- Trang chủ
- Ta Xuyên Đến Ngược Văn
- Chương 46: Thủy tạ tứ phương (hạ)
Tác giả: Huong Thao Du Vien
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Yuu
Ba chương hợp một.
===========================
Lạc Trăn cứng rắn nén bực.
Nàng hít một hơi thật sâu, đem hỏa khí ép xuống, lại cười cười, dường như không có việc gì nói, "Không phải chỉ là mấy hòn than rớt xuống đất thôi sao, cũng đáng để Văn tiểu hầu gia bực tức à." Dứt lời đem khay gỗ đặt lên bàn của Mục Tử Ngang, sau đó chuẩn bị xoay người cúi xuống.
Văn Húc lùi lại một bước, đứng ở bên cạnh, trên mặt nổi lên tia đắc ý, nhếch khóe miệng nhìn.
Ngay vào lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng Văn tiểu hầu gia, chần chờ nói, "Văn tiểu hầu gia, nhiều than như vậy... Ta cũng cùng nhặt thôi."
Con trai của công bộ An Thị Lang An Thì, ngày gần đây cùng Hoa Chính Quân qua lại. Từ lúc theo những những người này cùng vào Kỳ Vương phủ, An Thì tựa như người tàng hình đi cuối cùng, cũng không tùy ý đi lại, cũng không lên tiếng. Lúc này không biết sao , hắn lại nhỏ giọng ấp a ấp úng muốn giúp Lạc Trăn,
Văn Húc thầm hận tiểu tử này không có mắt nhìn, thò tay đem hắn kéo lại, giọng điệu không tốt trách mắng, "Ngươi đi làm cái gì. Họ Lạc đó thiếu tay hay chân, cần ngươi hỗ trợ sao?"
Càng nói càng tức, đá một cái, mấy hòn than gần đó văng ra xa, lớn tiếng quát, "Nhặt!"
Mấy hòn than văn ra xa vang lên một tiếng, ùng ục theo ván gỗ lăn tới dưới chân một người.
Mọi người nhìn đến, theo hòn than tập trung đến người kia.
—— đó là chân của chủ nhân Kỳ vương phủ, Chu Hoài.
Chu Hoài chẳng biết lúc nào đã bước đến, giờ phút này đứng ở bên cạnh Lạc Trăn, nhìn mấy hòn than, thở dài.
"Văn tiểu cữu cũng biết đây là quý phủ của ta. Không biết ở nơi nào chọc giận ngài, rồi đến phủ của ta phát nộ thế . Hươu bào là ta tốn công tìm, giá nướng là ta mang bái thiếp thỉnh công chúa mang đến. Lại nói tiếp, việc này đều là do ta. Văn tiểu cữu nếu như không vừa mắt, ta đành nhặt từng hòn than lên vậy." Nói rồi, hắn vỗ nhẹ vai Lạc Trăn, ý bảo nàng tránh ra, làm bộ muốn nhặt than.
Khôn ngoan cong eo một chút, cánh tay vừa động liền đụng đến vết thương ở vai, hắn ôm vai đứng tại chỗ.
Trong lòng Văn Húc bộp một tiếng.
Mặc dù hắn là thân đệ của hoàng hậu, được vài vị công chúa hoàng tử xưng 'Văn tiểu cữu', nhưng dù sao cũng không phải quan hệ huyết thống thực sự, tuổi tác lại không chệnh lệch mấy, ngoài miệng lúc nào cũng khách khí vậy thôi, thường ngày gặp mặt hắn cũng vẫn phải theo quy củ kêu 'Tam gia', 'Ngũ Gia' đấy thôi.
Bức Lạc Trăn thì cũng bỏ qua, quả thật cậy thế bức đến trên người hoàng gia tôn thất, hoàng đế nghe đuợc tin tức, tiểu cữu tử lại bắt nạt thân nhi tử, chắc chắn sẽ không cao hứng. Coi như hắn từ nhỏ đến lớn lớn lên trước mặt hoàng đế, hoàng đế cũng đối đãi hắn như người nhà, nhưng một trận giáo huấn chắc chắn sẽ không thiếu.
Văn Húc vội vàng đỡ Chu Hoài, ngăn động tác nhặt than của Chu Hoài, nói, "Ngũ Gia không cần như thế! Ta không có ý bắt Ngũ gia tự mình nhặt đâu."
Bên cạnh Hoa Chính Quân thấy tình thế thay đổi, vội lại cứu cánh.
Hắn nói vài câu náo nhiệt, lại lôi kéo Tề Minh không cam nguyện, hai người cùng nhau nhặt hết than tính thêm cả giá nướng đặt lại lên bàn.
Tuyên Chỉ thấy cục diện dịu đi, lúc này mới chậm rãi ngồi trở lại.
"Nơi này không sao rồi chứ? Kia —— ta đem giá nướng đi rửa, tiếp tục nướng thịt nha?" Lạc Trăn chờ ở bên cạnh, thấy không ai nói tiếp, liền tới bưng cái giá nướng vừa được nhặt lên, lại nâng khay gỗ chứa đầy thịt, đi ra ngoài thủy tạ.
Lúc này không ai ngăn nàng .
Văn Húc đỡ Chu Hoài, dìu lại chỗ bàn gỗ lim ngồi xuống, lúng túng nói, "Ngũ Gia, sao ngươi lại giúp cô ta. Không phải vì cô ta bắn trúng ngươi, mới bị hoàng thượng phạt vào vương phủ sao. Ta cũng chỉ là xả giận thay ngươi —— "
Chu Hoài trầm mặc, không trả lời.
Sở Vương nghe Văn Húc nói miên man, không nghe nổi nữa, đề cao âm lượng trách mắng, "Văn tiểu cữu, vừa phải thôi ! Vừa rồi ngươi không thấy sao, quần áo trên người Lạc Trăn, là của Lão Ngũ ! Ngươi muốn xả giận, tìm một chỗ không người đi, đừng ở trước mặt Lão Ngũ, trút giận lên người của hắn! Giữ cho nhau chút mặt mũi!"
