- Trang chủ
- Phế Vật Hay Quái Vật
- Quyển 1 – Chương 32: Môi chạm môi
Tác giả: Mabu
Nhóm người Lệ Sa thấy Vân Lãng không nói gì cứ thế đi đến đám đông phía trước thì hớt hải đuổi theo. Đến nơi thấy một màn trước mắt không khỏi khó hiểu. Vân Lãng đang được một nữ tử xinh đẹp ôm mà xem ra hai người họ rất thân mật. Lam Dạ thấy cảnh này liền không biết từ đâu dâng lên cảm giác khó chịu. Nàng lạnh lùng lên tiếng gọi cô cắt ngang khung cảnh chướng mắt. Nhìn Vân Lãng nhẹ gỡ tay nữ nhân đó còn ghé sát thì thầm to nhỏ, tâm tình Lam Dạ một cỗ lửa nóng bốc lên. Nàng tức giận quay người trở về chỗ đậu thuyền ban nãy. Vân Lãng thấy nàng gọi mình rồi lạnh lùng bước đi thì khó hiểu vội chạy theo. Cô kéo lấy tay nàng nhưng kéo quá mạnh nên không may lôi cả người Lam Dạ ngã ra sau. Vân Lãng hốt hoảng ôm lấy nàng.
Lam Dạ đang đi thì một lực đạo kéo mạnh tay nàng, vì bất ngờ nên mất thăng bằng ngã ra sau. Nàng còn tưởng sẽ đau nhưng cảm giác ấm áp, hương thơm nhè nhẹ khiến nàng từ từ mở mắt. Lam Dạ hai mắt mở lớn. Hiện tại nàng chính là mắt đối mắt với cô. Ở cự ly gần như vậy nàng tự dưng cảm thấy có gì đó vừa hẫng đi một nhịp.
Vân Lãng vội đỡ nàng dậy, nhìn hai má nàng đỏ ửng rất khả ái làm cô muốn khi dễ. Nhưng có gì đó ngăn cô lại, cô lắp bắp:
- Công... công chúa.... ta....
Mãi cô không nói được một câu hình tượng này chính là lần đầu Lam Dạ thấy được. Nàng rất nhanh không còn ngượng ngùng mà nín cười trước vẻ ấp úng của cô. Cảnh tượng như vậy đã sớm lọt vào mắt của nhiều người. Có người thích thú nhưng cũng có ánh mắt đượm buồn từ xa nhìn lại.
Cũng may Trí Tú từ xa thấy cô ấp úng như vậy liền đến giải cứu:
- Công chúa, Ái huynh, giờ còn không lên thuyền e sẽ muộn.
Vân Lãng nhìn cô cảm kích, mau chóng hưởng ứng. Cả nhóm mau chóng lên thuyền ra vịnh. Vân Lãng thật không còn tâm trạng ngắm cảnh. Giờ trong đầu cô chỉ hiện lên hình ảnh của nàng. Đôi mắt long lanh, hàng mi cong dài, môi trái tim,... cô lại nhớ đến cảnh hôm qua khi đem đồ lên cho nàng. Xung quanh nàng tỏa ra hơi ấm vì mới tắm xong, những lọn tóc xõa hờ hững trên vai, giọt nước lăn dài bên sườn má kéo xuống vùng cổ rồi xương quai xanh gợi cảm, rồi cô còn mơ hồ thấy được những cảnh bên trong lớp y phục ướt. Lúc đó cô mà không nhanh rời khỏi chỉ e mức chịu đựng có giới hạn. Đang mải chìm trong thế giới riêng thì có giọng la toáng lên:
- Ái huynh, huynh bị chảy máu mũi kìa.
Trân Ni hốt hoảng tìm mảnh vải hay mẩu giấy định giúp cô cầm máu. Vốn là nàng đang đứng ân ái với Trí Tú phía đuôi thuyền nhưng cái người này không thể hiểu nổi, hiện còn đang thanh thiên bạch nhật, nàng đỏ mặt đẩy Trí Tú ra chạy vội ra chỗ khác thì thấy Vân Lãng đang mơ màng nhìn ra xa, nàng bất chợt thấy từ mũi cô chảy ra dòng chất lỏng đỏ, hoảng hốt la lên.
