- Trang chủ
- Giang Sơn Mỹ Sắc
- Chương 144: Mượn sức
Tác giả: Mạc Vũ
Tiêu Bố Y không hiểu Lý Huyền Bá nói chiếm nữ nhân của người khác là có ý tứ gì? Mình từ khi nào mà chiếm nữ nhân của người khác, cái này thật đúng là đã muốn gép tội thì cần gì lý do, hắn hôm nay không nói, chẳng lẽ bắt mình phải tới hắn mới nói? Tiêu Bố Y lắc lắc đầu, trong trực giác cảm thấy đó là một người rất cổ quái, nhưng hắn lại không thể không nói người này rất thông minh, rất nhiều chuyện không tự thân trải qua, lại như tận mắt nhìn thấy, hắn thử dò xét, tuy Tiêu Bố Y vẫn trụ lại được dưới cơn gió lớn, nhưng cũng thầm kinh hãi...
Lý Huyền Bá một phen rào trước đón sau, chỉ nghĩ đến Tiêu Bố Y nhiều ít sẽ kinh hoảng, có lẽ cũng không ngờ, Tiêu Bố Y trước mắt nhìn như chất phác này có lối suy nghĩ rõ ràng như thế, bất tri bất giác đã đem hắn cuốn vào.
Tiêu Bố Y nhìn thấy Lý Huyền Bá sửng sốt, lại nói: "Đều nói là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Lý huynh võ công chắc là cao minh hơn ta, trong thảo mãng hơn ta cũng là hằng hà sa số, dựa theo Lý huynh phân tích, nói như vậy chỉ cần là cao thủở tại Đông Đô, đều có hiềm nghi".
Lý Huyền Bá sau khi ngạc nhiên, chỉ mỉm cười không nói.
"Còn có một điểm rất mấu chốt, lúc trước Lý công tử không để ý đến dư luận, Sài công tử cứu trợ dân chúng, mấy cái này nói vậy cũng rơi vào trong mắt của Lý huynh, ta nghĩ với thân thủ cùng hiệp can nghĩa đảm của Lý huynh, làm sao có thể làm như không thấy? Lý huynh nếu thân thủ so với ta còn muốn cao hơn, hôm nay lấy bệnh thể kỳ nhân, nói không chừng sau khi ám sát Lý công tử, cũng muốn che dấu võ công?"
Lý Huyền Bá cười lớn nói: "Tiêu huynh quả nhiên thú vị, ta bội phục sát đất".
Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Phải không?"
Lý Huyền Bá lắc đầu nói: "Thích khách là ai xem ra ai cũng không biết, nhưng chỉ bằng sự trấn định của Tiêu huynh, ta biết có thể ngồi trên cao vị như hôm nay cũng không phải là may mắn".
"Lý huynh quá khen, ta chỉ cảm thấy phần trấn tĩnh cùng bãn lãnh hóa giải nghi ngờ của Lý huynh còn trên cả ta, ta càng sợ có người ghen tị với cao vị của ta, lúc này mới cùng với người khác liên thủ muốn vồn Tiêu mỗ vào chỗ chết" Tiêu Bố Y lại cười nói: "Chức vị Thiếu Khanh này, cũng không phải dễ làm".
"Ta xem như sợ ngươi" Lý Huyền Bá liên tục lắc đầu, "Không ngờ Tiêu huynh ngoại trừ võ công cao cường ra, võ mồm cũng như đao kiếm. Mới vừa rồi nếu có chỗ nào đắc tội, mong Tiêu huynh thứ lỗi".
Tiêu Bố Y nhìn vào hai mắt của Lý Huyền Bá, lại cân nhắc dụng ý của hắn, "Thứ lỗi cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, cũng phải xuất ra chút thành ý mới được".
Lý Huyền Bá con mắt chuyển chuyển, "Thành ý? Tiêu huynh đối với ai muốn giết ngươi quá nửa là biết, nhưng Tiêu huynh đối với hắn vì sao muốn giết ngươi chỉ sợ còn không biết?"
Tiêu Bố Y có chút đổi sắc, "Nhìn không ra Lý huynh còn tham dự trong đó?"
Lý Huyền Bá thiếu chút nữa phun máu, liên tục ho khan, "Ta hiện tại hận không thể bóp chết tiểu tử ngươi. Hôm nay đến là muốn xin lỗi ngươi, nhưng hiện tại ta muốn cùng ngươi đánh một trận thì tốt hơn, để tránh ngươi cảm thấy ta tới là để thăm dò ngươi".
Tiêu Bố Y lần này cũng thật sự có chút ngạc nhiên, "Lý huynh có cái gì phải xin lỗi?"