Văn Húc chấn động, mặt biến sắc.
"Ngũ Gia, ngươi cùng nàng ta... Các ngươi..." Nói đến phần sau, giọng nói có chút run run.
Chu Hoài liêu áo bào ngồi xuống, đưa tay cầm lấy bầu rượu, lung lay, bên trong còn có quá nửa bình.
Hắn mở ra rót rượu vào một cái ly rỗng, đặt trước mặt Văn Húc, thản nhiên nói, "Văn tiểu cữu nguôi giận chưa ? Nếu như còn chưa nguôi giận, có muốn tiểu vương hầu rượu không?"
Đây là lần đầu tiên Chu Hoài nói nặng lời với Văn Húc như vậy. Không chỉ là Văn Húc sượng mặt, mọi người cũng đều kinh ngạc, Sở Vương cũng có hưng ôm cánh tay xem náo nhiệt.
Tùy thị trong hậu hoa viên đã sớm được lệnh lui, buổi chiều nướng thịt hâm rượu đều do tự minh bọn họ động thủ. Lúc này, trong thủy tạ cũng không có ai hầu hạ.
Chu Hoài nói được thì làm được, thật sự tự mình động thủ, rót rượu để trước mặt Tuyên Chỉ, kính một ly.
Còn muốn châm cho công chúa ly rượu thứ hai thì Văn Húc chợt bừng tỉnh, vội vàng đem bầu rượu đoạt lại, luôn miệng nói, "Không nhọc Ngũ Gia động thủ, để ta, để ta!" Rót đầy cái ly rỗng của Tuyên Chỉ , sau đó cầm hai cái ly rỗng trên bàn, châm cho Sỏ vương một ly, mình một ly.
Từ lúc nghe Sở Vương nói 'Đừng có ở trước mặt Lão Ngũ trút giận lên người của hắn' xong, Văn Húc loạn hết cả lên. Thấy Kỳ vương không phản đối, lại hiếm thấy hắn buông lời chèn ép, hiển nhiên đây là sự thật . Văn Húc hoảng hốt, liền quên cả mời rượu, trực tiếp cầm lấy ly của mình uống sạch rồi rót thêm một ly nữa.
Lúc này, Lạc Trăn bước vào, giá nướng đã rửa sạch, bắt đầu nướng thịt.
Chỉ nghe tiếng tí tách của than củi vang lên không ngớt, Sở Vương ngửi được mùi thịt phiêu tán trong không khí, chưa cần ăn đã biết là rất ngon. Bị gợi lên cảm giác thèm ăn, cũng đã uống được vài ly rượu, cầm ly rượu, không hài lòng lắm nói, "Lão Ngũ, rượu này của ngươi, có chút nhẹ, có chút không đủ. Lần sau Tam ca cho người chuẩn bị thêm vài bình rượu tốt đến đây."
Một câu nói ra, một lúc sau vẫn không có người tiếp.
Hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chu Hoài kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, trên mặt dần dần hiện ra vẻ khó tin, chỉ vào chén rượu của hắn, trầm thống nói, "Tam ca, Văn tiểu cữu, các ngươi... Các ngươi như thế nào..."
"Ta làm sao?" Sở Vương nghi ngờ nhìn ly rượu của mình.
Văn Húc ôm tâm sự, đã uống vài ly vào bụng, lúc này nhìn Kỳ Vương, lại nhìn Sở Vương, lại nhìn chính mình, cảm thấy lẫn lộn.
Cách vài bước, Tề Minh cũng không hiểu chuyện gì, đang suy nghĩ xem có phải họ cầm nhầm ly rượu của nhau hay không ? Hay rượu như thế nào ? Đối diện Hoa Chính Quân đã tỉnh táo lại, mặt khẽ biến, đứng dậy đụng ngã cả cái bàn.
"Tam gia! Không được uống rượu!"
Nhưng đã quá muộn.
Chu Hoài đem hơn nửa bầu rượu còn lại đặt xuống, lông mày nhíu chặt, hiện ra vẻ bi thương, trầm giọng nói:
"Văn tiểu cữu dù sao cũng cách một tầng vai vế, liền bỏ qua. Tam ca, Lục đệ vừa mới đưa tang không lâu, những thân huynh đệ chúng ta cần để tang. Tuy nói người hoàng thất chú trọng mặt mũi, không cần cả ngày phải mặc tang phục, nhưng... Tam ca, sao huynh có thể dùng rượu để mua vui chứ."
Yuu: *Chắc là trong kỳ để tang thì không được uống rượu mua vui, chời bời các kiểu ấy*.
==========================
Ba chương hợp một (trung)
==========================
Chu Tầm khẽ đổi sắc mặt!
Hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại, ném ly rượu xuống đất, đứng dậy.
Lão Lục khi còn sống, hắn không để vào mắt. Lão Lục chết, hắn không thoát khỏi có liên quan.
Nhưng nay Lão Lục chết , hắn cũng không thể không nể mặt người chết, gánh vác một cái ác danh 'Mất kỳ uống rượu mua vui, tổn hại tình thủ túc'.
Nói đến thật đáng cười, nhưng đây chính là nghi thức của Đông Lục.
Dù là hoàng quyền, đứng trước hai chữ "lễ", "nghĩa", cũng phải nhượng bộ chín mươi dặm. Dĩ vãng có bao nhiêu quân vương, cũng bởi vì làm việc ruồng bỏ 'Lễ', 'Nghĩa', cuối cùng khi đậy nắp quan tài, bị sử quan ghi lại tại án, dùng ngòi bút làm vũ khí, lưu án ngàn năm.
Đáng sợ hơn là mang danh ngàn năm, là đương kim hoàng đế của Nam Lương, tính tình lạnh lẽo, gϊếŧ người như ngóe, lại cực kỳ coi trọng tình thân giữa các nhi tử .
