- Trang chủ
- Giang Sơn Mỹ Sắc
- Chương 436: Phục binh (2)
Tác giả: Mạc Vũ
Thờ một hơi thật dài, Đan Hùng Tín thúc ngựa đi về phía trước, hất lên tuyết rơi trẽn mặt đất Nhìn thấv những cánh chim bị giạt mình bay lên. tự do tự tại. Đan Hùng Tín càng cảm thấv cô đơn.
Vương Quản Khuếch sẽ đầu nhập vào ai? Đan Hùng Tín âm thẳm càn nhắc, nhưng không có muốn đi mặt báo. Trẽn thực tế. hắn đối với tiền đồ cũng là một màng mỡ mịt. hắn càng hoài niệm thòi gian trước đây ỠNgõa Cương, tuy có khổ chút ít, nhưng lại vô ưu vô tư. Hôm nay Trang Nguyên Tiêu Bố Y mạnh nhất, nhưng Vương Quản Khuếch tuyệt đối sẽ không đi đầu nhập Tiêu Bố Y, điểm ấv Đan Hùng Tín có thể khẳng định, bời vì Vương Quân Khuếch đổi với Tiêu BÓ Y giống như có loại địch ý trời sinh, Đan Hùng Tín không hiểu sự tình trước kia. đổi với điểm này ngược lại rắt kỳ quái. Nếu như Vương Quán Khuếch không đầu nhập vào Tiêu Bố Y, vậy hắn sẽ đi đầu nhập Đậu Kiến Đức sao?
Một đường suy tu, chậm rãi lắc đầu, Đan Hùng Tín thẳm nghĩ, ngưỡi khác đẩu nhập vào đâu thi cùng với minh có liên quan gì?
Vó ngựa lọc cọc, qua chừng một nén hương nữa, đã gần đến Ngưu Khẩu Dụ, nơi đó là một thông đạo kẹp giữa hai núi. có thể thông tới Hoàng Hà, chi là đường núi gập ghềnh, cũng không thể đi.
Phía trưỡc tay phải có một cánh rừng, tuyết trắng bao trùm. Gió lạnh thổi qua, bông tuyét bay múa, Đan Hùng Tín quay đầu nhìn qua. chi thấy được sau lưng chi có một hàng dấu chán ngựa, tràn đằv cô tịch.
Trong lúc đó trong rừng có chim bị kinh động bay lẻn, Đan Hùng Tín bỗng nhiên xoay người, nhìn thắv Địch Nhượng đã từ trong rừng đi ra. đang phủi tuyầ đọng trên người, mim cười nhìn sang Đan Hùng Tín. Bên người Địch Nhượng đi theo Vương Nho Tín. một cánh tay cụt. mặt đầv tang thương.
Đan Hùng Tín xoay người xuống ngựa, bước nhanh tiến lên phía trước nói: "Trại chủ. Vương TưMã. Từbiệt nhiều ngày, vẫn tốt cà chứ?"
Hắn ngữ khí chán thành, không chút nào che lấp sự vui mừng, Địch Nhượng trên mặt cũng nỡ nụ cười, cằm tay Đan Hùng Tín nói: '"Hùng Tín, chúng ta vẫn ổn... chúng ta vẫn
ồn..."
Mới nói hai càu. Địch Nhượng nước mắt lại chảv xuống, đưa tay lau khóe mắt, Địch Nhượng khè thờ dài: '"Hùng Tín, từ biệt nhiều ngày, nhin phong thái ngươi vẫn V nguyên. Ta đã già rồi".
"Trại chủ không ở tại Ngòa Cương, vì sao phải chạy đến nơi đày mời ta gặp mặt?" Đan Hùng Tín dò hỏi.
Địch Nhượng do dự hạ. '"Hùng Tín. ta và ngươi giao tình cũng không cẩn phải che giấu, thật ra ta hiện tại... đã đầu nhập Tâv Lương vương" Đan Hùng Tín hơi ngạc nhiên, thoáng qua cười khổ. "Vặv chúc mừng trại chủ".
