- Trang chủ
- Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy
- Chương 105: Trở Về
Tác giả: Trần Hướng Bắc
Tình huống bầy sói rất không lạc quan, tuy rằng vẫn còn lại hai con sói đầu đàn nhanh chóng tập kết tộc quần tiến hành phản kích, nhưng trong nhóm sừng tê giác thú tức giận vô cùng không dễ chọc. Lúc chúng nó đến cũng chìm trong phẫn nộ đến hôn mê đầu óc, cũng không phải trực diện xung đột với bầy sói, chính là ỷ vào hình thể của mình không ngừng va chạm, giẫm lên.
Chẳng qua tuy rằng là như thế, vẫn còn có bản thân vài con sừng tê giác thú bị trọng thương, xem ra cũng không cứu được rồi.
Hai phương đánh nhau chết sống cuối cùng được công bố ở lúc bình minh, kết quả là lưỡng bại câu thương. Đúng vậy, cũng không có bên nào có chỗ tốt, bầy sói trước là vì thú nhân thiết kế cạm bẫy tổn thất một đám, sau đó bị sừng tê giác thú tùy tiện va chạm cũng bị chết một đám chạy một đám. Cuối cùng dưới trận hỗn đấu đã ít ỏi không còn mấy con, còn lại cũng là thương tích đầy mình, mệt mỏi quá mức. Đương nhiên nhóm sừng tê giác thú cũng nhận đau khổ, để lại thi thể mấy con to lớn, đây là không thể tránh được.
Sừng tê giác thú là một loại thú luyến tộc, đối mặt đồng bạn tử vong mỗi một con đều lộ ra cảm xúc bi thương, chúng nó làm thành một vòng hướng về phía mấy cái thi thể đó bi thương gào thét kêu lên. Đây là đưa tiễn cuối cùng, cáo biệt sau đó thừa dịp lúc bình minh chúng nó phải nhanh chóng trở về lãnh địa. Hiện tại tình huống của chúng nó không được khách quan, phải nhanh chóng trở về nghĩ ngơi hồi phục, nhưng mà đối với bầy sói chắc chắn sẽ ghi nhớ mang thù chúng nó cả đời.
Ở sau khi sừng tê giác thú rời đi, bầy sói còn tại chỗ đều thở ra, một đêm cắn xé tranh đấu, đã tra tấn 'đội quân tinh nhuệ' không còn hình dáng, hiện tại phải nói chúng nó là 'Chó mất chủ' thì càng thêm chuẩn xác mới đúng.
Hai con sói đầu đàn cũng bị thương không nhẹ, nhưng không có nguy hiểm sinh mệnh, chúng nó đứng ra tập kết bầy sói. Nơi này hỗn chiến làm cho bốn phía tràn đầy đống hỗn độn, nhất là từng đợt mùi máu tươi bốc lên, bầy sói cần phải nhanh chóng rời đi, nếu không mùi máu tươi sẽ dẫn dã thú hung mãnh tới đây, sừng tê giác thú cứ nhanh chóng rời đi như vậy cũng là bởi vì như thế.
Bây giờ nếu như thật sự khinh địch để cho bầy sói rời khỏi như vậy, tuyệt đối không phải là phong cách của thú nhân, xem cuộc chiến một đêm, mùi máu tươi bốn phía đã sớm kích thích huyết thú của đám thú nhân sôi trào. Nếu không phải cân nhắc vì đại cục, đã sớm duỗi móng vuốt ra, hiện tại chính là thời cơ tốt để bọn hắn ra tay.
"Đi thôi, các dũng sĩ thú nhân." Tộc trưởng vừa ra lệnh một tiếng là tin lành chúng thú nhân chờ đợi đã lâu, các thú nhân núp ở chỗ tối tức khắc hiện thân, nhất thời tiếng hổ gầm chấn động núi rừng đều dọa chim sâu sáng sớm lùi trở về, đồng thời bị hù dọa còn có đám sói kia.
