- Trang chủ
- Phu Thê Nhà Nghèo
- Chương 117: Động phòng
Tác giả: Lão Nạp Bất Đổng Ái
Edit: Sahara
"Chờ đến tối ta sẽ biết?" Lý Ỷ La hồ nghi nhìn Tần Chung, tích tắc sau liền bừng tỉnh. Lý Ỷ La nổi lên ý trêu đùa, nhìn thẳng Tần Chung rồi vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, ánh mắt như sợi tơ khẩy nhẹ vào lòng người, hơi nhướng mày: "Tướng công, không biết chuyện nghiêm túc hơn mà chàng nói...." Lý Ỷ La ghé sát vào tai Tần Chung, thổi nhẹ một hơi: "Có phải là chuyện ta đang nghĩ đến không? Hả?" Giọng điệu Lý Ỷ La cực kỳ mềm mại, còn mang theo ý quyến rũ như có như không.
"Ực...." Tần Chung không kiềm được, hầu kết lên xuống một phen, lỗ tai đỏ ửng: "Ỷ La......"
Lý Ỷ La thấy Tần Chung như vậy liền cười thầm trong lòng, sau đó khôi phục giọng điệu như thường ngày: "Tướng công, chàng còn chưa trả lời ta đó!"
"Ta... Không biết nàng đang nói đến chuyện gì....." Ngón tay Tần Chung xoắn xuýt, trên mặt lộ ra mấy phần xấu hổ ngượng ngùng, ngẩng đầu liếc nhìn Lý Ỷ La một cái thật nhanh rồi lập tức cúi đầu xuống.
"Còn có thể là chuyện gì chứ? Đương nhiên là về chỉnh lý lại đống thiệp mời, mấy ngày nay có không ít người mời chàng đến nhà đó." Lý Ỷ La tỏ vẻ nghiêm trang: Tiểu hồ ly, cho chàng giả vờ!
Tần Chung đột ngột ngẩng phắt đầu lên, sau khi sửng sốt vài giây thì cười: "Ừ, đúng là giống như nàng nghĩ, nương tử quả nhiên thông minh." Dứt lời, Tần Chung liền nắm tay Lý Ỷ La: "Đi thôi, chúng ta về nhà! Về nhà.... "Chỉnh lý thiệp mời" ~~"
Lý Ỷ La a một tiếng, sao tiểu hồ ly lại bình tĩnh vậy kìa? Điều này không đúng nha! Mà nàng có cảm giác, khi Tần Chung nói những lời này, hình như là nghiến răng mà nói.
Lúc trở lại Tần gia, Tần mẫu đang phơi đồ trong sân.
"Mẹ, mẹ mới giặt y phục xong à?" Lý Ỷ La vội chạy tới phụ một tay.
Tần mẫu nói: "Các con ai cũng bận rộn, chút chuyện nhỏ này để mẹ làm là được."
"Vậy sao mà được! Ở đâu ra đạo lý chúng con sống sung sướng lại để mẹ vất vả?"
Tần mẫu phì cười: "Chuyện này có đáng gì đâu. Bây giờ có ăn có uống, chẳng qua là làm chút việc như nấu cơm, quét dọn thôi mà. Con đi nhà khác nhìn thử thì biết, cuộc sống hiện tại, có cho mẹ làm thần tiên mẹ cũng không đổi."
"Mẹ, hay là mua một ma ma đi! Những cái khác không nói, trước mắt có thể giúp mẹ nấu cơm, giặt giũ y phục,... Còn mẹ nha, mẹ cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút." Lý Ỷ La vừa phơi đồ vừa nói. Nếu là trước đây, nàng tuyệt đối không tiếp nhận được hành vi mua người. Tuy nhiên, sau khi đến nơi này nàng mới biết, đối với người ở đây mà nói, người đi mua người có lẽ chỉ là trong nhà có thêm một người làm việc nặng hoặc nhẹ, nhưng đối với người bán thân, đây lại là cơ hội được tiếp tục sống. Vì thế nàng không còn bài xích việc mua người như lúc đầu nữa.
