- Trang chủ
- Phế Vật Hay Quái Vật
- Quyển 1 – Chương 27: Khế ước
Tác giả: Mabu
Vân Vũ ung dung bước vào hai tay chắp ở phía sau. Ánh mắt sắc lẹm quét đến Lôi Miêu khiến nó sợ hãi thu hết khí thế ban nãy lại rúc ra sau chân Vân Lãng. Vân Lãng hừ lạnh khinh thường:
- Mèo mà đòi làm hổ.
Lôi Miêu dĩ nhiên nghe thấy, dù tức giận nhưng nó phải nhịn. Nó cần kẻ đáng ghét này. Vân Vũ nhìn Lôi Miêu rồi nhướn mi về phía Vân Lãng ý hỏi gì đây. Vân Lãng chạy đến túm tay Vân Vũ kéo ra ngoài bàn kể chuyện cho cô nghe. Vân Lãng còn đem sợi dây chuyền đó đưa Vân Vũ xem.
Vân Vũ nghe Vân Lãng thao thao bất tuyệt một hồi đợi cô ngừng hẳn rồi nói:
- Vậy ngươi biết cách nạp năng lượng cho nó?
Vân Lãng ngớ người một lúc:
- Lão ngoan đồng đáng ghét, vậy mà không nói, rõ ràng trả thù mình.
Vân Lãng cầm tấm thẻ lên truyền tinh thần lực vào nhưng không được, xem ra lão đoán trước được cô sẽ phản ứng như vậy nên đã đóng cửa lại rồi.
Lúc này Vân Lãng nhớ đến còn Lôi Miêu, cô xoay sang nhìn nó hỏi:
- Lôi Miêu, ngươi biết cách nạp năng lượng cho nó không?
Lôi Miêu đang ngồi liếʍ ɭáρ bộ lông mà nó coi là mĩ miều. Nó đưa đôi mắt chán ghét về phía cô. Nó định không trả lời mà làm tiếp công việc nhưng cảm thấy ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn nó gầm gừ mấy cái lười nhác đứng dậy. Nó nhảy phóc lên bàn gặm lấy sợi dây chuyền rồi chạy ra ngoài làm Vân Lãng hốt hoảng chạy theo. Ra đến sân thì cô thấy nó đặt sợi dây dưới sân còn nó thì lười nhác nằm bên cạnh ngáp lên ngáp xuống.
Vân Lãng không hiểu ý nó. Vân Vũ lúc này mới thong thả bước ra. Vân Vũ vừa ra thái độ Lôi Miêu đã thay đổi. Nó chạy đến chỗ Vân Lãng rồi giơ chân chỉ cô rồi chỉ lên phía mặt trời rồi lại chỉ sợi dây. Động tác lặp đi lặp lại nhiều lần. Vân Lãng cau mày suy ngẫm. Vân Vũ hồ nghi nói:
- Có phải ý ngươi muốn Lãng nhi dùng quang nguyên tố nạp vào sợi dây chuyền?
Lôi Miêu từ nãy đến giờ lặp đi lặp lại động tác có phần mỏi. Bây giờ có người giải được nó vui mừng nhảy nhót. Vân Lãng thấy hành động của nó không khỏi ngạc nhiên. Cô hết nhìn nó rồi nhìn Vân Vũ. Vân Vũ thản nhiên nói:
- Kinh nghiệm thôi.
Nói rồi cô nhún vai một cái liền xoay người trở vào trong. Vân Lãng vội nhặt sợi dây chuyền lên rồi cũng đi vào.
Vân Lãng chạy vào nói lời cảm tạ Vân Vũ. Cô định quay trở về hoàng cung thì Vân Vũ nói:
- Lãng nhi, gần đây ngươi rất dễ bị kích động.
Vân Lãng đứng khựng lại lắc đầu cười khổ. Cô nhìn Vân Vũ nói:
- Cô cô, còn hơn 10 ngày nữa là đến kỳ tuyển sinh của các học viện rồi. Mà Dạ nhi thì vẫn yếu ớt như vậy. Dù là ma pháp sư tứ cấp nhưng hiện tại nàng ấy chỉ huy động được ma pháp nhất cấp. Hôm nay trên đường về Vân gia, ta nghe thấy nhóm người nói xấu nàng. Cho nên....