Trải qua liên tục nhấp nhô, số lượng bầy sói chỉ còn ít ỏi ba bốn trăm con, còn là hai cái tộc quần cộng lại cùng một chỗ, nhưng lại đều là thương tổn lo lắng. Cho nên nói hiện tại là thời điểm chúng nó yếu ớt nhất, vốn định gấp rút rời khỏi nơi thị phi này, tìm một chỗ tĩnh dưỡng điều tức cho tốt, cũng còn chưa có nhích người nữa, thì gặp phải càng đáng sợ hơn.
Mục tiêu vốn còn chưa có nghĩ cách đạt được trái lại còn đi đánh mình có phải càng hố cha hay không? Nếu như bầy sói có tư tưởng trác tuyệt, hiện tại có lẽ chính là cái ý tưởng như vậy.
Các thú nhân bắt đầu hưng phấn ngao ngao kêu to, không nói hai lời giơ móng vuốt lên liền cào tới trên người sói chân thọt, người người nghiến răng nghiến lợi hung mãnh dị thường. Trong lòng từng thú nhân đều là một ý tưởng, nếu không phải hết thảy hết thảy thì móng vuốt của đàn súc sinh này hạ xuống sẽ thu cắt bao nhiêu cái tính mạng tộc nhân trong bộ lạc. Ngẫm lại mấy con sừng tê giác thú chết đi đó, vừa nghĩ đến như vậy, càng không được, đánh đến như cũng không cần mệnh.
Đợi sau khi sắc trời sáng dần, tại vùng thung lũng đã khôi phục yên tĩnh, chỉ là đã trải qua hai trận tranh đấu, nơi này đã sớm thay đổi hoàn toàn. Mặt đất đen gồ ghề bị tuyết dày bao trùm là hỗn hợp bùn đất mưa tuyết làm cho vùng đất trống lầy lội không chịu nổi. Bốn phía, số lượng cây cối không nhiều lắm bị giẫm lên va chạm một cây cũng không còn, khắp nơi đều là nhánh gãy lá nát, làm cho người ta có thể liên tưởng ra hết thảy đêm qua.
Bầy sói mang theo số lượng còn không nhiều lắm chừng hai trăm tộc quần thật sự như chó mất chủ hốt hoảng mà chạy, các thú nhân theo đuổi không bỏ, sau khi lại để lại vài thi thể, tộc trưởng mới hạ lệnh dừng lại.
"Tộc trưởng, vì sao không thừa dịp tinh thần hăng hái mà giết sạch đàn súc sinh này?" Có thú nhân khó hiểu hỏi, không có hoài nghi tộc trưởng quyết định.
"Đám súc sinh này rất ti bỉ, nhưng mà có loại cốt khí, không thể bức quá quyết liệt, nếu không chúng ta cũng không chiếm được ưu việt." Tộc trưởng không để ý, nói ra ý nghĩ của mình, các thú nhân vừa nghe đều cảm thấy có đạo lý, không có người nói gì nữa.
"Bây giờ chúng ta có thể đi trở về chứ?" Cũng đã đi ra mấy ngày rồi, tuy rằng thời điểm ra ngoài săn bắn cũng không phải chưa từng có rời đi lâu như vậy, nhưng mà lần này không giống với, lúc ấy đều nghĩ đến sẽ cửu tử nhất sinh, lại không biết rằng... đã vượt qua đơn giản như vậy, thật sự là nom nớp lo sợ.
"Có người thương vong hay không?" Tộc trưởng để ý vẫn là an toàn của tộc nhân, sau khi dừng lại thì nhìn về phía con trai mình hỏi.
Đã nhiều ngày nay Phách Nhĩ đều là đảm đương loại an bài khắc phục hậu quả này, cũng đã vô cùng thuần thục, vội trả lời: "A ba, có mấy thú nhân bị thương, không nhẹ, nhưng không có nguy hiểm tính mạng, trở về tĩnh dưỡng là tốt rồi, không ai tử vong."
