- Trang chủ
- Cuộc Chiến Giành Hồng Nhan Đại Hán (Nữ Tướng Quân Đấu Trí Cùng Tam Vương Gia)
- Chương 151: Lời thỉnh cầu: ban hôn xấu nữ?
Tác giả: Ma Nữ Ân Ân
Lưu Trọng Thiên thoáng mỉm cười, không biết lời này của Hoàng thượng là sao, tựa như có ẩn ý sâu xa "Có lẽ vẫn không bằng Hoàng thượng!"
"Đệ đang tâng bốc trẫm, trẫm rất xấu hổ…" Tửu lượng Hoàng thượng không cao, cộng thêm ưu thương, đột nhiên đôi mắt ươn ướt. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
"Trẫm cả đời này, cảm thấy có lỗi với hai người, một người là đệ, Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên, người kia chính là Uy Thất Thất đã mất, đối với đệ, có quá nhiều tiếc nuối lẫn bất lực, đối với Uy Thất Thất…"
Hoàng thượng đột nhiên vẩy rượu xuống đất "Trẫm nhớ nàng, nàng có lẽ là nữ nhân trẫm yêu mến nhất suốt đời này, trẫm cảm thấy đau buồn, bởi vì nàng thà chết chứ không chịu yêu trẫm, nhưng trẫm cũng cảm thấy thỏa lòng, bởi chí ít trẫm đã được gặp nàng."
Lưu Trọng Thiên khó mà tin được những lời vừa nghe, Đại Hán thiên tử ngạo mạn bỗng trở nên ủ dột não nề, còn nói những câu khiến người ta khó mà hiểu nổi, Hoàng thượng lúc này càng giống một nam nhân bình thường, một nam nhân khốn khổ vì tình.
Lưu Trọng Thiên rót một chén rượu cho Hoàng thượng, Hoàng thượng uống một hơi cạn sạch "Nàng không muốn an táng tại hoàng lăng, trẫm nghe theo nàng, nhưng trẫm vẫn dựng bia mộ để trống trong hoàng lăng, làm vậy có thể xoa dịu những hoài niệm trong tim trẫm."
"Hoàng thượng hà tất phải như thế! Nàng ra đi đã rất lâu rồi!"
Trong lòng Lưu Trọng Thiên chấn động, dựng bia mộ để trống? Vì Thất Thất sao? Nếu Hoàng thượng biết Thất Thất chưa chết, có thể đoán ra ngay sẽ có hậu quả gì, nhất định sẽ lại gây chiến vì Thất Thất, cho nên chàng càng thêm củng cố quyết tâm, mang Thất Thất rời xa Trường An, vĩnh viễn không quay về nữa.
"Không nói về nàng nữa, trẫm càng nói về nàng thì lại càng nhớ nàng, vài ngày nữa đệ sẽ đi xuất chinh, trẫm…" Hoàng thượng đột nhiên dời tầm mắt đến vùng giữa hai hàng lông mày Lưu Trọng Thiên, vẻ oai phong lẫy lừng khí khái anh hùng đó, khiến tâm trạng Hoàng thượng hãi hùng, bỗng thấy chột dạ và sợ sệt, đây là lần đầu tiên, Đại Hán thiên tử cảm thấy khiếp sợ, y tưởng tượng Lưu Trọng Thiên lúc này mặc hoàng bào, ánh mắt khác hẳn, uy hiếp bốn phương tám hướng, khí chất hoàng thất biết bao.
Còn bản thân Hoàng thượng đây, một tên tiểu nhân vô sỉ bỉ ổi, mặc dù y vẫn ở ngôi cửu ngũ chí tôn, nhưng trong lòng chưa từng phải chịu giày vò bao giờ.
Giết, chén rượu trong tay Hoàng thượng run run, rượu sánh ra ngoài, Tam Vương gia trước mặt này, vốn là Đại Hán thiên tử thực sự, còn mình mới là loạn thần tặc tử, nếu lại mềm lòng, thì đến cả cơ hội cuối cùng cũng chẳng có, có lẽ Thái hậu nói đúng, trong giang sơn Đại Hán này, y và Lưu Trọng Thiên chỉ có thể có một người đứng trên đại điện ở hoàng cung, người đó chỉ có thể là y, tuyệt đối không cho phép là Lưu Trọng Thiên.
