- Trang chủ
- Pendragon 2 - Thành Phố Mất Tích
- Chương 26
Tác giả: D.J. Machale
NHẬT KÍ #8
(TIẾP THEO)
CLORAL
(@ Phượng Xồ type)
Biển lặng. Trên mui xe tải bồng bềnh, ba cậu cháu ngồi lặng lẽ, nhìn chằm chằm thành phố Faar vừa được tái sinh. Một lúc lâu, không ai nói được lời nào. Thực tình, không lời nào diễn tả được vẻ diệu kỳ mà bọn mình vừa được chứng kiến. À, có lẽ có một câu. Mình thốt lên:
- Thật… tuyệt vời.
Đó là câu nói bớt dễ duôi nhất của mọi thời đai, không thể diễn tả hết được tầm cỡ của sự việc. Ba người nhìn nhau, phá lên cười ha hả. Thật là một khoảnh khắc kỳ lạ. Chúng mình đã cứu Faar thoát khỏi số phận bi thảm, đồng thời cứu cả lãnh địa Cloral. Nếu cần rút ra một bài học ở đây, thì đó chính là: đừng bao giờ để mất niềm hy vọng. Chúng mình đã xuôi tay, đầu hàng, Saint Dane đã sẵn sàng mừng chiến thắng. Nhưng chúng mình đã lật ngược thế cờ. Không thể nào tin nổi. Cách duy nhất để biểu lộ thái độ đã mất niềm tin là cùng cười ha hả. Đã lắm!
Người dân Faar đang bơi về thành phố và leo lên bờ. Họ quây quần, tụ tập, cùng nhau hướng nhìn thành phố trên núi. Suốt bao nhiêu thế kỷ, lần đầu tiên ánh nắng ấm áp vuốt ve những ngôi nhà của họ. Nước ngọt vẫn róc rách xuôi về từ những mạch ngầm trên núi. Việc “xuất đầu lộ diện” đã hoàn tất rồi.
Đang ngồi ngắm quang cảnh diệu kỳ, bọn mình chợt nghe thấy tiếng sóng vỗ vào mạn xe tải. Cả ba cậu cháu cùng quay ra, và thấy con tàu ngầm đen thui đang lừ lừ tiến tới. Vừa định chui tọt vào xe, phóng chạy, nhưng nhìn kỹ hơn, mình thấy không còn lý do hốt hoảng. Một hàng thuỷ vụ đang đứng trên boong. Tất cả cùng đang sững sờ hướng mắt về Faar. Đúng như Spader đã đoán, đồng đội của anh đã chiến thắng. Lúc này họ đang nắm quyền chỉ huy tàu ngầm của hải tặc.
Yenza từ tháp chỉ huy bước ra. Đứng trong nắng, hai tay chống nạnh đầy vẻ tự tin. Trông Yenza y chang một nữ tướng. Cậu Press bảo:
- Cô ta giỏi thật.
Mình nói ngay:
- Phải nói là đại tài. Nếu không có chị ấy thì…
Không cần nói hết câu. Ai cũng hiểu nếu Yenza không tiếp cứu kịp thời, ba người mình đã không còn ngồi tại đây. Quay lại Spader, mình bảo:
- Chắc nhờ vụ này anh được thăng chức quá.
Lạ thật. Spader không cười cợt, trả đũa mình bằng câu nói lém lỉnh. Anh chỉ đăm đăm nhìn con tàu đang lại gần. Tâm trí đang ở tận đẩu tận đâu. Dù chúng mình vừa có được một chiến thắng khó tin, nhưng lúc này mặt Spader nhăn lại, u ám. Không thốt một lời, anh thụt lại vào trong xe, nổ máy phóng tới con tàu. Mình nhìn cậu Press. Ông chỉ lẳng lặng nhún vai.
Trong khi cậu Press lột bỏ bộ đồ da xanh, Spader ghé sát mạn con tàu. Một thuỷ vụ quăng xuống cho chúng mình một sợi dây. Spader đưa quả cầu dưỡng khí và máy phóng nước cho mình, mình ném lên cho anh chàng thuỷ vụ trên tàu. Sau đó, ba cậu cháu leo lên gặp Yenza.