"Cũng không là vì oan uổng cho ngươi, cũng không phải là vì muốn giết ngươi mà hướng tới ngươi xin lỗi" Lý Huyền Bá khẽ cười nói: "Là bởi vì Thế Dân tiểu tử kia không biết nặng nhẹ, lúc trước tại Vũ Đức điện vì Sài Thiệu không tiếc cùng ngươi tranh phong. Hôm nay hắn xem ra giống như có chút hối hận, ta liền thay mặt hắn hướng tới ngươi nói tiếng xin lỗi".
Tiêu Bố Y nhìn ra phương xa nói: "Tranh chấp danh lợi cũng là chuyện thường thấy, có cái gì đáng xin lỗi đâu, Lý huynh quá tự trách rồi".
Lý Huyền Bá lắc lắc đầu, lại ho khan nói, "Ta chỉ nhận ra cái kiệu này là của nhà nào mà thôi, ta nghĩ lấy trí thông minh của Tiêu huynh, nếu biết kiệu này là của con gái của Lý Trụ Quốc Lý Mị Nhi, hẳn là sẽ nghĩ đến cái gì".
Tiêu Bố Y rùng mình, bất động thanh sắc nói: "Ai ngồi kiệu cùng hành thích ta thì có quan hệ gì? Ta thật sự nghĩ không ra".
"Ngươi hiện nghĩ không ra, đợi khi đi Lý gia sẽ hiểu được" Lý Huyền Bá đột nhiên nói: "Nơi này cách phủ đệ của Lý Trụ Quốc cũng không tính là xa, ta nghĩ Tiêu huynh có thể đi tới đó, nói không chừng Vệ đại nhân cũng ở chỗ của Lý Trụ Quốc".
"Ngươi làm sao biết ta muốn tìm Vệ đại nhân?" Tiêu Bố Y có chút kinh ngạc.
"Ngươi từ nơi này đi ra, đương nhiên là muốn tìm Vệ đại nhân, Vệ đại nhân nếu có ở tại đây, Vệ Tuyển chỉ sợ sẽ kiêng kị không dám xuống tay" Lý Huyền Bá lạnh nhạt nói: "Một khi đã như vậy, ta nghĩ Tiêu huynh quá nửa là không gặp được Vệ đại nhân, ta biết Vệ đại nhân thích đến chỗ Lý Trụ Quốc đánh cờ, ngươi nếu tìm hắn, thì có thể tới đó xem một chút".
"Ồ? Lý huynh có đi không?" Tiêu Bố Y hỏi.
"Ngươi đi đi, ta tới đó thì có ý nghĩa gì. Nói đến ta cũng không chiếm nữ nhân của người khác, cũng không nên nhúng tay vào" Lý Huyền Bá cười rời đi.
"Lý huynh nói cái gì?" Tiêu Bố Y nhíu mày hỏi.
Lý Huyền Bá đã đi xa, chỉ khoát khoát tay, đột nhiên nói: "Tiêu huynh có nhận được thiếp mời của ta không? Nếu nhận được, thì cũng mời đến một lần, ta hiện tại tuy là bệnh thể kỳ nhân, nhưng bản thân lại rõ ràng biết, có thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai hay không cũng là vấn đề, cũng mong Tiêu huynh sớm tới một chút, tại hạ có chuyện thỉnh giáo, ở đây cũng cảm tạ trước".
Tiêu Bố Y không hiểu Lý Huyền Bá nói chiếm nữ nhân của người khác là có ý tứ gì? Mình từ khi nào mà chiếm nữ nhân của người khác, cái này thật đúng là đã muốn gép tội thì cần gì lý do, hắn hôm nay không nói, chẳng lẽ bắt mình phải tới hắn mới nói? Tiêu Bố Y lắc lắc đầu, trong trực giác cảm thấy đó là một người rất cổ quái, nhưng hắn lại không thể không nói người này rất thông minh, rất nhiều chuyện không tự thân trải qua, lại như tận mắt nhìn thấy, hắn thử dò xét, tuy Tiêu Bố Y vẫn trụ lại được dưới cơn gió lớn, nhưng cũng thầm kinh hãi.
Nghĩ đến chỗ của Lý Trụ Quốc cách nơi này cũng không xa, Tiêu Bố Y theo dấu chân của mấy kiệu phu mà đi, ước chừng một nén nhang thì Lý phủ rõ ràng xuất hiện ở trước mắt.
Hôm nay sắc trời đã muộn, đại môn của Lý gia đã đóng chặt, hai con sư tử đá trước cửa như trợn mắt coi rẻ thiên hạ chúng sinh. Tại Đông Đô họ Lý rất nhiều, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút quan hệ thân thích, nhưng chỉ là quan hệ có chừng mà thôi. Lý Tĩnh, Lý Uyên, Lý Mẫn, Lý Hồn nếu thật sự tính ra, thân thích thật sự thì đại bác bắn còn chưa tới, chỉ là thân thích làm phản cũng có, Lý phiệt trước mắt tuy rất mạnh, nhưng ngày nay cũng đã không có nhiều tiếng nói, Lý Uyên cùng Lý Trụ Quốc này thoạt nhìn cũng không có lui tới.