Giết, Hoàng thượng nắm chặt chén rượu, nếu để Lưu Trọng Thiên sống, đám quần thần và bách tính kia sẽ càng ủng hộ chàng ta hơn nữa, Đại Hán thiên tử cho dù không bị lật đổ, cũng chỉ có thể xếp ở vị trí thứ hai, vĩnh viễn không vượt qua được Vương gia này.
Giết, Hoàng thượng nghiến chặt răng, một khi di chiếu thật lộ ra, Lưu Trọng Thiên hoàn toàn có thể nắm chắc đại cuộc, sớm muộn cũng sẽ ngồi lên hoàng vị, chuyện đó rất nhẹ nhàng cũng rất dễ dàng, chỉ cần Lưu Trọng Thiên muốn làm Hoàng thượng, thì không thể thực hiện được hay sao.
Ba lý do để giết Lưu Trọng Thiên, khiến Hoàng thượng đột nhiên cảm thấy đúng lý hợp tình, y loạng choạng đứng lên, đặt chén rượu trong tay xuống bàn, y căm tức nhìn Lưu Trọng Thiên "Thiên hạ Đại Hán chỉ có thể có một quân vương, chính là trẫm! Là trẫm!" Giọng nói y bi thương, dứt lời cơ thể lảo đảo bước ra khỏi hoa viên.
"Hoàng thượng…" Lưu Trọng Thiên không thể tin nổi, buông chén rượu xuống, đi theo sau, đỡ Hoàng thượng đã sắp ngã tới nơi rồi, Hoàng thượng lại ra sức đẩy chàng ra, vẻ mặt tức tối.
"Trẫm là Đại Hán thiên tử, sao ngã được chứ, đệ tránh ra!" Hoàng thượng lạnh lùng bỏ lại Lưu Trọng Thiên, kiên trì tự mình ra khỏi hoa viên, thái giám đi theo tiến lên đỡ Hoàng thượng ra ngoài, cấm quân hộ vệ trong vương phủ cũng bám gót theo.
Lưu Trọng Thiên nhìn bóng dáng Hoàng thượng rời đi, đột nhiên cảm thấy sự việc hôm nay sao lạ lùng quá vậy, nét mặt Hoàng thượng chất chứa sự bi thương bất an, rất đỗi khác xa với Hoàng thượng trước kia, chí ít đã không còn vẻ kiêu ngạo ở trước mặt Lưu Trọng Thiên.
Đại Hán thiên tử bước ra khỏi cửa chính phủ đệ Tam Vương gia Lưu Trọng Thiên, không nhịn được quay đầu lại nhìn phủ đệ, có lẽ chẳng bao lâu nữa, ở nơi đây sẽ không còn trông thấy Tam Vương gia oai phong kia nữa, mọi thứ đều sẽ yên ổn.
Hoàng thượng đương cảm khái, đột nhiên cảm thấy trên mặt man mát, không khỏi nhíu mày, là thứ gì rớt xuống mặt vậy, không nhịn được lấy tay mò mẫm một hồi, có phần dính như keo, đưa đến trước mũi ngửi, có mùi hôi thối.
"Tiểu Vu Tử, nhìn xem cái gì rớt xuống mặt ta vậy?"
Tiểu Vu Tử cuống quýt đi tới, tập trung nhìn kỹ, bất giác toát mồ hôi lạnh, đó là một bãi phân chim, sao khéo quá vậy, trúng ngay mặt Hoàng thượng, thật bực mình, hắn cũng không dám nói là phân chim, chỉ hoảng hốt lấy tay áo lau chùi giúp Hoàng thượng, Hoàng thượng thấy hắn vươn tay áo ra, chợt vỡ lẽ.
"Là phân chim, có phải không?" Y nghiêm nghị hỏi.
"Hoàng thượng, tiểu nô tài lau cho ngài!" Tiểu Vu Tử không dám nói phải, cũng không dám phủ nhận.
Phân chim trên mặt Hoàng thượng được lau đi sạch sẽ, nhưng tâm tình y ngày càng tệ, chẳng lẽ ngay cả đến loài chim cũng cảm thấy y không xứng làm Hoàng thượng hay sao? Cho rằng y là tên tiểu nhân đê tiện mưu quyền soán vị, giờ đây vì quyền lợi và phú quý, muốn giết Tam Vương gia người đã vì Đại Hán lập được bao công lao hiển hách chăng?