Yenza cười nhăn nhở:
- Tôi đoán các người tìm ra Faar mà.
Lại một kiểu nói bớt dễ duôi khác. Cậu Press hỏi chị ta:
- Sao cô lại tới đây?
- Linh cảm. Khi ba người không xuất hiện trên mặt nước, tôi đoán các người đã tìm thấy Faar. Và nếu Zy Roder ngay sau lưng chúng tôi, tôi không muốn phải đối phó một mình. Tôi tài thật, nhưng cũng không tài cỡ đó.
- Hắn đâu?
Spader thẫn thờ hỏi. Ui da! Mình biết anh ta đang nghĩ gì rồi. Hình ảnh con tàu lại nhắc nhở anh nghĩ tới Saint Dane. Mình e Spader vẫn đang tìm dịp trả thù. Yenza đáp:
- Dưới phòng giam. Tôi không để hắn thoát lần nữa đâu.
Spader vượt qua mọi người, bước tới tháp kiểm soát. Mình gọi theo:
- Spader, bỏ đi.
Spader vẫn tiếp tục bước. Anh ta định làm gì vậy? Hai cậu cháu mình vội vã đi theo.
Bước vào tháp kiểm soát, Spader nắm áo một thuỷ vụ hỏi:
- Phòng giam ở đâu?
Anh chàng thủy vụ đáp, vẻ hơi doạ dẫm:
- Bên dưới, gần đuôi tàu.
Đẩy anh chàng kia sang một bên, Spader chạy tới thang. Cậu Press la lên:
- Spader, ngừng lại. Nghỉ chút đã.
Spader vẫn lẳng lặng leo xuống. Mình và cậu Press bám theo. Xuống tới dưới, vừa đi được vài bước, mình nghe tiếng kêu la từ phía sau tàu. Tiếng la hét đầy đau đớn. Không nói không rằng, tụi mình vội chạy đến chỗ có tiếng kêu. Đi trước mình mấy mét, Spader liếc vào từng khung cửa, tìm nơi phát ra tiếng kêu đau đớn đó. Rồi anh ta bước qua một khung cửa. Cậu cháu mình theo sát phía sau.
Đúng chỗ này rồi. Căn phòng được ngăn làm hai. Chúng mình vừa bước vào ngăn ngoài, cách biệt với ngăn trong bằng một hàng chấn song của phòng giam. Một thủy vụ nằm trên sàn. Một thủy vụ khác ở sau chấn song. Không thấy Roder/Saint Dane đâu. Anh chàng thủy vụ hoảng loạn gần như nghẹn thở, chỉ người nằm bên ngoài thều thào:
- Nó… nó giết anh ấy rồi.
Cậu Press vội lại gần người nằm dưới sàn. Spader hỏi ngay:
- Ai giết?
- Zy Roder. Chúng tôi bị tấn công bất ngờ khi đưa nó vào phòng giam. Nó khoẻ khiếp luôn. Quăng tôi vào đây, nó khoá cửa rồi xiết cổ anh ấy… Chắc anh ấy chết rồi.
Người thuỷ vụ như mất trí vì hoảng sợ. Cậu Press bắt mạch thủy vụ kia, rồi ngửng lên nói:
- Anh ta chưa chết. Nhưng cần cấp cứu. Tôi lên gọi Yenza.
Ông chạy ra khỏi phòng, rẽ trái để lên tháp kiểm soát. Spader hỏi:
- Roder đâu?
- Tôi không biết. Nó chạy rồi. Đưa tôi ra khỏi đây mau. Chúng ta phải truy lùng nó gấp.
Mình lấy chùm chìa khoá trên thắt lưng người bị thương, ném cho Spader. Spader mở khoá. Gã kia vọt ra khỏi cửa, trước khi rẽ phải, hắn nói lớn:
- Tôi phải đi báo cáo với Yenza.
Mình nói với Spader:
- Giúp mình một tay nào.
