- Trang chủ
- Thần Y Khí Nữ: Quỷ Đế Ngự Thú Cuồng Phi
- Chương 162: Đấu trí với cha cặn bã (2)
Tác giả: Phù Tử
Những thị vệ kia đã kiểm tra xong, đang muốn cho xe đi.
“Chậm đã.” Hồng Phóng đi tới trước xe ngựa.
Trong xe ngựa, vợ chồng Lam gia và Diệp Hoàng Ngọc không khỏi cả kinh, chẳng lẽ Hồng Phóng nhìn ra manh mối gì?
Nhất là Diệp Hoàng Ngọc, khi nàng nghe được âm thanh của Hồng Phóng, sắc mặt liền biến đổi, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm lại thật chặt.
Lam Ứng Vũ yên lặng thủ thế, vén một góc màn che xe ngựa lên.
“Thái Bảo đại nhân, ta nghe nói thái tử hành thích, không biết tình huống thế nào?”
“Lam tướng quân, thái tử điện hạ mới vừa ra lệnh, nhất định phải bắt cho được tên thích khách kia, mỗi một chiếc xe ngựa đi qua đều phải được lục soát nghiêm ngặt. Xin làm phiền Lam phu nhân và Lam nhị tiểu thư xuống xe để cho ta kiểm tra qua một lần, kiểm tra xong liền có thể rời khỏi.”
Hồng Phóng xuyên qua tấm mành che xe ngựa bị ngăn một nửa, nhìn vào bên trong.
Chẳng biết tại sao, lần đầu tiên Hồng Phóng nhìn thấy vị Lam phủ nhị tiểu thư kia, trong lòng liền có một loại cảm giác quái dị.
Cô gái kia, có một ánh mắt quá cơ trí, quá tỉnh táo, hơn nữa nàng và Diệp Hoàng Ngọc giống nhau đến mấy phần.
Xuống xe kiểm tra...
Lam phu nhân và Diệp Hoàng Ngọc ở trên xe, tay nắm chặt chung một chỗ.
Đang lúc này, cuối đường bên kia, bỗng nhiên truyền tới những tiếng la huyên náo.
“Thích khách! Phát hiện nữ thích khách!”
Sau khi nghe thấy tiếng kêu kia, sắc mặt Hồng Phóng khẽ biến đổi, hắn bỏ lại xe ngựa Lam phủ, lao về hướng cuối đường.
Trái tim lơ lửng của ba người Lam phủ được tháo xuống, chỉ có Diệp Hoàng Ngọc là vẫn giữ vẻ mặt lo lắng.
Lăng Nguyệt, con nhất định không được xảy ra chuyện gì.
Lam Ứng Vũ vội vàng lên xe.
“Không cần lo lắng, Lăng Nguyệt nhất định sẽ có cách. Chúng ta hãy về phủ trước, sau đó ta sẽ đi hỏi thăm tin tức.”
Xe ngựa Lam phủ nhanh chóng phóng vào trong bóng đêm.
Cuối đường bên kia, một cái bóng đen phóng như bay trên mái hiên ở bên đường.
Lúc phát hiện thích khách lúc, thị vệ Hồng phủ lập tức bắn tên về phía mái hiên.
Mũi tên vượt qua, không bắn trúng thích khách, ào ạt rơi xuống đất.
Khi đám người Hồng Phóng chạy đến, thì bóng người kia đã lao như bay về phía ngoại thành.
Nhìn đối phương thoắt ẩn thoắt hiện đã phóng ra xa hơn mười trượng, chân mày Hồng Phóng liền nhíu lại.
Hắn rõ ràng đã đả thương đối phương, vì sao chỉ trong vòng một khắc, đối phương đã có thể khôi phục lại thân thủ nhanh nhẹn.
Hay là đối phương còn có đồng bọn, muốn giương đông kích tây.
Diệp Hoàng Ngọc, rốt cuộc thì trong hồ lô của ngươi bán thuốc gì.
Hồng Phóng mang theo một đám thị vệ Hồng phủ, đuổi tận cùng không buông, đuổi theo nữ thích khách kia đến hướng ngoại thành.
Cứ như vậy đuổi theo suốt một đêm.
Rạng sáng ngày hôm sau, mặt trời còn chưa lên, trong ánh nắng mai mơ hồ, Diệp Lăng Nguyệt mặc y phục dạ hành, vẫn còn đang phóng thẳng về phía rừng rậm khu ngoại ô.
Hồng Phóng mang theo một đám thị vệ, đuổi tận cùng không buông, vốn tưởng rằng đối phương bị thương, rất nhanh sẽ có thể đuổi theo kip, nào ngờ nữ thích khách này quá khó bắt.
Hồng Phóng thân pháp đang ở cảnh giới Luân hồi, đuổi theo suốt một đêm cũng cảm thấy nguyên lực đã bị tiêu hao rất nhiều, đám thị vệ theo sau hắn, tất cả đều lộ ra vẻ mặt đầy mệt mỏi.
Nhưng nữ thích khách kia, suốt một đêm tốc độ vẫn không hề giảm bớt, cứ giống như một con chuột gian xảo, lẩn tránh hết chỗ này đến chỗ khác.
Mỗi khi Hồng Phóng cảm giác đã đến rất gần đối phương thì khí tức của đối phương lại đột nhiên biến mất.
Ngay lúc Hồng Phóng cho là đã mất dấu, dự định trở lại Hạ Đô, thì khí tức của đối phương lại xuất hiện ở một hướng khác.
Cứ như vậy mấy hồi, bọn thị vệ Hồng phủ truy đuổi đến mức đầu óc choáng váng, mỗi người đều mệt thở không ra hơi, ngay cả mấy con quân khuyển (*) cũng đã mệt đến mức chạy không nổi nữa.