Vân Lãng không nói tiếp, để lửng vế sau. Dù gì Vân Vũ cũng hiểu, cô thở dài nói:
- Lãng nhi, tính khí ngươi ta cũng hiểu nhưng cứ hễ chuyện liên quan đến công chúa ngươi lại dễ kích động như vậy. Đó không chỉ nguy hiểm cho ngươi còn nguy hiểm cho nàng.
Vân Lãng cúi gằm mặt không nói gì. Lời Vân Vũ nói không sai. Vân Lãng gật gật đầu nói:
- Cô cô, đa tạ người. Ta sẽ chú ý hơn.
Vân Lãng nói rồi đứng dậy cáo biệt Vân Vũ rồi đi ra. Lôi Miêu vừa bước vào lại thấy Vân Lãng đi ra thì vội nhảy lên vai cô. Vân Lãng chẳng nói gì liền vận khí một mạch về Hoàng Minh Điện.
Vừa về đến nơi, Vân Lãng đã vào phòng mình thay bộ ý phục mới. Còn Lôi Miêu đã nhảy xuống vai cô và đang nằm dài trên bàn. Vân Lãng liếc mắt nhìn nó nói:
- Sạch sẽ một chút rồi hãy vào.
Lôi Miêu đình chỉ động tác nhìn Vân Lãng. Nó liếc mắt khinh thường cô rồi nhắm mắt làm vẻ không quan tâm.
Vân Lãng mở cửa bước sang phòng công chúa nhưng không thấy nàng. Cô liền đổi hướng ra sau hậu viện nhưng vẫn không thấy. Vân Lãng vội vã đi đến Ngự hoa viên mong thấy thân ảnh nàng đang ngồi ưu nhã thưởng trà ngắm hoa nhưng Ngự hoa viên không có lấy một bóng người. Tâm tình Vân Lãng kích động, lo lắng không thôi, cô sợ nàng nghĩ quẩn. Cô vội dùng phong nguyên tố, phút chốc đã không thấy tàn ảnh.
Vân Lãng đi đến tẩm cung hoàng hậu, đại điện, thư phòng, trù phòng,... tất cả những nơi cô có thể nghĩ đến đều đã tìm. Đang lúc tuyệt vọng thì cô nghe thấy tiếng cười nói quen thuộc. Vân Lãng hớt hải chạy đến nhìn thấy bóng dáng quen thuộc cô thấy an lòng. Cô lấy lại dáng vẻ bình tĩnh bước chậm rãi đến chỗ nàng. Cô cúi người hành lễ nói:
- Thì ra công chúa điện hạ đang ở đây đàm đạo cùng chư vị tiểu thư. Thuộc hạ thất trách đã không đi cùng người.
Lam Dạ vì không muốn buồn phiền chuyện kinh mạch bị phế nên kêu Tiểu Thúy làm hội trà mời các tiểu thư của các gia tộc cùng quan đại thần đến. Vì muốn thay đổi không khí nên nàng mới tổ chức ở Cấm Quân đường. Quả nhiên nàng chọn đúng, mấy vị tiểu thư kia nhìn hoàng huynh chỉ đạo cấm vệ quân luyện tập liền nói chuyện vui vẻ. Vì mải cuốn theo những câu chuyện của mấy vị tiểu thư nên nàng quên mất có người đang tìm nàng. Vân Lãng xuất hiện làm nàng mới sực nhớ, có chút cảm giác tội lỗi nhưng Lam Dạ nghe Vân Lãng nói cảm giác ấy liền biến mất. Nàng hờ hững nhìn cô nói:
- Ái hộ vệ không cần đa lễ, cứ tự nhiên.
Nói xong nàng lại tiếp tục nhập cuộc. Thỉnh thoảng thấy nàng mỉm cười mọi phiền muộn, buồn bực trong lòng Vân Lãng liền tan biến. Tiểu Thúy đứng bên cạnh cô từ nãy đến giờ lại tiến gần cô nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy:
- Ái huynh, thật xin lỗi không để lại lời nhắn khiến ngươi vất vả đi tìm chúng ta như vậy.