Lý Uyên cùng Dương Quảng có quan hệ xa, coi như là hoàng thân, chỉ là so với Lý Trụ Quốc mà nói, vẫn kém quá xa. Bởi vì mẹ của Lý Uyên chẳng qua là chị em với Độc Cô Hoàng Hậu, nhưng mẹ vợ của Lý Trụ Quốc lại là Bắc Chu Hoàng Hậu. Bắc Chu Hoàng Hậu này là con gái của Tùy Văn Đế Dương Kiên, cũng chính là chị ruột của Dương Quảng. Nàng sinh con trai là quốc quân của Bắc Chu, nhưng cha nàng lại soán ngôi vị hoàng đế của con nàng, cải Bắc Chu thành Tùy, làm cho nàng khóc không ra nước mắt, trên đời chuyện buồn cười nhất chỉ sợ chẳng qua cũng là như thế.
Tiêu Bố Y khi nghĩ như vậy cũng có chút đau đầu, cảm giác gió tuyết kêu gào cũng có chút trào phúng. Hoàng thân quốc thích cao cao tại thượng, trong đó lại ẩn giấu rất nhiều sự tranh đấu xấu xa.
Tùy Văn Đế tại vị, quá nửa đối với cô con gái này có chút áy náy. Cho nên cũng bù đắp nhiều, mẹ vợ của Lý Trụ Quốc cũng chính là con gái của Tiên đế cũng không cải giá, cũng không nghĩ đến quyền lợi gì, cả đời chỉ nghĩ đến quyền lợi của con rể, Lý Mẫn quan tới Trụ Quốc, trong lúc nhất thời phong cảnh phải nói có một không hai.
Chỉ là Nhạch Bình công chúa hiển nhiên lo lắng không tính là chu đáo, không biết đạo lý vật cực tất phản. Dưới phong cảnh thường thường chính là hắc động. Nàng năm đó kiệt lực vì con rể tranh thủ vinh quang, nhưng không ngờ lại cấp sẵn cho con rể một phần mộ.
Khi Tiêu Bố Y nghĩ như vậy, vỗ vỗ cánh cửa, một hồi lâu mới truyền đến thanh âm của hạ nhân, "Là ai?"
"Thái Phó tự Tiêu Bố Y đến bái phỏng Lý đại nhân" Tiêu Bố Y trầm giọng nói.
Hắn cũng không hiểu vì sao Lý gia ngay cả hạ nhân coi cửa cũng không có, điều này làm cho Lý phủ xem ra có chút tử khí trầm lắng.
"Ngươi chờ một chút," Hạ nhân trả lời một câu, Tiêu Bố Y lại chờở cửa một lúc sau, chỉ nghe được sau cánh cửa có tiếng bước chân, một tiếng cười hào sảng truyền tới: "Không có quy củ, Thiếu Khanh đến sao lại không đón vào?"
Cánh cửa mở rộng ra, Lý Mẫn nụ cười đầy mặt ra đón, khi nhìn thấy Tiêu Bố Y thần sắc tràn đầy mừng rỡ, "Thiếu Khanh, không nghĩ đến ngươi lại đến nhanh như vậy".
Bên trong thật ra cũng rất sáng sủa, huy hoàng, Tiêu Bố Y lại cười nói: "Làm một lần khách không mời, mong Lý đại nhân lượng thứ".
"Cái gì là khách không mời. Đại môn Lý gia ra vĩnh viễn đều mở rộng với Thiếu Khanh ngươi" Lý Mẫn kéo tay Tiêu Bố Y, "Mau mời vào".
Hạ nhân nha hoàn đều trợn trừng đôi mắt, hiển nhiên đều không nghĩ đến đường đường Trụ Quốc lại đối với một người trẻ tuổi lại khách khí cùng nhiệt tình như thế.
Tiêu Bố Y cũng không né tránh sự thân thiết của Lý Trụ Quốc, khẽ cười nói: "Tạ ơn đại nhân".
Hai người đi vào chánh đường, Tiêu Bố Y chỉ cảm thấy trong này ánh sáng hòa nhã, hết sức thoải mái, cũng không thấy đèn lồng ngọn nến gì, đưa mắt nhìn qua phát hiện nóc nhà hào quang ánh vàng rực rỡ, giống như là lợp vàng bạc, phía trên có khảm mấy hạt châu to bằng nắm tay, tỏa ra ánh sáng hòa nhã, Tiêu Bố Y nghĩ đây có thể là Dạ minh châu gì đó, chỉ sợ một viên cũng có giá trị liên thành.
