- Trang chủ
- Phò Mã Cũng Là Hoa Nhi
- Chương 44
Tác giả: Hồ Ly Đại Quân
Nhưng sau thái độ tích cực nhận sai đó, ta vẫn chưa giác ngộ mà còn giải thích thêm: “Ta cũng không quan tâm nhiều như vậy, lúc đó nàng luôn khi dễ ta, làm sao mà ta còn có thể chạy tới hỏi nàng tên gọi là gì chứ? Lúc đó... Lúc đó ta nghe Bát công chúa gọi nàng là tiểu Cửu vì thế ta cũng liền gọi theo như vậy, đến tận bây giờ cũng đã thành thói quen.”
“Bát tỷ.” Lão Cửu đột nhiên nói: “Ngươi không nói ta cũng quên mất chuyện này.”
Ôi mẹ của ta, mệnh ta sao lại khổ thế này chứ!
Ta vội vàng nhận lỗi, “Cửu công chúa, Cửu bà nội, ta với Bát tỷ của nàng thật sự là không có gì cả mà. Nàng xem từ lúc đi Nam hạ đến giờ, ta có khi nào liếc mắt nhìn nàng ấy một lần chưa?”
Lão Cửu cũng không phải vừa: “Chứ không phải trò chuyện vui vẻ lắm sao.”
"Làm gì có a." Ta nói: "Nàng ấy là Bát công chúa. Lúc đó nàng ấy tìm ta nói chuyện, ta dù sao cũng không thể không để ý được. Hai chúng ta nói chuyện từ trước đến nay đều là một hỏi một đáp. Huống hồ chi, ta đều có thể nhìn ra Bát công chúa tìm ta nói chuyện là vì tức giận nàng, nàng thông minh như vậy lại không nhìn ra sao?
Lão Cửu không còn tiếp tục mỉa mai nữa, điều này làm cho ta thở phào nhẹ nhõm. Xem ra nước cờ này thí đúng chỗ rồi.
Có điều ta đã quên, chuyện này Lão Cửu không so đo, không có nghĩa là chuyện trước đó nàng cũng có thể dễ dàng cho nó đi vào ‘quá khứ bình yên’ được. Mặc dù Lão Cửu không nói gì, nhưng khuôn mặt lại như băng tuyết ngàn năm. Thấy nàng như thế, trong lòng mặc dù có thiên ngôn vạn ngữ nhưng một chữ cũng không thể phun ra được.
Ta vốn là người không hay dỗ dành người khác, lần này đúng thật là làm khó ta mà.
“Nàng đừng giận.” Suy nghĩ nửa ngày, ta cũng chỉ có thể phun ra một câu như vậy. Cũng đúng, cho dù có dùng thiên ngôn vạn ngữ biện giải nhiều hơn nữa, cũng không có tác dụng bằng một lời thật tình kia.
Thế nhưng Lão Cửu lại dứt khóa đem thân mình xoay qua một bên.
Tiểu hài tử!
Ta ở phía sau trừng nàng, dùng hết sức bình sinh trừng nàng, nói thầm ‘Bình thường cũng chưa từng thấy qua nàng nhỏ mọn như vậy. Cửu công chúa bình thường chính là luôn luôn ổn trọng lại nghiêm cẩn, tại sao hôm nay lại khác thường như vậy’ . Nhưng bực thì thì bực, bất quá ta vẫn vươn tay ôm nàng xoay lại, ánh mắt gắt gao nhìn nàng nói: “Nàng bây giờ không nói lời nào, rốt cuộc là vì chuyện Bát công chúa hay là chuyện tên gọi đây? Nàng có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói với ta, tại sao lại im lặng như vậy.”
“Ta không muốn cãi nhau, đánh nhau với ngươi.” Lão Cửu nói.
Ta không tán thành, “Ta lại tình nguyện cùng nàng đánh nhau cùng nàng cãi nhau, bây giờ nàng đem mọi chuyện đều giấu ở trong lòng, nàng dỗi ta cũng không biết. Có cái gì không hài lòng thì nàng cứ nói ra, ta nghe nhớ kỹ, sau này cũng sẽ không tái phạm nữa. Nàng như bây giờ sẽ chỉ khiến khe hở giữa hai ta càng lúc càng lớn.”
Lão Cửu rốt cuộc vẫn còn nhỏ, suy nghĩ vẫn còn chưa trưởng thành.
Thái độ của ta vô cùng nghiêm túc, lúc nói chuyện lại vô cùng lưu loát, nhưng thật ra lại có chút làm cho nàng tỉnh ngộ. Lão Cửu thấy không thể trốn tránh, chỉ phải thở sâu một hơi, lúc này mới nói: “Ta chỉ là có đôi khi cảm thấy không an toàn. Ở chỗ của ta, tất cả mọi chuyện ta đều có thể giúp ngươi chống đỡ, thay ngươi đương đầu, thế nhưng ngươi thì sao? Ngươi cũng có thể chứ? Ngươi sẽ không giống những lần trước cứ như vậy bỏ đi chứ? Ta cái gì cũng không sợ, ta chỉ sợ chỉ có một mình ta ngu ngốc kiên trì, còn ngươi thì lại vứt bỏ ta mà đi trước.”
