Tác giả: Xuân Đao Hàn
Chương 4: Hóa ra chỉ là nhóc trẻ trâu
Từ Tài nhân dám trắng trợn bức ép đến nhường này cũng do hiểu rõ tính cách của Tiêu Lam, chẳng cần lo nàng ta sẽ phản kháng lại. Mặc dù ả cũng không được sủng ái nhưng lại là con chó mà Nguyễn Quý phi nuôi được ưu ái muôn phần, luôn cậy mặt chủ nhân tác oai tác quái.
Đánh Ngũ công chúa tới ngất xỉu, ả cũng lo lắng sợ hãi đến gần nửa đêm, cuối cùng Hồng Tụ đánh thức ả xúi bẩy: “E rằng Bệ hạ còn chẳng biết đến sự tồn tại của đứa công chúa này. Nương nương còn sợ ả ta đi tố cáo ư? Không chừng Bệ hạ vừa thấy ả sẽ nghĩ ngay đến thằng đần kia mà nổi cơn bực tức đấy ạ.”
Từ Tài nhân ngẫm một hồi, có lý lắm!
Cần gì phải bất an, mình muốn trừ tà cho nó thôi, huống hồ mình chưa kịp làm gì cả, may cho con nha đầu kia.
Nghĩ thông chuyện này, ả an tâm đi ngủ. Nhưng sáng hôm sau tỉnh lại ả vẫn phái Hồng Tụ sang Điện phụ hóng hớt xem sao. Kết quả Hồng Tụ vừa đi ra khỏi cửa thì bắt gặp Lâm Phi Lộc đứng ngay trong sân làm sợ hết hồn.
Cổng Điện phụ và Điện chính đối diện nhau, gần cổng Điện chính có một cây lựu, sau khi vào thu rụng lá chỉ còn cành khô trơ trụi. Lâm Phi Lộc mặc một thân đồ đỏ. Sương mờ buổi sớm chưa tan hẳn, cô lẻ loi đứng đó như một bóng ma, trên gương mặt nhỏ nhắn không có biểu cảm gì, không chớp mắt lấy một lần, chỉ chằm chằm nhìn cây lựu ấy.
Buổi sáng vốn lặng ngắt, cô lẳng lặng xuất hiện không một tiếng động. Hồng Tụ bị dọa đến kinh hãi, sau khi hoàn hồn thấy vừa tức vừa sợ, bực bội sẵng giọng: “Ngũ công chúa, ngài đứng ở đó làm gì?”
Dường như cô bé không nghe lời nàng ta nói, thậm chí còn không phát hiện ra có người khác, chỉ ngước đầu, nhìn đăm đăm vào cái cây kia.
Hồng Tụ dõi theo ánh mắt cô, trên cây kia một chiếc lá cũng chẳng còn, có gì hay mà nhìn? Nàng ta tò mò hỏi: “Ngũ công chúa, ngài nhìn cái gì vậy?”
Lúc này Lâm Phi Lộc mới từ từ thu lại ánh nhìn.
Cô nhìn Hồng Tụ, khóe miệng nhếch lên một cách cực kì chậm rãi, nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Phía trên đó có người.”
Nụ cười âm u kết hợp với lời cô nói khiến Hồng Tụ dựng tóc gáy trong chớp mắt, thảng thốt liếc qua cây lựu, vội vội vàng vàng chạy về Điện chính, đóng cổng lại cái “rầm”.
Lâm Phi Lộc chải chỗ tóc mai bị sương mù dính ướt, điềm nhiên như không xoay người đi về.
Trong Điện phụ, Vân Du đang nói chuyện với Tiêu Lam: “Tiểu công chúa bảo muốn đi ngắm mặt trời mọc nên đã đứng chờ trong sân từ sáng sớm.” Thấy cô trở lại, mỉm cười hỏi: “Công chúa, cảnh bình minh có đẹp không?”
Lâm Phi Lộc cười tủm tỉm: “Đẹp lắm.”
Thanh Yên bưng giỏ đồ thêu tiến lại, cười nói: “Công chúa mặc màu đỏ thật là xinh xắn, giống y tiên đồng trong tranh treo Tết. Tay nghề của nương nương cũng rất khéo, may quần áo nhìn chẳng kém đồ làm từ gấm thêu là bao.”
Vân Du thở dài thườn thượt: “Tiếc là năm nay chỉ được cấp hai cuộn lụa bóng, chỉ đủ may cho công chúa và Lục hoàng tử mỗi người một bộ, đã mấy năm rồi nương nương không có y phục mới mặc Tết.”
