- Trang chủ
- [Đồng Nhân Inuyasha] Vĩnh Hằng Không Tồn Tại
- Chương 27: Vũ khí mới
Tác giả: Lý Duy Duy
Tuy miệng Myoga nói là cùng đi với Aoko đến chỗ Toutousai, nhưng nửa đường
đã rẽ hướng khác rồi, nói là đã lâu không gặp Inuyasha thiếu gia nên
thấy rất nhớ, cho nên muốn đi qua thăm một phen.
Aoko lại biết
không phải như vậy, nếu người tìm đến Sesshomaru kia biết được bí mật
của Thiên sinh nha, dựa vào thái độ lạnh lùng của hắn có thể dự đoán
được, khẳng định là không tránh được một hồi ác chiến. Cái tên Myoga
kia, hẳn là muốn đi xem náo nhiệt rồi.
Sau khi Aoko tới nhà
Toutousai, lão cầm mũi tên do chú thạch màu tím kia luyện ra đưa cho
nàng. Mũi tên tất nhiên cũng có màu tím, do tay nghề của Toutousai rất
cao, nên độ sắc bén của mũi tên khỏi cần phải bàn đến, nàng rất vừa
lòng.
Toutousai : “Thế nào, vừa lòng không ?”
“Ừ, nhưng còn có một việc cuối cùng cần phải làm.”
Chú thạch, phù chú và máu người.
Toutousai trừng đôi mắt cá chết của mình lên, trơ mắt nhìn Aoko cầm mũi tên sắc
bén gạch một đường vào cổ tay, sau đó đưa lại cho lão : “Xin ông hãy đúc lại một lần nữa.”
Toutousai nhìn chằm chằm nàng một lúc mới nhận lấy : “Aoko tiểu thư, cô sẽ không lừa gạt mọi người mà làm cái chuyện nguy
hiểm gì đó chứ ?”
Aoko vừa chà vết máu vào khăn tay vừa lắc đầu : “Làm sao có thể.”
“Chỉ hy vọng là thế.”
Suốt một buổi chiều, Aoko đều ở cạnh nhìn Toutousai đúc tên cho nàng.
“Yue đại nhân không có làm khó xử Aoko tiểu thư chứ ?”
“Ừ, chỉ là một lần thí luyện đơn giản thôi, tuy có chút quá đáng. Nhưng kết quả thì rất tốt, Thiên sinh nha của Sesshomaru được rèn luyện nhiều
hơn, Minh đạo cũng lớn hơn trước rất nhiều.” Aoko nghĩ nghĩ “Vừa rồi có
một tiểu quỷ đến tìm Sesshomaru, nói là biết được bí mật về sự khiếm
khuyết của Sessshomaru, Myoga đã tới đó xem náo nhiệt, ta cảm thấy Minh
đạo sẽ được hoàn thành nhanh thôi.”
Toutousai nghe vậy, kinh ngạc “a” một tiếng, sau đó lắc đầu thở dài : “Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi a. Ài…”
Aoko nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
“Dựa theo lời cô vừa nói, Sesshomaru hẳn là đang đi gặp Tokijin, hắn vốn là
người nắm giữ minh đạo tàn nguyệt phá, sau đó bị lão gia đoạt đi.”
Toutousai dừng lại một lúc, hình như đang sắp xếp ngôn từ “Nếu
Sesshomaru giao thủ với hắn, có lẽ hắn có thể nắm giữ hoàn toàn minh đạo tàn nguyệt phá, sau đó…”
“Sau đó ?” Aoko ngạc nhiên “ Sau khi nắm giữ còn có việc gì sao ?”
Đôi mắt cá chết của Toutousai yên lặng nhìn Aoko chằm chằm : “Mục đích thực sự của lão gia, chính là để cho Sesshomaru hoàn thiện minh đạo tàn
nguyệt phá, sau đó để Thiết toái nha hấp thu Thiên sinh nha.”
