- Trang chủ
- Ảnh Hậu Làm Quân Tẩu
- Chương 41-1
Tác giả: Đông Nhật Nãi Trà
Chương 41.1: Quà tặng
Editor: Mẹ Bầu
Sau khi Lý Hương Hoa nhìn thấy mấy người Ứng Uyển Dung trở về, liền vẫy tay gọi cô đi lại. Mấy người Nhạc Tu Minh hướng về đôi vợ chồng kia, gật gật đầu rồi đều tự trở lại phòng để nghỉ ngơi rồi.
Rất rõ ràng bọn họ đây là tiếp đón thân thích trong nhà, mấy người bọn họ lưu lại cũng không có cái đề tài gì hay để mà tán gẫu, chỉ tổ làm cho người ta thêm lúng túng.
Nhạc Tu Minh tuy rằng lấy chiêu bài đi cùng với Ứng Uyển Dung, nhưng trên thực tế ông ta vẫn là đi thăm thú chung quanh một chút. Vừa vặn cũng gặp được Lý Hữu Đạo, @MeBau*diendan@leequyddonn@ một nhóm người cùng nhau đi du ngoạn cũng cảm thấy càng có chút thú vị.
Lý Hương Hoa lôi kéo Ứng Uyển Dung đến đứng ở bên cạnh mình, nói giới thiệu: “Đây là ba mẹ của chị Tiểu Ngưng con. Còn đây là con gái Uyển Dung nhà tôi. Lúc trước cháu nó đi đến kinh đô để tìm công việc, đến hôm nay mới trở về, cũng còn chưa từng gặp mọi người bao giờ.”
Ứng Uyển Dung cười nói: “Chú, dì, xin chào mọi người.” Trên mặt cô lộ ra một chút s cười yếu ớt, lộ ra khí chất dịu dàng.
Cha Hạ, mẹ Hạ vội vàng nói cảm thán: di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn “Ai da, tôi đã sớm nghe nói, Uyển Dung đây là có tiền đồ lớn rồi. Hôm nay mới từ Tiểu Ngưng được biết cháu trở về, chúng ta liền chạy qua đây để ghé thăm cháu một chút, miễn cho người khác nói chúng ta người một nhà mà cũng không nhận ra nhau.”
Ứng Uyển Dung cười cười không nói gì thêm. Ánh mắt của cô theo trên người vợ chồng bọn họ khẽ quét qua. Tuy rằng bọn họ tận lực ăn mặc có thể diện một chút, nhưng mà quần áo mặc trên người qua giặt giũ cũng đã có chút phai màu. Hơn nữa, việc đi đôi giày cũ nát kia die,n;da.nlze.qu;ydo/nn cũng đã nói rõ gia đình của bọn họ kỳ thực cũng cực kỳ quẫn bách.
So sánh với cha mẹ nhà họ Hạ, dieendaanleequuydonn, bộ dạng của Hạ Tiểu Ngưng thì đúng là cái kiểu của con gái một trong nhà, thanh tú động lòng người. Mặc dù phong cách ăn mặc không phải là cực kỳ thời thượng, nhưng mà trên người cũng mặc một bộ đồ mới. Trong lòng Ứng Uyển Dung âm thầm nhíu nhíu mày.
“Hai người đều là bậc trưởng bối của Uyển Dung, làm sao có thể để hai người phải sang đây để gặp con bé chứ! Tôi còn đang muốn ngày mai bảo cháu nó đi qua bên nhà để chào hỏi nhận biết. Bây giờ hai người đều đã sang đây rồi, đều là người một nhà, chỗ nào nói chuyện của hai nhà chứ?” Giọng của Lý Hương Hoa có chút lớn, trên mặt đầy vẻ tươi cười nhìn Hạ Tiểu Ngưng, càng nhìn càng thấy vừa lòng.
Cha Hạ mẹ Hạ nghe nói như thế liền đưa mắt nhìn nhau. Mẹ Hạ lôi kéo tay của Hạ Tiểu Ngưng nói vẻ ngượng ngùng: “Vốn việc này không nên lại tới đây tìm nhà bà để nói, nhưng là. . .”
Lông mày của Lý Hương Hoa run lên, nhìn vợ chồng nhà kia vẻ không hiểu. Ứng Đại Hùng cũng không hút thuốc nữa, trực tiếp nhìn xem vợ chồng nhà họ Hạ kia muốn nói gì.
“Việc này tôi vốn nghĩ muốn nói một chút với Văn Triết là tốt rồi, nhưng lại sợ nếu không nói với ông bà, thì sợ rằng hai người sẽ có chút ý kiến đối với chúng tôi.” Mẹ Hạ nói: “Lúc trước bởi vì ông bà nói muốn lập tức đặt lễ đính hôn, có chút vội vã, đã để lại cái nhẫn vàng. Sau đó lại đưa thêm hai trăm, nói để cho chính chúng tôi đi mua đồ. Ai dà, ai ngờ được, hiện tại các thứ lại đắt đỏ như vậy. Chỉ mới đặt mua quần áo cho Tiểu Ngưng thôi, đều đã tiêu phí không ít. Còn có chăn đệm gì đó, cũng vẫn chưa mua được, số tiền còn lại sẽ không đủ.”
Nói đến đây, Lý Hương Hoa xem như đã nghe ra ý tứ. Đây chính là ngại bọn họ đưa cho ít tiền quá, cho nên không đủ để mua đồ vật. Nhất thời sắc mặt của Lý Hương Hoa liền trầm xuống, một hơi dấu ở ngực, đã nghĩ lý luận rất rõ ràng.
