- Trang chủ
- Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
- Chương 297
Tác giả: Hoãn Quy Hĩ
“Ai giở trò lưu manh, ai nhìn thấy hả, anh có thấy không, ông có thấy không?” Người thanh niên cao to hỏi dồn mấy người xung quanh, hành khách xung quanh theo bản năng lui về phía sau, không ai lên tiếng.
Người thanh niên cao to cười đắc thắng, để lộ hàm răng ố vàng.
"Mấy người đổ oan cho người khác, còn không nói không rằng làm hư kính của em tôi, đánh em tôi chảy máu, nên tính toán thế nào đây?"
Tề Như Châu cố gắng hất tay hắn ta ra, ngoài mạnh trong yếu nói: "Anh muốn lừa tiền phải không?"
"Đừng nói những lời khó nghe như vậy." Thanh niên cao to cười khả ố, ngẩng đầu lại thấy A Ngư đang đi tới, chính cô gái này đã ném quả táo, ài, cũng rất xinh đẹp nha: "Cô gái nhỏ ném không tệ nha, cô định xin lỗi em trai tôi thế nào đây?"
Thanh niên cao to thả tay Tề Như Châu, muốn bắt lấy A Ngư.
Thiệu Dương đang trong toa ăn uống, vừa nghe có lưu manh giở trò nên đi qua xem một chút, vừa vặn nhìn thấy cảnh này: "Dừng - " thì thấy A Ngư nắm lấy cổ tay của thanh niên kia, bẻ xuống, người bên ngoài chỉ nhìn thấy nhẹ tênh, nhưng tên thanh niên cao to kia đã hét lên như heo bị chọc tiết.
“Mấy người định xin lỗi thế nào?” A Ngư ấn vào huyệt đạo của ta, nhướng mày hỏi.
Thiệu Dương nuốt chữ "tay" lại, chị gái nhỏ mạnh mẽ có thể đâm chết một con lợn rừng nặng tới năm trăm cân bằng một cây gậy, thì trừng trị một người đàn ông năm hai trăm cân là chuyện dễ như trở bàn tay, cậu ấy mù quáng quan tâm làm gì chứ.
Tần Khải Toàn khoát vai Thiệu Dương, nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi tin rồi."
Thiệu Dương khó hiểu ừ một tiếng.
"Tôi tin cô ấy đã đâm chết một con lợn rừng chỉ bằng một cây gậy." Tần Khải Toàn nghiêm túc nói.
Thiệu Dương nổi đóa: "Không ngờ trước giờ cậu không tin!"
Tần Khải Toàn nghĩ thầm, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật!
Giờ phút này, thanh niên cao một mét toát mồ hôi lạnh, chỉ cảm giác xương cốt cả người như bị xé toạc, hắn ta gặp phải người trong nghề rồi.
A Ngư đá một cái vào hõm đầu gối của hắn ta, thanh niên cao to thở hổn hển ngã khuỵu xuống sàn xe.
A Ngư cười lạnh lùng: "Dọc đường này mấy người lợi dụng không ít cô gái rồi nhỉ?"
Thanh niên cao to đau đến nói không nên lời.
Thanh niên đang bịt mũi há hốc mồm sững sờ, không thể tin được vị đại ca đánh thắng khắp cả thôn lại bị một cô gái yếu ớt đánh gục.
Lúc này, bảo vệ nghe tin đã đến.
Mẹ Tề như gặp được cứu tinh: "Mấy người mau lên, hai người đàn ông này muốn đánh cô gái nhỏ."
Đôi mắt thanh niên cao to vì đau mà đầm đìa mồ hôi lạnh cũng sáng lên, hắn ta cũng cảm thấy mình đã gặp được cứu tinh, lần đầu tiên cảm thấy bộ đồng phục cảnh sát đáng yêu như vậy, chậm xíu nữa thì hắn sẽ đau đến chết mất!
Thanh niên chảy máu mũi hét lên: "Chúng nó đánh người trước!"
“Ai bảo mấy người giở trò lưu manh, đáng bị đánh chết, chú cảnh sát, bọn họ giở trò lưu manh, mau bắt bọn họ đi ạ.” Tề Như Châu tố cáo.
Thanh niên chảy máu mũi thề thốt phủ nhận: "Tôi chỉ không cẩn thận đụng phải thôi."
“Anh ta giở trò lưu manh, tôi, tôi có nhìn thấy, trước đó, trước đó anh ta cũng sờ tôi!” Một cô gái chừng hơn hai mươi tuổi cắn cắn môi, tức giận chỉ vào thanh niên mặt đầy máu đang chết lặng.
Tề Như Châu đá vào chân giữa của hắn ta: "Đồ lưu manh!"
“A!” Thanh niên hét lên thảm thiết, cong lưng ôm chặt thứ giữa hai ch@n.
Hai anh em đau đến không muốn sống bị bảo vệ lôi đi, Thiệu Dương và Tần Khải Toàn chen lấn về phía các cô, Thiệu Dương nhìn A Ngư với ánh mắt lấp lánh: "Xin chào, cô còn nhớ tôi không?"
A Ngư liếc cậu ấy một cái, chậm rãi nói: "Người bị lợn rừng đuổi phải trèo lên cây."
Nụ cười trên mặt Thiệu Dương cứng đờ.