Trong đại sảnh có ngồi một người, cũng chừng năm mươi tuổi, tinh thần quắc thước, tôn quý phi thường, nhìn thấy Tiêu Bố Y đi vào, chậm rãi đứng lên, trên mặt nở nụ cười nói: "Thiếu Khanh cũng đến đây, cũng là khách hiếm thấy".
"Vệ đại nhân là khách quen, Thiếu Khanh là khách hiếm, chỉ là khách nào thì khách ta đều hoan nghênh" Lý Mẫn cùng con của hắn tác phong hoàn toàn khác nhau, lại cùng tác phong tất cung tất kính ở tại Hậu Đức điện cũng khác biệt, cực kỳ nhiệt tình, Tiêu Bố Y nhìn thấy hắn như vậy, cơ hồ nghĩ đến đứa con trai kia của hắn không phải là do hắn sinh ra, "Vệ đại nhân khỏe chứ, ta tới nơi này chỉ sợ đã quấy rầy nhã hứng của các người" Tiêu Bố Y nhìn thấy trên bàn có một bộ cờ vây, quân cờ đen trắng bày ra cả trăm quân, thì ra hai người bọn họ đang chơi cờ, có chút phong nhã.
"Chơi cho vui mà thôi" Lý Mẫn lắc đầu cười nói: "Thiếu Khanh, hôm nay đều là thiên hạ của người trẻ tuổi các ngươi, mấy lão nhân chúng ta cũng không có năng lực gì, về nhà không có việc gì cũng chỉ có chơi cờ mà thôi".
Vệ Văn Thăng tính ra cũng là lần đầu tiên cùng Tiêu Bố Y gặp mặt, lại cũng không xa lạ, chỉ cười nói: "Thiếu Khanh nếu không tới giúp ta, Trụ Quốc kỳ nghệ cao siêu, ta luôn thua nhiều hơn thắng".
"Văn Thăng thật sự khiêm tốn rồi, Thiếu Khanh nếu nghe hắn, đến đây, đến đây, đến đây, giúp ta nước này mới là tốt" Lý Mẫn lại cười nói.
Tiêu BốY nếu không có ấn tượng từ trước, cơ hồ nghĩ đến mình đang gặp hai lão giả khiêm tốn hòa ái, đang cùng mình chơi trò tiếp cận. xem tại TruyenFull.vn
"Hạ quan đối với mấy thứ này, một chút cũng không thông" Tiêu Bố Y chỉ có thể lắc đầu, "Ta cứ tùy ý đi lại, các người cứ đánh cờtrước đi".
Lý Mẫn nở nụ cười, "Vậy không phải là chậm trễ tiếp đãi Thiếu Khanh sao?" Vệ Văn Thăng cũng sớm ngồi xuống nói: "Mặc kệ thế nào, cứ chơi hết ván này rồi hãy nói".
Lý Mẫn cũng gọi một hạ nhân, thì thầm đôi câu, hạ nhân sau khi rời khỏi thì Lý Mẫn cũng ngồi xuống, lại cười nói: "Một khi đã như vậy, cũng phải chơi cho xong ván này mới được. Cờ đang chơi nửa ván mà dừng, thật sự khó chịu như là uống rượu không đủ vậy".
Vệ Văn Thăng đã sớm hạ một quân cờ xuống, "Nói có lý, bất quá nếu ngươi không tiếp tục chơi cho tốt, ta chỉ sợ ngươi thua, vậy chỉ sợ so với uống rượu mà ghi nợ còn khó chịu hơn".
Hai người đều cười ha hả, Lý Mẫn hướng tói Tiêu Bố Y lắc lắc đầu, cũng hạ một quân cờ xuồng, cả gian phòng lại im lặng, chỉ nghe được tiếng quân cờ di chuyển, tiếng tuyết rơi, Tiêu Bố Y ngồi ở bên cạnh hai người, trong lúc nhất thời quên mất con của Lý Mẫn là do hắn giết không chút lưu tình, nhưng đối mặt với đương kim trụ quốc này, hắn lại cảm thấy không chút ngạo mạn. Nhưng hắn nếu trong lòng không có quỷ, vì cái gì lúc trước khi ngồi kiệu, bên trong kiệu lại đặt một khối thiết bản? Nghĩ như vậy Tiêu Bố Y khóe miệng khẽ mỉm cười, thầm nghĩ quả thạt sống lâu mới thấy lòng người.
Lý Mẫn cầm cờ trầm ngâm, nhìn thấy Tiêu Bố Y mỉm cười, cũng cười hỏi: "Thiếu Khanh cười cái gì? Hay là cảm thấy kỳ nghệ của lão phu thối không ngửi được?"
Tiêu Bố Y lắc đầu, "Ta chỉ là nhớ tới một chuyện buồn cười mà thôi".