Tiếng la của nàng thì cách mười dặm còn nghe thấy huống chi mấy người chung thuyền. Trí Tú, Lệ Sa, Thái Anh, Lam Dạ đồng loạt chạy tới xem tình hình. Đến nơi thì thấy cô đang ngửa mặt lên trời bóp chặt mũi mình. Lệ Sa cười tinh nghịch:
- Ái huynh, sức trẻ dồi dào, không có chỗ phát ra nên chảy máu mũi sao?
Vân Lãng quay sang lườm cô cảnh báo rồi cẩn thận nhìn biểu tình Lam Dạ. Cô thở ra hơi nhẹ nhõm, nàng không hiểu, may thật đó. Lệ Sa sau khi phát ngôn không những được tặng ánh mắt viên đạn mà được tặng vết bấu ở cánh tay đau đến chảy nước mắt.
Lam Dạ lo lắng lại gần cô nói:
- Ái hộ vệ, ngươi không khỏe, vậy chúng ta trở về.
Vân Lãng định từ chối vì cô muốn nàng ngoạn cảnh tiếp. Bởi cô biết Lam Dạ rất thích ngắm những cảnh núi non trùng điệp, hùng vĩ như vậy. Nhưng Lệ Sa vẫn không buông tha cô tiếp tục nói:
- Ta nghĩ không cần đâu. Bệnh này đâu phải chữa như vậy.
Lam Dạ nghe cô bị bệnh thì càng lo lắng nên kiên quyết nói:
- Vậy thì càng phải về. Ta sẽ kêu người đến xem bệnh cho ngươi.
Vân Lãng mỉm cười gật đầu rồi nhìn Lệ Sa một cách thân thiện:
- Đa tạ, mối ân tình ta nhất định sẽ trả LẠP LỆ SA.
Cô cố tình nhấn mạnh tên của người không biết tốt xấu kia. Lệ Sa ngãi mũi mấy cái cười hề hề:
- Ta sao dám nhận.
Chuyến đi kết thúc sớm hơn dự kiến nhờ Vân Lãng bị bệnh như lời Lệ Sa nói. Lúc trở về cô kiên quyết khẳng định không sao thì Lam Dạ mới không gọi đại phu đến. Vân Lãng thật không dám nghĩ đến biểu tình nàng nếu biết cô do nghĩ đến chuyện không đường hoàng mới chảy máu mũi chứ không phải bệnh, có khi sẽ bị ghét bỏ cũng nên. Vân Lãng đang nằm trên giường buông thõng hai chân xuống một csch chán nản thì bất chợt có cái gì đó nhảy lên người cô. Vân Lãng nhìn đống đen thui trước mắt thì ghét bỏ:
- Ngươi ở đây làm gì? Không phải vừa đặt chân đến Cố Đô ngươi đã chạy mất tăm sao?
Cục đen thui đó chính là Lôi Miêu, nó nghe cô nói vậy thì trưng bộ mặt oan uổng. Vân Lãng ghét bỏ nói:
- Đói rồi mới tìm ta?
Lôi Miêu lắc đầu rồi gật đầu lia lịa. Miếng ăn là miếng nhục mà. Vân Lãng hừ lạnh, cô ném quả cầu lôi nguyên tố về phía nó. Lôi Miêu nhanh chóng há lớn miệng đớp gọn, nuốt sạch. Vân Lãng thấy nó chưa đi thì nghi hoặc:
- Chưa no?
Lôi Miêu gật đầu. Cô nhìn nó nói:
- Có phải ngươi dạo này phì nhiêu lên rồi không? Sức ăn lớn hơn bình thường.
