- Trang chủ
- Giang Sơn Mỹ Sắc
- Chương 332: Thâu thiên
Tác giả: Mạc Vũ
Tiêu Bố Y cho dù trấn định, nghe được Đoạn Đạt nói ra kế sách của Hoàng Phủ Vô Dật thì sắc mặt cũngđại biến.
"Hoàng Phủ Vô Dật muốn dẫn binh từ Hàm Gia môn mà tấn công, nói như vậy thành Hàm Gia cũng trong phạm vi thế lực mà hắn nắm?"
Đối với phân bố phòng ngự của nội thành Đông Đô, Tiêu Bố Y hiện tại đã rất rõ ràng. Thành Đông Đô trọng nội khinh ngoại, nội thành hùng cứ phái góc tây nam Đông Đô, phòng bị nghiêm ngặt, mỗi mặt đều có ba đạo phòng ngự, ở giữa là Tử Vi thành, có thể nói là mưa gió không ra, nước chảy không thông.
Hai nơi tây, bắc thành Tử vi thành cũng nguyên nhân do địa thế, dễ thủ khó công, nếu muốn từ bên ngoài tấn công thì khó khăn rất lớn, có lẽ có thể nói căn bản là không có khả năng. Nếu nói nhược điểm của Đông Đô, thì cũng chính là ngoại thành, nhưng cho dù công phá ngoại thành, nam nội thành có Lạc Hà chiếm cứ, thành Tử Vi cao vút, đông có đông cung, thành đông, thành Hàm Gia làm lá chắn, chỉ cần không thiếu lương, phòng ngự như vậy đối với thời đại này thì bất luận kẻ nào, bất cứ công cụ công thành gì, đều khó có thể vượt qua.
Nhưng cái này cũng không có nghĩa nội thành không gì phá nổi, bởi vì nếu như xuất hiện nội quỷ, thì Đông Đô sẽ nguy.
Thành Hàm Gia cùng thành đông đều là lớp phòng hộ ngoài cùng ở phái đông thành Vi Tử, bên trong có gia quyến của các quan ở Đông Đô, Hàm Gia môn nối thẳng thành đông, chỗ này phòng ngự không thể nghi ngờ tương đối bạc nhược yếu kém hơn các chỗ khác, chỉ cần Hoàng Phủ Vô Dật có thể từ Hàm Gia môn tiến vào thành đông, có thể thẳng lấy đông cung, hắn có thể vòng qua thành đông thành có phòng ngự kiên cố nhất, nếu như binh lực sung túc nói, nắm trong tay nội thành cũng không phải là không có khả năng.
Nghĩ thông suốt những điều này, cũng khó trách Tiêu Bố Y kinh hãi, sắc mặt âm tình bất định.
Đoạn Đạt nghe được Tiêu Bố Y hỏi, cười khổ nói: "Tiêu tướng quân, Hoàng Phủ Vô Dật nắm trong tay Đông Đô một năm, điểm ấy năng lực cũng là có. Ta vẫn đi theo hắn, vốn xem như tâm phúc của hắn, cho nên đối với hành động của hắn nhiều ít có chút hiểu rõ".
Tiêu Bố Y cau mày nói: "Hiện tại Hoàng Phủ Vô Dật còn tín nhiệm ngươi sao?"
Đoạn Đạt mặt hiện lên vẻ xấu hổ, "Tiêu tướng quân, ngươi nói vậy là sao?"
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Ngươi binh bại Lạc Khẩu, người đầu tiên muốn giết ngươi chính là hắn. Rất hiển nhiên hắn sẽ không tín nhiệm ngươi nữa. Nhưng chuyện Hoàng Phủ Vô Dật tạo phản hẳn là cực kỳ chu mật, ngươi sao có thể biết được?"
Đoạn Đạt khẽ thở dài: "Ta biết tới đường đột, khó tránh khỏi làm cho Tiêu tướng quân không tín nhiệm, đối với người thật sự cũng là không thể tránh được. Tiêu tướng quân phải biết rằng, Hoàng Phủ Vô Dật thật ra tâm nghi kỵ rất nặng, tranh quyền hảo lợi, hắn nếu sự thành, người đầu tiên muốn giết chính là ta, ta sao có thể không cầu tự bảo vệ mình? Thật không dám đấu diếm, ta vốn cùng Hoàng Phủ Vô Dật quan hệ không tệ, ở bên cạnh hắn cũng an bài một thân tín, lúc này đây mới biết được khá nhiều chuyện".
Hắn ngay cả loại chuyện này cũng nói cho Tiêu Bố Y biết, hiển nhiên là đối với Tiêu Bố Y hết sức nuốn lấy lòng tin, Tiêu Bố Y không khỏi cảm động, nhẹ giọng nói: "Thì ra là thế, nhưng… chúng ta nói không bằng chứng, hơn nữa Việt vương đối với ta thật ra cũng không tính là tín nhiệm, mạo muội nói ra, chỉ sợ Việt vương không tin".
Đoạn Đạt vội la lên: "Vậy phải làm thế nào cho phải? Nếu không để ta liều chết đi nói với Việt vương?"
Tiêu Bố Y khoát tay nói: "Đoạn đại nhân, tạm thời không vội, việc này cần bàn bạc kỹ hơn. Cũng may Hoàng Phủ Vô Dật là còn nửa tháng nữa mới hành động, lúc này ngươi chớ có tự tiện làm chủ, chúng ta tất cả phải nên bí mật mà làm việc".
Đoạn Đạt gật mạnh đầu, "Tiêu tướng quân, Đoạn Đạt đem tính mạng giao cho người, nếu có phân phó, nhất định không từ. Ta sẽ cho thân tín tận lực đi sưu tầm chi tiết tạo phản của Hoàng Phủ Vô Dật, còn lại toàn bộ đều dựa vào người".
Tiêu Bố Y cười khổ nói: "Ta sẽ làm hết sức".
Đoạn Đạt khi từphủ tướng quân đi ra, vẫn giả trang, che lấp mặt, lại đi quanh co một vòng lớn, vững tin không có người nào theo dõi mới quay về phủ đệ.
Đợi khi quay về phủ đệ, thì đã là đêm khuya người yên tĩnh. Tuy nói gia quyến các quan ở Đông Đô đều bởi vì được chiếu cố, nên được dời vào nội thành, nhưng vẫn còn không ít quan viên ở lại ngoại thành, Tiêu Bố Y là vậy, Đoạn Đạt, Hoàng Phủ Vô Dật cũng như thế. Nguyên nhân trong đó thì có rất nhiều, thoạt nhìn là cùng dân chia ngọt xẻ bùi, nhưng nguyên nhân lớn hơn là để thuận tiện làm việc.