Để ý thấy đám thị vệ Hồng phủ đều đã mệt mỏi hết rồi, Diệp Lăng Nguyệt tiện tay ăn nốt quả Linh Đào lấy ra từ Hồng Mông Thiên, cắn hai ba miếng đã ăn xong, nguyên lực đã được bổ sung, tiếp tục phóng về phía trước.
Vậy nên khó trách nguyên lực của Hồng phóng đã tiêu hao hết bảy tám phần, còn Diệp Lăng Nguyệt vẫn là một đường thong dong.
“Tên thích khách đáng chết, lại còn dám trêu đùa ta.” Trên gương mặt tuấn nhã của Hồng Phóng xuất hiện một sự phẫn nộ nhẹ, lộ ra vài phần hung ác
Trong cơ thể hắn toát ra một luồng khí tức giận, cây cối trong rừng bỗng nhiên xào xạc.
Rừng rậm đắm chìm trong làn sương trắng và ánh nắng ban mai, bỗng nhiên phát sinh biến hóa.
Trên cây vốn không có động tĩnh gì, bỗng nhiên vô số sợi dây leo lan xuống, chúng giống như vô số con rắn nhỏ, bò về một hướng nào đó trong rừng rậm.
Đây là?
Diệp Lăng Nguyệt đang lang thang trong rừng rậm, ý thức được thực vật xung quanh có cái gì không đúng, những sợi dây mây giống như xúc tu, bò lên tay chân nàng.
Đây là công pháp gì?
Diệp Lăng Nguyệt không biết, Hồng Phóng đã đột phá được đạo Luân Hồi kiếp thứ hai của Luân Hồi Cảnh, ngoại trừ có thể thao túng Hỏa Chi Lực ra, hắn còn có thể thao túng một phần Mộc Chi Lực.
Những dây mây này bị Luân Hồi Mộc Chi Lực trong cơ thể Hồng Phóng ảnh hưởng, chịu sự khống chế, biến thành nanh vuốt của hắn.
“Không ổn.” Diệp Lăng Nguyệt trong lòng dâng lên hồi chuông cảnh giác, nàng lấy Huyết Văn Chủy ra, giơ tay chém xuống, chặt đứt mấy sợi dây mây.
Vốn cho là, rừng rậm sẽ là nơi ẩn nấp tốt nhất, bây giờ xem ra, cả khu rừng rậm ngoại ô này, đã hoàn toàn nằm trong tầm mắt của Hồng Phóng, không thể lưu lại.
Cũng may, phía trước chính là cửa ra khỏi khu rừng rậm ngoại ô này, Diệp Lăng Nguyệt không nghĩ nhiều nữa, phóng như bay ra khỏi rừng rậm.
Diệp Lăng Nguyệt ở trong rừng rậm chạy đông núp tây cả một buổi tối, ngay cả chính nàng cũng không biết là bản thân đã bất tri bất giác đi được hơn mười dặm, lúc này, nàng đã ở trong ngoại ô của Hạ Đô.
Ở lối ra khỏi rừng rậm xuất hiện vài toà hành cung bàng bạc khí thế.
Trước cửa cung có một tấm bia đá, Ôn Tuyền Hành Cung.
Nơi này chính là suối nước nóng được đào lên từ mấy tháng trước, dựa theo địa hình của Hạ Đô, sau đó dựng lên một tòa hành cung suối nước nóng.
Do Hạ đế không có ở trong hành cung, lúc này lại là sáng sớm, nên hành cung suối nước nóng này cũng không canh giữ nghiêm ngặt, Diệp Lăng Nguyệt nhảy lên vách tường, chạy trốn vào sâu trong hành cung.
“Báo cáo Thái Bảo đại nhân, phía trước là hành cung suối nước nóng, tên thích khách kia đã tiến vào hành cung.” Thị vệ Hồng phủ báo cáo với Hồng Phóng.
Hành cung suối nước nóng?
Hồng Phóng tiến vào hành cung suối nước nóng, hành cung suối nước nóng địa nhiệt này, chính là lấy suối nước nóng lưu huỳnh làm chủ đạo, lúc này, toàn bộ hành cung cũng tràn ngập trong một bầu không khí đầy sương mù và lưu huỳnh.
Đưa nhắt nhìn sang, tầm nhìn quả thật không được tốt.
Hành cung không lớn, ước chừng diện tích khoảng hai mẫu, nhưng suối nước nóng lớn nhỏ cũng có đến năm sáu chục nơi, thật không biết, tên thích khách này trốn ở nơi nào
“Người đâu, đem binh lực phân chia ba nhóm, canh chừng cổng ra và cổng vào của hành cung, những người còn lại theo ta tiến vào hành cung.” Hôm nay Hồng Phóng nhất định phải bắt cho bằng được nữ thích khách kia.
Diệp Lăng Nguyệt sau khi vào hành cung, rất nhanh cũng phát hiện ra điểm khác biệt của hành cung này, bên trong có rất nhiều suối nước nóng, sương mù mông lung.
Lúc này, đám thị vệ của Hồng Phóng cũng đã bắt đầu lục soát trong hành cung.
Diệp Lăng Nguyệt không chút nghĩ ngợi, lập tức nhảy vào trong một hồ suối nước nóng đang bốc hơi ngùn ngụt.
Chờ cho đến khi âm thanh của những thị vệ kia biến mất, nàng mới định đứng lên.
Bỗng nhiên bên tai nghe thấy tiếng nước, ngay sau đó, một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Lăng Nguyệt.
Không xui xẻo đến như vậy chứ, vừa khéo nhảy vào suối nước nóng có người đang ngâm mình sao?
***
Chú thích
(*) Quân khuyển: chó quân đội được huấn luyện