Aoko kinh ngạc : “Ngay từ đầu ông đã biết điều này ?!”
“Xem như vậy đi, dù sao chia cắt Thiết toái nha và Thiên sinh nha, sau đó
lại tạo ra Thiên sinh nha một lần nữa đều là ta.” Toutousai thở dài một
tiếng rất lớn, chậm rì rì nói “Ai nha, nếu Sesshomaru biết điều này
khẳng định sẽ không phục, không biết có giết ta hay không đây, đầu năm
nay đường sống cũng thật khó tìm.”
“Là tự ông tìm đường chết !” Aoko nhíu mày, bỗng nhiên hỏi : “Các người đều biết việc này ?! Yue đại nhân và Myoga ?”
Toutousai không biết sống chết gật đầu.
Aoko : được rồi, ông có thể đi chết.
Nàng thấy kinh ngạc đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu. Không phải nàng chưa
từng gặp qua Inu no Taishou, trong ấn tượng của nàng, Inu no Taishou
không phải là người tàn nhẫn, huống chi lão coi trọng tình cảm cha con
với Inuyasha như vậy, đối xử với Sesshomaru hẳn là sẽ không tàn khốc như thế.
Chẳng lẽ có dụng ý gì đặc biệt ?
Lúc chiều,
Sesshomaru quả nhiên đến khởi binh vấn tội đại náo một hồi. Nếu không
phải Aoko đang ở trong này, minh đạo tàn nguyệt phá của hắn đã quét nơi
này thành bình địa rồi.
Aoko khuyên Sesshomaru rời đi trước, nàng và Toutousai còn có việc, hai ngày sau nàng sẽ tự đi tìm hắn.
Sesshomaru gật đầu với Aoko, lại trừng mắt nhìn Toutousai một cái rồi
mới nhấc chân rời đi.
Aoko vội vàng hỏi : “Chàng đi đâu vậy, trước tiên nói cho ta biết chỗ chàng đến đã.”
“Đi giết tên bán yêu ngu xuẩn kia !”
Ai?!
Aoko không biết nên khuyên hắn thế nào, lại nghe Toutousai nói :
“Sesshomaru, ngươi nghĩ tại sao phụ thân ngươi lại đặt cơ quan như thế
lên thanh kiếm, ngươi thật sự cho rằng ngài ấy yêu thương Inuyasha hơn
nên mới làm vậy với ngươi sao ? Thôi thôi, dù sao bây giờ ngươi cũng
không thể hiểu được, sự cố chấp của ngươi khi muốn đoạt lấy di vật của
Inu no Taishou càng khẳng định suy tính sâu sắc của ngài ấy…”
“Câm miệng!”
“Vứt bỏ tất cả đi Sesshomaru, bất luận là sự cố chấp với Thiết toái nha hay
là oán hận với Inuyasha, chỉ có như vậy ngươi mới trở nên siêu việt hơn
phụ thân ngươi.”
Sesshomaru hừ lạnh một tiếng, quay người bước đi.
Toutousai vuốt ngực cảm khái: “Còn tưởng rằng sẽ bị giết chứ.”
Sau đó lão nhìn về phía Aoko đột nhiên bình tĩnh : “Cô cũng chẳng quan tâm đến ta tí nào.”
Aoko khẽ nhíu mày: “Hình như ta hiểu được, cái gì gọi là suy tính sâu sắc.”
Trong sơn động, lần thứ ba Toutousai ngẩng đầu lên nhìn Aoko : “Cô không tới
xem sao, bây giờ Sesshomaru đang quyết đấu với Inuyasha đấy, xảy ra
chuyện thì làm sao bây giờ ?”
Aoko lắc đầu: “Từ trước đến nay Sesshomaru rất thiện lương, hắn sẽ không làm Inuyasha bị thương.”
Toutousai : “…” Từ đâu mà cô cho ra kết luận này.