Tiêu Lam kéo chỉ, trên mặt nở nụ cười hiền thục chan chứa yêu thương: “Ta không sao, dù sao cũng không bước chân khỏi cửa. Lộc Nhi thích ra ngoài chạy nhảy, hay là năm nay may cho nó một chiếc áo choàng mặc cho ấm.”
Ba người trầm mình vào nắng thu thêu thùa may vá, Lâm Phi Lộc bèn đi loanh quanh khắp nơi nhằm nắm địa hình. Cung Minh Nguyệt không lớn lắm, hơn nữa chỗ này còn hẻo lánh, tường bao ngoài đã hơi tróc ra, trông thật cũ nát, toàn là dây leo khô héo.
So với khung cảnh nguy nga, lộng lẫy, hoa tốt cỏ tươi ở cung Chiêu Dương của Tĩnh Tần thì khác biệt quả là rất lớn.
Không phải vội, sau này tất cả sẽ là của mình.
Lâm Phi Lộc nghĩ thế đấy.
Bên Điện chính hẳn bị dọa sợ rồi, đến trưa vẫn không hé cổng. Lâm Phi Lộc lượn hết một vòng cung Minh Nguyệt, ăn cơm trưa uống thuốc xong lại ra cửa phát triển bản đồ mới.
Hoàng tử và công chúa không bị hạn chế đi lại lắm, so với phi tần còn tự do hơn, Tiêu Lam không bao giờ quản thúc con mà chỉ cho Thanh Yên đi theo trông. Lần trước vì cô bé nóng lòng lấy lại con diều nên mới bị ngã hồ.
Vừa hay Lâm Phi Lộc cũng chưa thuộc đường, nắm tay Thanh Yên vừa đi vừa nói mấy câu khách sáo, rất nhanh đã nắm rõ địa hình phân bố nơi hậu cung. Trí nhớ của cô vốn đã tốt, thứ gì nghe qua nhìn qua một lần sẽ không thể quên, cứ đi thẳng về trước, vẽ ra cả bản đồ không gian trong đầu.
Thanh Yên không biết mình bị gài, chỉ thấy hứng khởi vì công chúa hôm nay hoạt bát nói nhiều. Đi ngang qua cái đình giữa hồ, nàng ta chỉ tay về phía không xa: “Công chúa muốn ăn hồng không? Phía trước là vườn Kim Thị, ngài muốn ăn thì để nô tì hái cho.”
Lâm Phi Lộc gật đầu tán thành, hai người bèn đi tiếp, mới vừa vào cổng vòm đã nghe thấy bên trong ào ra tiếng xôn xao.
Một đám cung nữ thái giám vây quanh một cây hồng lớn, lo lắng đến độ chạy vòng vòng quanh gốc cây, sốt sắng hô: “Tứ hoàng tử, người mau xuống đây đi, nhỡ ngã thì làm thế nào? Ngài mau xuống đi, muốn ăn thì chỉ cần sai một câu chúng nô tài sẽ hái cho ngài! Xin người mau xuống đi.”
Lâm Phi Lộc ngửa đầu nhìn, trên cây hồng trĩu quả đúng là có một cậu con trai, cành lá che mất mặt mũi, chỉ thấy mặc quần là áo lượt, như một con khỉ con đu đa đu đưa trên cao.
Thanh Yên biến sắc, thì thầm: “Công chúa, chúng ta mau về thôi, hôm khác đến hái hồng sau.”
Cực khổ lắm mới gặp được một NPC, Lâm Phi Lộc bỏ qua sao được?
Cô làm ra vẻ ngây ngô hỏi: “Ca ca của ta là Lục hoàng tử, vậy Tứ hoàng tử kia cũng là ca ca của ta ư?”
Thanh Yên kéo cô nép sang một bên mới trả lời: “Tứ hoàng tử là con trai của Nhàn phi nương nương, ngài ấy và nương nương nhà ta có thân phận không giống nhau. Tứ hoàng tử tính tình ngang ngạnh, nếu ngài ấy thấy công chúa có khi sẽ bắt nạt công chúa mất.”
Trong cung có vài vị hoàng tử thì Tứ hoàng tử Lâm Cảnh Uyên là đứa thích gây chuyện nhất, vì thế đã bị Hoàng đế trách phạt kha khá lần. Nhưng cậu lại là người có dáng dấp giống Hoàng đế nhất trong đám hoàng tử nên Hoàng đế ưu ái cậu hơn, lần nào cũng giơ cao đánh khẽ, thành ra tính tình cậu ngày càng ngang bướng.