Tần mẫu ngược lại không có khái niệm nhất định không thể mua người, tốt xấu gì thì trước đây Tần gia cũng từng là đại địa chủ, tuy trong nhà không đến mức tôi tớ nhiều như mây, nhưng thân làm chủ nhân, bà chưa từng phải động tay vào việc nhà.
"Cũng được, nhưng lúc mua người nhất định phải chọn lựa kỹ càng."
"Mẹ, mẹ yên tâm, việc mua người cứ để tướng công lo, tướng công rất biết nhìn người, đứa trẻ Tần Tiến kia cũng do tướng công mua." Lý Ỷ La rất tin tưởng ánh mắt Tần Chung.
Tần mẫu lập tức cười vui vẻ: "Đúng vậy, Tần Tiến quả là đứa trẻ không tệ! Sau khi hai con đi, Tần Tiến chẳng những coi sóc cửa tiệm đâu ra đó, mà còn phụ giúp không ít việc trong nhà nữa."
"Thấy chưa, con đã nói ánh mắt tướng công rất tốt mà!" Lý Ỷ La hất cằm kiêu ngạo.
Tần mẫu càng cười vui vẻ hơn: "Được rồi! Đứa trẻ kia giỏi giang là chuyện của nó, con cũng nói thành công lao của tướng công nhà con được nữa. Ỷ La, ở phương diện này, mẹ thấy con càng ngày càng giống nhị tẩu con rồi đó."
Tần Chung đứng một bên không kiềm chế được nhoẻn miệng cười, ánh mắt nhìn Lý Ỷ La như được tưới thêm mật.
"Ỷ La, ta về phòng đọc sách, nàng ở lại phụ mẹ một tay đi." Dứt lời, Tần Chung lập tức xoay người đi về phòng.
Lý Ỷ La nghi hoặc nhìn cửa phòng đã đóng chặt: Trước đây chỉ cần nàng làm việc nhiều một chút thì Tần Chung đã đau lòng giống như nàng mệt sắp chết vậy, hôm nay sao lại bất ngờ chủ động bảo nàng phụ giúp mẹ thế này?
"Mẹ, cơm tối hôm nay để con nấu cho." Có điều mấy ngày nay đúng là Tần mẫu làm việc rất vất vả. Mã Đại Ni mang thai, hận không thể cả ngày đều nắm trên giường. Trương Thúy Thúy và Tần Phấn bởi vì cửa tiệm buôn bán ngày càng tốt nên cũng rất bận rộn, trời vừa sáng đã đi, đến tối mịt mới về.
Tần Phương đã xuất giá, vì thế mà tất cả việc nhà đều trút lên đầu Tần mẫu.
"Không cần! Hai con vừa mới trở về, nên nghỉ ngơi nhiều một chút. Cuộc sống trước kia khổ như vậy còn qua được, chút việc lặt vặt này có xá gì đâu."
"Thôi mà mẹ, chẳng lẽ mẹ muốn mọi người nói con là đứa con dâu không hiếu thảo sao? Bản thân ở trong phòng nghỉ ngơi, lại để cho mẹ chồng làm việc nhà. Bằng không thì mẹ cứ ở bên cạnh chỉ bảo cho con cũng được."
"Vậy mà con cũng nói cho được, tay nghề của con còn cần mẹ chỉ bảo?"
Nghe Lý Ỷ La và Tần mẫu dời đề tài đến phòng bếp, Tần Chung thở phào nhẹ nhõm. Sau khi khóa cửa phòng, Tần Chung liền lấy ra tất cả vật dụng đã chuẩn bị từ trước, một mình ở trong phòng bố trí từng cái một.
Chờ Lý Ỷ La nấu cơm tối xong xuôi, mọi người trong nhà cũng về đông đủ. Nhưng cửa phòng của nàng và Tần Chung vẫn còn đóng kín.
Lý Ỷ La bước đi không tiếng động, đi đến cửa phòng, áp tai lên cửa cẩn thận lắng nghe, nhưng chỉ nghe thấy bên trong vang lên tiếng bước chân, sau đó là những âm thanh sột soạt, binh, kịch,.... Nàng thử đẩy cửa, chợt phát hiện cửa bị khóa.
"Tướng công, chàng đang làm gì vậy? Mau ra ăn cơm thôi!"