Hoàng thượng ngồi vào ghế rồng, không khỏi day day trán, hình như vẫn còn đọng lại mùi hôi thối trên mặt kia, có lẽ mùi vị đó phần lớn là bắt nguồn từ cảm giác tội lỗi trong lòng.
Uy Thất Thất nấp trên nóc mái ngói cánh cửa chính, khéo léo giấu mình, trong tay cô cầm một khúc gậy gỗ nhỏ, cô nhìn phân chim trên gậy gỗ, không khỏi nhíu mày, thối ghê, Hoàng thượng xấu xa, ngang nhiên dám đến vương phủ, nếu không phải do y, thì cô và Lưu Trọng Thiên đâu phải nghĩ cách chạy trốn chứ?
Phân chim vào mặt, xem ngài còn gặp may nữa không, hừ, cô ném gậy gỗ trèo tường xuống, phủi bụi xiêm y, phát hiện Hi Chân đứng dưới tường nhìn cô sững sờ.
"Nhìn gì chứ? Tiểu mỹ nhân, phải chăng quá nhung nhớ Thiên Tâm, đến…" Uy Thất Thất nở nụ cười xấu xa vươn cánh tay ra, định ôm nữ nhân nhiều chuyện này, ai ngờ Hi Chân kia tựa như trông thấy quỷ, xoay người bỏ chạy, xem như cô ta thức thời, nếu mà chạy chậm, thế nào cũng phải hành hạ cô ta đôi chút mới được.
Hoàng thượng rời khỏi vương phủ, Lưu Trọng Thiên bất đắc dĩ thở dài, không muốn nghĩ về những chuyện làm chàng khó hiểu nữa, bèn đi về phía phòng mình, chàng mở cửa phòng ra, phát hiện trong phòng không có ai, nhất thời có chút căng thẳng, lúc này Uy Thất Thất sao còn dám chạy ra ngoài.
Lưu Trọng Thiên xoay người đi ra ngoài, Uy Thất Thất nghiêng mình xuất hiện, bổ nhào xông lên, sà vào trong lòng chàng, lưu luyến ôm chàng "Hoàng thượng không làm khó chàng chứ?"
"Không, có điều, cử chỉ Hoàng thượng rất đỗi kỳ quặc, kể rất nhiều chuyện với bổn vương, bao năm qua, đây có lẽ là lần đầu tiên." Lưu Trọng Thiên cảm thán nói, sau đó thương tiếc liếc nhìn Thất Thất "Em đã đi đâu thế? Dọa ta hết hồn, nếu như bị Hoàng thượng bắt gặp, chẳng phải sẽ chuốc lấy phiền toái lên người!"
"Em đi giáo huấn hắn!" Uy Thất Thất nói nhanh như chớp, nói xong mới nhớ đến lời dặn dò của Lưu Trọng Thiên, lập tức bụm miệng, tại sao nói mà không suy nghĩ gì hết vậy, đây chẳng phải chờ bị phê bình sao? Quả nhiên cô vừa dứt lời, Lưu Trọng Thiên liền nổi nóng bóp cằm cô, lửa giận bừng bừng nhìn cô.
"Phải chăng em điên rồi, em có biết chuyện đó nguy hiểm cỡ nào không? Em..."
"Trọng Thiên, em biết lỗi rồi, chàng đừng tức giận, chỉ lần này mà thôi!" Uy Thất Thất nghịch ngợm kính lễ "Hoàng thượng cũng không phát hiện ra em, em ẩn nấp kỹ lắm, chàng biết tính em rồi đó, không trút giận được thì trong lòng sẽ rất khó chịu!"
"Lần sau không được làm vậy nữa đấy." Lưu Trọng Thiên thương tiếc ôm lấy Uy Thất Thất, thực sự lo sợ hạnh phúc mai sau bị Uy Thất Thất lỗ mãng phá hủy mất.