Lôi Miêu nhe răng giơ vuốt. Nó không có phì nhiêu. Vân Lãng bĩu môi, thuận tay ném cho nó hai quả cầu nguyên tố. Lôi Miêu tiếp tục nhanh chóng xử lý, ăn no nê nó nằm ườn trên người cô lim dim ngủ. Đây là thói quen diễn ra giữa cô và nó. Vân Lãng thật không hiểu tại sao lúc đó cô lại đồng ý đem theo của nợ này. Nó cướp sự chú ý của cô, bắt cô cho nó ăn, lâu lâu nó khó chịu sẽ bồi cô vài vết cào ở tay. Nhưng lúc nó ngủ như vậy rất đáng yêu làm cô liên tưởng đến một người.
Một ngày an ổn cứ như vậy trôi qua. Sáng dậy cô đã không thấy cục đen thui đâu. Vân Lãng oán khí ghét bỏ. Vẫn như mọi ngày, cô sẽ làm món điểm tâm sáng cho nàng. Có điều, hôm nay vừa ra khỏi phòng đã thấy một màn náo loạn ngoài đại sảnh. Mấy người sinh sự đó là người Mộc gia, còn có vị tiểu thư hôm qua. Nàng ta ra vẻ đạo mạo nhìn lão bản nói:
- Ta đến để gặp vị công tử đeo mặt nạ, hiện đang ở Lưu Bích Thủy.
Lão bản lịch sự đáp:
- Mộc tiểu thư, vị đó là khách quý của bổn quán. Không thể tùy ý gặp.
Một nam nhân nhảy ra sỗ sàng nói:
- Ta phi. Được tiểu thư nhà ta để mắt đến chính là phúc 3 đời nhà hắn. Ở đó mà làm cao. Còn không mau khôn hồn gọi hắn ra.
Vân Lãng cau mày định đi ra thì giọng lạnh lùng làm cô đứng lại:
- Ái hộ vệ, ngươi mau trở vào phòng.
Lam Dạ cả người toát ra cỗ hỏa khí, cô bất giác làm theo lời nàng. Vân Lãng mở hé cửa để lén quan sát. Lam Dạ cố kìm chế tức giận, chậm rãi bước xuống. Hôm qua nàng chính là không ngủ được thức trắng tới sáng, gần như chợp mắt được thì nghe thấy tiếng náo loạn bên ngoài nên ra xem thử, hóa ra nguyên nhân là cái người đang tỏ ra ngơ ngác kia. Lúc nghe tên nam nhân kia nói mấy lời thô lỗ nàng không biết lý do gì lại tức giận muốn dạy dỗ hắn. Thấy con người kia định đi xuống gặp nữ nhân đó thì càng tức giận.
Lam Dạ đối mặt với mấy người đó lạnh lùng nói:
- Đó là người của bổn công chúa. Muốn gặp hắn thì phải xem ý ta.
Nam nhân đó nghe nàng xưng là công chúa thì sợ hãi lùi ra sau mấy bước lén nhìn sắc mặt của tiểu thư nhà mình. Từ lúc Lam Dạ xuất hiện thì Mộc Kiến Phương sắc mặt có phần khó coi, nghe thấy mỹ nam đó là người của công chúa thì sắc mặt thêm phần âm trầm. Mộc Kiến Phương nhìn nàng nói:
- Mộc Kiến Phương bái kiến công chúa. Thật không ngờ vị công tử đó là người của công chúa. Mạn phép cho Kiến Phương được diện kiến công tử.
Lam Dạ nói:
- Muốn gặp hắn, đợi khi nào ngươi thành công chúa đi.
Nói rồi nàng không thèm để ý sắc mặt của Mộc Kiến Phương liền xoay người rời đi. Mộc Kiến Phương tay giấu trong tà áo nắm chặt lại với nhau, mặt biến sắc.