Nếu để xảy ra xích mích với cậu ta thì người thua thiệt chắc chắn là Lâm Phi Lộc.
Thanh Yên sốt sắng còn Lâm Phi Lộc vẫn bình tĩnh như thường.
Chẳng phải là một đứa trẻ trâu thôi à?
Cách đối phó với tụi này không thiếu, chỉ cần thăm dò được tính tình của chúng, áp dụng vào tính cách NPC để đưa ra sách lược khác nhau, bốc thuốc đúng bệnh, thuận lợi nhanh gọn lẹ.
Cô thong dong đứng một bên âm thầm quan sát Lâm Cảnh Uyên. Phàm là là trà xanh thì đều có trong mình kỹ năng này, đó chính là mắt nhìn người phải chuẩn. Các cô rất dễ phân biệt tính cách, sở thích của bạn, sau đó chiếu vào đấy mà ra tay.
Lũ trẻ con đơn thuần hơn người lớn, càng dễ phân loại hơn.
Lâm Phi Lộc quan sát một hồi, cảm thấy cu cậu Lâm Cảnh Uyên này tuy ngang bướng thích gì làm nấy nhưng không hẳn là đứa xấu bụng. Mi lôi Hoàng đế và Nhàn phi ra dọa thì cậu ta càng bỏ ngoài tai, tiếp tục hăng hái leo trèo.
Nhưng nếu đám nô tài dưới gốc cây bắt đầu khóc lóc thì cậu ta sẽ không chịu được nói: “Nếu phụ hoàng mẫu phi trách phạt thì ta sẽ xin cho các ngươi, ngươi sợ cái gì? Đây, thưởng cho ngươi quả hồng chín đỏ nhất.”
Đây là điển hình của dạng thích mềm mỏng, không thích bị kiểm soát.
Cậu leo lên cao, tầm nhìn rộng hơn, hái xong quả hồng, đầu hơi ngoái lại thấy có người đứng cạnh cổng vòm lấp ló sau lùm cây mãi không thò mặt ra, cậu bèn hô lớn: “Người đứng bên kia là ai? Còn không mau sang đây cho bổn hoàng từ nhìn mặt.”
Lòng Thanh Yên thấp thỏm, thầm nghĩ thế là tiêu rồi.
Nàng ta chỉ đành dắt Lâm Phi Lộc tiến tới trước, rũ mắt không dám ngước lên, quỳ xuống dập đầu nói: “Nô tỳ bái kiến Tứ hoàng tử.”
Lâm Cảnh Uyên vẫn đu trên cây, cúi xuống ngó nghiêng. Cô bé đứng bên cung nữ kia mặc toàn thân váy vóc màu đỏ, búi tóc cài trâm gọn gàng, làn da trắng nõn như tuyết.
Cô bé lẳng lặng đứng dưới tàng cây, lén lút đưa mắt ngước lên trên, lúc đôi mắt trong veo chạm phải ánh nhìn của cậu, cô lập tức nở một nụ cười e dè, sau đó hơi ngượng nghịu ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Lâm Cảnh Uyên nhảy từ cành cây xuống, cố ra vẻ uy nghiêm ngắm nghía: “Muội là ai?”
Giọng cô dịu dàng êm ái: “Muội tên Tiểu Lộc.”
Thái giám thiếp thân nhắc khéo: “Tứ hoàng tử, đây là Ngũ công chúa.”
Hoàng đế không buồn để mắt nên trong cung rất ít người nhắc tới vị công chúa này, Lâm Cảnh Uyên lại là cậu nhóc không quan tâm chính sự, ngày thường chỉ qua lại với Trưởng công chúa và Tam công chúa, vì vậy đến tận bây giờ cũng chưa từng nghe qua có vị Ngũ công chúa này.
Cậu nhướn mày: “Vậy ra là hoàng muội của ta? Muội trốn ở đó làm gì?”
Lâm Phi Lộc lén giương mắt, liếc qua quả hồng chín đỏ cậu nắm trong tay, nhấp môi nuốt nước miếng, ngần ngừ đáp lí nhí: “Muội thèm ăn hồng.”
Nói xong lại hơi hé mắt nhìn cậu, rụt rè hỏi: “Có được không ạ?”
Làn mi của cô bé vừa dài vừa dày, đôi mắt ngân ngấn nước như phủ một tầng sương khiến người ta thấy thật thương tâm.
Lâm Cảnh Uyên làm sao chịu nổi, vô cùng phóng khoáng phất tay: “Đương nhiên là được! Có gì mà không được!” Cậu quay ra nói với thái giám: “Cho muội ấy hết giỏ hồng ta mới hái!”