Đoạn Đạt sau khi quay về, trực tiếp đi vào phòng ngủ, nhưng lại không nóng lòng nghỉ ngơi, mà ngồi ở trong đó một lúc lâu, sắc mặt dưới ánh nến lộ vẻ âm tình bất định. Sau đó cất tiếng thở dài, thổi tắt ánh đèn, đứng dậy đi tới giường, đưa tay ấn vào một cái nút ngầm trên giường, cái giường bỗng nhiên lật lên.
Cái giường này của hắn thiết kế có chút xảo diệu, dưới giường lại có đường ngầm.
Đoạn Đạt đi vào đường ngầm, đốt lên một ngọn đèn, chiếu rọi gương mặt chợt vàng chợt xanh. Đường hầm cũng không rộng lắm, chỉ đủ một người khom lưng mà đi, đi một khoảng cách khá xa, lúc này mới hướng lên trên, đẩy cánh cửa của hầm ngầm ra, đã tới trong một căn phòng khác, nhưng lại đã không phải là trong Đoạn phủ.
Đoạn Đạt soi trên gương đồng chỉnh sửa lại râu tóc, xem đã có chút hài lòng, sửa sang lại quần áo lúc này mới đẩy cửa đi ra ngoài, ngoài cửa đã sớm có xe ngựa đang đợi, Đoạn Đạt cũng không nói lời nào, tiến vào trong xe ngựa, xa phu liền ra roi bắt đầu đi.
Từ khi giả trang đến lần nữa ra ngoài bất quá chỉ chừng một chén trà nhỏ, Đoạn Đạt ở trên xe ngựa thoải mái duỗi chân, lẩm bẩm nói: "Làm người… con mẹ nó thật mệt mỏi".
Hắn tin tưởng đã che dấu đến mức cực kỳ bí ẩn, coi như là quỷ đến cũng bắt không tới, hắn làm việc bí ẩn như thế, đơn giản là hắn còn có chuyện càng quan trọng đi làm.
Xe ngựa tới trước một đình viện tại Thì Thái phường thì dừng lại, Thì Thái phường luôn là chỗ của các cao quan trong triều ở, nhưng lúc này lại có chút hoang vu. Đoạn Đạt tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ vài cái, cánh cửa kẽo kẹt mở ra, ở trong bóng đêm giống như tiếng quỷ khóc vậy.
Dưới sự dẫn đường của một lão bộc, Đoạn Đạt trực tiếp tới nội sảnh, nơi đó đang có một người ngồi, đối mặt với ánh đen. Bên cạnh hắn còn có một người, khôi ngô hùng tráng, giống như thiếp thân hộ vệ vậy.
Nghe được tiếng bước chân truyền đến, người nọ quay đầu lại, mỉm cười nói: "Đoạn Đạt, chuyện làm thế nào rồi?"
Người nọ tuy mỉm cười, nhưng dưới ngọn đèn sắc mặt vẫn có vẻ âm u, lại đúng là Hữu vũ vệ Đại tướng quân Hoàng Phủ Vô Dật của triều đình!
Đoạn Đạt gặp được Hoàng Phủ Vô Dật, cũng không có chút ngoài ý muốn nào. Trên thực tế, hắn tới nơi này chính là vì cùng Hoàng Phủ Vô Dật âm mưu, trước đây cũng đã làm như vậy, thoạt nhìn chỉ là thực hiện lại trò cũ mà thôi.
Lúc này Hoàng Phủ Vô Dật so với khi ở trên miếu đường đã ít đi phần khoa trương ngạo mạn, nhưng lại hơn nhiều phần trầm ngưng âm lãnh, đại hán bên người lại càng lại như thiết tháp vậy, làm cho người ta thấy trong lòng xuất hiện sự kính sợ. Đoạn Đạt nhận ra người này chính là Hổ Bí Lang tướng Phí Thanh Nô, cũng là cao thủ đệ nhất của Hoàng Phủ Vô Dật.
Nghe được Hoàng Phủ Vô Dật hỏi, Đoạn Đạt cười bồi nói: "Tất cả đều dựa theo tướng quân phân phó, ta đã đi tìm Tiêu Bố Y, đem tất cả những lời mà tướng quân abro ta nói đã nói rõ ràng lại cho hắn…"
"Hắn có phản ứng gì?" Hoàng Phủ Vô Dật mỉm cười hỏi.
"Hắn rất là khiếp sợ, nhưng phản ứng lại hình như là hơi chậm nửa nhịp" Đoạn Đạt để lại tường tận những gì Tiêu Bố Y nói một lần, cũng không lộ chút sơ hở, đợi sau khi kể rõ xong mới cau mày nói: "Ta cảm thấy… hắn cũng thúc thủ vô sách".
"Thật sự là thúc thủ vô sách?" Hoàng Phủ Vô Dật lắc đầu nói: "Đoạn Đạt, ngươi chớ có coi thường người này. Tâm cơ của hắn rất sâu, vượt xa người bên ngoài tưởng tượng".
Đoạn Đạt mỉm cười nói: "Tâm cơ của hắn có sâu đến đâu, làm sao có thể đấu được với tướng quân? Hắn chỉ cho rằng ta cùng tướng quân đã sớm thành cừu gia, cũng không biết quan hệ giữa chúng ta cũng không gì phá nổi".
Hoàng Phủ Vô Dật nhẹ giọng thở dài nói: "Đoạn Đạt, lúc đầu ta hy sinh ngươi cũng là bất đắc dĩ, cũng may ngươi đối với ta vẫn một lòng trung thành, không phụ ta tín nhiệm".
Đoạn Đạt trầm giọng nói: "Được dốc sức vì tướng quân, tại hạ quyết không do dự".
Hoàng Phủ Vô Dật ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Đoạn Đạt, ngươi nếu là Tiêu Bố Y, nghe được ta muốn tạo phản, thì nên làm như thế nào?"
Đoạn Đạt vội vàng nói: "Ty chức không dám". Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Hoàng Phủ Vô Dật mỉm cười nói: "Cứ nói đừng ngại".