Địch Nhượng tìm nơi nương tựa ở Tiêu B ổ Y, theo Đan Hùng Tín thấv, là ngoài dự tính, nhưng cùng trong tinh lý. Lỵ Mật nếu quả thật bại. nhắm chừng sè không bò qua Địch Nhượng, Ngòa Cương cùng không p hải là nơi chính thức an toàn.
Địch Nhượng nắm tay Đan Hùng Tín, rốt cuộc nói ra mục đích. "Hùng Tín. Lý Mặt tuyệt không phải lương chủ. Mắt thấy Ngòa Cương đã sắp diệt vong. Tây Lương vương đối với ngươi cực kỳ coi trọng, đặc biệt để cho ta tới khuyên ngươi quy thuận. Hắn tại Lạc Khẩu ác chiến, thật sự không rảnh tự minh đền mời ngươi, cho nên mới nói ta đến đây".
Đan Hùng Tín mắt lộ ra vẻ cảm động, hồi làu mới nói: "Tây Lương vương cũng là người nhân nghĩa, ta cũng biết. Nhưng Ngụy còng đối đài ta không tệ. trước mắt hắn đang lúc hết sức nguy nan, ta sao có thể vứt bò hắn mà đi?"
Địch Nhượng cười khổ nói: '"Hùng Tín. ta hiểu 1'ẳng ngươi nhân nghĩa, thà 1'ẳng không cẩn tiền đồ tính mạng, cũng phải trợ giúp các huynh đệ. Địch Nhượng ta có thể quen biết với ngươi, thật sự là phúc khí đời trước đã tu được. Nhưng ngươi dù sao cùng không phải là thằn, ngươi cũng không ngu xuần. ngươi đương nhiên rõ ràng... Ngòa Cương sẽ đồ, tuyệt không phải một mình Đan Hùng Tín ngươi có thể chống đờ được".
Đan Hùng Tín cũng cười khổ. "Trại chủ. ta đương nhiên rõ ràng đạo lý này. nhưng rõ ràng là rõ 1'àng, rõ làng không có nghĩa sẽ đi làm. ta làm người có chút ngu ngốc... Kính xin người đừng trách!"
Địch Nhượng thờ dài nói: "Nếu không có Hùng Tin ngươi ngu ngốc, ta sớm đã chết ở Ngòa Cương, ta tại sao đi trách ngươi? Hùng Tín, ta rõ ràng nồi khồ tâm của ngươi... ài... ta vẫn biết là kết quả này".
Trong giọng điệu của hắn tràn đầv sự tiếc hận, Đan Hùng Tín lại cười rộ lẻn. "Võ luận như thế nào. ta cùng trại chủ vẫn là huynh đệ. như vậy đã đủ. Đan Hùng Tín có thể đời này không có cao quan hậu tước gì, nhưng có các huynh đệ ờ bên người, thi đã cảm thấv mỹ mãn
rồi".
Địch Nhượng lắc đầu, ánh mắt lại nhìn về phương xa, im lặng không nói gì.
Đan Hùng Tín trầm giọng nói: "Trại chủ, nếu như không có việc gì, ta trở lại Lạc Khẩu Thương trước Tinh ngay lý gian, chúng ta tuy là không thẹn với lương tàm. nhưng người khác chưa chắc đã không có nghi ngờ".
"Bây giờ trờ về, chi sợ đã chậm" Địch Nhượng cười khồ nói. xem tại TruyenFull.vn
Đan Hùng Tín còn chưa hiểu, bồng nhiên xoay người, chi thấy phía Lạc Khẩu Thương khói đặc cuồn cuộn, không khòi sợ hãi nói: "Lạc Khẩu Thương làm sao vậy?"
Địch Nhượng lầm bắm nói: "Ta lúc này mới hiểu được ý tứ cùa Tây Lương vương".