"Tướng công?"
"Ỷ La!" Ngay thời điểm Lý Ỷ La định gọi thêm tiếng nữa, cửa phòng lại chợt hé mở một chút, Tần Chung đứng phía sau cửa đáp lại.
Lý Ỷ La muốn nhìn vào bên trong, Tần Chung lại chen khe hở chui ra rồi nhanh chóng đóng cửa phòng lại: "Đi ăn cơm thôi!"
"Chàng làm gì bên trong mà thần thần bí bí như vậy?"
Tần Chung mím môi một cái thật nhanh, sau đó cố giữ vẻ mặt như bình thường: "Không có gì, chỉ đọc sách thôi."
Lý Ỷ La thầm chế giễu trong lòng: Nàng tin Tần Chung mới lạ! Tiểu hồ ly này chắc chắn đang lén lút làm gì đó sau lưng nàng.
Ăn cơm xong, trời cũng đã tối sầm.
Hiện nay, Tần gia không còn lo thiếu thốn mà tiết kiệm dầu không nỡ đốt đèn nữa, đại sảnh lúc này sáng trưng, người một nhà quây quần bên nhau trò chuyện, chỉ có Tần Chung là không thấy bóng dáng đâu. Lý Ỷ La đang định đi gọi thì thấy Tần Chung từ bên ngoài bước vào. Sau khi Tần Chung đến gần, Lý Ỷ La cảm nhận được trên người Tần Chung vẫn còn hơi nước chưa khô.
Lý Ỷ La nhỏ giọng hỏi: "Chàng mới tắm à?" Sớm vậy?
Tần Chung gật đầu, ngồi xuống cạnh Lý Ỷ La: "Ỷ La, nàng không cảm thấy trời hôm nay có hơi nóng à?"
Lý Ỷ La lắc lắc đầu: "Đâu có nóng." Đã vào thu lâu rồi, làm gì còn nóng nữa?
Tần Chung nhíu mày: "Vậy sao? Ta thì lại thấy nóng, cho nên mới đi tắm."
"Hay là bệnh rồi?" Lý Ỷ La có hơi lo lắng, không khí trong đại sảnh lạnh như vậy, sao Tần Chung lại thấy nóng được chứ?
Tần Chung khựng người, vội vã lắc đầu ngay: "Ta không sao, nàng..... Nàng cũng đi tắm đi, ta đã nấu luôn nước cho nàng rồi, không tắm thì lát nước sẽ lạnh mất."
"Ừ!" Lý Ỷ La đứng dậy.
Thấy Lý Ỷ La định vào phòng lấy y phục, Tần Chung vội nói thêm: "Nàng đi đi, ta đã xách nước vào tịnh phòng rồi."
Tần Chung bước tới: "Đi thôi!" Trực tiếp kéo Lý Ỷ La đi, đẩy nàng vào tịnh phòng: "Ta đi lấy y phục cho nàng."
"À được, tướng công, ta muốn mặc bộ màu trắng....." Còn chưa đợi Lý Ỷ La nói xong thì Tần Chung đã đóng cửa bỏ đi rồi.
Lý Ỷ La nhíu mày: Người này, sao tối nay lại kỳ quái như vậy nhỉ? Còn chưa nói xong, làm sao hắn biết mình muốn mặc tiết y nào chứ?
(*tiết y: đồ lót. Y phục cổ đại thường có ba lớp: tiết y, trung y, ngoại y hay còn gọi là ngoại bào. Trung y có thể mặc, cũng có thể không. Nhà có điều kiện mới thường mặc như vậy. Có khi tiết y cũng dùng làm đồ ngủ. Nhà có điều kiện hơn thì sẽ may đồ ngủ riêng biệt gọi là tẩm y. Áo yếm và tiết khố không được tính là tiết y.)
Qua một hồi lâu, Tần Chung mới quay lại gõ cửa: "Ỷ La, ta mang y phục tới rồi!"
Trong tịnh phòng không có đèn, chỉ có ánh trăng chiếu xuyên qua khung cửa sổ nhỏ, nên muốn nhìn cũng nhìn không thấy. Lý Ỷ La thò tay ra trực tiếp lấy y phục vào.