Sở Vương theo bản năng nhấc mắt, mang theo cái nhìn đầy sát khí đảo qua mọi người.
Mọi người ở đây câm như hến, không dám đối mặt, đành cúi đầu xuống.
Chỉ có Chu Hoài ngồi đối diện, vẫn cúi mặt như cũ, tay không nhìn bầu rượu rỗng.
Chu Tầm bị một ly rượu làm khơi dậy sát ý, hắn nhìn xung quanh, thấy rõ mọi người, cỗ sát ý kia bèn nén xuống, hắn thở dài, lại ngồi xuống .
Hôm nay ngồi ở trong thủy tạ, không phải là con nhà quan lớn, thì là con cháu hoàng thất. Hắn dù muốn cũng không gϊếŧ được.
Không nói người khác, ngay cả An Thì bị mọi người trong Đông Đài quán bắt nạt, nếu muốn chơi chết hắn, phụ thân hắn An Thị Lang cũng sẽ liều mạng đi Đại Chiêu Điện gõ trống.
Chu Tầm đau đầu đè huyệt Thái Dương, trong lúc nhất thời không nghĩ được cách gì hay, chỉ có thể đối nháy mắt với thư đồng của mình, kêu có tìm cách giải quyết.
Hoa Chính Quân cũng không biết làm sao.
Nhiều ánh mắt thấy Tam gia uống rượu như vậy, căn bản không thể nào phủ nhận, hắn nghĩ đi nghũ lại cũng chỉ có thể làm khó dễ chủ nhà là Kỳ vương.
"Ngũ Gia a." Hoa Chính Quân thong thả bước lại, thở dài nói, "Ngài cũng biết bây giờ vẫn đang trong tang kỳ của Lục gia, rượu thịt không thể dính môi , ngươi, ngươi sao có thể vụиɠ ŧяộʍ ăn uống ở hậu hoa viên chứ."
Ngay vào lúc này, bên ngoài thủy tạ thổi vào một luồng gió, mang theo một mùi thịt nướng nồng đậm.
Hoa Chính Quân khịt khịt mũi, chỉ ngón tay về phía bên ngoài, "Các vị nhìn xem, không chỉ uống rượu, còn nướng thịt! Ngũ Gia, trong tang kỳ làm thế này là không được a."
Chu Hoài bưng chén trà, không nhanh không chậm uống một ngụm, bỏ chén trà xuống, vô tội nói, "Lời này sao có thể nói bừa chứ. Các vị cũng thấy, vai ta bị thương, không ăn được thịt có nhiều gia vị thế kia, hôm nay thịt, thực ra là Lạc Quân tự mang giá nướng, mượn sân của ta, nướng cho Kính Đoan công chúa ăn . Trong lòng ta nhớ mong Lục đệ,nên một ngụm rượu cũng chưa từng động đến a."
Hoa Chính Quân giật khóe miệng, "Rượu kia từ đâu ra? Nếu Ngũ gia nó thế thì sao lại chuẩn bị nhiều rượu thế kia?"
"Rượu này sao..." Chu Hoài không đổi sắc nói: "Buổi chiều chúng ta đang đọc sách, bỗng nhiên cảm niệm Lục đệ, tinh thần ủ ê, nên chuẩn bị cho Lục đệ . Aizz, công chúa uống thì cũng không có vấn đề gì, không nghĩ đến Văn tiểu cữu rót rượu nhanh quá, Tam ca uống rượu lại càng nhanh, ta không kịp nhắc nên..."
Hoa Chính Quân: "... Vậy sao Mục Tử Ngang lại say khướt thế kia?"
Chu Hoài: "Hắn uống ở nơi khác rồi mới qua phủ . Về phần uống ở đâu thì đợi hắn tỉnh lại, ngươi tự đi hỏi hắn?"
Hoa Chính Quân: "..."
Hai người bọn họ một hỏi một đáp, ngươi tới ta đi, càng làm Sở vương thêm tâm phiền ý loạn. Hắn bình thường cẩn thận thâm trầm, không dễ để điểm yếu của mình rơi vào trong tay người khác, hôm nay cũng không biết chuyện gì xảy ra, vậy mà đem cái mũ lớn"Trong tang kỳ của huynh đệ lấy rượu mua vui" dâng tới trước mặt mọi người.
Trong lòng buồn bã khó có thể thư giải, hắn trầm mặt, nghe Lão Ngũ cùng Hoa Chính Quân cằn nhằn liên miên không ngừng, tính cách thô bạo thường ngày giấu đi nay lại bạo phát, dùng lực hung hăng đập bàn, giọng căm hận nói, "Tốt lắm Văn Húc! Châm rượu thiệt tốt!"
Văn Húc bị tiếng nói kia làm run cả người, ngạc nhiên sau một lúc lâu, lớn tiếng biện bạch nói, "Không phải! Ta không có! ... Ta không phải cố ý ! Tam gia, ta, ta cũng uống rượu ! !"
Chu Tầm bỗng nhiên giương mắt, sung huyết trừng mắt nhìn Văn Húc, cơ hồ muốn khoét một cái lỗ trên người hắn.
Sở Vương đã không nghe được hai chữ "uống rượu" nữa.
"Ngươi uống rượu , Văn tiểu cữu." Chu Tầm lạnh giọng nói, "Nếu không phải là ngươi rót rượu, lại uống rượu, cũng sẽ không khiến ta uống rượu theo. Văn tiểu cữu, dù sao ngươi cũng cách chúng ta một tầng, không có quan hệ huyết mạch với lão Lục, phụ hoàng đã thông báo, Lão Lục tuổi nhỏ bạo vong, triều thần không cần chịu tang , chỉ có mấy huynh đệ hoàng thất chịu tang thôi. Văn tiểu cữu, ngươi uống không có việc gì, chỉ ta là có việc. Ngươi uống thì có sao chứ?."
Văn Húc: "..."