Hai đứa nâng anh chàng thuỷ vụ ngồi dậy cho thoải mái. Anh ta từ từ mở mắt, chăm chăm nhìn mình. Mình hỏi:
- Anh không sao chứ?
Anh ta hổn hển:
- Roder… Tôi đứng gần phòng giam quá. Nó túm lấy tôi…
- Chúng tôi biết rồi. Bạn anh đã kể…
Anh chàng thủy vụ lắc đầu:
- Không. Roder đã ở trong đó. Nó vươn tay qua chấn song để túm lấy tôi. Không có ai khác nữa đây hết.
Spader bối rối nhìn mình, nhưng mình biết ngay chuyện gì đã xảy ra. Saint Dane lại thay hình đổi dạng. Kẻ trong phòng giam không phải thủy vụ nào hết, mà chính là… Saint Dane và… hai đứa mình vừa thả hắn ra. Mình bảo:
- Hắn rẽ phải. Lối lên tháp kiểm soát là bên trái.
Spader gầm lên:
- Nó xuống hầm tàu.
Mình năn nỉ:
- Để hắn đi.
Spader không nghe, nóng nảy chạy đuổi theo Saint Dane. Mình vội hỏi anh chàng thủy vụ:
- Anh không sao chứ?
Anh ta gật, ngoắc tay bảo mình cứ đi. Mình la lớn:
- Spader! Spader! Ngừng lại!
Mình đuổi theo, nhưng không thể nào ngăn anh ta lại được. Một lát sau, cả hai đứa đều tới cửa căn hầm đã từng giam giữ chiếc xe tải. Spader đẩy cửa, nhưng bên trong có vật cản. Anh ta phải xô thật mạnh cửa mới bung ra. Có người đã chặn một cái thùng ngay bên trong. Hai đứa nhảy vào vừa kịp thấy Saint Dane sắp tẩu thoát.
Hắn đã biến hình dạng lại chính hắn. Đôi mắt xanh lạnh như thép rọi thẳng hai đứa mình. Hắn đang ở trên thuyền trượt nước, giống hệt cái thuyền mình đã sử dụng để phá huỷ tàu ngầm. Chỉ vài giây, đầu hắn đã chìm trong nước, mái tóc dài màu xám dềnh lên như một lưới nhện trên mặt nước. Tình thế đảo ngược. Cảnh này giống như khi Saint Dane nhìn hai đứa mình đào tẩu trên xe tải.
Trước khi đầu hắn chìm hẳn xuống nước, Saint Dane ném cho hai đứa mình một cái nhìn đầy căm thù làm tóc mình muốn dựng ngược lên. Spader xông lên như muốn lặn theo, mình vội níu anh ta lại.
- Để hắn đi. Anh vẫn còn cơ hội khác mà.
Spader xô mình ra, chạy trở lại hành lang. Mình đuổi theo nhưng không kịp. Spader leo thang, lên tháp kiểm soát, rồi nhảy ra ngoài boong lên chiếc xe tải. Vừa leo lên thang, mình vừa la lên:
- Giữ anh ta lại! Mọi người hãy giữ anh ta lại!
Việc xảy ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng. Spader chạy băng băng lên chiếc xe tải tụi mình đã dùng để tới đây. Trước khi ai nấy kịp ngăn, thì anh ta đã tháo dây buộc, nhảy lên xe, chui ngay vào buồng lái.
Yenza và cậu Press cũng chạy tới. Cô ta rối rít hỏi:
- Spader định làm gì vậy?
- Saint Dane… À, Roder đã trốn thoát. Hắn có thuyền trượt nước.
Cậu Press nhìn Spader đang lặn xuống cùng xe tải. Ông vội tính toán, rồi nhìn xuống boong tàu. Nhặt lên quả cầu dưỡng khí, ông ném cho mình, bảo:
- Cậu biết Spader đi đâu.
Yenza hỏi như quát:
- Cái gì? Đi đâu?