"Chuyện gì buồn cười vậy?" Lý Mẫn hạ quân cờ xuống, cũng có vẻ quan tâm. Tiêu Bố Y thuận miệng nói, không nghĩ đến Lý Mẫn lại truy hỏi, đành phải nói: "Nhớ có một lần ta đến nhà một vị giáo thư tiên sinh, tiên sinh pha trà chiêu đãi, nửa chừng có một khách, mỗi lần cầm chén trà lên đều lắc đầu. Giáo thư tiên sinh nhiệt tình nhìn thấy khách không hài lòng, xuất ra Phượng hoàng trà Thần tiên trà trân quý trong nhà ra, trà như thế mà người nọ vẫn lắc đầu, cuối cùng tiên sinh chỉ có thể hỏi khách bất mãn trà này ở điểm nào?"
Vệ Văn Thăng cùng Lý Mẫn đều hỏi, "Khách trả lời thế nào?" Hai người hai miệng đồng thanh, không khỏi nhìn nhau cười. Bọn họ phát hiện Tiêu Bố Y lơ đãng nói chuyện lại khiến cho hai người cuốn vào trong đó, chỉ muốn biết đáp án.
Tiêu Bố Y cười nói: "Người khách kia chỉ nói hai chữ, nóng quá".
"Nóng quá?" Vệ Văn Thăng thì thào tự nói, có vẻ khó hiểu, Lý Mẫn lại cười to lên, liên tục lắc đầu nói: "Đúng là đàn khảy tai trâu, đúng là đàn khảy tai trâu" Hắn vừa nói ra, Vệ Văn Thăng cũng tỉnh ngộ, khẽ cười nói: "Thiếu Khanh quả nhiên thú vị".
Tiêu Bố Y mỉm cười không nói, trong lòng lại cân nhắc, đều nói Lý Trụ Quốc văn võ cưỡi ngựa bắn tên ca nhạc văn thơ không thứ gì không biết, hôm nay nhìn thấy thật ra danh bất hư truyền. Người này linh hoạt còn hơn Vệ Văn Thăng, xem ra hắn đối với cờ vây cũng không kém, có thể thấy được người này cực kỳ thông minh, người lại lịch sự văn nhã, khó trách chiếm được trái tim của công chúa. Chỉ là người như thế trong kiệu có thiết bản, bị người ám sát, hãm hại vẫn bất động thanh sắc, cố tình xuất ra bộ dáng đạm bạc danh lợi, bản thân mình nếu không đến Đông Đô, cả ngày đều nghe thấy chứng kiến những việc có quan hệ tới Lý Trụ Quốc này, chỉ sợ khi gặp cũng cảm thấy người này không tệ.
"Tuy Thiếu Khanh chữ có thể so với trâu, mấy lão phu tử chúng ta không cách nào giải được, bất quá," Lý Mẫn đột nhiên thần sắc chợt động, "Ta nghĩ cuối cùng cũng có thể hiểu được chút ít về Thiếu Khanh" Hắn lời vừa dứt, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, một người nhẹ nhàng đi đến, thấp giọng nói: "Phụ thân, người tìm con?"
Lý Trụ Quốc tuy quyền khuynh triều dã. Lý MịNhi lại không để ý tới, lập tức ra khỏi đại sảnh. Lý Trụ Quốc đột nhiên đứng lên, giận nói: "Nha đầu không có quy củ, ta…"
Hắn xem muốn đi ra ngoài giáo huấn con gái, lại bị Vệ Văn Thăng giữ chặt lại, "Trụ Quốc, cháu nó thân thể không khỏe, ngươi cũng đừng có miễn cưỡng".
"Thân thể không khỏe, thân thể không khỏe," Lý Trụ Quốc tức giận lên cũng làm người ta phải sợ hãi, thoáng thấy Tiêu Bố Y ngạc nhiên, lại chuyển sang cười nói: "Thiếu Khanh, Mị Nhi không hiểu quy củ, mong Thiếu Khanh chớ trách".
Tiêu Bố Y đành phải nói: "Đại nhân nói quá lời rồi, ta cũng cảm thấy Mị Nhi cô nương hôm nay thật sự không được thoải mái, để đi nghỉ là tốt nhất".
Lý Trụ Quốc giận dữ không nói, sắc mặt âm trầm. Vệ Văn Thăng lại kéo hắn lại nói: "Trụ Quốc, đến đây, chơi cờ chơi cờ" Hắn nhìn lại bàn cờ, chỉ thấy quân cờ đã sớm bị Lý Trụ Quốc một chưởng chấn cho cong queo, không còn hình dáng, không khỏi sửng sốt.
Lý Trụ Quốc cũng xóa đi bàn cờ, thở dài nói: "Một nước không cẩn thận, cả bàn cờ đều thua, ván này, ta thua".
Vệ Văn Thăng cười nói: "Ngươi cả đời này, thắng ta vô số ván, thua một ván cũng có là gì. Lại nói ngươi hôm nay tâm thần không yên, cũng không thích hợp để chơi cờ".