Đan Hùng Tín tuy nóng lòng quay lại Lạc Khẩu Thương cứu viện, vẫn nhịn không được hòi: "Ý của Tây Lương vương là gì?"
Địch Nhượng lên tiếng giải thích: ""Hắn chi cho ta tìm ngươi đi ra. khuyên ngươi đẩu hàng, nhưng hắn chắc hẳn đã sớm an bài mưu kế lấv Lạc Khẩu Thương, để cho Hùng Tín ngươi đi ra, không phải là chiêu hàng ngươi, mà là không muốn ngươi mất mạng! Lạc Khẩu Thương nếu đã bị phá. Ngòa Cương không còn chồ để về, thất bại cũng chi là trong thoáng qua, Hùng Tín, đền nơi này. chẳng lẽ ngươi còn muốn trờ về chịu chết sao? Cái này... có ý nghĩa gì sao?"
Đan Hùng Tín nghe đến đó. do dự. trong lúc nhất thời nghĩ tới nghĩ lui, ngửa mặt lẻn trời thở dài!
Trong khi Bùi Hành Quảng đánh Lạc Khẩu Thương, Tiêu Bố Y cùng Lý Mật tại Lạc Khẩu vẫn đang ác chiền.
Rết chết thân vẫn cứng, hơn mười vạn binh lực của Ngòa Cương bố trận tại bỡ đông Lạc Hà, chi bẳng nhân số đã hơn xa Tùy quân, Tùy quán không chiếm ưu thế về nhản số, nhưng lại thắng ở khí thế!
Nhưng khí thế dù sao cũng là thứ hư vô mờ mịt. hai quán quyết đấu. cái này chi có thể nói là nhân tố giúp cho thắng bại, nhưng tuyệt không phải chính thức là chỗ dựa vào đó mà cầu thắng.
Nếu muốn chính thức đánh bại quán Ngoà Cương, thì phải dựa vào thực lực!
Thiết ky nội quán của Lý Mặt vẫn chưa có gia nhập chiến đoàn. Tẳn Thúc Bảo cũng đã dốc hết toàn lực. Hắn dẫn sổng một cách mệt mòi. tiến hành trận chống cự này cũng cảm thấy không có ý nghĩa, nhưng mà hắn vẫn chi huy. có đôi khi hắn thậm chí cảm thấv được, cái này có thể là một trận chiến cuối cùng của chính minh, bản thân nếu chết ỡ trong chiến dịch này. khôngbiết đời sau sẽ lưu tiếng xấu gì?
Hắn vẫn không tròng thấv chủ tướng chi huy của đổi thù, nhưng có thể thấv được trận hình của Tùy quân tiến thoái đúng phương pháp, còng thủ toàn diện, thi hắn đã biết, trong Tùv quân hẳn là có một tướng tài đang chi huy. người này năng lực điều hành rắt mạnh, vô cùng kiên nhẫn. Tẳn Thúc Bảo mặc dù không thể thấy được, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ ràng.
Nguỡi này không phải Tiêu Bố Y. người này không phải Trương Trấn Chu, ngưỡi này là ai? Tần Thúc Bào nghi hoặc nghĩ.
Thiết kỵ nội quán của Lý Mặt không hề động, thiết giáp kỵ binh của Tiêu Bố Y cũng không hề động. Tiêu BÓ Y cũng không nóng nảy, không nhìn về hai quán đang giao chiến, mà chi nhìn về phía ky binh ở bờbên kia Lạc Thủy.
Hắn một mực cau mày. hắn đã nhạy cảm phát giác được, Lý Mặt hiển nhiên còn đang ẩn dấu thực lực.
Lý Mặt cũng không đơn giản nhận thua, hắn vẫn đang chờ cho Tùy quán một kích trí mạng, cho dù Lý Mặt hiểu rẳng Vương Thế Sung đã không thể dựa vào. nhưng mà Lý Mật hiển nhiên sè không đon giản mà buông tha.