"Đây là cái gì? Yếm à?" Bình thường Lý Ỷ La luôn tự làm nịt ngực cho riêng mình, nên nàng chưa từng thử mặc yếm, hơn nữa nàng cũng không thích thứ này cho lắm.
Tần Chung không lấy nội y cho nàng, lát nữa nàng làm sao ra ngoài? Lý Ỷ La đành phải mặc chiếc yếm kia vào. Nương ánh trăng, Lý Ỷ La mơ hồ thấy màu sắc chiếc yếm này khá đậm. Nhìn qua tiết y, hình như cùng một màu với chiếc yếm. Chỉ có y phục bên ngoài là màu sắc khác.
Lý Ỷ La mặc y phục xong, vừa mở cửa tịnh phòng liền thấy Tần Chung đang bình tĩnh đứng đó nhìn vào.
"Tướng công, sao chàng không vào nhà mà lại đứng đây?" Dưới ánh trăng, ánh mắt Tần Chung lúc này hình như có điểm khác biệt rất lớn so với thường ngày. Sự nóng rực trong đôi mắt ấy dường như muốn làm tan chảy cả sự lạnh lẽo của ánh trăng.
"Ta đợi nàng cùng vào." Tần Chung khẽ mỉm cười, bước tới nắm tay Lý Ỷ La.
"Hình như tay chàng hơi nóng, tướng công, không phải chàng sinh bệnh thật rồi chứ?" Lý Ỷ La vội rờ trán Tần Chung, phát hiện nhiệt độ ở trán còn nóng hơn ở tay: "Có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Tần Chung thầm hít sâu một hơi: "Ỷ La, ta không sao! Chúng ta..... Chúng ta vào nhà rồi nói."
Mọi người trong Tần gia thường ngủ rất sớm, thời tiết lạnh nên không phải ai cũng tắm rửa mỗi ngày. Hai người ở tịnh phòng lâu như vậy, lúc quay lại đại sảnh thì mọi người đều đã về phòng của mình hết rồi.
Tần Chung nắm tay Lý Ỷ La đi đến trước cửa phòng thì dừng lại, lúc duỗi tay mở cửa thì bàn tay có hơi run run.
Lý Ỷ La nhìn mà sốt ruột, trực tiếp dùng sức mở cửa phòng. Mà sau khi mở cửa phòng xong, màu sắc và bày trí trong phòng thiếu chút nữa đã chọc mù mắt nàng. Đỏ! Đỏ thẫm! Một màu đỏ diễm lệ!
Lý Ỷ La: "......... Chàng bố trí những thứ này khi nào?"
Tần Chung nhìn Lý Ỷ La đầy mong đợi: "Đẹp không?"
Khóe miệng Lý Ỷ La giật giật: "Rất.... Đẹp!" Đêm tân hôn của người khác cũng không có khoa trương đến vậy. Bốn vách tường trong phòng và tất cả vật dụng đều được phủ vải đỏ, mỗi một góc đều có dán giấy cắt chữ song hỉ và bươm bướm.
Lý Ỷ La vừa bước vào phòng liền cảm thấy bản thân cũng sắp bị màu đỏ trong phòng nhấn chìm luôn rồi.
Tần Chung đi theo sau Lý Ỷ La đóng cửa phòng. Lúc cửa phòng chậm rãi đóng lại cũng là lúc Lý Ỷ La có cảm giác bản thân mình bị kéo vào hang hồ ly. Lắc lắc đầu. Không đúng! Muốn kéo cũng là nàng kéo Tần Chung vào ổ sói mới đúng!
Tần Chung quay lại, lặng im nhìn Lý Ỷ La.
Không biết là do màu đỏ này làm người ta liên tưởng quá mức, hay là do ánh mắt Tần Chung quá nóng bỏng mà Lý Ỷ La bỗng nhiên cảm thấy mặt mình cũng đang từ từ nóng lên, nàng hơi hé miệng muốn nói gì đó, lại cảm thấy cổ họng thật khô.
Trong phòng còn có hương thơm nhàn nhạt.
Đợi đã, hương thơm?