Bên này Chu Hoài còn vẫn rất kiên nhẫn cùng Hoa Chính Quân đối đáp.
Bên cạnh Tề Minh đã bắt đầu buồn chán. Hắn chịu không nổi nữa, đi tới vài bước, ngồi xuống bên bàn gỗ lim, "Ngũ Gia, các vị, người khôn không nói chuyện mập mờ, thừa dịp tất cả mọi người ở chỗ này, chúng ta trực tiếp nói rõ đi. Ngũ Gia hôm nay ở hậu hoa viên, rốt cuộc là đọc sách hay ăn uống, chúng ta không xen vào, cũng không muốn quản."
Hắn nhìn chung quanh thủy ta, "Hôm nay thứ Tam gia uống , các ngươi nói là rượu thì là rượu, các ngươi nói là nước sẽ là nước. Kính xin các vị ở đây suy nghĩ rõ ràng, quản cái miệng của mình cho tốt. Nếu không..."
Nửa lời sau còn chưa dứt, nhưng tất cả mọi người đều biết đây không phải chuyện nhỏ, thề không nói ra ngoài.
Trải quan biến cố này, tâm tình Sở vương cực kì tệ, rốt cuộc nhấc chân bước ra bên ngoài.
Những người lúc đầu đi theo cũng hướng Kỳ vương hành lễ rồi ra về.
Chu Hoài khách khí mời họ ở lại ăn tối, nhưng không ai dám ở lại , hắn tiếc hận vài câu, tự mình đưa tiễn Tam ca ra khỏi phủ.
Lạc Trăn từ nhỏ đã luyện tập kỵ xạ, tai mắt nhạy bén, đứng bên ngoài khúc ngoặt của thủy tạ, nghe được toàn bộ mọi chuyện, Chu Hoài mượn việc 'hầu rượu', từng bước một cho Chu Tầm cùng Văn Húc có xích mích, nàng cười đau cả bụng.
Vừa đúng lúc thịt trên giá nướng đã chín, nàng lấy mấy xâu, ra vẻ không biết, nhiệt tình chào hỏi Sở Vương đang đi tới, "Aizz, vừa nướng xong, thị vô cùng thơm ngon, Tam gia chưa ăn miếng nào đã đi sao ?"
Chu Tầm đen mặt, không thèm để ý nàng, bước nhanh qua người nàng mà đi.
Chu Hoài theo đi ra, đi ngang qua bên cạnh nhìn nàng một chút, ý bảo nàng nhớ an phận.
Lạc Trăn trước mặt đáp ứng , nhưng lập tức lại cười vung xâu thịt, chào hỏi Tề Minh cùng Hoa Chính Quân đi đằng sau.
Hoa Chính Quân thì thôi, tâm tư giấu hết trong bụng, trên mặt không lộ ra tí gì, cười từ chối ; Tề Minh đang một bụng tức, thiếu chút nữa đi qua đá cái giá nướng, nhưng cố kỵ Ngũ gia ở đây nên đành thôi.
Trong lòng Lạc Trăn cười đến chết đi sống lại, trên mặt cố nén, chỉ hơi cong cong khóe miệng. Nhưng thấy Văn Húc đi ra, liền thu lại ý cười.
Nàng đem xâu thịt đặt về trên giá nướng, lui về phía sau nửa bước, tựa vào lan can phía sau, để chừa ra hơn nữa đường cho bọn họ đi qua.
Sắc mặt Văn Húc so với Sở vương còn khó nhìn hơn.
Thần sắc hắn uể oải, cắn chặt hàm răng, bộ dáng đầy tâm sự. Đúng là đã đi thoáng qua, không biết nghĩ tới điều gì, lại cắn răng một cái, bước trở về.
Hứa Văn Cảnh cùng Tiết Vi Đình nhìn nhau, đi về phía trước vài bước, đứng ở xa xa chờ hắn.
Văn Húc quát, "Các ngươi đi trước! Không cần chờ ta!"
Hứa Văn Cảnh cùng Tiết Vi Đình thấp giọng thương lượng một lát, rồi đi theo sau Sở vương, để lại một mình hắn.
"Ngươi..." Văn Húc đứng đối diện Lạc Trăn, đánh giá từ đầu đến chân nàng, hung tợn hỏi, "Ngươi quả thật là theo Ngũ Gia sao? —— ngươi là người của hắn?"
Lạc Trăn lười phản ứng, tự mình dập lửa, bắt đầu thu dọn giá nướng, lãnh đạm trả lời, "Lời này của Văn tiểu hầu gia có phải là quản hơi nhiều không. Bất kể là phải hay không phải, ai theo ai, tóm lại là chuyện giữa ta và Ngũ gia, không có liên quan tới ngài."
Sắc mặt Văn Húc thay đổi mấy lần, muốn nói, lại không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy một ngụm tức đang tích tụ lại, hắn đột nhiên nổi giận đứng lên, muốn hất giá nướng.
Lạc Trăn sớm có chuẩn bị, ngăn cản tay của Văn Húc lại.
"Hôm nay Văn tiểu hầu gia hất giá nướng đến nghiện rồi sao?" Nàng nghiêng mặt, trong giọng nói mang theo tia lạnh lùng hiếm thấy, "Như thế nào, còn tính toán kêu Lạc mỗ nhặt từng hòn than như lúc trước sao?"
Văn Húc cuồng nộ nói, "Đừng có làm càn! Coi như Văn gia ta có hất mười tám cái đi chăng nữa, kêu ngươi nhặt, ngươi cũng phải thành thật mà nhặt! Họ Lạc , ngươi cho rằng ngươi là cái gì, ngươi bây giờ đang ở kinh thành, chứ không phải ở Mạt Lăng Đô cho ngươi tự ý tung hoành đâu! Ngươi —— "
Lạc Trăn tiện tay cầm lấy lọ gia vị bên cạnh giá nướng, trở tay một cái, đem hơn nửa hũ gia vị còn lại tạt lên mặt Văn Húc.