Đoạn Đạt rốt cuộc cố lấy dũng khí, "Ta nếu là Tiêu Bố Y, quá nửa sẽ liên lạc với đại thần trong triều, khuyên bảo Việt vương, tiên phát chế nhân… hoặc là chờ Hoàng Phủ tướng quân khởi sự thì xuống tay. Nhưng Tiêu Bố Y đi tới Đông Đô thời gian dù sao cũng quá ngắn, ta chỉ sợ nếu nói về an bài trong cung, hắn so ra còn kém xa tướng quân. Nhưng tướng quân… người thật sự chuẩn bị vào ngày Việt vương tế trời thì phát động?"
Hoàng Phủ Vô Dật nở nụ cười, "Ngươi nói sao?"
"Ta cảm thấy… người nếu đã cho ta nói cho Tiêu Bố Y tin tức này… vậy khẳng định không phải ngày đó phát động" Đoạn Đạt suy đoán nói.
Hoàng Phủ Vô Dật than nhẹ một tiếng, "Đoạn Đạt, chuyện cho tới bây giờ, ta cũng không sợ nói thật cùng ngươi. Thật ra ta cũng muốn nhìn một chút rốt cuộc là người nào đi theo Hoàng Phủ Vô Dật ta, người nào muốn cùng ta đối nghịch. Ta đem tin tức này tung ra, nhưng không phải muốn vào ngày đó phát động, mà bất quá là muốn xem phản ứng của Tiêu Bố Y, xem hắn đi liên lạc với người nào".
"Ta đã rõ, tướng quân dùng chiêu này gọi là Dẫn xà xuất động!" Đoạn Đạt đột nhiên tỉnh ngộ nói.
Hoàng Phủ Vô Dật gật mạnh đầu nói: "Ngươi nói một điểm cũng không sai, ta chính là dẫn bọn họ động trước, sau đó mới dẫn binh vây diệt, cáo bọn họ tội danh mật mưu phản loạn, như vậy chúng ta vừa có danh, lại còn có thể giết hết tất cả những ai cùng chúng ta đối nghịch! Đến lúc đó Việt vương cùng triều thần đều không có cách nào khác. Đại quyền đều do chúng ta độc chiếm, Đông Đô này sẽ là thiên hạ của chúng ta!"
Đoạn Đạt khâm phục nói: "Tướng quân quả nhiên nhìn xa trông rộng, thuộc hạ bội phục! Nhưng Vương Thế Sung này thì làm sao bây giờ?" Hoàng Phủ Vô Dật trầm ngâm nói: "Tiêu Bố Y gần đây uy vọng lên cao, nhưng Vương Thế Sung thì còn đặt chân chưa ổn. Hắn là người xảo trá, muốn mượn lực của ta đối kháng Tiêu Bố Y, ta làm sao mà không biết? Ta mượn cớ đem hắn phái đi, chính là muốn chuyên tâm đối phó Tiêu Bố Y. Đợi khi Vương Thế Sung quay về thì đại cuộc đã định!"
Đoạn Đạt cười nói: "Tướng quân tính toán không bỏ sót, điểm ấy cũng lo lắng rõ ràng, thật làm cho người ta bội phục sát đất".
Hoàng Phủ Vô Dật mỉm cười nói: "Đoạn Đạt, dựa theo ta nói mà đi làm. Chuyện sau khi thành công, cũng sẽ không thiếu chỗ tốt cho ngươi!"
Đoạn Đạt cung kính rời khỏi phủ đệ, mặt đầy vẻ tươi cười, tựa hồ đã mười phần cầm chắc chín ổn đã có được chỗ tốt từHoàng Phủ Vô Dật. Sau khi lên xe ngựa, cũng không đi trực tiếp về chỗ của hắn, mà theo đường cũ quay trở về đình viện kia.
Trước đình viện có nhiều xe ngựa, trang phục tầm thường, Đoạn Đạt nhìn thấy cũng lơ đểnh. Hắn sau khi vào đình viện, cũng không có từ đường cũ mật đạo mà quay về Đoạn phủ, mà là đi ra nội sảnh.
Đường lối mà hắn đi lại rất thông thạo, nhưng vẻ tươi cười trên mặt đã sớm thu liễm, thay vào là vẻ ngưng trọng. Chỗ này cách Đoạn phủ của hắn cũng có chút khoảng cách, cũng là chỗ ít người ở, ít ai chú ý.
Trong nội sảnh cũng có một ngọn đèn, bên cạnh đang ngồi một người tóc vàng mắt xanh, cao lớn uy mãnh, bên người cũng đứng một người, cũng cao to uy mãnh. Đoạn Đạt bề bộn một đêm, liên tục gặp ba người, vẫn không cảm thấy uể oải chút nào. Người nào cũng thật không ngờ một người ở tại Đông Đô không được nhiều người chú ý này, trong một đêm liên lạc lại đều là đại nhân vật nổi danh hiển hách ở Đông Đô!
Người tóc vàng mắt xanh đương nhiên chính là Vương Thế Sung, mà người cao lớn đứng thẳng ở bên người hắn đúng là nghĩa tử Vương Biện của hắn.
Nhìn thấy Đoạn Đạt quay về, Vương Thế Sung không có lạnh nhạt như Tiêu Bố Y, cũng không có kiêu ngạo như Hoàng Phủ Vô Dật, mỉm cười đứng lên chắp tay nói: "Đoạn đại nhân, khổ cực rồi".
Đoạn Đạt vội bước lên trước nói: "Vương đại nhân đa lễ rồi, Đoạn mỗ thẹn không dám nhận".
Vương Thế Sung lại cười nói: "Vương Thế Sung ta khi nghèo túng, đã được Đoạn đại nhân giúp đỡ, thật không ngờ mới đến Đông Đô, lại đã được Đoạn đại nhân coi trọng".
Đoạn Đạt thở dài nói: "Vương đại nhân cứ nói quá lời, người đối với ta có ân cứu mạng, ta cả đời khó quên. Tiêu Bố Y tưởng rằng trừ hắn ra, ta không còn ai có thể đầu nhập vào. Hoàng Phủ Vô Dật lại cho rằng ta nhát gan như thỏ, đối với hắn không dám phản bội, nào biết đâu rằng người mà ta thật tình lại là Vương đại nhân!"
Vương Thế Sung cười rộ lên, "Đoạn đại nhân đối với ta ưu ái có thừa, thật sự làm cho ta không biết báo đáp thế nào, chỉ hận ta hiện tại năng lực quá mức nhỏ yếu, đến không gặp thời, nếu không cũng đã làm cho Đoạn đại nhân hãnh diện, người và ta liên thủ, Đông Đô này người nào có thể địch?"