Nàng thế nhưng lại đang lo lắng điều này sao?
Hay là nhìn ta thật sự không đáng tin cậy?
Ta hơi cau mày, tuy rằng những lời nàng nói không phải giả, thế nhưng ta nghe thấy quả thực là không thoải mái. Ta nói: “Nàng cùng ta một chỗ lâu như vậy, ta là người như thế nào thì nàng phải là người rõ ràng nhất. Lúc trước ta bỏ đi là bởi vì chính bản thân ta cũng đang chìm trong mâu thuẫn, một vài thứ, một vài chuyện ta nhìn không thấu, tìm không ra, cho nên ta chọn cách lảng tránh. Nhưng hiện tại lại không giống, bây giờ tất cả mọi chuyện đều đã có kết quả, ta biết ta có tình cảm với nàng. Nàng tin ta cũng tốt, không tin ta cũng được, hôm nay Doãn Hiếu Ân ta sẽ nói cho nàng rõ, từ nay về sau, trời ta thay nàng chống đỡ, tất cả mọi chuyện ta thay nàng gánh vác, âm tào địa phủ, ta cũng sẽ thay nàng rơi xuống.”
Vừa nói dứt lời thì miệng của ta đã bị Lão Cửu vội vàng che lại. Nàng trừng mắt liếc ta một cái, nói: “Bất quá chỉ là thuận miệng nói thôi, ngươi làm gì mà nghiêm trọng thế, âm tào địa phủ cũng đem ra nói. Ta là công chúa, nếu phải xuống thi cũng phải là ta xuống.”
Ta cười cười, xoa tay nàng, đem nàng ôm vào trong lòng một phen. “Hai người chúng ta đều im hệt đi thôi, càng nói càng xa quá rồi. Nhà người ta thì đều nghĩ làm thế nào để tư thủ đến bạc đầu, hai ta ngược lại, mỗi ngày đều thảo luận xem ai thay ai xuống địa ngục. Thật sự là có chút không bình thường a.”
Lão Cửu nghe ta nói vậy cũng nhịn không được mà nở nụ cươi: “Còn không phải là đều tại ngươi sao, nói nặng như vậy.”
Ta gật đầu, vô cùng khiêm tốn nhận sai.
Lúc này ta lại đột nhiên nhớ đến một người bạn ở hiện đại. Có một lần hắn uống say, liền quay lại tố khổ với ta. Hắn nói: “Ai dám nói nữ nhân sai? Trảm ngay! Ai dám nói bạn gái mình sai? Trảm ngay! Mẹ nó, đầu của lão tử cho dù có mọc cả ngàn lần cũng không đủ cho các nàng trảm a.”
Lúc ấy ta chỉ cảm thấy hắn quá khoa trương rồi, nhưng hiện tại ngẫm lại lời hắn nói cũng có lý. Có điều lần này lại liên quan đến rất nhiều vấn đề, tựa như bạn của ta bị trảm, hắn tất nhiên sẽ không vui, còn ta, e là cho dù mỗi ngày đều bị Lão Cửu trảm cũng đều sẽ vui đến phát điên mất.
...
Ngày tiếp theo, lúc hai chúng ta tỉnh lại thì đã sắp đến giữa trưa.
Ta vì muốn được đi chơi này nọ, cho nên thúc giục Lão Cửu vội vàng ăn một chút điểm tâm của khách điếm, rồi liền ra ngoài. Ở phía Nam thời tiết quả nhiên rất ẩm ướt, lại thêm trời lại nóng, cho nên thời điểm giữa trưa liền có chút khó chịu, nhưng cũng may lúc này mặt trời đã sắp xuống núi cho nên nhìn chung mà nói việc đi dạo quanh Thiệu thành vẫn tương đối thoải mái.
Thiệu thành này vô cùng giàu có và sầm uất, điều này chỉ cần nhìn quần áo của dân chúng là có thể thấy rõ. Nam nam nữ nữ trên đường đều vận lên mình các loại trang phục thượng thừa, chỉ con thiếu khoát lên kim ngân nữa là đủ. Kỳ thật từ ánh mắt của ta nhìn thấy, mấy thứ bọn họ mặc có chút tục khí, hoặc là có chút ý tứ khoe khoang. Trong suy nghĩ của ta, càng là kẻ có tiền thì lại càng che giấu sự giàu sang đó. Các ngươi cứ nhìn Lão Cửu mà xem, nàng chính là ví dụ tốt nhất, nghĩ thử xem còn ai có thể giàu hơn nhà nàng chứ? Nàng có nhiều tiền như vậy nhưng chưa bao giờ thấy nàng lộ ra vẻ của kẻ phú giáp.
