tập lại thành một đoạn quay ngắn hoàn chỉnh.
Ứng Uyển Dung nín cười đứng ở trong sân, chờ Cao Lãng âm thầm lườm cô một cái liền đi theo huấn luyện viên đang cưỡi con ngựa chiến màu đen thuộc về anh, đang cho ngựa di chuyển tại chỗ.
Cô cũng không có thời gian cười thầm, cái lạnh như băng giá theo đầu ngón chân, bắp chân, lan đến tim, khiến cô không nhịn phải quấn chặt áo khoác ngoài thêm nữa, cảnh quay này không có lời kịch, cũng chỉ có nhảy múa, với việc bị quân địch bắt được.
Nhưng thời tiết lại là một vấn đề, hơn nữa đứng như vậy một lúc, bông tuyết cũng đã phủ kín lông mi của cô, tuyết rơi như lông ngỗng lướt nhẹ theo gió, các diễn viên quần chúng cũng nhỏ giọng oán trách thời tiết như vậy còn phải quay phim, rõ là quá khổ.
Nhạc Tu Minh chờ mọi người sắp xếp đồ đạc xong, nhân viên đi đến nơi, liền cầm cái loa phóng thanh trên tay đứng trong lều hô: "Diễn viên quần chúng lặng yên hết đi, đứng ngay ngắn thành hàng, Ứng Uyển Dung, chuẩn bị nha!"
Ứng Uyển Dung gật đầu một cái, làm một động tác tay, Nhạc Tu Minh trở lại ngồi lên ghế đạo diễn, nhân viên làm việc đứng bên cạnh đã dập bảng, ra hiệu bắt đầu cảnh quay.
Mặt mũi Ứng Uyển Dung trầm tĩnh, xoay người nhìn quân sĩ Đại Uyển phía sau, đôi mắt lay động, mở miệng nói: "Minh Châu không thể ra trận giết địch, chỉ có thể dâng lên một khúc chiến vũ cho chư vị, chúc Đại Uyển giành được thắng lợi trở về! Đại Uyển tất thắng!"
Áo bào đỏ rực ném trên mặt tuyết, trống trận vang lên cách đó không xa, kèm theo tiếng kèn minh hưởng, cơ thể Ứng Uyển Dung di chuyển, cánh tay duỗi ra, như muốn đón gió bay lên, làn váy nhảy múa theo bông tuyết.
Minh Châu Đại Uyển trong tuyết nở rộ ra màu sắc kiều diễm, các tướng sĩ Đại Uyển không kiềm được nhiệt huyết sôi trào, binh khí của hai quân giao nhau, tiếng binh khí va chạm vang lên xoèn xoẹt, chẳng mảy may cắt ngang điệu múa của công chúa Minh Châu.
Quân sĩ Đại Uyển bọn họ biết, bọn họ không thể lui về phía sau! Phía sau họ chính là công chúa Minh Châu, nàng múa điệu chiến vũ vì họ, sợi tóc màu đen tung bay tứ phía, viên bảo thạch màu đỏ ấn giữa mi tâm khiến khuôn mặt cô như ngọc.
Cao Lãng cưỡi chiến mã xông vào trong loạn quân, phóng tới chỗ Minh Châu, quân sĩ chúng quanh cũng bị chiến mã của anh xô ngã, duỗi cánh tay một cái, Minh Châu đã ngồi trên chiến mã của anh...
"Tốt! Cạch!"
Nhạc Tu Minh trực tiếp dùng loa hô lên, khỏi nói có bao nhiêu hài lòng, ông không có nhìn lầm người, hai người này hợp tác với nhau càng không chê vào đâu được. Thậm chí Ứng Uyển Dung cũng khiến cho ông có chút kinh hỉ.
Không nghĩ tới Khang đạo sẽ đào tạo được người như vậy, kỹ thuật nhảy múa này của Ứng Uyển Dung cũng quá tuyệt mỹ rồi, hình ảnh gần như sạch sẽ gọn gàng cũng không cần phải biên tập lại.