Đoạn Đạt than nhẹ một tiếng ngồi xuống, "Vương đại nhân nói rất đúng, bất quá hiện tại Hoàng Phủ Vô Dật, Tiêu Bố Y thế lực quá mạnh, chúng ta tuy biết rõ tình huống của bọn họ, nhưng cũng không thể tránh được, thật sự làm cho người ta trong lòng đại hận".
Vương Thế Sung lúc này mới cẩn thận hỏi: "Không biết Đoạn đại nhân biết gì về tình huống của hai người này?"
Đoạn Đạt đem đối thoại cùng hai người Tiêu Bố Y, Hoàng Phủ Vô Dật lập lại một lần nữa, không biết mệt mỏi. Vương Thế Sung chỉ lẳng lặng mà nghe, cau mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn. Đoạn Đạt tự thuật xong, trầm giọng nói: "Vương đại nhân, người cảm thấy hai người này… đã tới tình trạng giương cung bạt kiếm hay chưa? Ta chỉ sợ người sau khi thật sự xuất binh Lạc Khẩu, lần nữa quay về thì khói bụi đã bình định rồi!"
Vương Biện muốn nói cái gì đó, Vương Thế Sung lại khoát tay bảo ngừng, "Đoạn đại nhân, đa tạ người hôm nay đã nói với ta, nhưng thoạt nhìn thật sự như người nói, thì chúng ta không thể xoay chuyển đại cuộc, chỉ có thể tĩnh xem kỳ biến mà thôi. Chích đáng hận Hoàng Phủ Vô Dật đã không thể chờ đợi nữa mà đã phát động…"
"Vương đại nhân sao lại nói lời ấy?" Đoạn Đạt khó hiểu hỏi: "Hai người này sớm muộn cũng đấu, theo ý ta thì bọn họ có thể chịu đến bây giờ, thì cũng đều là nhân vật khó chơi rồi".
Vương Thế Sung cười khổ nói: "Hoặc giả đối với bọn họ mà nói, lúc này đã là tốt nhất, nhưng đối với ta mà nói, hiển nhiên là kém rất nhiều. Ta vốn hy vọng kịp thời chạy tới Đông Đô thì có thể mượn lực hai người mà chu toàn. Thật không ngờ trong mắt hai người này, ta bất quá chỉ là một con tốt mà thôi. Từ nay về sau vô luận ai thua ai thắng, tình thế Đông Đô đối với ta đều cực kỳ bất lợi. Thật ra chỉ có hai người không ngừng giằng co, ta mới có thể từ đó thu hoạch được ích lợi lớn nhất".
Đoạn Đạt cười khổ nói: "Theo cảm giác của ta, bọn họ có lẽ cũng kiêng kỵ Vương đại nhân đột nhiên tới, lúc này mới không thể chờ đợi được mà muốn quyết ra thắng bại! Ở trong lòng của hai người bọn họ, đều lấy người làm địch thủ lớn nhất".
Vương Thế Sung cười khổ nói: "Như vậy bọn họ đã đề cao ta rồi, ài… nhiều lời vô ích. Đoạn đại nhân, hôm nay nếu không nhờ người đã điểm tỉnh ra, ta cũng không có biết những điều này. Chỉ là ta đi Lạc Khẩu cũng sẽ bình yên vô sự, người ở tại Đông Đô lại hãm sâu vào sát cục, nếu không cẩn thận thì sẽ đầu người rơi xuống đất, nên cần phải cẩn thận một chút mới đúng".
Đoạn Đạt ở trong nguy cục cũng cảm nhận được sự quan tâm của Vương Thế Sung, không khỏi cảm động, thở dài nói: "Ta chỉ hy vọng kỳ tích có thể phát sinh, do Vương đại nhân nắm trong tay Đông Đô, ta đây cũng không uổng công lần bôn ba này".
Vương Thế Sung cười khổ lắc đầu, "Ta là người, không phải thần, đã tới chậm, loại loạn cục này tư cách tham dự cũng không có. Đoạn đại nhân bảo trọng, người và ta sau này còn gặp lại".
Hắn xoay người muốn đi, Đoạn Đạt đột nhiên kêu: "Vương đại nhân…"
"Đoạn đại nhân có gì phân phó?" Vương Thế Sung mỉm cười xoay người lại.
Đoạn Đạt do dự, "Nếu lúc này tạm thời không thể cùng Vương đại nhân bắt tay, ta cũng muốn hỏi một câu, theo Vương đại nhân thấy, nếu như thật sự phải lựa chọn, thì ta nên đầu nhập vào bên nào?"
Vương Thế Sung thoáng trầm ngâm rồi nói: "Nếu ta chọn, sẽ chọn Hoàng Phủ Vô Dật, nếu Đoạn đại nhân lựa chọn, xin hãy lựa chọn Tiêu Bố Y!"
Hắn sau khi nói xong những lời này, liền xoay người rời đi, Đoạn Đạt cũng không có tiễn, ngơ ngác ngồi xuống, trong thần sắc có sự uể oải nói không nên lời. Vương Thế Sung nói những lời này tương đối mâu thuẫn, Đoạn Đạt cau mày trầm ngâm một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: "Vương Thế Sung nói như vậy, nói vậy cũng hiểu được Tiêu Bố Y phần thắng nắm chắc hơn một chút, nhưng tương đối mà nói, Hoàng Phủ Vô Dật dễ dàng đối phó hơn một ít, nhưng Tiêu Bố Y căn cơ lại rất nông, Hoàng Phủ Vô Dật chủ mưu đã lâu, làm sao mà dễ dàng sẽ bại?"
***
"Hoàng Phủ Vô Dật làm sao mà dễ dàng bại được, những lời mà hắn nói với Đoạn Đạt tuyệt đối là không thật tâm!" Vương Biện người ở trong xe, không nhịn được thấp giọng nói.
Hai người sau khi đi ra thì chui ngay vào trong xe ngựa, xa phu ra roi, trong bóng đêm phát ra tiếng vang thanh thúy, vó ngựa lọc cọc, đạp phá đêm khuya thanh tĩnh.
Người nào lại biết, ở trong bóng đêm thanh tĩnh này, có vô số người đang âm thầm hành động, chỉ vì nghênh đón một trận mưa to gió lớn sắp đến!