Thái giám vội vàng dâng lên chiếc giỏ trúc.
Mắt Lâm Phi Lộc sáng bừng lên, trên gương mặt thanh tú nở ra một nụ cười hạnh phúc, đưa tay đón lấy, nhưng bởi chiếc giỏ quá nặng nên cả người cũng lảo đảo suýt ngã.
Lâm Cảnh Uyên lanh tay lẹ mắt đưa tay ra đỡ, nói với giọng không vui: “Kêu cung nữ của muội đỡ lấy.”
Thanh Yên vẫn quỳ mọp dưới đất, nàng ta rất sợ chọc phải Tứ hoàng tử, ai dè chuyện lại chuyển biến đến nước này, lập tức nhận giỏ hồng lui sang một bên.
Lâm Phi Lộc chắp đôi tay bé xíu lại, nghiêng đầu cười ngọt ngào với Lâm Cảnh Uyên, Ánh trời thu xuyên qua tán hồng đỏ hắt xuống tựa như chìm đắm vào lúm đồng tiền nhỏ của cô đến tràn đầy, ấm áp và lịm ngọt: “Cảm ơn tiểu ca ca.”
Lâm Cảnh Uyên bị nụ cười ấy làm cho ngượng nghịu.
Cậu đã quen với sự đanh đá của Trưởng tỷ và thói ngang ngược của Tam tỷ. Vả lại mẹ cậu là Nhàn phi và mẹ của Trưởng công chúa là Huệ phi chẳng ưa gì nhau nên cậu cũng không thích Trưởng tỷ, chứ đừng nhắc tới cái đuôi lẽo đẽo của Trưởng tỷ là Tam tỷ.
Nhưng so với họ, Ngũ công chúa chưa từng gặp gỡ này hoàn toàn khác biệt, nhu nhu nhược nhược, lúc cười vừa xinh vừa đáng yêu. Nhìn vẻ thèm ăn hồng nhưng lại e dè sợ hãi của cô bé, khát khao được làm ca ca bảo vệ muội muội của cậu đột nhiên trỗi dậy ầm ầm.
Lâm Phi Lộc sực nhớ gì đó, cô lấy trong ngực áo đóa hải đường vừa hái trong Ngự Hoa Viên, nghiêm túc nói: “Mẫu phi muội dạy nhận đồ mà không có quà đáp lại là vô lễ, ca ca đã tặng muội giỏ hồng nên muội sẽ tặng đóa hải đường cánh kép này cho huynh. Hoa hải đường cánh kép mang ngụ ý may mắn, hiếm lắm đấy.”
Dứt lời, cô quyến luyến không thôi, nhìn đóa hoa mãi mới dứt khoát kiên quyết đặt vào tay Lâm Cảnh Uyên.
Đóa hoa được đặt nơi ngực cô một lúc, cánh hoa lưu lại nhiệt độ cơ thể cô, khi đặt vào lòng bàn tay Tứ hoàng tử, nó vừa mềm mịn lại vừa ấm áp.
Lâm Cảnh Uyên mắc cỡ đến độ đỏ bừng cả tai.
Đúng là cô bé dễ thương nhất trên đời! Bông hoa mang may mắn hiếm có khó tìm nhường nào lại trao cho ta. Rõ là muội ấy không nỡ nhưng nói tặng là tặng luôn!
Lâm Phi Lộc tặng hoa xong, điềm nhiên phất tay với cậu nhóc: “Ca ca, hẹn gặp lại.”
Cô đi theo Thanh Yên ra ngoài, tới cổng vòm lại lén lút ngoái đầu lại, đứng từ xa cười với Lâm Cảnh Uyên một cái.
Cách nửa tấc nắng thu, nơi trăm cây hồng trĩu đỏ, nụ cười ấy chứa đựng ba phần thẹn thùng, bảy phần ngoan ngoãn, khiến trái tim cậu cũng hé môi theo.
Đi đã xa, Thanh Yên đang đổ mồ hôi lạnh toàn thân rốt cuộc cũng được thở phào nhẹ nhõm. Nàng ta nhìn giỏ hồng trong tay rồi nhìn về tiểu công chúa đi bên người mình, thấy cô điềm nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, không khỏi tò mò hỏi: “Công chúa, đóa hải đường cánh kép ngụ ý điềm may mắn thật ư? Sao nô tì chưa từng nghe bao giờ?”
Lâm Phi Lộc không trả lời, chỉ nhoẻn miệng cười.
Chưa từng nghe qua là đúng rồi.
Cô thuận miệng bịa ra thôi.