Mình cũng muốn hỏi câu đó, nhưng biết là cậu Press sẽ nói trên đường đi. Ông cầm quả cầu dưỡng khí và máy phóng nước lên. Mình cũng nhặt một máy phóng nước cho mình. Yenza bảo:
- Tôi cho một đội thủy vụ đi cùng hai người.
Cậu Press nói ngay:
- Thôi. Chúng tôi tự lo được mà.
Kiểu từ chối dứt khoát của ông làm mình chợt nhận ra sắp phải đi đâu. Lẽ ra mình phải tự đoán ra mới đúng. Cậu cháu mình đi tới cánh cổng. Saint Dane đang cố tẩu thoát qua ống dẫn. Hắn chỉ còn độc nhất con đường đó. Các thủy vụ không cần thiết thấy điều này. Đây là việc của Lữ khách. Cậu Press hỏi:
- Sẵn sàng chưa?
Mình đáp:
- Gần như vậy.
Khi lặn xuống khỏi mặt nước, mình hỏi:
- Cậu biết phải đi lối nào không?
Ông nhìn quanh rồi bảo:
- Đó!
Mình thấy một đường bọt nước nhỏ kéo sau xe tải. Hai cậu cháu đều khởi động máy phóng nước, tiến theo đường bọt nước, như cậu bé tí hon đi theo vụn bánh mì trong rừng. Mình bảo cậu Press khi hai cậu cháu trượt song hành bên nhau:
- Chắc phải mất mấy tiếng.
- Có thể. Hoặc có thể Saint Dane còn biết một cổng khác nữa.
Mình đã không nghĩ đến điều đó. Denduron có hai cổng. Ai dám chắc Cloral chỉ có một? Nhưng hai cậu cháu đều không biết rõ, nên tốt nhất là cứ đi theo dấu bọt nước. Cậu Press nói:
- Bobby, Spader sẽ là người đồng hành quan trọng của cháu. Nhưng cậu ta còn cần phải học sao để kiểm soát được mọi cảm xúc.
- Dạ, đúng vậy.
- Giết Saint Dane không phải là đáp án. Cậu mong vấn đề chỉ đơn giản vậy, nhưng không được như vậy đâu.
- Ý cậu là… hắn không thể chết?
- Thể xác nó có thể chết. Nhưng rồi nó sẽ quay lại với một hình thức khác.
- Hắn là gì? Là… ma sao?
- Không như cháu nghĩ đâu. Bobby. Linh hồn nó là quỉ dữ. Giết thể xác nó, sẽ không ngăn chặn được mưu đồ của nó.
Mình thật sự chẳng hiểu gì hết:
- Vậy thì… điều gì mới ngăn chặn được mưu đồ của nó?
Cậu Press không trả lời ngay. Mình không chắc là do cậu không muốn trả lời mình, hay cậu không biết câu trả lời. Cuối cùng cậu nói:
- Mọi sự chỉ có thể kết thúc, khi nó nghĩ rằng nó đã thắng. Nhưng chính đó là lúc nó bị thất bại.
OK. Mình chẳng hiểu gì hết. Nhưng đã quen với vụ này rồi. Sự thật thì, một phần nào đó, mình đã bớt dần tính thắc mắc. Nhớ lại lần đầu bị tống vào ống dẫn, mình đã mù tịt ra sao, khiếp lên vì chẳng biết phải đi xa tới tận đâu. Vậy mà vẫn phải tiếp tục đi, tiếp tục học hỏi. Đành chấp nhận thôi. Vì vậy mình không hỏi thêm gì nữa. Biết thêm chỉ càng thêm hoảng.
Hai cậu cháu đi rất lâu, hai cánh tay mình đã rã rời vì cứ phải nắm chặt máy phóng nước trước mặt. Thỉnh thoảng mình lại thay đổi, nắm bằng một tay, để một tay được nghỉ. E rằng không thể cứ bám theo kiểu này, với tốc độ hàng giờ đồng hồ, tới tận cổng vào ống dẫn gần Grallion được.
Đúng lúc đó cái nhẫn của mình chuyển động. Mình chưa đến được gần hốc đá lần đầu hai cậu cháu đặt chân đến lãnh địa này. Vậy nghĩa là: Còn một cổng vào khác nữa.