Vương Thế Sung ngồi ở trên xe ngựa, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu, "Thật ra đâu chỉ là Hoàng Phủ Vô Dật, Tiêu Bố Y nói đương nhiên cũng không phải thật. Tiêu Bố Y am hiểu đinh kế sách lâu dài trước rồi mới định sau, Hoàng Phủ Vô Dật lại cố ý làm người cuồng ngạo kiêu kỳ, hai người này thật ra đều không đơn giản. Tiêu Bố Y mấy ngày qua thanh thế thu lại, nhưng không phải là yếu thế, mà là súc tích lực lượng. Hoàng Phủ Vô Dật đã sớm bày ra tầng tầng bẫy rập, súc lực phát động. Hai người này đấu trận nói vậy sẽ không làm cho ta thất vọng. Chỉ tiếc, vi phụ lại không thể đặt mình vào trong đó".
"Nghĩa phụ, người cảm thấy hai người này người nào sẽ thắng?" Vương Biện nhíu mày, "Con cảm thấy hai người đều có khuyết điểm riêng".
"Con nói nghe thử một chút" Vương Thế Sung có chút hứng thú.
"Tiêu Bố Y yếu thế là nằm ở căn cơ không ổn, đối với nội cung năng lực nắm trong tay khẳng định không bằng Hoàng Phủ Vô Dật, nếu thật muốn xuống tay, y theo hài nhi thấy, tất dụ Hoàng Phủ Vô Dật xuất cung mà giết mới là thượng sách. Mà Hoàng Phủ Vô Dật thế yếu ở chỗ là không có danh tiếng, người nào cũng biết hắn có dã tâm, muốn uy hiếp thiên tử để hiệu lệnh thiên hạ, nhưng hắn có thể có được sựủng hộ cũng không nhiều lắm, nếu giết Tiêu Bố Y, chỉ sợ sẽ làm cho binh dân Đông Đô bạo động, Đông Đô nội ưu ngoại hoạn, chỉ sợ thoáng cái sẽ suy sụp xuống. Cho nên con cảm thấy, hắn hẳn là bức phản Tiêu Bố Y mới là thượng sách, nếu tanh máu giết hại người trong cung, chỉ sợ sẽ rơi vào hạ sách. Hắn đối với Đoạn Đạt nói ra hai sách, trước nói một cái binh gián hoạ ngầm thật sự rất nhiều, sau nói dùng một kế Dẫn xà xuất động thì lại cần thời gian lâu dài, hắn chỉ sợ chờ không được! Cho nên theo ý con, hai kế sách này bất quá chỉ là kế nghi binh của hắn!"
"Cho nên con không phải Tiêu Bố Y, lại càng không phải là Hoàng Phủ Vô Dật" Vương Thế Sung thản nhiên nói: "Tiêu Bố Y vốn là người nhân nghĩa, tuyệt đối sẽ không dụ sát Hoàng Phủ Vô Dật. Đây là một hồi đấu tâm cơ, đấu khí thế, đấu thực lực và càng là so đấu kiên nhẫn. Con xem Tiêu Bố Y một chút cũng không sợ hãi, hắn hiện tại là chờ Hoàng Phủ Vô Dật ra tay, chỉ cần Hoàng Phủ Vô Dật tạo phản, Tiêu Bố Y sẽ giết để bình loạn, nhưng Hoàng Phủ Vô Dật không tạo phản, Tiêu Bố Y giết là làm loạn. Tuy chỗ khác nhau rất nhỏ nhưng đối với hắn ở tại Đông Đô ngày sau phát triển ảnh hưởng có thể nói là cách biệt một trời. Ta đến sau, Hoàng Phủ Vô Dật sợ ta thế lực lớn mạnh, lại biết nhiều một ngày thế lực của hắn sẽ yếu bớt, lúc này mới không thể chờ đợi được mà động thủ, hắn nói hai điều đương nhiên hẳn là kế nghi binh, che khuất tầm mắt, nhưng cũng có thể tính là vi phụ cũng không rõ, hắn làm sao có thể đánh bại được Tiêu Bố Y đang nổi danh, mà lại được quần thần ủng hộ!"
"Vậy thì làm sao bây giờ?" Vương Biện lo lắng hỏi.
Vương Thế Sung lại nở nụ cười, "Biện nhi, con gấp cái gì? Trận này là loạn đấu, chúng ta bất quá chỉ là khách xem, diễn viên không có thu hoạch, chúng ta chỉ cần bàng quan là được, nếu muốn biết đáp án thì chỉ có một biện pháp".
Vương Biện tuy ở ngoài cuộc, cũng có chút quan tâm hỏi, "Biện pháp gì?" Vương Thế Sung ngồi ở trên xe ngựa, thoải mái duỗi hai chân ra nói: "Đương nhiên là chờ, trừ cái đó ra, chẳng lẽ còn có biện pháp tốt hơn?"
Vương Biện cười cười, trong lòng lại nghĩ đến Tiêu Bố Y, Hoàng Phủ Vô Dật hai người ra chiêu tiếp chiêu, chỉ là hắn quyền mưu cũng không am hiểu, trong lúc nhất thời ý nghĩ rối rắm, cũng không cảm thấy ổn thỏa.
Vương Thế Sung cũng có tâm sự suy nghĩ, thầm nghĩ trận tranh đấu này nếu ra kết cuộc, thì mình nên làm thế nào cho phải?
Hai người đều có tam tư, nhưng không có lưu ý đến dưới xe ngựa nhẹ nhàng hạ xuống một người. Người nọ thoạt nhìn giống như một con dơi vậy, tuy ở hạ xuống nhưng tốc độ vẫn thong thả, nếu có người nhìn thấy, nhất định là khó có thể tin.
Xe ngựa chạy nhanh, người nọ lại quay về hướng ngược lại, mũi chân chỉ điểm một cái, đã phóng vào trong bóng đêm, vô thanh vô tức. Xe ngựa chạy nhanh, thoáng qua cũng đã biến mất ở cuối phố, tiếng vó ngựa dần dần không thể nghe thấy.
***
Đoạn Đạt đi rồi, Hoàng Phủ Vô Dật cũng không có sốt ruột quay về phủ đệ, hắn chỉ ngồi ở tại chỗ, trên mặt biến chuyển ngàn vạn, giống như thống hận, lại vừa giống như hưng phấn, càng nhiều hơn là sự hy vọng…
Hắn ít đi ngạo mạn, nhưng hơn nhiều tự tin, lúc này hắn thoạt nhìn không thể không chiến thắng!