Trong đầu chợt hiện lên tờ danh sách vật dụng chuẩn bị cho việc động phòng mà nàng đã xé lần đó...... Không phải chứ? Tần Chung thật sự chuẩn bị mấy thứ kia?
"Có phải chàng đã dùng tới mấy thứ kỳ quái gì không?" Lý Ỷ La sờ sờ gương mặt đã nóng lên của mình.
Tần Chung đến gần Lý Ỷ La, dán lên người nàng đáp: "Ừm, nàng yên tâm, không có hại cho thân thể, chỉ giúp chúng ta thả lỏng hơn thôi." Hắn đã nhịn rất lâu rồi, hiện tại rốt cuộc không thể nhịn được nữa. Nhẹ nhàng, chậm rãi, môi khẽ chạm môi Lý Ỷ La, giọng nói khàn khàn: "Ỷ La, ta chờ ngày này đã rất lâu rồi."
Có lẽ không khí trong phòng quá làm người ta ý loạn tình mê, Lý Ỷ La chẳng những không lùi mà còn tiến tới ôm cổ Tần Chung: "Vậy.... Chàng còn đợi gì nữa?"
Hai mắt Tần Chung bất ngờ sáng lên, hắn vươn đôi tay run rẩy, bế Lý Ỷ La đến bên cạnh giường.
"Quan nhân, chàng xem nhiều "sách" như vậy, tối nay.... Nhất định phải biểu hiện cho tốt nha~~~." Hai mắt Lý Ỷ La chuyển động, ánh mắt đó quá mức câu hồn đoạt phách.
Lý Ỷ La vừa nói với Tần Chung xong thì cả hai đồng thời ngã xuống giường.
"Ỷ.... Ỷ La.... " Tần Chung chống tay dậy.
"Tướng công?"
"Nàng chờ một chút, một chút thôi!" Tần Chung vội vàng đứng dậy, đi tới bên bàn rót hai ly rượu: "Lúc thành thân chúng ta chưa uống rượu hợp cẩn, bây giờ bù lại."
Lý Ỷ La mỉm cười đón lấy, dưới ánh mắt phiếm hồng của Tần Chung, nàng uống cạn ly rượu.
Tần Chung cũng ngửa đầu uống cạn: "Ỷ La, ta tới đây!" Hít sâu một hơi.
Lý Ỷ La chủ động nằm xuống, nhìn Tần Chung đầy quyến rũ: "Tới đây!"
Tần Chung lên giường, nằm đè lên người Lý Ỷ La, run rẩy cởi bỏ ngoại y của nàng, đến lúc này, Lý Ỷ La mới nhìn rõ, thì ra tiết y của mình là màu đỏ. Nói vậy, áo yếm bên trong cũng là màu đỏ?
Cởi ngoại y xong, lúc cởi đến tiết y, tay Tần Chung lại càng run rẩy lợi hại hơn, bận rộn một hồi mà vẫn chưa cởi được đai lưng.
Lý Ỷ La đợi đến sốt ruột: "Để ta!" Nàng ngồi dậy trực tiếp cởi bỏ ngoại y của Tần Chung, chợt thấy bên trong của hắn cũng là tiết y màu đỏ: "Chàng đúng là phóng đãng!"
Nói xong, không đợi Tần Chung kịp phản ứng, Lý Ỷ La nhanh tay cởi luôn tiết y trên người mình, làn da như ngọc cứ thế lộ ra bên ngoài, chiếc yếm màu đỏ thẫm thêu hình uyên ương nghịch nước càng tôn lên làn da trắng trẻo mịn màng kia.
Tần Chung không kiềm chế thêm được nữa, đưa tay vuốt ve chỗ da thịt mịn màng ấy. Ánh mắt hai người giao nhau, hơi thở dần dần trở nên nặng nề. Tay Tần Chung vuốt ve một đường từ bả vai Lý Ỷ La xuống phía dưới, lại vòng ra sau lưng nàng, khi chạm đến dây yếm thì kéo nhẹ một cái, chiếc yếm từ từ trượt đi.
Ánh mắt Tần Chung lập tức thay đổi. Lý Ỷ La bám vào bả vai Tần Chung, kéo cả người Tần Chung xuống.