Tiêu Bố Y thấy thế đứng dậy nói: "Trụ Quốc đại nhân, Bố Y còn có chuyện, xin phép đi trước một bước".
Lý Mẫn liếc nhìn Tiêu Bố Y, lắc đầu nói: "Gia giáo không nghiêm, cũng làm cho Thiếu Khanh chê cười. Thiếu Khanh nếu có chuyện, thì sau này lại đến, đại môn Lý phủ vĩnh viễn mở rộng với ngươi".
Tiêu Bố Y đang muốn cáo từ, Vệ Văn Thăng lại nói: "Trụ Quốc, sắc trời đã muộn, cờ cũng đã xong, ta cũng phải về thôi, thuận đường đi cùng Thiếu Khanh một đoạn".
Lý Mẫn gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, làm cho các người tối nay không được vui, quả thật là do ta, ngày khác nhất định sẽ thiết yến đền bù".
Tiêu Bố Y cùng Vệ Văn Thăng đều nói Lý Mẫn khách khí, sau khi chuyện trò thêm vài câu, thì rời khỏi Lý phủ. Khi đại môn Lý phủ đóng lại, Vệ Văn Thăng sau khi cùng Tiêu Bố Y đi vài bước, Vệ Văn Thăng đột nhiên nói: "Thiếu Khanh có biết vì sao Lý chất nữ (cháu gái) mất hứng không?"
"Bố Y sao mà biết được" Tiêu Bố Y lắc đầu nói.
"Thật ra chuyện này bên trong cũng có chút khó có thể mở miệng" Vệ Văn Thăng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Thiếu Khanh tuổi còn trẻ, khó trách Trụ Quốc đại nhân đối với ngươi đặc biệt để ý".
Tiêu Bố Y im lặng, không biết lão nhân này lần đầu nói chuyện, trong hồ lô hiện bán thuốc gì.
"Thật ra Lý chất nữ cùng khuyển tử vẫn là thanh mai trúc mã," Vệ Văn Thăng không nhìn Tiêu Bố Y, chỉ nhìn ra phương xa nói: "Ta cùng Lý đại nhân cũng đã tính là thông gia, khuyển tử cũng vẫn nghĩ đời này nhất định có thể lấy được Lý chất nữ".
Tiêu Bố Y kỳ quái nói: "Không biết Vệ đại nhân vì sao nói với ta mấy cái này?"
Vệ Văn Thăng có chút cười khổ, "Thiếu Khanh chẳng lẽ còn không biết, Trụ Quốc đại nhân có ý đem con gái gả cho ngươi sao?"
Tiêu Bố Y sửng sốt, "Điều nầy sao có thể, ta cùng Trụ Quốc đại nhân gặp mặt không qua ba lần, người sao lại có loại ý niệm này trong đầu?"
Vệ Văn Thăng thản nhiên nói: "Khuyển tử cũng cho là như thế, cho nên khó có thể chấp nhận. Bất quá khuyển tử đích xác về mọi mặt đều không bằng Thiếu Khanh, cái này cũng khó tránh Lý Trụ Quốc lựa chọn Thiếu Khanh, bất quá bởi vì như thế, Lý chất nữ trong lòng cũng không vui, lúc này mới cố ý lạnh lùng đối với Thiếu Khanh, cũng không có gì là không thông tình lý".
Tiêu Bố Y có chút giật mình chợt hiểu ra chuyện Vệ Tuyển ám sát, mới hiểu được mình đã bị danh tiếng làm hại, đột nhiên nói: "Vệ đại nhân có biết ta tới đâu trước khi tới nơi này không?"
"Cái này lão phu làm sao biết được?" Vệ Văn Thăng ngạc nhiên hỏi.
"Thật ra trước khi ta tới nơi này, đầu tiên là bái phỏng phủ của đại nhân" Tiêu Bố Y cười nói: "Chỉ là không có gặp đại nhân, lúc này mới đi tới Lý phủ".
Vệ Văn Thăng có chút kinh ngạc, "Thiếu Khanh đặc ý tìm đến lão phu, là có chuyện gì sao?"
Tiêu Bố Y gật đầu nói: "Vệ đại nhân, ta đích thật là có chút việc. Nghe nói lần này Trương tướng quân thỉnh cầu khí giới ngựa xe tăng viện, Binh bộ phải phái người hộ tống?"
Vệ Văn Thăng trầm ngâm nói: "Đích xác là như thế, Thiếu Khanh lời ấy là có ý gì?"
"Ta thật ra trước khi đến Lý phủ, đã trải qua một hồi ám sát" Tiêu Bố Y dừng bước, chỉ vào lối thông tới Vệ phủ, "Vệ đại nhân, Bố Y chính là ở trong này suýt nữa đã đánh mất tính mạng, nhưng cũng đã đánh chết được một tên, vết máu có lẽ cũng còn chưa khô".