Hổ Bí Lang tướng Phí Thanh Nô đứng ở phía sau Hoàng Phủ Vô Dật, vẫn giống như thiết tháp, hắn cả đời này cũng không khác gì cái bóng của Hoàng Phủ Vô Dật, chỉ cần Hoàng Phủ Vô Dật xuất hành, hắn sẽ bảo vệở bên cạnh Hoàng Phủ Vô Dật, không oán không hận.
Tính mạng của hắn chính là Hoàng Phủ Vô Dật cấp cho, cho nên hắn thoạt nhìn vì Hoàng Phủ Vô Dật hy sinh tính mạng cũng sẽ không tiếc, nhưng trong mắt hắn cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng hắn vẫn mím chặt đôi môi, cũng không đặt câu hỏi!
Hoàng Phủ Vô Dật đột nhiên than nhẹ một tiếng, "Thanh Nô, ngươi theo ta đã bao nhiêu năm?"
Phí Thanh Nô không chút nghĩ ngợi, "Mười một năm ba tháng thêm tám ngày".
"Ngươi cảm thấy theo ta một ngày như một năm? Nếu không sao lại tính rõ ràng như thế?" Hoàng Phủ Vô Dật nở nụ cười.
Phí Thanh Nô lắc đầu, "Không phải, chỉ là ta trừ nghĩ tới cái này, cũng không có nghĩ điều gì khác".
Hoàng Phủ Vô Dật rốt cuộc xoay người qua, nhìn khuôn mặt chân thành của hắn, "Ngươi cứu ta ít nhất đã năm lần!"
Phí Thanh Nô nghiêm nghị nói: "Nếu không có tướng quân cứu ta một lần, ta sao có thể cứu người năm lần? Một hay năm lần ở trong mắt Thanh Nô, cũng không có gì khác nhau!"
Hoàng Phủ Vô Dật nhìn về phía ánh nến, nhẹ giọng nói: "Ngươi nói một chút cũng không sai, một lần cùng năm lần cũng không có gì khác nhau, cũng giống như đánh bạc vậy, ngươi có lẽ bắt đầu đều là thắng, nhưng một ván cuối cùng chuyển vận, lại có thể thua đến táng gia bại sản. Hoàng Phủ Vô Dật cả đời ta, cũng không có bằng hữu, nếu tính là có, thì ngươi là một trong đó".
Phí Thanh Nô quỳ một gối xuống, "Ty chức không dám".
Hoàng Phủ Vô Dật đưa tay đỡ hắn lên, mỉm cười nói: "Ta hiện tại đang tiến hành một canh bạc lớn nhất trong đời. Thắng, vinh hoa phú quý cái gì cần có đều có, thua, không cần hỏi, thua cái đầu, thua tất cả, rất có thể cũng liên lụy đến ngươi!"
Phí Thanh Nô nở nụ cười, "Tướng quân, cả đời này của ta, tất cả đều là do người cấp, quan chức Hổ Bí Lang tướng, tính mạng cùng vinh hoa phú quý, cho dù có chuyển vận thì cũng bất quá trở lại như trước, không có gì tiếc nuối".
Hoàng Phủ Vô Dật nở nụ cười, vỗ mạnh lên vai Phí Thanh Nô, "Nói rất đúng, người cuối cùng cũng chết, hoàng đế chỉ có một, nếu có thể có cơ hội, cho dù chỉ một ngày làm hoàng đế, cũng không oán!"
"Ta thấy tướng quân hiện tại còn có ưu tư, là sợ Tiêu Bố Y võ công cao cường, giết không được?" Phí Thanh Nô nghiêm nghị nói: "Tướng quân nếu cho phép, Thanh Nô nguyện liều mạng giết hắn!"
Hoàng Phủ Vô Dật khẽ cười rộ lên, "Ngươi có chuyện càng trọng yếu hơn làm, giết hắn đã có người khác đi làm. Tiêu Bố Y võ công tuy cao, ta nghe nói hắn trong vạn quân lấy thủ cấp của địch dể như trở bàn tay, cho nên chúng ta không nên lấy thân phạm hiểm! Nhưng ngươi phải biết rằng, người manh còn có người mạnh hơn, Tiêu Bố Y cho dù khó giết, nhưng gặp phải cao thủ chân chính, lần này cũng trốn không khỏi tính mạng!"
"Nhưng tướng quân nhất định phải ổn thỏa ra tay mới tốt" Phí Thanh Nô cẩn thận nói: "Nếu không cẩn thận, thì toàn bộ cả ván đều thua".
Hoàng Phủ Vô Dật cười rộ lên, "Lý Huyền Bá võ công kinh thế hãi tục, cũng không phải chết vào tay người ngoài sao? Ta đã sớm bày ra thiên la địa võng chờ hắn, không lo giết không được hắn! Thanh Nô, ta nói cho ngươi, trên đời này, võ công càng cao, thì chết càng sớm!"
Phí Thanh Nô lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, "Thì ra tướng quân đã sớm có chuẩn bị, thật ra ta đã quá lo lắng, nhưng…"
Hắn muốn nói lại thôi, Hoàng Phủ Vô Dật trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, "Thanh Nô, ngươi muốn hỏi cái gì, cứ việc nói ra. Đến hiện tại, ta nếu ngay cả ngươi cũng giấu diếm, thì cũng không thể làm việc được".
"Giết Tiêu Bố Y có lẽ có thể làm được, nhưng Tiêu Bố Y hôm nay uy vọng rất cao, giết hắn chỉ sợ dẫn phát dân oán, hơn nữa một điểm quan trọng hơn là, giết hắn cũng không thể áp chế được trọng thần Đông Đô!"
Hoàng Phủ Vô Dật lại nở nụ cười, "Nếu không phải ta giết Tiêu Bố Y, ta cũng không cần đảm đương tội danh này. Nhân thủ của Thanh Long bang đã chuẩn bị tốt chưa?"
Phí Thanh Nô gật đầu nói: "Chừng gần ngàn người, không biết tướng quân muốn bọn họ làm chuyện gì?"
"Ta chỉ để cho bọn họ đến lúc đó rải một lời đồn là được rồi" Hoàng Phủ Vô Dật thản nhiên nói: "Giết Tiêu Bố Y có thể làĐoạn Đạt, hoặc là người nào khác, ta chỉ cần giết người đó, vì Tiêu Bố Y báo thù, sau đó cho Thanh Long bang đem tin tức này lan truyền ra ngoài, ngươi nói dân chúng Đông Đô đối với ta có thể cảm động ân đức hay không?"