Ho khan một cái, dĩ nhiên lời này có chút khoa trương, giống như những diễn viên quần chúng phía sau kia, vẻ mặt còn có chút chưa thích hợp, chắc rằng còn phải yêu cầu tập luyện thêm chút nữa.
Cao Lãng trực tiếp cưỡi ngựa đưa Ứng Uyển Dung vào trong lều, mới đi xuống khỏi ngựa. Chuyện đầu tiên không làm làm việc khác, mà là để cho Ứng Uyển Dung ngồi xuống, nâng chân của cô lên, cởi đôi giày thêu kia xuống.
Ứng Uyển Dung bất đắc dĩ cười một tiếng, giúp anh tháo mũ giáp xuống, mới nhìn rõ đôi lông mày đang nhíu chặt lại của anh, bàn tay giữ chặt chân cô khiến cho không có cách nào rút về.
"Khụ khụ, Nhạc đạo, thật ngại quá, để cho ngài phải chê cười rồi. Đầu óc của Cao Lãng lại đang đình công rồi." Quanh cổ của Ứng Uyển Dung cũng nhiễm sắc đỏ, việc này tuyệt đối không phải do máy sưởi bên cạnh gây nên!
Coi như cô có thích lén lút trêu đùa Cao Lãng, nhưng mà bị anh nắm chân, thản nhiên quỳ một chân, cô vẫn có chút ngượng ngùng. Cô chưa từng nghĩ tới việc để cho Cao Lãng làm như vậy trước mặt người khác, nhưng không thể phủ nhận, cảm giác có người quý trọng thật tốt...
"Chân của em lạnh quá, anh giúp em làm ấm, khi về phải ngâm nước ấm." Hai tay Cao Lãng cho chân cô, cách một tầng vải xoa lên, mấy cô bé đứng bên cạnh đã sớm đỏ bừng mặt.
Hôm nay Nhạc Tu Minh tuyệt đối là bị hai người này show ân ái đến mức không còn gì để nói, nhưng việc để cho Ứng Uyển Dung múa dưới trời đông tuyết phủ, chồng người ta đau lòng thì ông còn có thể nói gì đây?
Vốn tính định quay tới trưa, không nghĩ tới việc phải dừng ngay, ông lầm bầm vài tiếng cũng không nói gì nữa, gọi diễn viên quần chúng đến nhận tiền rồi giải tán.
Người xung quanh tản đi, Ứng Uyển Dung xin lỗi rút chân về, nói: "Nhiều người như vậy, anh cũng không đỏ mặt, bị bao nhiêu người nhìn thấy rồi..."
Cao Lãng không để tâm, "Em đi thay quần áo trước đi, anh ở ngoài này chờ em."
Ứng Uyển Dung đi giày của cô vào rồi đi thay quần áo, thay xong đi ra ngoài đã nhìn thấy Cao Lãng cầm theo áo khoác quân phục đứng cạnh cửa chờ cô, chờ cô ra ngoài liền khoác thêm áo cho cô.
Xoay người nửa cúi đầu xuống quay lại nhìn cô, "Đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Mau lên đây, anh cõng em về."
Ứng Uyển Dung mới mím môi, ánh mắt lóe lên, ngay sau đó nhào đến trên vai anh, ôm lấy cổ anh, cười khanh khách hai tiếng, tiếng cười thanh thúy vang lên, khiến cho mọi người ở xung quanh cũng len lén cười.
An: *Huhuhu* có ai giống tui không vậy, nghỉ lễ từ hôm qua mà giờ mới rảnh. Nghỉ ở nhà còn mệt hơn cả đi học. Còn 2 ngày để trải nghiệm cuộc sống của heo=))). Chúc mọi người nghỉ lễ vui vẻ. *bắn tim*