Nếu như không phải là lo lắng đến một lát nữa nếu xảy ra tranh luận, sẽ làm cho đồng nghiệp của Uyển Dung chế giễu, bà còn sẽ ngồi yên ở cái chỗ này được sao?
“Thông gia, lời này của ông bà nói ra, thực sự làm cho tôi không biết phải nói như thế nào mới tốt nữa. Lúc trước, khi Uyển Dung kết hôn, tiền sính lễ cũng chỉ có 200, chỉ nói người đi qua là được, còn các đồ vật khác, tự chính bọn họ mua.” Lý Hương Hoa nhàn nhạt nói.
Ứng Uyển Dung ngồi vào bên cạnh Ứng Đại Hùng, cũng muốn nghe xem ý tứ của người nhà chị dâu tương lai muốn cái gì. Ứng Đại Hùng rầu rĩ hít vài hơi thuốc lá rời, lại cảm thấy rất ấm ức, để qua một bên xem mấy người họ Hạ kia muốn nói cái gì nữa.
Nếu không phải là Ứng Văn Triết cảm thấy gần sang năm mới, việc buôn bán ở cửa hàng bán lẻ không thể ngừng lại được, mang theo Ứng Thừa Văn cùng nhau đi qua mở tiệm rồi, hiện tại nói vậy thì lại càng náo nhiệt.
“Điều này có thể giống nhau sao?” Mẹ Hạ nhíu mày nói, bộ dáng cùng Hạ Tiểu Ngưng có tương tự bảy phần, dáng người cũng thuộc loại nhỏ nhắn, “Con gái của ông bà gả đi còn được không hai trăm, con gái của chúng tôi gả đi, ngược lại lại còn phải bỏ tiền ra. Như vậy, làm sao có thể giống nhau được chứ?”
Những lời nói liên tục như vậy làm cho Lý Hương Hoa tức giận, nhưng bà vẫn nở nụ cười, “Chúng tôi cũng không chiếm tiện nghi, tiền hồi môn đi lấy chồng, chúng tôi một phần cũng không có.”
Hạ Tiểu Ngưng lôi kéo mẹ Hạ, cúi mặt xuống, nhỏ giọng nói: “Ba, mẹ, mẹ của con không phải là có ý tứ này. . .”
Lý Hương Hoa thở dài. Hạ Tiểu Ngưng cái gì cũng tốt, chính là tính cách mềm dịu, tai cũng mềm. Tuy rằng không phải là cha Hạ mẹ Hạ quá mức gây phiền phức, nhưng mà con trai của bà lại thật sự thích Hạ Tiểu Ngưng, nhìn trúng cô gái này.
“Như vậy đi, những cái gì mà hai người không mua được thì cũng không cần phải mua, chúng tôi sẽ lo những thứ đó. Đợi đến ngày 16, lúc đó Tiểu Ngưng cứ gả đến đây là được rồi.” Lý Hương Hoa trong lòng thở dài một hơi, cuối cùng vẫn là nói thỏa hiệp.
Hiện giờ cũng sắp đến đêm ba mươi rồi, cách ngày kết hôn cũng chỉ còn có nửa tháng. Họ hàng thân thích bạn bè cũng đều đã thông báo rồi. Nếu giờ phút này mà gây ra chút gì đó làm chậm trễ hôn kỳ, những lời đồn đãi trong thôn nhỏ này, tuyệt đối có thể khiến cho người ta bàn luận đến hơn một năm rưỡi thì mới ngừng lại.
Mẹ Hạ dường như là sớm đã đoán trước được chuyện này, một lần nữa lại nở nụ cười tươi, nói: “Ai dà, đều là người một nhà, đâu phải là nhà ai khác mà nói? Đã làm phiền toái đến thông gia rồi.”
“Không phiền toái đau.” Vẻ tươi cười của Lý Hương Hoa có chút lạnh nhạt, nhưng vẫn rót nước trà tiếp đón bọn họ một lần nữa.
Mẹ Hạ ch Hạ ngồi ở đây nói chuyện một giờ, ăn hết một đ ĩa hạt dưa, đậu phộng, một ấm trà, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi nhà họ Ứng.
Ứng Uyển Dung chờ bọn họ đi rồi, mới hỏi mẹ mình: “Mẹ, bọn họ như vậy, mẹ. . .” Thế nào lại không cự tuyệt từ chối bọn họ chứ?
Lý Hương Hoa đưa tay lên sờ sờ đỉnh đầu Ứng Uyển Dung, trên mặt mang theo nếp nhăn hơi hơi cười, nói: “Người nhà của chị dâu con vốn dĩ có chút tật xấu. Nhưng mà nhà ai mà lại không có tình huống như vậy kia chứ? Chị dâu của con tâm tư vẫn là rất tốt. Đừng có vì việc này mà làm nháo lên, đến lúc đó người khác sẽ nhìn nhà chúng ta như thế nào?”
Ứng Uyển Dung mặc dù không thể tiếp thu được chuyện này, nhưng cô cũng biết sinh hoạt của nhà họ Ứng ở trong thôn. Những người trong làng đương nhiên sẽ đặc biệt chú ý đến khía cạnh này.
“Con trở về lần này có nói chuyện qua với cha mẹ chồng của con ở bên kia hay không?” Lý Hương Hoa quẹo ngoặt sang vấn đề khác, hỏi Ứng Uyển Dung.
“Có nói ạ. Con đang chuẩn bị trong chốc lát nữa thì đi qua một chuyến. Cao Lãng không có ở nhà, con nhất định phải đi qua đó thăm hỏi bên nhà chồng con một chút.” Ứng Uyển Dung nói như giải thích. Cô sợ cha mẹ của mình sẽ nghĩ nhiều.