Phí Thanh Nô hơ ngạc nhiên, thoáng qua vui vẻ nói: "Phương pháp đơn giản, nhưng cực kỳ cao minh. Tướng quân dùng chiêu Giá họa Giang Đông này người thường không thể nghĩ ra, mà lại cực kỳ hữu hiệu".
Hoàng Phủ Vô Dật nhẹ giọng nói: "Đơn giản, bình thường chính là hữu hiệu mà".
Phí Thanh Nô lại nghĩ tới một vấn đề, "Đã có thể tính là giết được Tiêu Bố Y, nhưng tướng quân sao có thể uy hiếp Việt vương để hiệu lệnh thiên hạ?"
Hoàng Phủ Vô Dật lạnh nhạt nói: "Cái này không cần mưu kế, ta có thể tôn hắn làm vương, tôn Thánh thượng làm Thái thượng hoàng, sau đó cho Việt vương đem vương vị tặng cho ta".
Phí Thanh Nô kinh ngạc nói: "Việt vương tuy tuổi nhỏ, nhưng lại rất có chủ trương, ta chỉ sợ hắn sẽ không đồng ý".
"Có đúng không?" Hoàng Phủ Vô Dật lại nở nụ cười, "Đi theo ta".
Hắn sau khi nói xong, đã đứng dậy ra khỏi phòng, Phí Thanh Nô khó hiểu, nhưng vẫn như hình bóng đi theo phía sau hắn. Hai người đi ra hành lang, qua vườn hoa, chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách, đã đi tới trước một tòa giả sơn.
Hoàng Phủ Vô Dật đưa tay nhấn lên một hòn đá nhô ra trên ngọn giả sơn, chỉ thấy ngọn giả sơn bỗng nhiên mở ra, xuất hiện một cái cửa động tối thui. Phí Thanh Nô lấy làm kinh hãi, hắn đi theo Hoàng Phủ Vô Dật đã lâu, lại không biết nơi này còn có đường ngầm. Hoàng Phủ Vô Dật mở ra đường ngầm, lại vẫn không nóng nảy tiến vào, dùng tay ấn lên vách đá ở bên, qua một hồi lâu, chỉ nghe nhẹ nhàng tách một tiếng, Hoàng Phủ Vô Dật lúc này mới bước vào.
Phí Thanh Nô cũng không hỏi, chỉ đi theo phía sau Hoàng Phủ Vô Dật, hai người càng đi càng xuống sâu, nhưng con đường lại càng ngày càng rộng rãi, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng nước róc rách, phảng phất như đang ở dưới đáy nước. Hoàng Phủ Vô Dật cười nói: "Nơi này có ít nhất hơn mười đạo cơ quan, người ngoài tiến vào thì cho dù hắn có võ công cái thế thì cũng phải chết!" Phí Thanh Nô khó hiểu nói: "Tướng quân dẫn ta tới đây làm gì?"
Hoàng Phủ Vô Dật lại không đáp, tới trước một cánh cửa sắt, trên cửa sắt có chín cái nút, đặt song song thành ba hàng. Hoàng Phủ Vô Dật đưa tay xoay mấy cái nút ở trên cửa sắt, cửa sắt mở ra, ánh sáng chợt xuyên thấu qua. Phí Thanh Nô chỉ tưởng rằng nơi này giam giữ trọng phạm gì đó, thật không ngờ cửa sắt mở ra, bên trong lại là châu quang bảo khí, tiếng cười đùa, mơ hồ có tiếng nữ tử trêu chọc truyền ra.
Phí Thanh Nô lại càng như chìm vào trong mây mù, Hoàng Phủ Vô Dật cất bước đi vào, chỉ thấy được có một nam tử che hai mắt, đang cười đi bắt nữ tửở trong đó. Thạch thất ở sau cửa sắt có chút rộng rãi, bên trong trang phục như trong cung, có mấy nữ tử cũng giống như cung nữ vậy. Phí Thanh Nô khi trông thấy nam tử nọ, hắn vốn trấn tĩnh nhưng trên mặt vẫn hiện lên vẻ kinh hãi.
Nam tử bắt đông bắt tây, lại chụp trúng trên người Hoàng Phủ Vô Dật, cười to vạch cái khăn che mắt ra nói: "Ái phi…"
Nhìn thấy trước mắt là Hoàng Phủ Vô Dật, người nọ chợt giật mình, vội vàng quỳ xuống nói: "Tướng quân giá lâm, xin thứ tội!"
Trên mặt hắn tuy tràn đầy sợ hãi, Phí Thanh Nô lại càng kinh sợ, chỉ là vì nam tử nọ trang phục lại không khác gì Việt vương, cho dù là khuôn mặt cùng với Việt vương cũng giống nhau như đúc?
Việt vương không phải ở trong cung, sao lại bị Hoàng Phủ Vô Dật nhốt ở trong hắc lao dưới đất?
Hoàng Phủ Vô Dật trên mặt cũng không có ý hờn giận, lại phất tay tặng cho một cái bạt tai.
Việt vương ngã xuống đất, vội vàng cầu xin tha thứ: "Tướng quân tha mạng, tiểu nhân lần sau không dám!" Mấy nữ tử bộ dáng cung nữ cũng bị dọa mà lạnh ngắt như tờ, quỳ rạp xuống đất.
Hoàng Phủ Vô Dật lạnh giọng nói: "Ngươi nói cái gì?"
Việt vương nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Dật trên mặt lạnh lẽo, đột nhiên đứng lên, ho nhẹ một tiếng, nghiêm nghị nói: "Hoàng Phủ tướng quân, không biết người gặp bổn vương có chuyện gì?"
Thái độ của hắn biến ảo cực nhanh, Hoàng Phủ Vô Dật cũng không có ngạc nhiên, ngược lại nở nụ cười nói: "Hồi Việt vương, hôm nay thiên hạ đại loạn, Thánh thượng ở lâu tại Đông Đô, không lòng dạ nào quay về, không biết Việt vương có kế gì để an định thiên hạ?"
Việt vương than nhẹ một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ sầu khổ, "Hoàng Phủ tướng quân, bổn vương vô năng, không muốn ngồi tại cao vị, cố tình muốn đem thiên hạ tặng lại cho tướng quân, không biết ý tướng quân như thế nào?"
Phí Thanh Nô thấy thế trợn mắt há hốc mồm, chỉ cảm thấy khó tin, Hoàng Phủ Vô Dật lúc này mới mỉm cười nói: "Thanh Nô, ngươi cảm thấy kế sách này của ta như thế nào?"