“Không phải, ý của ta là, cô không sợ Sesshomaru bị thương sao ?”
Aoko bật cười ra tiếng, sau đó nghiêm túc nhìn Toutousai : “Có thể sao ?”
Toutousai trực tiếp trầm mặc.
Từ sau khi Aoko tiểu thư ở cạnh Sesshomaru, nàng ta càng ngày càng không đáng yêu !
“Vì sao chỉ là một mũi tên, ông lại phải đúc nhiều ngày như vậy.”
Toutousai nhìn khối kim loại đang cháy đỏ rực trong lò : “Khối kim loại hôm trước cô đưa cho ta tới bây giờ ta cũng chưa nhìn thấy qua, lúc trước muốn
hòa tan nó cũng phải mất một ngày một đêm. Tuy rằng thoạt nhìn rất bình
thương, nhưng muốn tạo ra thứ gì đó từ nó thì rất mất sức đấy.”
Cuối cùng Aoko ở lại giúp Toutousai giữ nhà, còn Toutousai thì lại cưỡi bò
ba mắt Momo chạy đi nhìn đại chiến của Sesshomaru và Inuyasha. Không
phải Aoko không quan tâm đến chuyện này, mà là không muốn có thêm phiền
phức. Nàng nhìn mũi tên đang dần mất đi nguyên dạng trong lò, đáy mắt
dường như có ánh lửa bùng lên.
Nhanh thôi, sắp xong rồi.
Sau khi Toutousai trở về cố ý đảo qua nhìn tình trạng của mũi tên, mức độ hòa tan cũng không sai lắm.
Ba ngày sao, bắt đầu đúc một lần cuối cùng. Trong ba ngày này, Sesshomaru
vẫn chưa tới tìm nàng. Aoko biết, hắn cũng đang đợi mình, về mặt khác
chắc là vì mất đi Thiên sinh nha mà tâm trạng không tốt đây.
Đinh đinh đang đang, đinh đinh đang đang, đã nửa ngày rồi, rốt cuộc chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa thôi.
Ong ong ông ~~~
Đao kiếm treo bốn phía trong sơn động đột nhiên bắt đầu cộng minh với thứ
gì đó, thân kiếm rung động kịch liệt, thanh âm “ong ong” khiến hai người bừng tỉnh.
Aoko kinh ngạc: “Sao lại thế này?”
Toutousai
hình như đã dự đoán trước được, chỉ có chút kinh ngạc, cong cong cái đầu : “A, so với dự đoán của ta còn nhanh hơn đấy, Sesshomaru.”
“Sesshomaru xảy ra chuyện gì?”
Toutousai không trả lời, bắt tay vào đẩy nhanh tiến độ công việc, đem mũi tên đã
làm xong đưa cho nàng : “Xong rồi, bây giờ theo ta xem cái này đi.”
Aoko nhận lấy mũi tên bỏ vào bao đựng tên khoác lên lưng, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn lão.
“Vũ khí thuộc về chính hắn.”
Nói xong lão lấy thêm mấy thứ nữa, sau đó cùng nàng ngồi lên lưng bò ba mắt Momo, bay thẳng một đường đến nơi nào đó ở phía Tây. Cho đến khi bay
gần tới nơi, Aoko mới nhìn được, bầu trời nơi đó bị mây đen bao phủ,
trong mây đen toàn là tà khí mà kẻ khác ghê tởm. Từ rất xa bọn họ đã
nhìn thấy, Sesshomaru bị một khối thịt ghê tởm nuốt vào bụng.
Mà người đang cười lạnh đứng giữa bầu trời kia nàng cũng biết hắn, phần tà ác của ngọc tứ hồn – Magatsuhi !
“Toutousai, nhanh đi giúp hắn!” Aoko túm lấy thân mình gầy yếu của Toutousai, lay
lấy lay để “Ông mau đi xuống nhanh, đừng có thấy chết mà không cứu !”