Màn trướng đỏ thẫm buông rơi, chiếc giường gỗ đặc nhẹ nhàng đung đưa, âm thanh kẽo kẹt hòa quyện cùng tiếng kêu ngượng ngùng.
Bình rơi nước đổ tràn đầy
Binh đoàn thiết kỵ dạn dầy xong pha (*)
Một hồi ân ái đến tận nửa đêm.
Hai mắt Lý Ỷ La đã mở hết lên, nàng đẩy đẩy đầu nam nhân còn đang vùi đầu làm việc vất vả: "Còn chưa xong à?"
"Ỷ La, thêm một lần nữa, một lần nữa thôi...."
Lý Ỷ La ưm một tiếng: "Ta... Chịu không nổi nữa...."
Tần Chung hôn lên trán Lý Ỷ La một cái: "Sẽ xong ngay thôi!"
"Chàng đã nói câu này bảy lần rồi!" Lý Ỷ La thật sự hoài nghi có phải Tần Chung đã uống mấy thứ linh tinh như xuân dược gì đó hay không?
Tần Chung thở dốc, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, đó là loại đắc ý vì thỏa mãn lòng kiêu ngạo của nam nhân.
Màn trướng lay động liên tục, tiếng rên yêu kiều của nữ tử cũng vang lên không ngừng. Qua một hồi lâu, trên giường cuối cùng cũng yên tĩnh.
Lý Ỷ La động đậy thân thể mềm mại, nói bằng giọng đã khàn: ".....Ta ngủ đây!"
"Ỷ La, đừng vội, chúng ta làm thêm một lần đi...." Tần Chung vừa dứt lời, sau gáy hắn đã bị Lý Ỷ La nhanh tay chặt xuống một nhát. Hai mắt Tần Chung lập tức nhắm kín, gục xuống.
Lý Ỷ La nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, trời đã lờ mờ sáng. Tuy rất muốn tắm một cái rồi mới đi ngủ, nhưng nàng càng không muốn động đậy hơn. Lý Ỷ La quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Chung đã bị nàng đánh ngất: Về sau, nàng còn tin lời đàn ông nói lúc lên giường nữa thì nàng không mang họ Lý!
Ngày hôm sau, mọi người trong nhà đều đã thức dậy ăn sáng, nhưng cửa phòng Tần Chung và Lý Ỷ La thì vẫn còn đóng kín.
"Mẹ, mẹ xem kìa, tam đệ và tam đệ muội còn lười hơn con nữa. Muộn thế này rồi mà còn chưa chịu dậy, để con đi gọi bọn nó." Mã Đại Ni đỡ cái bụng to đứng dậy.
Còn chưa kịp đi đã bị Tần mẫu gọi lại: "Đứng lại! Chúng nó mới về, ở ngoài lâu như vậy chắc chắn là mệt chết rồi, để chúng ngủ thêm chút nữa đi." Tần mẫu vui vẻ cầm chén cơm lên. Coi bộ, năm nay có hy vọng có thêm cháu nội rồi.
__________________
Tác giả có lời muốn nói: Đây đã là chỗ thịt lộ liễu ta cố gắng hầm trong khả năng rồi, mọi người cố ăn nhé, sau này sẽ còn.....
________________
**Sa: chú thích hai câu thơ trong chương:
Bình rơi nước đổ tràn đầy
Binh đoàn thiết kỵ dạn dày xông pha
Đây là hai câu thơ trong bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị đã được Việt hóa theo thể thơ lục bát. Nguyên văn hán việt là:
Ngân bình xạ phá thủy tương bính
Thiết kỵ đột xuất đao thương minh
Dịch nghĩa:
Tiếng nước bắn tung ra khỏi bình bạc vì bị phá vỡ
Đoàn quân thiết kỵ ào ào xông đến, đao thương sáng ngời.
Dịch thơ:
Nước bình bạc vỡ tràn lay láng
Thiết kỵ gươm đao rộn chiến trường.
_Đọc xong phần dịch nghĩa, đưa vào trong tình tiết động phòng thì mọi người biết miêu tả hành động gì rồi đúng không? Hí hí hí.....