Vân Lãng lắc đầu tỏ ý không sao. Bây giờ nghĩ lại cô thấy mình có điểm ngốc. "Lúc đó mình có thể hỏi nha hoàn hoặc bất cứ ai là biết nàng ở đâu. Chẳng biết lúc đó mình nghĩ gì. Cô cô nói đúng, dạo gần đây mình quá kích động thiếu chín chắn rồi". Vân Lãng thầm thở dài.
Chẳng biết từ đâu Lôi Miêu nhảy ra ngồi chễm chệ trên vai cô. Lôi Miêu xuất hiện làm cả đám tiểu thư vương tôn quý tộc kia nháo nhào hết cả lên. Có người chỉ nó rồi hỏi Lam Dạ:
- Công chúa, đó là sủng vật của người sao?
Hay có người nói:
- Sủng vật đáng yêu, ta muốn có một con.
Lôi Miêu dĩ nhiên hiểu, nó tức giận tia điện ly ti xuất hiện nhưng không làm mấy người kia sợ lại khiến họ thích thú. Vân Lãng định đưa tay trấn định nó thì Lôi Miêu phóng thẳng ra phía trước chỗ mấy vị tiểu thư kia. Lúc này ai cũng hoảng sợ, người thì né tránh, người thì ngồi xuống ôm đầu khóc. Duy chỉ mình Lam Dạ vẫn ngồi đó bày ra ánh mắt thích thú nhìn nó. Lôi Miêu thấy có người không sợ mình liền phi đến chỗ Lam Dạ.
Vân Lãng từ nãy vẫn để nó quậy vì muốn để nó trả thù nhưng thấy nó hướng nàng phi đến thì cô đưa tay ra túm lấy sau gáy nó. Lôi Miêu đang phi bỗng thấy có người nắm gáy mình thì dãy dụa thoát, thậm chí nó còn phóng điện tấn công cô nhưng không có ích. Vân Lãng xoay nó đến trước mặt mình, mắt đối mắt. Lôi Miêu thấy mắt Vân Lãng hiện sự tức giận cả người tỏa ra hàn khí thì im ỉm bày ra gương mặt đáng thương nhìn cô. Vân Lãng cắn răng hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh nói:
- Ngươi dám thương tổn nàng ta lập tức hủy ngươi.
Lôi Miêu rùng mình lành lạnh sống lưng, nó gật đầu lia lịa. Lam Dạ từ đầu đến cuối vẫn thản nhiên không lo sợ vì nàng biết có người bảo vệ mình. Thấy Vân Lãng nói gì đó khiến mèo nhỏ sợ hãi rất đáng thương nàng liền cất giọng ôn nhu:
- Ái hộ vệ, vật nhỏ đã biết lỗi. Không nên gay gắt như vậy.
Nghe thấy có người bênh vực, Lôi Miêu liền tăng vẻ đáng thương cất tiếng kêu:
- Mew~~ mew...
Vân Lãng liếc qua nhìn Lam Dạ cười liền hòa dịu không ít liền thả Lôi Miêu. Cô vừa lới tay ra Lôi Miêu đã nhanh chóng phóng đến chỗ Lam Dạ. Vân Lãng xửng xốt định bắt nó lại vì sợ nàng bị nó thương tổn. Nhưng không ngờ nó lại chui rúc vào lòng nàng tỏ vẻ vật nhỏ bị ức hiếp. Vân Lãng quả thực khâm phục khả năng lật mặt của nó. Cô trừng mắt cảnh cáo nó. Còn mấy vị tiểu thư sau một phen mất mặt thì lần lượt kéo nhau ra về.
Từ lần đó lúc nào Vân Lãng cũng thấy Lôi Miêu quấn quít bên Lam Dạ. Có lúc cô còn thấy nó trưng vẻ mặt đắc ý chọc tức cô.
Hai ngày trôi qua cuối cùng Vân Lãng cũng nạp đầy năng lượng cho sợi dây chuyền. Cô phải công nhận một điều rằng sợi dây chuyền này nó hấp thu quang nguyên tố nhiều một cách đáng sợ. Hai ngày qua cứ hễ rảnh là cô lại truyền cho nó. Lần đầu tiên cô bị nó hút cho đến cạn tinh thần lực, phải mất mấy canh giờ sau cô mới hồi phục được một nửa. Hiện tại cô đang đi đến gặp Thân Vương để đưa nó cho hắn. Dù gì nhận một vật lạ từ người thân vẫn hơn nhận từ ngoại nhân.