Vệt nước xe tải của Spader đưa cậu cháu mình xuống sâu hơn. Càng lúc càng tối thui và lạnh. Phía trước, mình thấy hình dáng một quả núi đỉnh bằng trong phim cao bồi miền tây, nhưng dĩ nhiên là quả núi này ở dưới nước. Ngọn núi bằng phẳng, chung quanh dốc thẳng đứng. Cái nhẫn của mình cho biết cánh cổng nằm đâu đó trong quả núi.
Thêm một điều nữa làm mình tin là đã tới gần. Phía bên kia núi, mình thấy bọt nước sùng sục nổi lên. Vì khuất tầm nhìn, mình không biết nguyên nhân tạo ra bọt nước nhiều thế là gì. Rất có thể là do cái xe tải của Spader. Nhưng không hiểu sao nó phun ra quá nhiều không khí như vậy? Ngay khi vượt qua đỉnh núi, cậu cháu mình có ngay câu trả lời.
Đúng là xe tải của Spader. Nhưng Spader không có trong xe. Cửa mở, trong xe tràn ngập nước. Những tia không khí phun phì phì từ bên trong. Nhưng chỉ vậy thì không có gì khủng khiếp lắm. Tai nạn đã xảy ra? Nhưng không. Hình như chính Spader cố tình làm chuyện này.
Một cảnh tượng thật khó tin hiện ra trước mắt mình. Kẹt giữa vách đá và mui xe là một con quái quig đã chết. Không lớn bằng những con mình từng thấy, nhưng trông cũng gớm ghiếc không kém. Spader không có vũ khí, nên đã đâm thẳng vào con quái, ép nó vào vách núi. Con cá mập lăn trên gờ đá, bị cái xe tải đè lên trên. Cái đuôi nó còn ve vẩy, chắc chưa chết hẳn. Hai cậu cháu chỉ dám nhìn từ xa.
Cậu Press bảo:
- Tuyệt chiêu.
Mình hỏi:
- Vậy thì… cổng đâu?
Chắc chắn hai cậu cháu đã tới đúng địa điểm. Không chỉ vì cái nhẫn của mình vặn vẹo, mà còn bởi con quig chính là vật tố giác chết người. Spader không mang theo quả cầu dưỡng khí, nên mình hy vọng cổng sẽ không xa. Vì ra khỏi xe, anh ta sẽ phải nín thở. Hai cậu cháu quan sát vách núi thẳng đứng. Không thấy khe hở nào.
Rồi mình chợt thấy một bọt bong bóng gần bằng một quả banh chơi gôn, nổi lên từ một khoảng vách đá.
- Kia rồi!
Mình kêu lên, lái máy phóng nước tiến thẳng tới. Tới gần, mình thấy một tấm màn tảo biển đỏ phủ đầy mặt vách. Cố nhớ chính xác nơi bọt nước nổi lên, mình gạt tảo sang hai bên, tìm lối vào. Nhưng sau lớp tảo chỉ là mặt đá phẳng lì. Không khe hở, không đường hầm, không cổng. Đã vậy mình còn luôn phải để mắt dè chừng con quig đang bị ghim dưới xe tải của Spader. Nó mà vùng sống lại, mình sẽ chạy ngay.
Cuối cùng, mình túm một nắm tảo, kéo sang một bên và… ngôi sao khắc trên đá hiện ra.
- Thành công rồi.
Mình kêu lên rồi cùng cậu Press bới đống rào cho đến khi phát hiện một khe núi hẹp, chỉ vừa sít cho một người qua lọt. Nhưng chắc đây là cổng vào rồi. Không hiểu sao, mình bỗng can đảm đột xuất, xông vào trước. Lần mò hai vách đá, mình lách vào khe núi tối om om. Mấy giây sau, mình thấy một vệt sáng rọi xuống làn nước phía trước. Giây kế tiếp, mình đã nhô đầu khỏi mặt nước, trong một cái hang ngầm. Phía sau, cậu Press cũng nhô lên. Hai cậu cháu lột bỏ quả dưỡng khí.