"Em ném phân chim vào mặt hắn, hắc hắc, Hoàng thượng khốn kiếp!" Uy Thất Thất thở phào một hơi, đẩy Lưu Trọng Thiên ra, ra sức vươn vai duỗi người cho đỡ mỏi "Hắn xấu xa như vậy, hại em lo lắng cho chàng mất bao thời gian, cũng nên chấn chỉnh một chút chứ!"
"Dù sao hắn cũng là Hoàng thượng, có thể trong lòng cũng đau khổ lắm! Hà tất phải trêu chọc hắn!"
"Không đâu, Hoàng thượng bá đạo, muốn gây khó dễ cho chúng ta, tên Hoàng thượng xấu xa!" Uy Thất Thất tức giận siết chặt nắm tay.
"Đến hôm nay ta mới tin, Hoàng thượng cũng thích em giống như ta!"
Lưu Trọng Thiên choàng tay qua eo Thất Thất, thấp giọng nói "Ban nãy ở trong hoa viên, hắn rất ủ rũ, ta mới biết được hóa ra Hoàng thượng quan tâm em như vậy, không chỉ đơn thuần tranh đoạt với ta, xem ra em đúng là tiểu hồ ly, sau này chỉ cho phép quyến rũ một mình Lưu Trọng Thiên thôi, bằng không ta sẽ ghen tuông chết mất."
"Chàng nói em là hồ ly, em cũng đâu có mê hoặc hắn, là hắn tình nguyện yêu đơn phương đó chứ, Thất Thất chỉ đối với một mình chàng…" Uy Thất Thất thẹn thùng gục đầu xuống, sao nói tới nói lui, sập bẫy Tam Vương gia rồi, lại định nói mình mê hoặc Lưu Trọng Thiên chứ?
"Ha ha, rốt cuộc thừa nhận mê hoặc ta rồi!"
Lưu Trọng Thiên cười hào hứng, chàng thân mật nhéo cằm Thất Thất một cái "Tiểu hồ ly! Có phải nữ nhân tương lai đều có thuật quyến rũ không?"
"Ai nói thế, làm gì có! Là chàng có thuật đó mới đúng!" Thất Thất dẩu môi lên.
Nam nhân có thuật quyến rũ? Chỉ có Uy Thất Thất mới nghĩ ra được, Lưu Trọng Thiên cười sảng khoái, trong lòng cười Uy Thất Thất ngô nghê.
Uy Thất Thất vuốt tóc, bỗng tỏ vẻ đáng yêu kéo tay Lưu Trọng Thiên, khẽ lắc lắc "Trọng Thiên, chàng đồng ý với lời thỉnh cầu của Thất Thất nhé? Chỉ một điều thôi!"
"Thỉnh cầu, thỉnh cầu gì? Nói ta nghe xem nào!" Lưu Trọng Thiên thoáng hôn lướt qua đầu ngón tay Thất Thất, chăm chú lắng nghe.
"Thất Thất muốn cùng đi đánh giặc Ô Hoàn phía đông bắc với Vương gia!"
Lời Uy Thất Thất nói vừa dứt, sắc mặt Lưu Trọng Thiên trở nên nghiêm túc hẳn lên, chàng đối diện với Thất Thất, kiên quyết cự tuyệt cô "Không được, tuyệt đối không được!"
"Vì sao? Thất Thất nhất định phải đi!" Vì sao lần nào cũng như vậy, Tam Vương gia vĩnh viễn cũng không thay đổi cái tính xấu chuyên quyền độc đoán, trong căn phòng này, chàng vẫn muốn lấy thân phận Vương gia dồn ép Thất Thất sao? Thậm chí không thèm khuyên can từ từ mà đã trực tiếp đưa ra quyết định.
"Quá nguy hiểm, không cho phép nghĩ đến nữa, ngoan ngoãn đi Tây Vực chờ ta." Lưu Trọng Thiên nhíu mày, lớn tiếng nhấn mạnh, Uy Thất Thất cảm thấy mũi mình sắp ngạt thở rồi.
"Hừ, nếu chàng chết đi, Uy Thất Thất tuyệt đối sẽ không sống một mình đâu, em chẳng thiết thứ gì ở Đại Hán cả, chẳng thiết thứ gì hết!" Uy Thất Thất căm tức nhìn Vương gia, đồ tồi, nói dối, nhất định có bí mật gì đó không muốn cho ai biết.