Nước lẫn mùi cay của ớt sắc vào họng, người Văn Húc ướt nhẹp, gia vị chảy xuống trán, lại theo cổ chảy xuống vạt áo.
Yuu: *Cái này chắc kiểu ớt xào dầu á, nên mới có dạng nước ấy nhỉ?*
"Có chừng mực đi. Đừng khiến ta gϊếŧ ngươi."
Lạc Trăn thấp giọng nói xong, không nhìn hắn, đặt ống gia vị về chỗ cũ, dường như không có việc gì lại bắt đầu thu dọn.
Văn Húc ngây ra.
Ớt tràn vào trong mắt, đau rát. Hắn chớp mắt, loại cảm giác đau đớn như chưa từng được đau khiến hắn phải đứng bất động một hồi.
Nhóm khách không mời mà đến vừa mới đi khỏi hậu hoa viên, ngoài cửa lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, đang đến gần đây.
Xa xa truyền đến thanh âm của nữ tử, "Khó được hôm nay trăng tròn, vốn định đi tìm Tam ca chơi, nhưng không nghĩ tới Tam ca lại chạy tới nơi này của Ngũ đệ. Tam ca, vẫn còn sớm, đừng về nhanh thế chứ. Ngũ đệ, Tứ tỷ không thỉnh tự đến, quấy rầy rồi—— "
Sở vương trầm mặt, cùng với chủ nhân của Kỳ vương phủ đi cùng nhau, Nhu Gia công chúa cười khanh khách đi qua hành lang, đến gần thủy tạ.
Thấy rõ cảnh tượng ở đó, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, dừng bước, tiếng cười như chuông bạc bỗng nhiên kẹt ở trong cổ họng.
"Tiểu cữu cữu, sao ngươi... To gan! Rõ như ban ngày, ai dám làm ngươi trở nên như thế!"
Quần áo trên người Văn Húc ướt nhẹp, tóc cũng ướt nhẹp , mắt trái đỏ bừng, nước mắt đang chực rơi xuống.
Chu Nhữ Tình nhìn đến, hít một hơi, chỉ vào đến người đối diện Văn Húc, Lạc Trăn một mặt lạnh lùng, bực tức nói, "Lại là ngươi! Tiện tỳ to gan! Đường đường là quốc cữu Đại Lương, há một nước nhỏ bé như ngươi lại có thể làm nhục!"
Sở vương đi đầu đứng một bên cười hắc hắc, đến bên cạnh, ôm cánh tay xem trò hay đến.
Thương thế Chu Hoài chưa lành, chậm rãi đi ở phía sau, nghe được động tĩnh chạy lên phía trước, nhíu mày kêu, "Tứ tỷ!"
Chu Nhữ Tình ở trong cung được sủng ái quen, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, tính nết điêu ngoa, lời Tam ca nói còn không nghe huống chi là, huống chi là Ngũ đệ .
Nàng bước nhanh đi đến gần, đến trước mặt Văn Húc cùng Lạc Trăn thì dừng lại, quan sát vài lần cữu cữu nhà mình chật vật không chịu nổi, nhìn thấy nước từ tóc hắn đang nhỏ xuống, lại tức giận quở trách hắn, "Thân là quốc cữu của Đại Lương, chính tông hoàng thân quốc thích, lại bị người ta bắt nạt thành như vầy sao? Mặt mũi của mẫu hậu bị ngươi là mất hết rồi!"
Văn Húc vẫn si ngốc, ngơ ngác đứng ở tại chỗ,không có hành động gì, cũng không nói lời nào, cứng nhắc đối diện Nhu gia công chúa.
Chu Nhữ Tình giận quá , liếc xéo Lạc Trăn, cười lạnh nói, "Đích nữ của Nhạn quận Lạc Thị? Hừ, ai cho ngươi mặt mũi lớn thế! Bất quá là cái tâm cao ngất, lớn mật cuồng vọng! Người đâu, thay bản cung vả miệng!"
hai cung nữ thân tín của công chúa Nhu gia bước ra, đi tới gần Lạc Trăn.
Lạc Trăn đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm hai cung nữ đang vén tay áo, chuẩn bị giơ tay vả, thần sắc lạnh băng, ngón tay phải đè chủy thủy cất trong tay áo, ánh mắt lộ ra sát ý.
Chu Hoài giật mình, bất chấp lđụng phải vết thương, bước nhanh đến chỗ Lạc Trăn, trầm giọng quát, "Tứ tỷ! Đây là phủ của ta, không nhọc lòng tứ tỷ quản giáo người của ta —— "
Chu Tầm đứng bênh cạnh ách một tiếng, kéo vai hắn, cũng quan tâm có chạm đến vết thương hay không, cứng rắn đem Kỳ Vương kéo đến bên cạnh.
"Lão Ngũ, khuỷu tay hướng ra ngoài, cũng thật lợi hại!" Chu Tầm hôm nay một bụng tức giận, chỉ vào mũi quở trách nói, "Ngươi còn không biết xấu hổ nói nơi này là vương phủ của ngươi, Lạc Trăn là ngươi của ngươi sao? Ta nhìn nói ngược, thật ra là họ Lạc muốn vô phủ của ngươi đấy chứ!"
Chu Hoài: "..."
"Tam ca, hôm nay tâm tình của huynh không tốt, chớ lấy người bên ngoài trút giận." Chu Hoài bất đắc dĩ phải tranh cãi với Chu Tầm , mọi chuyện sảy ra trong thủy tạ, người bên ngoài ai cũng có thể đoán ra được.
Nhu Gia công chúa ra lệnh, hai cung nữ thân tín đi đến trước mặt Lạc Trăn, một trái một phải, vừa mới vung tay lên, chỉ nghe ba một tiếng vang thật lớn, một cái bàn trong thủy tạ bị lật đổ.
Từ đầu đến cuối Tuyên Chỉ lạnh lùng ngồi ngay ngắn ở trong thủy tạ, đập bàn đứng lên.