Không biết mình sẽ thấy gì đây? Thật sự mình chỉ hy vọng thấy Spader một mình và được an toàn. Đừng có thằng cha Saint Dane.
Hang động này nhỏ hơn cái hang gần Grallion nhiều. Vùng nước hai cậu cháu đang thả nổi chỉ đủ cho hai người. Ngay trước mặt hai cậu cháu là ống dẫn. Tụi mình đã tìm đúng chỗ. Không có gì là ngạc nhiên trong chuyện này. Điều không thể nào tin nổi là trong hang động… còn có hai người khác nữa.
Một người là Spader. Trên nền đá bên trái mình, anh ta đang ngồi khóc. Anh ta khóc là có lý do chính đáng. Vì người kia là… cha của anh. Mới chỉ thấy ông ta một lần và lúc đó ông đã chết, nhưng mình vẫn nhớ. Người chết luôn để lại ấn tượng sâu sắc, đúng không? Vấn đề là: vì sao ông lại có thể ở đây? Mà lại còn sống?
Khi cậu Press và mình lột bỏ quả cầu dưỡng khí, cha Spader quay sang nhìn cậu cháu mình, nói:
- Kìa, các bạn con đã tới rồi.
Spader nhìn lên, nói qua nước mắt:
- Hô hây! Pendragon ơi, cha mình còn sống. Ông bị Saint Dane giam hãm tại đây. Cậu tin nổi không?
Thật tình, mình không tin. Nhưng tâm trí mình cũng đang hừng hực trước cảnh đó. Chính cậu Press đủ tỉnh táo cho Spader biết hung tin:
- Spader, đó không phải là cha chú em. Chính mắt chú em đã thấy ông bị đầu độc chết trên khu cư trú Magorran rồi mà.
Spader bối rối nhìn cậu mình. Nếu suy nghĩ một cách tỉnh táo, hẳn anh đã nhận ra sự thật. Nhưng gặp lại cha còn sống, làm sao đầu óc anh đủ minh mẫn được nữa. Chính mình cũng bị lầm mất một giây, nhưng rồi mình hiểu ra sự thật ngay. Điều đó càng làm mình thêm căm ghét Saint Dane. Đúng là một con quỷ mới có thể làm chuyện này với Spader.
“Cha của Spader” lên tiếng với cậu mình:
- Ôi, Press, mi đúng là một tên phá bĩnh. Ta tưởng mi chết rồi chứ.
Quay lại Spader, hắn thở dài, nói tiếp:
- Spader, cha mi chết rồi. Và mi cũng sẽ chết, nếu không biết dừng lại.
Spader thẫn thờ. Anh trố mắt nhìn “cha của anh” đứng dậy, bước tới miệng ống dẫn, nói lớn:
- Veelox.
Lập tức ống dẫn sống động với ánh sáng và âm thanh. “Cha Spader” nhìn lại anh, bảo:
- Biết đâu chừng? Trên đường đi, có thể ta sẽ tìm mẹ mi và giết luôn cả mụ ta.
Spader đổ vào vách đá như bị thọi vào bụng. Trong chớp mắt, “cha anh” biến lại thành Saint Dane. Hắn nhìn thẳng mình, soi rọi vào tận tâm can mình bằng ánh mắt dữ dội, làm mình chỉ muốn chui xuống… nước. Nhếch nụ cười ma quái, hắn nói:
- Hẹn gặp lại.
Saint Dane nhẹ cúi đầu, rồi toàn thân bao phủ ánh sáng, hắn bị hút vào ống dẫn. Mình nhìn Spader. Mắt anh vẫn mở trừng trừng. Đến lúc này anh mới bắt đầu hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra.
Hai cậu cháu ra khỏi vũng nước, tiến lại bên Spader. Cậu Press nói:
- Sự độc ác của nó biểu hiện bằng nhiều cách. Làm cho cháu đau khổ thế này, nó cũng hả hê như khi quét sạch một lãnh địa, hoặc giết chết hàng trăm người vô tội. Với nó, tất cả những tội ác đó đều thú vị như nhau.