"Rất tốt." Không ai tử vong đây là tin tức tốt nhất, ngẫm lại mấy ngày trước còn đang vì cuộc sống an nguy bộ lạc mà ăn ngủ không yên, lo nghĩ bị bầy sói công kích, bộ lạc có thể giữ được hay không. Hiện tại lại là bọn họ cưỡng chế đuổi bầy sói đi, làm cho chúng nó như chó nhà có tang mà hoảng sợ lẩn trốn, mà bọn họ chẳng những không có một tộc nhân tử vong, còn có không ít chiến lợi phẩm.
"Thừa dịp hiện tại, nhanh chóng dọn dẹp mấy thứ này một chút."
Thi thể mấy con sừng tê giác thú trưởng thành, cùng mấy trăm con sói, đó là tuyệt đối là một chiến lợi phẩm thu hoạch lớn. Chờ sau khi hết thảy đã hạ màn, cho nên mọi người lại lập tức thu thập những thứ này, không thể không vui vẻ. Mùa đông khó tìm thức ăn, nơi này mùi máu tươi nồng như vậy khẳng định sẽ khiến cho không ít dã thú hung hãn tới. Cũng chỉ là vì đêm qua động tĩnh quá lớn, nên hiện tại vẫn chưa có tới đây, thừa cơ hội này, tộc trưởng để cho tất cả mọi người hành động đều mang hết về, tất cả đều là thức ăn đó, có chúng nó, mùa đông còn lại sẽ không quá lo lắng.
Thịt sừng tê giác thú thực không kém, đây là nhất định phải mang đi, nhưng bởi vì quá lớn, các thú nhân trực tiếp chia cắt chúng nó ra, mỗi người mang theo mấy khối liền bay đi về hướng bộ lạc, bọn họ muốn báo cáo cái tin tức tốt này.
Thịt sói chân thọt không thể ăn, vừa cứng vừa thô nhám, đa số thú nhân không thích, huống chi là giống cái. Nhưng dưới tình huống không đủ cái ăn thì thịt này còn là cực kì trân quý, các thú nhân cũng không muốn lãng phí đều mang theo, nhưng mà quá nhiều, nhất định là không thể mang về hết, vì thế bèn trực tiếp lột da, thịt thì thôi, so với thịt, thì da có thể mang càng nhiều chút.
Đến cuối cùng rất nhiều thú nhân qua lại mấy chuyến, rốt cuộc tộc trưởng phát lệnh: "Còn lại không cần cầm nữa, về bộ lạc." Dù sao vẫn phải chừa chút cho những con ngửi được mùi vị, bằng không nếu chọc giận thì sao xử lý.
——
Trong bộ lạc.
"Eva có nghĩ xong tên gì cho tiểu thú nhân chưa?" Hiện tại sơn động của Eva rất náo nhiệt, đều là đến xem bánh bao tiểu thú nhân mới ra lò, dù sao hiện tại chỉ có cái này có thể dời đi lòng lo lắng của những người chờ đợi, hiếm có mà.
"Tôi muốn đợi Oman trở về để cho hắn đặt tên." Eva ở cữ nằm ở trên giường, hiện tại trên mặt được dưỡng đỏ bừng, lại không có vẻ xanh trắng đau đớn khi sinh đứa nhỏ đêm đó.
Ở cữ, bộ lạc ở đây không có loại tập tục này, sau khi sinh đứa nhỏ xong thì nằm nhiều nhất chỉ vài ngày, cảm thấy ổn rồi thì bắt đầu đứng dậy. Sau khi biết được cái này, lúc này Liễu Thư có vẻ truyền thống lập tức giáo huấn các cô ấy một chút cái gì gọi là ở cữ. Vì để cho họ càng dễ hiểu, cô nói thẳng 'Không có làm tốt ở cữ, thân thể sẽ không tốt, thân thể không tốt về sau rất khó sinh tiểu hài tử'.