"Ai dám đụng đến đích nữ Lạc thị của Dĩnh Xuyên ta, ta phế người đó.!"
Tuyên Chỉ không chút che giấu sát khí đảo qua Nhu gia công chúa, "Bất kể nàng là ai, thân phận gì, sau này ta đăng cơ, tất là cánh tay đắc lực của Dĩnh Xuyên quốc, Dĩnh Xuyên phát lực, đại sát tứ phương. Ai dám đụng đến nàng!"
Mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Hai cung nữ chuẩn bị vén tay áo lên vả miệng sợ ngây người. Hai tay đình trệ ở giữa không trung, không dám kháng lệnh của Nhu gia công chúa, lại không dám ở trước mặt Kính Đoan công chúa đánh người.
Trong thủy tạ im lặng đến đáng sợ.
Sở vương ở bên cạnh đang ngăn cản Kỳ vương cũng sợ ngây người. Mang theo vài tia trào phúng, mang thâm thía xem kịch vui cũng cứng đờ lại, không nói được gì.
Bên trong yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đây đều là hai công chúa thân phận cao quý của Dĩnh Xuyên cùng Đại Lương, giống như binh sĩ trên chiến trường đánh nhau, cách bốn năm trượng thuỷ tạ hung ác nhìn lẫn nhau.
Trừng nhau một lát...
Nhu Gia công chúa oa một tiếng, bỗng nhiên đưa tay che mặt, khóc thảm thiết.
"Tất cả các ngươi đều bắt nạt ta! Các ngươi là đồ xấu xa tâm địa độc ác! Ta... Ta muốn đi nói cho mẫu hậu!"
===========================
Ba chương hợp một (hạ)
===========================
Ngày hôm đó Kỳ Vương phủ đóng cửa yến khách, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên tan rã trong không vui.
Nhu Gia công chúa Chu Nhữ Tình lại khóc lại ầm ĩ, kêu sẽ đem mọi chuyện kể cho phụ hoàng. Kéo theo tiểu cữu cữu bị thương ở mắt trái, trực tiếp kiệu trở về cung, khóc đi tìm hoàng hậu cáo trạng.
Sắc mặt Chu Tầm phức tạp, thật lâu không nói tiếng nào, cuối cùng bỏ lại một câu 'Tự giải quyết cho tốt', rồi trở về Sở Vương phủ.
Chu Hoài phân phó quản sự đưa Mục Tử Ngang đang say rượu về, lại phân phó tùy thị thu dọn hậu hoa viên, thay cả mành che gió trong thủy tạ , hiện ra một hồ sen lớn bao quanh.
Chu Hoài đứng ở bên cạnh ao, đè huyệt thái dương hơi đau, "Rõ ràng là một bữa tiệc rất bình thường, sao lại nháo đến như vậy."
Lạc Trăn đứng ở bên cạnh hắn, nhìn thùy thị đang bận rộn thu dọn, nhớ tới cục diện hôm nay, cũng cảm thấy có chút đau đầu.
"Ầm ĩ với Văn tiểu cữu, kỳ thật không có gì. Nay đổi thành công chúa nhà ta mắng tứ tỉ của ngài, tứ tỉ ngài lại vào cung cáo trạng ..." Nàng xoay đầu lại, hỏi, "Có cách nào cứu vãn không?"
Chu Hoài trầm ngâm nói, "Thân phận các nàng giống nhau, lại cùng là nữ tử, nếu chỉ là khập khiễng nhau vài câu, phụ hoàng cũng sẽ không quan tâm. Vấn đề là... Kính Đoan công chúa chuyện mang theo sát ý 'Dĩnh Xuyên phát lực, đại sát tứ phương' truyền đến tai phụ hoàng, chắc chắn người sẽ không để yên ."
Tuyên Chỉ ở sau lưng vỗ bàn, "Các ngươi coi ta chết rồi sao? ! Cái gì gọi là 'Mang tính uy hiếp' ? Ai uy hiếp nàng ta, ta nói được thì làm được!"
Chu Hoài: "..."
Lạc Trăn bất đắc dĩ đi qua, "Công chúa, đã say như vậy rồi , còn chưa uống canh giải rượu sao? Trời tói rồi, về Phán Cung nghỉ ngơi đi! Uông Chử ở bên ngoài đợi ngươi mấy anh giờ rồi."
Khuyên can mãi, công chúa mới chịu đi, Lạc Trăn cười, nhìn Chu Hoài nói, "Hôm nay đành cầu Ngũ Gia hỗ trợ . Ta lúc ấy bị Văn Húc khích bác , tứ tỷ của ngài lại bức người như thế, nếu không phải là công chúa ra mặt, ta cũng không biết lúc ấy sẽ làm ra cái. Nếu như công chúa vì ta sảy ra chuyện gì, ta chỉ có thể tự sát tạ tội."
Chu Hoài cau mày nói, "Ngươi làm gì phải nói như thế, ta tất nhiên là sẽ giúp ngươi ." Ngẫm nghĩ một lát, "Việc này có lớn có nhỏ, truyền qua miệng tai càng nhiều, càng dễ dàng sinh biến. Tuyệt không thể đợi đến ngày mai, đêm nay phải gặp được phụ hoàng, nói rõ mọi chuyện . —— ta đây liền sai người đi bẩm báo, ta cùng ngươi tiến cung."
Lạc Trăn trịnh trọng đáp ứng.
"Đúng rồi." Chu Hoài quét mắt nhìn y phục trên người Lạc Trăn."Bộ xiêm y này cần phải đổi."
...
Ánh chiều tà cuối cùng chiếu rọi trên mái ngói lưu ly. Hai bên tường son, đám cung nhân đi lại vội vàng, dồn dập trỏ về nơi mình hầu hạ.
Hoàng hậu thường ngày ở điện Xuân Hi, hoàng đế ngồi ở chủ vị bình tĩnh để đám cung nhân hầu hạ, sắc mặt nghiêm trọng.
