- Trang chủ
- Đào Hoa Tới Số
- Chương 6: 6: Lỡ Miệng
Tác giả: Hồng Trà Thượng Hạng
Ánh sáng chói chang đập thẳng vào mắt, tiếng chim hót líu lo, tiếng quét lá sột soạt vang lên khắp cả hoàng cung, bên ngoài sân cung nữ và thái giám làm việc trò chuyện nô đùa vui vẻ, bên trong Hạ Diêu Diêu đang gật gù để cho cung nữ bối tóc.
Theo như thời đại Diêu Diêu xuyên đến đây, trang phục của nữ nhân phổ biến là váy dài thắt ngực, kiểu tóc là búi vọng tiên và búi tóc vân, búi vọng tiên thường hay dùng cho những nữ nhân đã thành thân, còn búi tóc vân thường dành cho những cô nương mới lớn, sau khi mặc trang phục xong thì cô cất bước đến điện Càn Ninh.
Từng tia nắng long lanh nhẹ nhàng chiếu xuống, ánh nắng tinh nghịch đùa bỡn nhau trên những ngọn cây, những mái ngói và con đường, điện Càn Ninh là cung điện lớn và xa hoa nhất hoàng cung, là nơi ở của hoàng thượng, lúc này Cố Thanh Ca tóc đen xõa dài rải trên mặt thảm, ánh nắng hắt nhẹ lên gương mặt hoàn mỹ, sắc đẹp yêu nghiệt, có lẽ trong triều đại này không một mỹ nam tử nào có thể sánh ngang với sắc đẹp này của hắn, nhưng cho dù đẹp đến mấy cũng không thể làm vừa lòng mọi nữ nhân, vì mỗi người sẽ có gu thẩm mỹ riêng cho mình, ánh mắt Cố Thanh Ca chăm chú vào tấu chương, là sớ ngày hôm qua khi thiết triều của một vị quan.
“Mùa đông năm nay dự tính sẽ kéo dài đến tận 5 tháng, lương thực trong kho hoàng cung hiện tại tích trữ khá ít, thần đề nghị trước khi đông về cần phải thu mua lương thực tích trữ, ngoài ra cần phải săn bắn động vật để làm lương thực khô”.
Lại thêm một sớ khác thì nội dung.
“Lễ hội đèn lồng diễn ra cuối mùa thu, dân chúng nơi nơi từng bừng phấn khởi, thần đệ nghị sau khi thả đèn lồng ở sân Tử Cấm Thành, tất cả các quan viên không được về mà phải ở lại hoàng cung tham gia tiệc đèn lồng với hoàng thượng”.
Và còn rất nhiều tấu chương khác, ví dụ như đại thần này xích mích với đại thần kia, hình bộ bẩm tấu đã bắt được mấy tên trộm vặt, tất cả chuyện lớn bé đều được bẩm lên, hắn xoa đầu nghĩ ngợi, bất chợt nhớ đến câu nói của Hạ Diêu Diêu.
“Ngươi đang làm công cho thiên hạ sao?”.
Nhớ đến sắc mặc không màng thế thái của mẫu hậu lúc đó tự nhiên hắn cảm thấy khá thân thiện, cảm giác tuy xa mà gần, lúc xưa hắn kính trọng mẫu hậu, đối với từng câu từng chữ kính dạ bẩm thưa, nhưng giờ cảm xúc lạ thường, dường như rất muốn xích lại gần mẫu hậu, Cố Thanh Ca suy nghĩ một lúc định kêu thái giám phân phó nấu ít canh tổ yến đưa sang cho Thái Hậu, ngẩng đầu lên thì thấy mẫu hậu đang đến, vội vàng đứng dậy nghiêng đón, đập vào mắt là dáng người nhanh nhẹn, sắc mặt hồng hào, dáng người đầy đặn, hắn đi đến kính cẩn dìu vào trong điện.
Buổi sáng trăm hoa đua nở, sắc hoa thắm đỏ khoe sắc, trong điện nam nhân yêu nghiệt đang nhẹ nhàng dịu mẫu thân của mình đến ghế ngồi, Hạ Diêu Diêu sau khi yên vị liếc nhìn hắn một cái liền trực tiếp nói thắng.
“Tối qua Uyển Nhi đến, nói ngươi lâu rồi không đến hậu cung, sao vậy?”.
Cố Thanh Ca khững người bất ngờ, mẫu hậu hỏi khá trực tiếp, bình thường nếu hắn ít đến hậu cung thì mẫu hậu sẽ nghĩ nhiều cách để làm hắn tự động đến chứ không hỏi trực tiếp như vậy.
“Dạo này tấu chương khá nhiều nên không có thời gian”.
Nghe xong Diêu Diêu đột ngột đứng dậy đi vòng quanh Cố Thanh Ca đánh giá, đúng là nam nhân này cao ráo, sắc đẹp như tiên, nhưng không biết là năng lực tìиɦ ɖu͙ƈ có mạnh không, khựng lại một lúc cô bảo.
“Phủ nội vụ ghi chép tháng này người đến hậu cung tổng cộng ba lần, nam nhân trong độ tuổi ngươi mỗi đêm ít nhất ba bốn lần, ngươi mỗi tuần ba lần, có phải hay không bị yếu?”.
Ánh mắt Cố Thanh Ca đen lại, nhắn nhẫn nhịn giọng trầm ấm nói qua khẽ răng.
“Không có, nhi thần bình thường”.
Bình thường mà không có nhu cầu tìиɦ ɖu͙ƈ, Diêu Diêu nghĩ một lúc thì lắp bắp hỏi tiếp.
“Ừm! hay là! người thích nam nhân”.
“Mẫu hậu”.
Hắn nghe Diêu Diêu luyên thuyên bất giác nổi giận hét lớn, sắc mặt đỏ lại giận dữ nhìn mẫu hậu kìm nén không nổi giận, nhưng Hạ Diêu Diêu đâu có ý thức được điều này, vô tình đổ thêm dầu vào lửa, giọng oang oang vang khắp căn phòng.
“Có gì khó nói thế, mẫu hậu sẽ giúp ngươi từ từ giải quyết! ừm nếu thật sự ngươi thích nam nhân mẫu hậu sẽ không cấm đoán, có thể đưa nam sủng vào cung, lúc đó mẹ con ta có thể dùng chung”.
“Mẫu! hậu”.
Giọng trầm ấm đè nén rít qua từng khẽ răng, sắc mặt hắn âm u và tái mét khi nghe những lời này, nếu như kẻ khác thì hắn đã bẻ đôi đầu người đó rồi, Cố Thanh Ca từ từ tiến tới sắc mặc đỏ ngầu giận dữ, Diêu Diêu thấy vậy mới ý thức được bản thân lỡ lời, liền lật đật chạy sau ghế trốn, lời khi nãy không kìm được thốt ra, không biết hắn có nghe được câu sau không, Diêu Diêu lắp bắp giải thích.
“Ý của mẫu hậu không phải như vậy!.
à! ý là! à là đem nam sủng vào cung!.
a nhầm! là hoàng nhi thích thì làm theo ý ngươi”.
Hắn dùng tay đẩy ghế sang một bên, lực đạo quá lớn làm Diêu Diêu ngã nhào, lúc này Cố Thanh Ca từ trên cao cúi xuống, vòng hai tay quanh người Diêu Diêu áp bức, giọng giận dữ đến cực điểm.
“!.
Nam sủng! mẫu hậu sao có thể thốt ra lời ti tiện như vậy”.
----------------------.