Mình có thể thấy căm hờn đang cuồn cuộn trong lòng Spader. Ánh mắt anh từ bối rối tới tỉnh ngộ rồi phẫn nộ. Nhào tới ống dẫn, Spader gầm lên:
- Tôi phải giết nó.
Cậu Press kéo anh ta lại, quả quyết nói:
- Đừng! Đây không phải là cuộc trả thù cho riêng chú em. Đây là sự bảo vệ cho các lãnh địa và Halla.
Spader xô cậu Press sang bên, mạnh tới nỗi ông bị va vào vách đá, ngã xuống nền hang.
- Tôi cóc cần quan tâm tới các lãnh địa, Halla, hay bất cứ thứ gì ông bảo là tôi phải đấu tranh vì chúng. Nó giết cha tôi thì nó phải chết.
Anh ta chạy tới ống dẫn vừa lúc mình nghe tiếng nhạc đang trở lại.
Spader nói:
- Veelox!
Từ ống dẫn, ánh sáng toả ra cùng tiếng nhạc lớn dần. Không ổn rồi. Vì mình đã nghe tiếng nhạc vang ra trước khi Spader nói câu “Veelox”. Trước đó ống dẫn đã hoạt động rồi. Chắc chắn có một thứ gì đang tiến tới.
Ui da! Mình nhớ lại: Dưới hầm mỏ ở Denduron, Saint Dane đã phái một con quig trở lại qua ống dẫn, làm mình và Loor suýt bị ăn tươi nuốt sống. Spader đứng ngay miệng ống dẫn, chờ được hút đi, không hề biết hiểm nguy cận kề. Tiếng nhạc vang cao hơn, ánh sáng tuôn ra từ trong lòng ống dẫn. Mình thét lên:
- Đừng! Có vật nguy hiểm đang lại gần đó!
Vừa vùng chạy lại Spader, mình bị cậu Press kéo bật lại, ngã văng ra. Ông vừa chạy tới ống dẫn, vừa la:
- Spader, ra khỏi đó ngay!
Spader không nhúc nhích. Trong anh chỉ còn một ý nghĩ: phục thù. Mình lồm cồm đứng dậy, vừa kịp thấy cậu Press chạy thẳng lại Spader. Ánh sáng đã chói loà, bất cứ chuyện gì xảy ra cũng chỉ còn trong tích tắc. Spader cứ đứng trơ trơ ngay miệng ống dẫn, chờ chuyến đi không hề có.
Chuyện xảy ra kế tiếp chỉ trong tích tắc. Nhưng đó là giây tích tắc dài nhất trong đời mình. Không bao giờ mình quên được. Nó khắc sâu mãi mãi vào trí não mình. Cậu Press bay vào Spader, xô anh bật khỏi chỗ đứng. Spader bật vào vách, ngoài vòng ánh sáng, xa khỏi ống dẫn, và an toàn thoát khỏi những gì đang đến. Nhưng lúc này, cậu Press đứng đó một mình. Ông đã cứu Spader, nhưng bất kỳ thứ gì đang phóng từ ống dẫn ra, ông sẽ lãnh đủ.
Mình nghe tiếng vù vù, một tiếng thét lớn và chỉ một thoáng sau, vách đá đối diện ống dẫn phát nổ. Lúc đầu mình tưởng bom nổ. Nhưng không phải là một tiếng nổ lớn, mà là hàng loạt mảnh nhỏ nhọn hoắt. Đá vụn trên vách rào rào đổ xuống mình. Không thể lầm được – chính là những viên đạn bắn ra, để rào rào xuyên nát nơi này. Cứ như một kẻ nào đó đang lia súng máy vào trong ống dẫn.
Chỉ một giây sau, tất cả đều kết thúc. Ánh sáng tắt. Tiếng nhạc ngưng bặt. Cơn mưa đạn cũng kết thúc.
- Cậu Press!