VệVăn Thăng đột nhiên biến sắc, "Ai ám sát Thiếu Khanh, bộ không có vương pháp sao?"
"Ta cũng cảm thấy hắn không có vương pháp, lại càng không hiểu hắn vì sao muốn giết ta. Bất quá mới rồi nghe được Vệ đại nhân nói xong, lúc này mới giật mình hiểu ra" Tiêu Bố Y nhìn thấy Vệ Văn Thăng ngạc nhiên, khẽ cười nói: "Bất quá chuyện này ta cũng tuyệt đối không nói bậy, ta còn từ trên người thích khách lấy được một thứ, không biết Vệ đại nhân có từng thấy qua không?"
Tiêu Bố Y mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một khối ngọc, Vệ Văn Thăng sau khi nhìn thấy sắc mặt đại biến, run giọng nói: "Thiếu Khanh khối ngọc này từ đâu mà đến?"
"Mới vừa rồi ta đã nói, là lấy được từ trên người thích khách" Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Hắn dẫn theo mấy người từ trên tường nhảy xuống, muốn lấy tính mạng của ta. Bố Y may mắn đào thoát được, còn lấy được khối ngọc này, Vệ đại nhân chẳng lẽ nhận ra nó?"
Vệ Văn Thăng trấn tĩnh lại, đa tay nhận lấy khối ngọc từ trong tay Tiêu Bố Y, sắc mặt ngưng trọng nói: "Thích khách vô pháp vô thiên, Thiếu Khanh, lão phu quả quyết sẽ không bỏ qua. Chuyện của Lý chất nữ, lão phu sẽ không quản".
Tiêu Bố Y cười nói, "Vệ đại nhân nghĩ sai rồi, ta muốn nói là, Bố Y không muốn cùng bất luận kẻ nào làm địch, nhưng cũng không sợ cùng bất kỳ kẻ nào là địch. Chỉ là ở trong mắt lệnh lang có lẽ là bảo vật, nhưng trong mắt ta cũng không cần thiết. Bố Y muốn Vệ đại nhân chuyển cáo cho thích khách, việc này một lần còn có thể tính là xúc động. Nếu còn phát sinh, ta cũng không dám cam đoan cái gì".
Vệ Văn Thăng nghe giọng điệu của hắn bình thản, nhưng trong có sự lạnh lẽo, trong lòng chợt trầm xuống, chậm rãi gật đầu nói: "Thiếu Khanh quả nhiên là người bao dung, lão phu bội phục. Còn việc Binh bộ phái người đi, lão phu nhất định sẽ tuyển cho tốt, nhất định sẽ không làm Thiếu Khanh thất vọng".
***
Lý Mẫn sau khi tiễn Tiêu Bố Y cùng Vệ Văn Thăng xong, chậm rãi về lại chánh đường, cau mày ngồi xuống, nhìn bàn cờ hỗn loạn, trên mặt không còn nụ cười sáng lạn nữa, mà lạnh lẽo như tuyết ngoài trời vậy.
Chẳng biết ngồi bao lâu, Lý Mẫn lúc này mới đứng lên, ra khỏi chánh đường, đi dọc theo hành lang khúc quanh co, hạ nhân nhìn thấy đều cuống quít né sang một bên, chỉ sợ chọc giận Trụ Quốc lúc không vui.
Lý Mẫn đi đến trước một gian khuê phòng, lúc này mới dừng lại, gõ gõ cửa phòng nói: "Mị Nhi?"
Trong phòng không có tiếng trả lời, Lý Mẫn đẩy cửa thì phát hiện cửa phòng khép hờ, lập tức đi vào, phát hiện con gái đang ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn nến đỏ, sắc mặt không hờn giận như vừa rồi, Lý Mẫn chỉ đi tới ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Mị Nhi, biểu hiện hôm nay của con thật sự không tốt, sao lại không cho vi phụ chút mặt mũi nào?"
"Cha, con không muốn gả cho Tiêu Bố Y" Lý Mị Nhi đứng lên, "Con nhìn thấy hắn liền chán ghét, cha nếu bảo con gả cho hắn, con tình nguyện đi tìm chết!"
Lý Mẫn cau mày, "Mị Nhi, vi phụ cho con thân cận Tiêu Bố Y tự nhiên có đạo lý của vi phụ, Vệ Tuyển tuy không kém, nhưng so với Tiêu Bố Y, thì còn kém rất nhiều".
"Lập gia đình không phải mua đồ ăn, mà là phải xem có thích hay không" Lý Mị Nhi tức giận nói: "Vô luận Tiêu Bố Y vĩ đại như thế nào, thì con cũng không thích! Trong mắt rất nhiều người, thịt béo so với rau cỏ ngon hơn rất nhiều, nhưng phụ thân làm sao không thể không ăn? Con nhìn thấy Tiêu Bố Y đã thấy chán ghét, càng không muốn nói gả cho hắn".