Văn Hoàng Hậu ngồi ở đối diện, vừa khóc một hồi, lấy tấm khăn lau khóe mắt đỏ bừng, nức nở nói, "Ta chỉ có một đệ đệ. Nói là đệ đệ, nhưng tuổi tác lại chỉ bằng Tình nhi mà thôi, ta nhìn hắn lớn lên . Mẫu thân trước lúc lâm chung, kéo tay của ta, đem A Húc phó thác cho ta. Nay mắt hắn bị người ta tạt ớt nước, nếu không phải là Tình Nhi đến kịp, đưa hắn về trị liệu, hắn tuổi còn trẻ , chắc chắn sẽ trở thành phế nhân a. Còn có Tình Nhi..." Nói tới đây, nàng lại bi thương khóc lên.
"A Húc là người của Văn gia, bị người khác bắt nạt có thể không nói, Tình Nhi được bệ hạ nhìn nó lớn lên, đường đường là trưởng công chúa, nay, lại bị một cái man di tiểu quốc uy hiến, muốn huy động binh lấy mạng nó a! Bệ hạ, khinh người quá đáng mà—— "
Hoàng đế khó chịu cắt đứt lời nói của Văn hoàng hậu, "Được rồi, đừng nói nữa. Khóc khóc chít chít cái gì, nghe thật phiền."
Một tên thái giám từ ngoài chạy vào, nhỏ giọng bên tai Phúc Trường công công, Phúc Trường Hải gật gật đầu, vào nội gian, nhỏ giọng bẩm báo hoàng đế, "Kỳ Vương điện hạ đưa bài tử cầu kiến. Lạc Thị theo hầu Kính Đoan công chúa cũng tới ."
Hoàng đế trầm mặt nói, "Tuyên. Đem người mang đến Xuân Hi Điện. Nếu là chuyện phát sinh trong phủ của lão Ngũ thì hoàng hậu vẫn nên hỏi lão Ngũ cho ra lẽ."
Ngoài điện dần vang lên tiếng bước chân.
Văn Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị (này là bên cạnh hoàng thượng á), nhớ tới nữ nhi oán giận hai man nữ của tiểu quốc kia, Kính Đoan công chúa dung túng cho thị nữ làm càn ở Đông Đài quán, khoe dũng đến độc ác, chèn ép các học sinh tới kinh thành học không ngóc đầu lên được, Tề nhị công tử phủ Anh quốc công nói đánh là đánh, Văn Húc không biết đã ăn bao nhiêu đau khổ, hận đến mức nghiến răng.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, ánh mắt Văn hoàng hậu càng thêm sắc bén, nhìn chằm chằm ngoài cửa.
Thấy rõ người tới, nàng lại bất giác sửng sốt.
Kỳ Vương dẫn một người thân hình yểu điệu, bộ dạng phục tùng, mặc cung trang thiếu nữ, hai người trước sau bước vào cửa.
...
Trong mắt hoàng đế mang theo tia kinh ngạc, ánh mắt dừng lại trên người Kỳ vương rồi sau đó chuyển tới trên người Lạc Thị ở sau lưng.
Thị nữ của Kính Đoan công chúa, hôm nay mặc một thân váy Tương Tú, minh châu tua rua trên búi tóc, lộ ra cái trán trơn bóng, có thể thấy rõ được đôi mắt linh động.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Lạc Trăn quỳ gối xuống hành lễ.
Hoàng đế nhìn một lát, dường như có chút ấn tượng về ngày đầu các nàng vào Đại Chiêu điện, gật gật đầu, thầm nghĩ, "Ánh mắt của lão Ngũ thật tốt. Một mỹ nhân, gϊếŧ thật tiếc ."
Lại liếc mắt đến Kỳ Vương, dáng người cao to, tướng mạo thanh nhã, hai người đứng ở một chỗ, phảng phất như một bức tranh cảnh đẹp ý vui.
Hoàng đế lúc còn trẻ phong lưu, yêu mỹ nhân. Nay tuổi đã lớn, vẫn thích những người có tướng mạo tốt.
Trong mắt hắn mang theo vẻ tán thưởng, nhìn hai người trước mặt một lát, tâm tình tốt hơn nhiều, bất tri bất giác chậm giọng, hỏi, "Lão Ngũ, vết thương như thế nào rồi?"
Chu Hoài kính cẩn trả lời, "Không thương tổn đến gân cốt, thịt đã bắt đầu khép lại, hẳn là trước cuối năm sẽ khỏi hẳn."
Hoàng đế liếc nhìn Lạc Trăn đang quỳ phía sau, trên mặt mang theo ý cười, cố ý chế nhạo nói, "Ở khu vực săn bắn Lạc Thị ngộ thương ngươi, không biết có theo lệnh trẫm vào Kỳ vương phủ gấp chăn trải giường chiếu không?"
Chu Hoài ngượng ngùng, thấp giọng oán giận nói, "Phụ hoàng giễu cợt nhi thần rồi."
Hoàng đế cười haha, lúc này mới hỏi tới chuyện ở phủ Kỳ vương.
Chu Hoài sớm có chuẩn bị, chỉ nói là gọi mấy bạn học đến ôn bài, ôn được một nửa, Tam ca mang theo rất nhiều cùng trường tới thăm hỏi, người nhiều thì phức tạp, vô ý đổ nước ớt lên Văn tiểu cữu, bị Tứ tỷ hiểu lầm , nói hai ba câu làm lớn chuyện thôi.