Vân Lãng nghe nàng nhận mình là người của nàng thì trong lòng nở hoa, hàng vạn con bướm bay lượn tung tăng. Thấy Lam Dạ đi đến thì cô đóng vội cửa chạy lại bàn ngồi, căng thẳng chờ nàng đi vào. Nhưng không như cô mong đợi, tiếng cửa phòng mở ra đóng vào phát ra từ phòng nàng. Vậy nghĩa là nàng về phòng chứ không vào phòng cô. Vân Lãng có chút gì đó hụt hẫng trong lòng nhưng nghĩ lại thì nàng việc gì phải vào phòng cô. Vân Lãng hít một hơi sâu lấy lại tinh thần. Sáng nay dậy muộn chút đi.
Lam Dạ ngồi cả buổi trong phòng vẫn không thấy động tĩnh gì. Nàng đang đứng dậy ra ngoài thì có tiếng cửa mở. Tưởng là Vân Lãng nên có chút sốt sắng nhưng giọng nói phát ra thì đánh gãy toàn bộ mọi thứ:
- Công chúa, người đã tỉnh. Ta đi phân phó một chút nhà bếp làm vài món điểm tâm sáng cho người được không?
Tiểu Thúy dậy muộn hơn hai người kia nên không rõ sự tình gì xảy ra. Nàng vẫn theo thói quen sẽ đến hỏi ý kiến công chúa, hỏi nàng thích ăn gì mới đi phân phó nhà bếp. Tiểu Thúy thấy Lam Dạ có biểu hiện là thì đến gần hỏi han:
- Công chúa, người không khỏe? Ta đi gọi Ái hộ vệ đến.
Lam Dạ lập tức nói:
- Không cần. Ta có không khỏe thì kêu đại phu cũng không phải kêu hắn.
Tiểu Thúy hình như đoán ra công chúa đang tức giận gì đó với Vân Lãng. Nàng đành lui ra ngoài. Tiểu Thúy đến gõ cửa phòng Vân Lãng mấy cái mới thấy cô mở cửa, vẻ mặt giống như ngái ngủ. Tiểu Thúy kéo cô vào trong nói:
- Ái huynh, ngươi làm gì khiến công chúa sinh khí.
Vân Lãng ngơ ngác không hiểu. Cô có làm gì sao. Sáng nay công chúa kêu vào phòng thì cô lập tức làm theo. Cô làm gì sai. Tiểu Thúy thở dài:
- Ai da! Ngươi đó. Nhất định đã làm gì đó không đúng mới khiến công chúa sinh khí. Ngươi a, nên đi dỗ nàng đi. Nhân tiện làm cái gì đó cho nàng ăn, công chúa vẫn chưa ăn gì đâu.
Vân Lãng tiếp tục ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Ngồi thừ người ra một lúc cô giật nảy mình, tay vô thức vỗ lên đùi một cái rõ kêu, tay búng một cái như phát hiện điều gì, hứng khởi phán:
- Nhất định là do nữ nhân phiền phức kia sáng ra đến nháo khiến nàng tỉnh giấc. Đúng vậy, nhất định là do nữ nhân phiền toái kia.
Như tìm thấy lý do đúng đắn, cô lập tức hưng phấn đi xuống nhà bếp làm vài món tốt cho tinh thần. Có điều cô không biết là lúc mình xuất hiện luôn có ánh mắt dõi theo. Nữ nhân ngồi trong góc khách điếm an tĩnh bất giác nở nụ cười.
Vân Lãng vừa đi ra từ nhà bếp đã có nhóm người chặn đường cô. Một tên chỉ thẳng cô nói:
- Tiểu thư ta muốn gặp ngươi.
Vân Lãng theo hướng mắt hắn thì phát hiện trong góc khách điếm, nữ nhân phiền toái kia đang bày ra bộ dạng thanh tao thưởng trà, lúc ánh mắt cô hướng đến thì còn nở nụ cười nhẹ. Vân Lãng tỏ ra bài xích bộ dạng như vậy hừ lạnh:
- Không rảnh. Tránh đường.