Lý Mặt hiển nhiên còn đang chờ cơ hội. Tiêu Bố Y đương nhiên cũng đang chờ. hơn nữa hắn vốn không sợ chờ đợi. Tiêu Bố Y khi nghĩ tới đây. khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lùng.
Tiêu Bổ Y hiện tại đương nhiên đang đợi kết quả từ Lạc Khẩu Thương, thật ra đám nguỡi Bùi Hành Quảng, Trương Trấn Chu, Trẩn Hiếu Ý. Tề Lạc nếu có thể lấy được Lạc Khẩu Thương, trận chiến Lạc Thủy này đã không có ý nghĩa. Cho nên hắn vẫn hạ lệnh, tiếp tục đánh nghi binh ngăn chặn chủ lực Ngòa Cương!
Đi lấy Lạc Khẩu Thương tuyệt không phải một mình Bùi Hành Quảng. Tiêu Bố Y cơ hồ đã điều động tắt cả lực lượng có thể điểu động đi đánh Lạc Khẩu Thương, hắn cho Hà Nội Mạnh Thiện Nghị. Trường Bình ân Thiện Đạt toàn lực ngăn chặn quân coi giữ phụ cận Kim Đẽ quan, Lý Tình lại đã sớm phái đám người Trần Hiếu Ý. Tần Lạc mang tinh binh lén xuống đông bắc Lạc Khẩu Thương, phối hợp Bùi Hành Quảng lấy Lạc Khẩu Thương, đương nhiên thế lực trong kế hoạch của Tiêu Bổ Y cũng không dừng lại nhưthế!
Cái này vốn là một cái bẫv. lúc trước Lý Mặt muốn ngăn chặn đại quán Tiêu Bổ Y, sau đó tròng cặv vào Vương Thế Sung bất ngờ đánh ờ phía sau Tiêu Bố Y. hiện tại Tiêu BÓ Y chsinh là dùng gặv ông đập lưng ông. ờ Lạc Thủy ngăn chặn chủ lực Lý Mặt. sau đó phái người toàn lực đi lấv Lạc Khẩu Thương!
Nhưng hắn vẫn phải cảnh giác nội quán của Lý Mặt. còn có hơn ngàn thiết ky đang mai phục bên hông nội quân, đâv mới thực sự là hồ báo ẩn giấu ỡ trong rừng, có sức sát thương cực kỳ nguy hiểm, tuy bọn họ thoạt nhìn cùng nội quán Ngòa Cương không có gì khác biệt!
Đó là một đạo phục binh, cũng kì binh, thậm chí có thể quyết thắng bại trên chiến trường.
Tiêu Bố Y cũng không biết thế lực này đến từ đàu. nhưng lại tinh tường thực lực mạnh mè của nó. người ngựa nội quân đang bất an mà xao động, nhưng từ đầu đến cuối, đội kỵ binh này vẫn không chút động tình.
Ngựa quyết định năng lực chiến đấu của kỵ binh, ngựa của đạo ky binh kia hiển nhiên rất tốt, hơn nữa nhin ra đã được huấn luyện nghiêm chinh, không thua kém gì thiết giáp kỵ binh ở bên này!
Cồ thế lực này là từ nơi nào đến? Tiêu Bố Y rất nghi hoặc, lúc này. trong trận doanh Tùy quán có tiếng kèn thổi lẻn. hai đạo kỵ binh đã từ hai cánh trận địa của Tùy quán mà đánh ra, đánh sâu vào cánh của quán Ngoà Cương.
Tùy quán đã chiếm tiên phát động trước. Tiêu Bố Y nhíu mày. thoáng qua lại mim cười, hắn đã rõ ràng dụng ý của người chi huy. Chi huy Tùy quân hiển nhiên cũng đã không muốn tiếp tục hao tổn nữa. chiêu này gọi là dẫn xà xuất động, bọn họ muốn xem đối thủ ứng đối như thế nào!