Toutousai bị dọa đến thất điên bát đảo, nhưng cũng bình tĩnh lắc đầu : “Cứ chờ đã.”
Aoko cũng không bình tĩnh được, xoay người một cái liền nhảy xuống, động tác nhanh tới mức khiến Toutousai không có thời gian phản ứng. Toutousai
lập tức đổ mồ hôi lạnh ròng ròng : “Nếu Aoko tiểu thư ngã chết, người
chôn cùng chắc chắn là ta rồi…”
May mắn khoảng cách tới mặt đất
cũng không xa, Aoko trở mình một cái, lông tóc không tổn hại gì đáp
xuống đất, nhìn thấy đám người Kagome, nàng cũng không chờ mấy người nói chuyện, rút cung tên ra nhắm vào người đang đứng giữa trời kia, đã thấy hắn quay đầu nhìn qua, mắt hàm thâm ý, mang theo sức mạnh nhìn thấu
lòng người.
Cả người Aoko run lên, nội tâm như bị kẻ khác nhòm ngó.
Tên Magatsuhi hỗn đản này…
Không thể giết hắn, nếu giết hắn sẽ phá hủy sức mạnh cân bằng chính tà trong
ngọc tứ hồn, nếu vậy…tất cả những cố gắng trước giờ của nàng sẽ uổng
phí. Tay vô lực buông ra, cung tiễn tùy ý rơi xuống đất, Sango và Miroku ở phía sau lập tức tiến lên hỏi : “Aoko tiểu thư cô có sao không ?”
Chính lúc này, giữa bầu trời đột nhiên phát ra ánh sáng chói mắt, toàn thân Sesshomaru mang theo tư thái cao ngạo.
Magatsuhi bị đánh đuổi, cánh tay trái của Sesshomaru đột nhiên mọc lại ! Kèm theo đó là vũ khí của hắn – Bạo toái nha !
Mây đen đầy trời tán đi, trong đầu Aoko vang lên một giọng nói : “Aoko tiểu thư, hẹn gặp lại.”
Aoko vẫn biết đến sự tồn tại của Magatsuhi, lúc trước khi nàng bảo vệ ngọc
tứ hồn đã phát hiện ra, cho nên mới nảy sinh ý nghĩ hủy diệt ngọc tứ
hồn. Linh hồn của pháp sư Midoriko bị nhốt trong ngọc tứ hồn, đây là một nút thắt khó giải nhất trong lòng nàng, nhưng tâm ý của Midoriko cũng
thông qua ngọc truyền qua nàng.
Tên Magatsuhi kia không ngừng
xuất hiện trong tâm ý của nàng, tổ hợp thể thần quái kia miệng mồm lẻo
mép, giảo hoạt vô cùng, hắn có thể nhìn thấy ý nghĩ sâu nhất trong lòng
người, sau đó dụ dỗ họ.
“Lại thất thần.”
Aoko nghe vậy
quay đầu lại, nhìn thấy Sesshomaru đang nhíu mày nhìn nàng. Aoko nhìn về phía Bạo toái nha bên hông hắn : “Thật tốt quá, Sesshomaru trở thành
đại yêu quái một phương, còn có được vũ khí của chính mình, ngay cả cánh tay cũng mọc lại lần nữa. Lệnh tôn đại nhân dụng tâm lương khổ, chàng
có một vị phụ thân vĩ đại, Sesshomaru à.”
Sesshomaru không nói gì.
“Ta phải đuổi theo giết con mồi, nàng và Jaken, Rin chờ ở chỗ này.”
Lần này Magatsuhi đã hoàn toàn chọc giận Sesshomaru, dựa theo tính cách của hắn có kết quả như vậy cũng là trong dự đoán. Aoko quay đầu nhìn lại,
lặng yên gật đầu : “Được, ta chờ chàng trở về.”