Phí Thanh Nô bỗng nhiên tỉnh ngộ lại, thất thanh nói: "Tướng quân, đây là một Việt vương giả?"
Việt vương nọ trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, Hoàng Phủ Vô Dật lại cười ha ha nói: "Thanh Nô quả nhiên hiểu rõ lòng ta, người này thật ra từ mấy năm trước đã được ta phát hiện, nhìn thấy tướng mạo của hắn rất giống, lúc này mới nuôi cho tới giờ, thật không ngờ tới hôm nay rốt cuộc đã có tác dụng. Tiêu Bố Y thì thế nào? Chiêu Thâu thiên đại pháp này của ta xuất ra, giết Tiêu Bố Y, Việt vương tôn ta là chuyện hiển nhiên, đám lão thần kia làm sao mà dám phản đối, chỉ cần Vương Thế Sung chống lại Ngõa Cương cho ta, Đông Đô này, còn không phải là nằm trong lòng bàn tay của ta sao?! Xưng vương gọi đế, bất quá chỉ như là trở bàn tay!"
***
Việt vương đang duyệt trứ tấu chương, lại cau mày. Hắn mặc dù ngồi tại Việt vương vị, dưới một người trên vạn người, nhưng cũng chưa từng vui vẻ qua.
Gánh nặng thống trị quốc gia này rơi vào trên đôi vai không chắc chắn của hắn, đè đến hắn không thở nổi. Tấu chương hàng vạn hàng nghìn, tấu chương thật ra cũng chỉ có một ý tứ, đạo phỉ hoành hành, thỉnh cầu Đông Đô phái binh trợ giúp!
Nhưng cho tới bây giờ, cho dù Đông Đô cũng tự thân khó bảo toàn, làm sao còn có năng lực gì đi tăng viên các quận huyện khác? Cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt mà nhìn quận huyện mất đi, trơ mắt nhìn lãnh thổ của Đại Tùy bị đạo phỉ từng bước xâm chiếm. Mà hiện tại chẳng những là đạo phỉ, cho dù là Tùy quan cũng đều dâng quận đầu hàng đạo phỉ, Việt vương hắn một mình ở trong thâm cung, trừ ngày đêm than thở, thì cũng không có biện pháp gì khác.
Hắn mỗi đêm đều khó ngủ, chỉ hy vọng ngày hôm sau khi tỉnh dậy, nhận được tin tức Thánh thượng quay về trong cung, nhưng mỗi lần tỉnh giấc, tình thế chỉ có càng thêm ác hóa, Thánh thượng vẫn không có tin tức. Hắn muốn tín nhiệm Tiêu Bố Y, nhưng lại không dám đắc tội với Hoàng Phủ Vô Dật, hắn muốn cho mọi người hòa bình chung sống, nhưng hắn biết điều đó tuyệt không thể làm được!
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, một thanh âm êm ái nói: "Con của ta, đã khuya rồi, tạm nghỉ đi, việc này không phải một ngày là có thể làm xong được".
Việt vương chậm rãi buông tấu chương xuống, đứng dậy thi lễ nói: "Mẫu thân…" Nữ tử búi tóc cao vút, tuổi chừng trung tuần, quần áo cao quý, chỉ là dung nhan cũng mang theo vẻ tiều tụy, đúng là Tiểu Lưu Lương Đễ mẹ của Việt vương.
Thái tử Nguyên Đức Dương Chiêu sinh ba người con, Vi phi sinh Dương Hựu, Tiểu Lưu Lương Đễ sinh Dương Đồng, Dương Chiêu chết sớm, hai mẹ con coi như là cô nhi quả mẫu, sống nương tựa lẫn nhau.
Nghe được Việt vương gọi, nhìn thấy con mình dung nhan tiều tụy, Tiểu Lưu Lương Đễ trong mắt rưng rưng nói: "Con ta, đã khổ cực cho con rồi".
Việt vương ở trước mặt quần thần vốn cung khiêm lễ ngộ, rất là kiên cường, nghe được mẫu thân an ủi, đột nhiên nhào vào trong lòng mẫu thân nói: "Mẹ… con không muốn làm Việt vương này, con rất hối hận… hối hận…"
Tiểu Lưu Lương Đễ cố nén nước mắt, vuốt ve mái tóc của con mình, từ ái hỏi, "Hối hận cái gì?" Việt vương nức nở nói: "Hối hận… hối hận… đã sinh ra trong gia đình đế vương!"
Tiểu Lưu Lương Đễ nước mắt tràn mi rơi xuống, ôm chặt lấy Việt vương nói: "Con ta, đứa con mạng khổ!"
Việt vương khi quay về an giấc, thoáng có chút choáng váng đầu óc, sau khi ở trong lòng mẫu thân khóc một hồi, hơi chút giảm bớt sự buồn bực uất ức trong hắn, nhưng trong lòng mệt mỏi lại khó có thể thư thái, người ở trên giường, lăn qua trở lại cũng không thể ngủ được.
Có cung nhân sớm tiến lên, nhẹ giọng nói: "Việt vương có muốn một chung An thần thang không?"
Cung nhân rất già, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, nhưng một cọng râu mép cũng không có, đúng là Lương công công vẫn chiếu cố Việt vương. Dương Đồng gần đây đêm không thể ngủ được, An thần thang có tác dụng trấn định an thần, thúc dục giấc ngủ.
Gật đầu, Việt vương nói: "Đem đến một chung đi".
Lương công công rất nhanh bưng tới một chung An thần thang, Việt vương uống một hơi cạn sạch, nằm xuống. Trước đây cho dù uống An thần thang, cũng sau một lúc lâu mới có thể ngủ được, nhưng tối nay lại khác, hắn lại rất nhanh cảm thấy buồn ngủ, khi nhắm mắt lại, chỉ thấy được Lương công công tươi cười có chút cổ quái. Việt vương cũng hơi khó hiểu, nhưng lại không mở ra được mí mắt ra, chìm sâu trong ý thức, cảm thấy thân thể giống như chiếc thuyền đang đi trên biển, xóc nảy phập phồng, một cơn sóng chụp lại, còn chưa kịp kêu lên sợ hãi, đã lâm vào trong bóng tối khôn cùng.
Sáng sớm hôm sau, Việt vương khi tỉnh lại, đã khí định thần hòa, cũng không có vô cùng lo lắng phiền não, nhìn thấy Lương công công ở bên người, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Tuyên… Hữu kiêu vệ Đại tướng quân Tiêu Bố Y tới gặp!"