Lý Mẫn xua xua tay, nhưng cũng kiên nhẫn khuyên giải: "Đó là do con lúc nào cũng có ý niệm đó trong đầu, con từ nhỏ đã cùng Vệ Tuyển, trong mắt chỉ có một mình hắn, lại không biết trên đời này còn có nam nhân vĩ đại hơn, Tiêu Bố Y hiện tại thanh thế như mặt trời giữa trưa, tuy chỉ mới là một Thái Phó Thiếu Khanh nho nhỏ, nhưng ai cũng biết, mượn sức hắn, sẽ có thể nắm được phần thắng, vi phụ dám nói, con gả cho hắn, những ngày về sau khẳng định so với gả cho Vệ Tuyển tốt hơn gấp trăm lần".
"Chúng ta đạo bất đồng," Lý Mị Nhi quay đầu đi, không nhìn phụ thân, " Trong mắt của cha, mọi chuyện đều là vì quyền thế ích lợi, nhưng trong mắt của con, chỉ cần con cùng Vệ Tuyển thật tình yêu nhau là được. Hắn là con của Binh bộ Thượng thư cũng tốt, là tên ăn mày cũng thế, con cùng hắn ở cùng một chỗ, đều cảm thấy hạnh phúc. Lập gia đình là chuyện cả đời, cho dù vinh hoa phú quý cả đời, nếu không thể cùng người mình yêu ở cùng một chỗ, thì có gì vui thú?"
Lý Mẫn cau mày, chậm rãi đứng lên, lắc lắc đầu đi ra khỏi phòng, Lý Mị Nhi quay đầu lại nhìn theo bóng dáng phụ thân, trên mặt không chút đường thỏa hiệp nào.
Lý Mẫn ra khỏi phòng của con gái, cũng không về nghỉ, mà là đến một căn phòng xa xa sau hậu hoa viên, gõ cửa phòng, một thanh âm trầm thấp vang lên, "Là ai?"
"Ta" Lý Mẫn lên tiếng, đẩy cửa đi vào, ngồi xuống, thở dài một tiếng.
"Đại ca thở dài làm gì?" Trong phòng có một người đang ngồi, tự châm tự uống, có vẻ rất nhàn nhã. Hắn cũng không còn trẻ, có vài phần giống Lý Mẫn, bất quá hơn Lý Mẫn phần phong độ, lại thêm phần âm u. dưới ánh nến, xem ra có vài phần lạnh lùng.
"Tiêu Bố Y đến đây, cũng ủy khuất để huynh đệ ngươi ở trong này uống rượu" Lý Mẫn mỉm cười ngồi xuống, rót cho người nọ đầy một ly, "Đến đây, vi huynh kính ngươi một ly".
"Trong này có rượu có thịt, có gì ủy khuất?" Người nọ cười nói, "Chuyện Tiêu Bố Y thế nào rồi?"
"Người này thái độ không rõ" Lý Mẫn có chút đăm chiêu, "Biểu hiện thâm trầm vượt xa so với tuổi của hắn, có thể so kè với Lý Huyền Bá kia. Mị Nhi lại xem không lọt mắt hắn, chỉ nghĩ đến Vệ Tuyển, như thế cũng làm cho ta đau đầu".
"Vậy không bằng để ta đi giết Vệ Tuyển?" Người nọ ánh mắt phát lạnh.
Lý Mẫn lắc đầu, "Thiện Hành, ngươi chớ có lúc nào cũng đánh đánh giết giết, như vậy rất dể đả thảo kinh xà. Vệ Văn Thăng người này có tác dụng lớn, giết con của hắn, đối với chúng ta cũng không có lợi gì. Chỉ là muốn mượn sức Tiêu Bố Y, lại không làm khó Vệ Văn Thăng, nếu muốn nghĩ ra kế sách lưỡng toàn kỳ mỹ, cũng không tính là dể gì".
"Tiêu Bố Y thực có hữu dụng như đại ca nghĩ không?" Người nọ trầm giọng hỏi, hắn một khi đã được Lý Trụ Quốc gọi là Thiện Hành, tự nhiên chính là một trong ba trụ cột của Lý phiệt Tả vũ vệ phủ Lang tướng Lý Thiện Hành.
Ba trụ cột của Lý phiệt có Hữu kiêu vệ Đại tướng quân Lý Hồn, Trụ quốc Tả quang lộc đại phu Lý Mẫn, Tả vũ vệ phủ Lang tướng Lý Thiện Hành đều tay nắm quyền cao, uy danh hiển hách, Lý Thiện Hành này thân là Tả vũ vệ phủ Lang tướng, có chứ trách thống lĩnh ngoại quân túc vệ, tại Lý phiệt cũng rất nổi danh!