Nhưng dù sao chúng ta cũng là người mới đến, có lẽ là không hiểu rõ quy củ? Nói không chừng phong tục của Thiệu thành là như vậy, chỉ là ta không biết mà thôi.
Nghĩ xa quá rồi.
Ta cùng Lão Cửu ở trên trấn xoay xoay một hồi, tất nhiên là vô cùng vui vẻ. Nói đến Thiệu thành quả thật có không ít nơi thú vị, cái gì mà giang hồ mãi nghệ đùa giỡn cùng đại đao. Ở trong Hoàng thành quả thực rất ít khi gặp được. Ta xem đến vô cùng phấn khích, liên tục trầm trồ khen ngợi, cả người đều vui đến sắp hỏng mất rồi. Lão Cửu thấy ta vui vẻ như thế cũng liền cùng ta đứng xem.
Có điều không lâu sau, dòng người trên đường đột nhiên đông hẳn lên. Ta lại đang trong cơn phấn khích, cho nên khi thấy chuyện này tất nhiên trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Phía trước là có chuyện náo nhiệt gì à? Sao lại có nhiều người nhìn như vậy.
“Chúng ta cũng đi xem thử xem.” Ta nói với Lão Cửu.
Lão Cửu cũng ngẩng mặt nhìn đằng xa xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có lẽ là do khoảng cách quá xa nên nàng nhìn cả hai ba lần cũng không thấy được gì. Vì không muốn thổi bay hứng trí của ta nên lúc này nàng liền nói: “Cũng được.”
Ta cười cười, vươn tay nắm lấy tay của Lão Cửu, hòa theo dòng người đi đến phía trước.
Hai chung ta đi theo đám người từ đầu phố này đến đầu phố kia, mắt thấy người càng lúc càng nhiều, càng ngày càng chen chúc, sắc mặt của Lão Cửu cũng càng ngày càng không tốt. Lão Cửu vốn không thích chỗ đông người, thấy nàng như vậy ta cũng không nhẫn tâm để nàng khó chịu, vì thế liền nói với nàng trở về.
Thế nhưng Lão Cửu không đáp ứng. Vậy là chúng ta lại tiếp tục đi đến phía trước.
Chỉ chốc lát sau, phía trước đã không còn đường để đi nữa. Ta quay đầu nhìn xung quanh một cái, con phố này sớm đã người đông nghìn nghịt, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng reo hò, la hét. Ta thật sự bị phiền sắp chết rồi, phía trước rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy? Ta quay sang nhìn Lão Cửu, nàng tất nhiên là cũng không khá hơn ta là bao.
Mà đúng lúc này, đột nhiên lại có một quả cầu gì đó bay đến trước mặt ta.
Lúc trái cầu này vừa bay đến, ta đang cùng Lão Cửu bốn mắt nhìn nhau, hơn nữa lúc này rất ồn, hai chúng ta căn bản không thể nghe được cái gì. Cho nên gần như là ta vừa quay đầu giây trước thì giây sau trái cầu này đã đập vào trong lòng của ta, ta theo bản năng liền tiếp lấy nó. Bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh, nghĩ thầm cũng may đây không phải là ám khí, nếu không mạng nhỏ của ta đã khó bảo toàn a.
Có điều may mắn không được bao lâu, ta lại tự dưng cảm thấy bốn phía xung quanh dường như là lập tức liền yên tĩnh trở lại. Ta vừa ngẩng đầu, lại phát hiện đám người lúc nãy còn chen chen lấn lấn phía trước, bây giờ tất cả bọn họ đều đem ánh mắt chuyển hướng về phía ta!
Cái này...
Ta nhìn Lão Cửu, lúc này vẻ mặt của nàng cũng có chút bực mình.
Lúc này, đám người lại rất ăn ý tách ra thành một con đường nhỏ, không lâu sau liền thấy một vị năm nhân trung niên, tuổi cũng xấp xỉ ngũ thập đi về phía ta cùng Lão Cửu. Vẻ mặt hắn đầy ý cười, xem ra là đang rất vui vẻ. Chỉ trong một khoàng thời gian ngắn mà ta đã bị những chuyện xảy ra làm cho choáng váng hết cả đầu óc, quả thật là như lạc vào sương mù. Vì thế khi thấy có người đi đến, đương nhiên là sẽ muốn hỏi xem là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nhưng ai mà ngờ, ta còn chưa mở miệng thì vị nam nhân trung niên bụng to kia đã nhanh nhẹn liếc mắt nhìn ta từ trên xuống dưới một cái rồi vuốt râu cười ha ha, nói: “Không tồi không tồi. Đem con gái của La gia nhà ta gả cho ngươi cũng coi như được thông qua.”
- I-|���U