Cậu mình nằm ngay cửa ống dẫn. Mình chạy lại xem ông có bị trúng đạn không. Nhưng mình biết, không cách gì ông tránh khỏi những loạt đạn rải như mưa từ trong ống dẫn. Chỉ có phép lạ. Nhưng vì đời mình đã gặp hết phép lại này tới phép lại khác, nên mình vẫn còn hy vọng.
Khi quì xuống bên cậu, mình biết phép lại mà mình hy vọng đã tiêu tan. Cậu mình bị trúng đạn. Không chỉ một viên. Mắt đã lờ đờ, nhưng ông còn sống. Mình vội ngửng nhìn Spader. Anh ta đang co rúm người bên vách đá, bàng hoàng nhìn cậu Press, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Mình thét lên:
- Đi lấy xe. Phải đưa cậu về Grallion ngay,
- Bobby… đừng.
Cậu Press nắm tay mình thều thào. Mình kêu ầm lên:
- Cậu sẽ không chết đâu.
Ôi, cậu mình nằm đó, bị thương sắp chết. Người cậu bất khả chiến bại của mình. Người cậu đã thương yêu, đã đưa mình vào những chuyến phiêu lưu mà chưa bất kỳ đứa trẻ nào từng có được. Và… đó là những chuyến phiêu lưu từ trước khi mình trở thành Lữ khách.
Cậu yếu ớt nói:
- Nghe này, Bobby…
- Không! Cậu đừng bảo cháu: chuyện sẽ phải thế thôi. Không phải như vậy. Không phải là cậu.
Spader bò lại gần, lắng nghe. Thậm chí anh ta còn đau đớn cùng cực hơn cả trước đó. Mình biết anh ta đang trải qua điều gì. Cậu Press sắp chết vì bảo vệ tính mạng Spader, như bà Osa đã chết để bảo vệ mình.
Cậu Press thì thầm:
- Bobby, cháu hỏi cậu nhiều điều. Nhưng có một câu cháu chưa bao giờ hỏi.
Mình hỏi mà nước mắt tuôn trào lên má:
- Câu gì?
- Cậu đã nói với cháu: mỗi lãnh địa chỉ có một Lữ khách. Chưa bao giờ cháu hỏi, vì sao Trái Đất Thứ Hai lại có hai Lữ khách.
Ông nói đúng. Chưa bao giờ mình hỏi điều này. Không hiểu vì sao, nhưng chưa bao giờ mình nghĩ đến. Chuyện quá rõ ràng, nhưng không bao giờ mình nghĩ đến. Hay có thể, mình không muốn nghĩ đến?
- Cậu sắp nói điều đó với cháu sao?
- Câu trả lời là, Trái Đất Thứ Hai không thể có hai Lữ khách. Biết thời gian ngắn ngủi của mình, vì vậy cậu đưa cháu ra khỏi nhà. Thời điểm này là của cháu, của Loor và của Spader. Các cháu là thế hệ Lữ khách nối tiếp.
Mình không còn có thể suy nghĩ một cách sáng suốt được nữa. Mình chẳng cần quan tâm gì đến những qui luật của Lữ khách, đến Halla hay Saint Dane, hay bất cứ điều gì. Mình chỉ còn nghĩ đến một điều: cậu mình đang nằm đó, sắp chết.
- Cậu cho cháu biết thêm vài chuyện khác nữa. Tất cả những người đi trước, chỉ là khúc dạo đầu. Cuộc chiến là của các cháu. Các cháu sẽ là những người kết thúc. Các cháu là những Lữ khách cuối cùng.
Mỗi giây ông mỗi yếu dần. Ông nhìn Spader, nói:
- Spader, ta biết điều này thật khó tin. Nhưng… chú em sẽ gặp lại cha. Cả mẹ nữa.
Ông trượt tay xuống vai mình, và nắm lấy tay mình:
- Bobby Pendragon, cậu hứa: cháu sẽ gặp lại gia đình của cháu. Lúc đó, cậu cũng sẽ có mặt. Hãy nhớ điều đó, đừng buồn, vì… chuyện phải thế thôi.
Thế rồi… cậu mình khép mắt… ra đi.