Ừm, sự thật chứng minh ở trong bộ lạc, quả nhiên nhóm giống cái đều yêu thích đứa nhỏ không thôi, vừa nghe ở cữ quan trọng như vậy lại dựng thẳng hai cái lỗ tai lên liều mạng nhớ kỹ, còn để cho Liễu Thư giải thích nhiều hơn.
Eva biết những cái này rồi sẽ không lại la hét nói đứng dậy gì nữa, mỗi ngày đặc biệt ngoan ngoãn nằm trên giường, cũng không ngại nhàm chán, đương nhiên dù sao có rất nhiều người cùng tán gẫu rồi.
Đối với chuyện mình sinh đứa nhỏ bạn lữ không có ở bên cạnh thì Eva rất buồn bực, nhưng cái này ai cũng không thể trách được. Ngay cả có ủy khuất nhưng thấy tiểu ấu tể mình liều mạng sinh ra thì cũng không có ý tưởng gì nữa, một lòng thầm nghĩ khi nào thì a ba đứa nhỏ trở về, hắn còn chưa biết mình đã làm a ba đâu.
"Không sao cả, trước đặt một nhũ danh cũng được." Nhìn bộ dạng của Eva Liễu Thư lo lắng xảy ra bóng ma tâm lý gì đó, thì cười nói với Kathy: "Đại danh thì để cho a ba đặt, Eva có thể chọn một nhũ danh, chúng ta tự mình kêu lên, rất tốt."
Ánh mắt Kathy sáng lên, nhìn tiểu thú nhân được quấn kỹ đang nằm ở bên người Eva, liên tục gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, Eva cậu đặt đi."
Vừa nghe nói như vậy, Eva cũng rất động tâm, nhìn nhìn tiểu bảo bối của mình thì nhịn không được mà đồng ý: "Được rồi, vậy chọn một, ừm, nhưng mà gọi là gì mới tốt đây?"
"Kêu Hổ Hổ, Hổ Hổ thế nào?" Kathy hưng phấn đề nghị, nói xong còn nhảy đến đến bên người tiểu ấu tể, vươn một ngón tay chọc chọc nói: "Chúng ta là Dực Hổ tộc, kêu Hổ Hổ tốt nhất."
Liễu Thư một đầu hắc tuyến, là Dực Hổ tộc thì kêu Hổ Hổ (uy vũ) à, đó chẳng phải là đứa nhỏ toàn bộ lạc đều kêu Hổ Hổ, giải thích thật đau trứng nha. Chẳng qua cô cũng chỉ ôm trán, quyết định khiến cho một mình cô nàng ở đó vui vẻ đi, hôm kia thời điểm thấy Eva sinh đứa nhỏ phải nói là làm lòng người ta tim gan run sợ. Vốn đang nghĩ đến cô nàng này sẽ bị hù dọa thành ra cái gì không tốt hay không, không nghĩ tới vừa qua hai ngày liền sinh long hoạt hổ, hơn nữa vô cùng thích tiểu bao tử mới sinh ra, rất có tư thế chính mình cũng nhất định phải sinh một đứa, quả nhiên là một sinh vật không thể lý giải.
"Ừm, Hổ Hổ xác thực rất tốt." Còn tưởng rằng Eva có ý tưởng khác, lại không nghĩ rằng lại rất đồng ý Kathy.
Liễu Thư không nói gì hơi nhếch môi, không có phát biểu ý kiến, sau đó thì trơ mắt nhìn hai người này đặt lấy nhũ danh cho tiểu bao tử thú nhân nho nhỏ trong lòng, đã kêu Hổ Hổ, Hổ Hổ, hổ, hô...