Vân Lãng không khách sáo liền tỏa khí tức băng lãnh bức lui bọn chúng, nhếch môi đi lên lầu. Nhưng có kẻ không biết tốt xấu cố nhào lên muốn nắm lấy vai cô giữ lại. Vân Lãng lách người tặng hắn cú huých tay vào mạn sườn. Nam tử đó mơ hồ nghe thấy tiếng xương vỡ, đau đớn ôm lấy bên sườn, hai môi cắn chặt vào nhau rướm máu. Vân Lãng nhìn hắn rồi hướng mắt những kẻ đang ý định động thủ trước mặt:
- Muốn nếm thử mùi vị giống hắn thì lên.
Bỏ lại câu nói, cô tiêu sái đến trước cửa phòng nàng hít một hơi sâu cẩn thận gõ cửa:
- Công chúa, có thể mở cửa?
Đứng đợi một hồi cuối cùng cửa cũng được mở nhưng người mở cửa lại là Tiểu Thúy. Vân Lãng đã hiện sẵn nụ cười trên mặt, lúc này lập tức nụ cười tắt ngóm. Tiểu Thúy bĩu môi lách người ra ngoài. Vân Lãng dần đặt vài món bánh lên bàn nói:
- Công chúa, đây là bánh quế hoa, bánh trôi nước, bánh bao mặn và ngọt. Ta có thêm chút hương bưởi người thích.
Vân Lãng nói xong thì im lặng nhìn biểu tình của nàng. Không rõ vui buồn, tĩnh lặng như mặt nước mùa thu vậy. Lam Dạ cũng không động đũa, lưng đối diện bàn ăn, không đếm đến mấy chiếc bánh vô tội đang bị hờ hững ghét bỏ. Vân Lãng chưa từng trải qua sự tình này nên chính là tầng hắc tuyến trên đầu. Lẽ nào đúng là cô khiến công chúa tức giận. Nếu vậy cứ theo như các vị tiền bối trước đây vẫn hay nói chuyện mà cô học được khi nghe mấy vị tiền bối đã lập gia đình truyền đạt thì trong trường hợp này, không cần biết cô đã làm gì sai, điều đầu tiên phải làm là xin lỗi. Vân Lãng là học trò xuất sắc nên lập tức bày ra bộ dạng chân thành:
- Công chúa, nếu ta làm gì khiến người không hài lòng thì xin lỗi.
Lần đầu thực hiện có phần không ổn, lời nói lọt vào tai Lam Dạ giống như miễn cưỡng, châm chọc pha lẫn tức giận. Nàng lập tức đứng dậy định đi ra ngoài. Vân Lãng thấy vậy liền vội kéo dựt tay nàng lại. Lịch sử lại lập lại, Lam Dạ lại mất đà ngã về sau. Có điều lần này thật đáng mong đợi hơn. Lam Dạ hai mắt mở lớn nhìn người dưới thân kinh ngạc, còn cảm giác môi mình chạm vào vật gì đó mềm mại có phần ẩm ướt thì bất giác đỏ mặt, vội lấy hai tay chống người dậy. Nhưng cái gì vội quá cũng không tốt, vì vội vã nên hụt tay tiếp tục ngã xuống, môi nàng lại ấn vào vị trí cũ. Mặt nàng đỏ như gấc, Lam Dạ không dám manh động đành giữ nguyên trạng thái.
Vân Lãng thấy Lam Dạ ngã về sau thì vươn tay ra đỡ nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào lại hụt chân, lúc mở mắt ra thì đã thấy gương mặt của nàng phóng đại trước mắt thêm cả cảm giác mềm mại ở môi khiến cô đứng hình, luồng điện lớn xông thẳng vào đại não. Lúc Lam Dạ chống tay đứng dậy cô thở nhẹ ra một hơi nhưng lập tức cả người căng cứng vì bất chợt nhận ra trọng lượng cơ thể người phía trên lại trở lại, môi lại dính lại với nhau. Vân Lãng cảm thấy có cái cảm giác gì đó lâng lâng khó tả.