Vân Lãng đưa sợi dây chuyền ra trước mặt Thân Vương nói:
- Quốc vương, cái này có thể giúp công chúa. Ngài có thể thay ta đưa nó cho công chúa được không?
Thân Vương nhận sợi dây rồi nói:
- Ta có nghe Vân Vũ nói qua việc ngươi có cách cứu Dạ nhi. Được. Ta sẽ thay ngươi giao nó cho Dạ nhi. Đi!
Thân Vương chính là tin tưởng Vân Lãng nên mới không dò hỏi gì nhiều. Hắn cũng biết Vân Lãng có tình cảm với Lam Dạ. Mà hắn cũng không có ý định ngăn cấm thậm chí hắn còn muốn gán ghép hai người. Dù gì sự tình này hắn cũng không phải chưa từng thấy thậm chí còn là người trong cuộc.
Thân Vương cùng Vân Lãng đi đến gặp công chúa. Lam Dạ hiện đang ở hậu viện tập luyện điều khiển nguyên tố lực. Từ lúc thân thể có chút tiến triển ngày nào nàng cũng tập luyện. Hiện tại nàng đã có thể điều khiển lại được ma pháp nhị cấp. Dù không phải tứ cấp nhưng cũng là tiến triển mới.
Lam Dạ chuyên tâm tập luyện nên không để ý Thân Vương cùng Vân Lãng đã đứng đó. Phải đến lúc nàng đình chỉ hoạt động để nghỉ ngơi mới phát hiện. Lam Dạ vội đến cạnh Thân Vương hành lễ rồi nói:
- Phụ hoàng, không biết người đến tìm Dạ nhi có việc gì?
Thân Vương cưng chiều nàng nói:
- Dạ nhi thật chăm chỉ. Phụ hoàng đến chính là muốn tặng ngươi một món quà.
Dứt lời Thân Vương cầm sợi dây chuyền đưa đến trước mặt nàng nói:
- Cái này là của một quái nhân cho ta, nó có thể giúp Dạ nhi.
Hai tay nàng run run nhận lấy sợi dây. Lam Dạ kinh hỉ nhìn sợi dây rồi nhảy lên ôm chầm lấy Thân Vương, nghẹn ngào:
- Phụ hoàng! Dạ nhi cảm ơn người.
Thân Vương mỉm cười ôn nhu xoa lưng nàng nói:
- Dạ nhi kiên cường, Dạ nhi không khóc.
Lam Dạ gật gật đầu tách khỏi Thân Vương. Nàng lấy tay quệt nhanh giọt nước mắt. Nhìn hai người như vậy, Vân Lãng không biết cảm xúc hiện tại là gì. Cô nén giọng nhưng vẫn không được, giọng khàn khàn xúc động vang lên:
- Công chúa, cái này cần khế ước. Nó dùng máu nhận chủ.
Lam Dạ gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nàng định cắn đầu ngón tay thì Vân Lãng vội lên tiếng:
- Khoan đã. Ở ngoài này không tiện. Huống hồ chúng ta cũng không biết sau khi khế ước sẽ có chuyện gì xảy ra. Tốt nhất nên vào trong.
Mọi người đều đồng tình đề nghị của cô. Lúc vào Lam Dạ định khế ước thì Vân Lãng lại ngăn cản:
- Khoan, công chúa. Ta thấy người vừa tập luyện xong hẵng còn mệt mỏi, cần đi tắm rửa thay y phục rồi trở vào.
Lam Dạ cau mày khó chịu cùng khó hiểu. Nàng không hiểu khế ước thì liên quan gì đến phương diện kia. Lúc này Thân Vương đành lên tiếng:
- Dạ nhi, ta nghĩ cứ làm theo Ái hộ vệ nói đi. Chuẩn bị tốt một chút dù gì cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Lam Dạ miễn cưỡng làm theo. Nàng kêu Tiểu Thúy đi chuẩn bị chút nước rồi theo sau rời khỏi. Nàng vừa đi khỏi thì Thân Vương nhìn Vân Lãng cả người cứng ngắc, hai tay nắm chặt mà thở dài:
- Ái hộ vệ, ngươi hà tất căng thẳng như vậy. Ngươi kéo dài thời giam cũng vô ích. Không phải ngươi là người mang sợi dây ấy đến sao. Dạ nhi là người khế ước chứ không phải ngươi. Ngươi sợ gì chứ.