Khi Alice bưng tã lót tẩy sạch tiến vào thì nhìn thấy khuê mật ôm tiểu bao tử đang ra sức kêu.
"Hổ Hổ, Hổ Hổ..."
Uy vũ? Cái tình huống gì? Tại thời điểm cô không ở đây đã xảy ra cái gì sao?
Thấy vẻ mặt cô hỏi thăm, Liễu Thư có lòng giảng thích một chút, sau đó thì nhìn đến khóe miệng Alice luôn hơi hơi mang cười... co rút một chút. Quả nhiên, vẫn có người có tư tưởng đúng đắn tồn tại ...
Nhũ danh của tiểu thú nhân chỉ rối rắm một hồi như vậy, Alice tiến lên rất quen thuộc ôm lấy ấu tể, vừa sờ qua bộ mông một thì nhíu mày lại: "Cũng đã tiểu ra rồi vì sao các cậu cũng không biết?"
"Hả? Hổ Hổ tiểu hả?" Kathy sửng sốt, cô chỉ chú ý chơi đùa với ấu tể, đã quên cái này.
Eva cũng áy náy, cô còn là làm mẹ nó đây, vẫn quên theo luôn.
Đối với hai người ngu ngốc chăm sóc đứa nhỏ, thực sự cũng không thể trông cậy vào, mùa đông trời lạnh, quần dính nước tiểu nhất định phải phát hiện kịp lúc, bằng không tiểu ấu tể nhất định phải chịu khổ.
Liễu Thư cũng quên mất sạch sẽ chuyện này, tự biết đuối lý, chỉ đành cúi đầu, cũng may là Alice không thích thuyết giáo, chỉ bận rộn chuyện của mình.
Thấy Alice đổi tã cho tiểu ấu tể cũng thực là có thú vị, Alice cũng vừa chăm sóc đứa nhỏ, còn ôm được, về phần những thứ này có thể nói là mới bắt đầu. Vì cẩn thận, Kathy và Liễu Thư đều phải trông chừng ở một bên.
"Da thú không sao thấm hút nước, làm tã không tốt." Nhìn da thú làm tã lót, Liễu Thư chậc chậc thở dài, vải bông ơi rất nhớ mi.
"Cẩn thận dùng cũng chấp nhận được." Thú nhân rất ít sinh ấu tể vào mùa đông, đây là vì cân nhắc tình huống. Nếu như ở mùa hạ mà nói, cho dù ấu tể có cởi truồng cũng không sao, cũng ít dùng tả lót.
Đổi tả lót xong cho tiểu thú nhân, thì tiểu tử kia tỉnh lại, đó là một tiểu bao tử rất im lặng, tỉnh cũng không khóc không nháo, chỉ là bắt đầu rầm rì, đây là tiết tấu đói bụng, chỉ cần đói bụng, tiểu bao tử này sẽ kêu như vậy, manh làm lòng người đều tan ra.
"Mình còn chưa có sữa nữa." Mỗi khi tiểu thú nhân kêu đói, Eva cũng rất buồn rầu, thân thể của cô sau khi sinh suy yếu còn chưa có qua đi, bây giờ còn chưa có sữa, cho nên cho tiểu thú nhân uống chính là một loại nhũ quả.
Nói đến loại trái cây này thì đều sinh trưởng bốn mùa, đây là trái cây trời sinh vì các ấu tể thú nhân sinh trưởng, vì sợ sau khi ấu tể sinh ra không có cái gì ăn.
Tách loại nhũ quả này ra thì bên trong là một loại chất lỏng mầu trắng ngà, tản ra mùi sữa, nhóm tiểu ấu tể đều thích uống, chẳng qua sữa mẹ tương đối mà nói mới là tốt nhất đối với ấu tể. Ba bốn tháng đầu vẫn nên uống sữa mẹ, sau đó mới uống nhũ quả, hiện tại Eva không có sữa, cũng đành chấp nhận nhũ quả trước.