Văn Hoàng Hậu cười lạnh một tiếng, nói, "Nghe Kỳ Vương nói thật nhẹ nhàng, thật giống như A Húc nhà ta chỉ bị tạt nước bình thường thôi vậy. Kỳ Vương chắc là chưa thấy mắt của A Húc nhỉ? Chính là do vị bên cạnh ngươi, tạt một hũ nước ớt lên, thiếu chút nữa phế đi mắt trái của A Húc nhà ta rồi"
Chu Hoài kinh ngạc, "Nghiêm trọng như thế sao? Ngày mai nhi thần sẽ đến phủ thăm Văn tiểu cữu. Hôm ấy nhi thần thấy Lạc Trăn sơ ý làm đổ ống trúc, tạt ướt Văn tiểu cữu, chắc là chỉ có vài giọt nước tạt lên mặt, làm mắt đỏ lên chút thôi. Nhi thần chỉ nghĩ rằng, nam tử hán đại trượng phu chỉ cần qua vài ngày là tốt lên..."
Văn Hoàng Hậu phẫn nộ đập bàn một cái, "Vài giọt? A Tình nhìn thấy rõ ràng là cả ống trúc tạt lên mà —— "
"Được rồi ." Hoàng đế nghe xong không nhịn được, "Vài giọt nước thôi mà, không phải chỉ là bắn một tí lên mặt thôi sao? Cũng gọi ngự y rồi. Lão Ngũ nói không sai, nam tử hán đại trượng phu nếu như bị bắn vài giọt nước đã không chịu nổi, sao ra được chiến trường, thay trẫm chinh chiến tứ phương? Hoàng hậu, ngươi thân là chủ lục cung, mẫu nghi thiên hạ, phải nhìn xa trông rộng một chút, đừng có níu lấy mấy chuyện nhỏ này mà làm quá lên!"
Hoàng đế lên tiếng, Văn Hoàng Hậu chỉ có thể nghẹn nhượng bộ một bước, " A Húc trước đó không đề cập tới, chờ hắn tốt hơn một chút, ta tự hỏi hắn. Dám hỏi Kỳ Vương, Kính Đoan công chúa là do ngươi mời tới phủ sao? Nàng trước mặt mọi người nói ra câu nói kia là có ý gì.'Công chúa ngày sau đăng cơ, huy động toàn lực Dĩnh Xuyên, tàn sát tứ phương', những lời này là do tứ tỉ của ngươi chính tai nghe được. Một công chúa mà thôi, đằng đằng sát khí , bản cung nghe mà cũng sợ không thôi —— nàng là muốn gϊếŧ ai đây."
Hoàng đế đang muốn uống trà, nghe đến đó, cũng buông chén trà, chờ Chu Hoài đáp lời.
Chu Hoài nở nụ cười.
"Mẫu hậu sao lại có thể nghe lời một con ma men chứ ."Trên mặt hắn mang theo ý cười, khom người hồi bẩm nói, "Kính Đoan công chúa ngày đó uống nhiều quá. Sau đó nhi thần hỏi Lạc Trăn, mới biết được Kính Đoan công chúa có một tật xấu, say rượu xong sẽ thích nói loạn, nghĩ gì nói đó. Sao có thể coi là thật đây."
Văn Hoàng Hậu tự nhiên sẽ không bị vài câu dễ nghe này thuyết phục.
"Kỳ Vương nói nàng uống nhiều, nhưng bản cung nghe nàng nói chuyện, đâu giống người say rượu chứ."
Trước mặt hoàng đế, nàng thuật lại một lần câu nói của Tuyên Chỉ, " ai dám làm nhục đích nữ Lạc Thị của Dĩnh Xuyên quốc, nàng ấy là cánh tay đắc lực của ta, bổn công chúa ngày sau đăng cơ, tất huy động toàn lực Dĩnh Xuyên, tàn sát tứ phương" vân vân, khóe mắt đỏ bừng hỏi lại, "Kính Đoan nói lời đó, trật tự rõ ràng, lời nói chuẩn xác, dám hỏi Kỳ Vương, đến tột cùng sao có thể xác định là nàng say rượu nói loạn chứ ?"
Bên cạnh Chu Hoài, Lạc Trăn đang quỳ bỗng cười ra tiếng.
Văn Hoàng Hậu lập tức tức giận, lớn tiếng quát, "Lớn mật! Ngươi cười cái gì!"
Lạc Trăn liễm tươi cười, ngẩng đầu lên đang muốn nói chuyện, Chu Hoài lấy ống tay áo che tay, niết nhẹ vai nàng một chút.
Nàng tỉnh ngộ, lại cúi đầu, không nhìn thẳng đế hậu, im lặng quỳ xuống.
"Tiểu thần sợ hãi, kính xin Hoàng hậu nương nương chớ trách. Tiểu thần mới vừa rồi chỉ là muốn nói một vài chuyện... Hoàng hậu nương nương lo liệu nội vụ lục cung, không quen thuộc chính sự của Dĩnh Xuyên nên không có nghe ra." Nàng cúi đầu hồi bẩm nói, "Mấy câu này nếu là bệ hạ nghe được, thì chắc chắn ngài sẽ biết là do công chúa nhà ta hồ ngôn loạn ngữ."
Hoàng đế ngồi ở ghế tử đàn sửng sốt, không khỏi đưa mắt.
Dưới tầm mắt săm soi của hoàng đế, Lạc Trăn tiếp tục nói, "Công chúa nhà ta thực sự là uống nhiều quá. Lúc đầu nói ta là đích nữ của Lạc thị —— ngay từ câu này đã sai rồi."
Nói tới đây, nàng xòe tay, lộ ra vẻ cực kì vô tội.
"Tiểu thần tài trí bình bình, ăn uống ngoạn nhạc ngược lại là sở trường, mấy công việc chính sự dốt đặc cán mai, sao có thể chịu được gánh nặng của người kế thừa chứ. Người kế thừa Nhạn quận Lạc thị, bệ hạ cũng đã gặp , chính là người năm ngoái đến Thượng Kinh làm sứ_Lạc Nhã Chi".
Yuu: *Chương này khá dài lun á, deadline xong là tui lao vào edit liền để kịp cho dịp Tết đến luôn ó. Xong chương này thì chắc phải sau Tết tui mới đăng chương mới nhaaaa. Chúc mọi người năm mới vui vẻ*.