Vân Lãng hít một hơi sâu rồi nói:
- Vì là nàng nên ta mới sợ. Nếu không phải vật đó phải khế ước, dùng máu nhận chủ thì ta nhất định phải kiểm tra xem nó rốt cuộc như thế nào.
Thân Vương lắc đầu, hắn đành đổi đề tài:
- Ta nghe nói ngươi gần đây mới thu được một sủng vật. Mà sủng vật này lại rất bám Dạ nhi. Xem ra ngươi có đối thủ rồi đây.
Nhắc đến Lôi Miêu, Vân Lãng không hỏi chán ghét. Cô hừ lạnh nói:
- Cái gì mà đối thủ, Lôi Miêu vốn dĩ chỉ là ma thú thôi.
Thân Vương à lên một tiếng hứng thú nói:
- Vậy mà ta thấy Dạ nhi rất thích vật nhỏ đó.
Vừa nhắc đến vật nhỏ, vật nhỏ liền xuất hiện. Nó tự nhiên phóng lên giường Lam Dạ tìm chỗ thoải mái nằm, chẳng thèm để ý xung quanh.
Thân Vương thích thú nhìn Lôi Miêu rồi nhìn Vân Lãng, hắn nói:
- Xem ra vật nhỏ đó lên được giường của Dạ nhi rồi.
Nói rồi hắn cười lớn châm chọc cô. Vân Lãng đang cầu khấn đọc kinh trong lòng để không phi lễ với Thân Vương. Nếu Thân Vương không phải phụ thân của Lam Dạ thì Vân Lãng chắc chắn sẽ xông lên rồi. Vân Lãng đưa ánh mắt lạnh như dao găm về phía Lôi Miêu. Cô tiến lại gần lạnh giọng:
- Ngươi đi đâu về lại tự tiện leo lên giường công chúa nằm. Ngươi biết ngươi đi cả ngày như vậy rất bẩn không.
Lôi Miêu ngáp dài một cái rồi phẩy phẩy cái đuôi mặc kệ Vân Lãng cứ nói. Nó biết có người chống lưng cho nó. Nó liếc mắt thách thức cô dám đả thương nó. Lôi Miêu biết công chúa rất yêu thương mình, biết kẻ trước mắt rất nghe lời công chúa. Đây chính là hình ảnh "cáo mượn oai hùm" trong truyền thuyết. Vân Lãng nghiến răng ken két đang định đưa tay tóm cổ Lôi Miêu ra thì Lam Dạ đẩy cửa trở vào. Lôi Miêu lập tức đứng dậy nhào vào lòng Lam Dạ cọ cọ làm nũng. Nàng cũng cưng chiều vuốt ve nó.
Thân Vương từ đầu đến cuối đều trưng vẻ mặt xem kịch vui, hắn thích thú nhìn Vân Lãng tức mà phải cố tỏ vẻ không cảm xúc. Vân Lãng cảm thấy ý cười từ Thân Vương, cô hừ lạnh bước đến nhấc Lôi Miêu khỏi lòng Lam Dạ nói:
- Công chúa, ta nghĩ người nên bắt đầu khế ước thôi.
Lam Dạ không vui trước hành động của cô. Nàng chậm rãi bước đến giường lấy sợi dây chuyền mà nàng đã đặt ở đó từ ban nãy. Nhìn Lam Dạ khế ước, không chỉ tâm tình Vân Lãng căng thẳng mà còn có Thân Vương cũng lo lắng không ngừng.
Lam Dạ vừa nhỏ vài giọt máu xuống mặt dây chuyền thì máu đã bị hút vào trong. Từ mặt dây chuyền những sợi tơ đột nhiên xuất hiện nhanh chóng bao phủ lấy nàng. Hiện tại nhìn Lam Dạ không khác gì chiếc kén của con nhộng. Vân Lãng cùng Thân Vương không biết làm gì tiếp theo còn Tiểu Thúy vừa bước vào thấy cảnh tượng này không khỏi kinh hãi. Lôi Miêu thì đã sớm nằm ngay cạnh chiếc kén bày ra bộ dạng thản nhiên.