- Trang chủ
- Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy
- Chương 229: 229: Rèn
Tác giả: Trần Hướng Bắc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng Allen không quá muốn cho Liễu Thư đi chỗ đại thúc Buck nhìn hắn chế tạo sắt khí, nhưng mà ở phương diện nào đó bạn lữ nhà hắn cố chấp thật là tới cả giác thú sừng tê cũng kéo không nhúc nhích, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể là hắn thoái nhượng, vì thế hai người thu thập một chút sắt khí mình trao đổi được tiến đến trong nhà Carmen.
Từ lúc bụng càng ngày càng lớn Liễu Thư rất ít đi bộ trong bộ lạc, phần lớn chính là tản bộ ở trong nhà Alice Kathy Eva cách vách, đi lại la cà, lúc khác thì chui rúc ngay tại nhà, đương nhiên đi vận động một chút đối với đứa nhỏ trong bụng cũng tốt, cô thực sự cam lòng, chỉ là đi không lâu mà thôi.
Allen làm giỏ, đều cất gang vào, còn có mấy cây hơi bị dài, hắn sẽ không cầm, một là cầm không được, hai là trước nhìn xem đại thúc Buck có thể rèn thành cái dạng sắt khí gì, nếu không được, sắt dài này cứ lưu trữ như vậy cũng không tệ, cho nên mang đều là món nhỏ, trong đó chỉ có cây sắt nhỏ Liễu Thư muốn rèn chủy thủ.
"Bụng Liễu Thư có bảy tháng rồi nhỉ?" Có a sao đi đường qua bộ lạc, nhìn Allen đỡ Liễu Thư chậm rãi đi, nhiệt tình đến một câu.
"A sao, mới năm tháng.
" Allen làm giải thích không biết mệt, lời này trên đường có rất nhiều người hỏi, tuy rằng Vu y đều nói Liễu Thư hoài là song thai, nhưng người thấy qua dù sao cũng ít, trong lúc nhất thời quả thật không ngờ chênh lệch ở trong đó, lần đầu tiên nhìn đều dựa vào tưởng tượng.
"Đúng đúng, xem ta đều đã quên, bạn lữ nhà con hoài là hai ấu tể, như vậy thật tốt, hai đứa hài tử đây.
" A sao nói chuyện vừa hâm mộ lại khen, ánh mắt nhìn về phía bụng Liễu Thư là các loại biểu tình, mặc kệ như thế nào Allen đều nhận hết, trong lòng cao hứng cũng biểu hiện đi ra, khóe miệng vểnh lên đó thế nào cũng không rơi được.
"Được rồi, cũng không còn ai, còn cười thành như vậy.
" Nhà đại thúc Buck cho dù là xây trong bộ lạc vẫn là xa hơn nhà những người khác một chút, đợi đi đến gần đó đã không có bao nhiêu người, Liễu Thư không khỏi cười mắng hắn một câu, nói xong mình cũng cảm thấy buồn cười.
"Anh cao hứng.
" Allen hồn không thèm để ý, theo thói quen lại vỗ về bụng Liễu Thư, gật đầu nói: "Lần khác anh lại làm một ít da thú, hai đứa hài tử cần rất nhiều, nhưng lại cần tìm một ít quả sữa, bằng không hai đứa sẽ làm em thực vất vả.
" Nói xong, Allen liền hơi nhíu mày, hình như cảm thấy một đống chuyện lớn, rất có cảm giác không đủ.
"Quả sữa?" Không nghe nói qua loại trái cây này, nhưng mà nghe ý tứ, giống như là một loại chế phẩm sữa, Liễu Thư hiếu kỳ nói: "Cho ấu tể ăn sao?"
"Kỳ thực giống cái sinh sản đều không cần quả sữa, bọn họ có thể tự mình cho ăn, nhưng mà nhà chúng ta là hai đứa phải có chút chuẩn bị mới tốt, hơn nữa anh tính qua em hẳn là sẽ là sinh sản cuối mùa thu, đến lúc đó trái cây sữa này cũng ít, anh muốn dự trữ chút mới tốt.
"
"Quả sữa ăn ngon không?" Cô suy nghĩ hẳn là trái cây có thể sản xuất sữa đi, quả nhiên thế giới thú nhân chính là thần kỳ, thật là cái gì cũng có, cười cười: "Có dễ uống như sữa dê không?" Nói tới sữa dê, nghĩ đến con mẫu dê vào ở ở hậu viện nhà mình, Liễu Thư liền chỉ có điểm thèm, đáng tiếc sữa dê đã ngừng, ăn cũng ăn không được.
"Trái cây sữa không có hương vị, ăn một chút vị cũng không có, nhưng mà cho ấu tể ăn lại có thể để cho bọn nó ăn no dạ dày, trước kia chúng ta cũng không thích hái vài thứ kia, hiện tại chúng ta lại có thể hái trở về nấu ăn, thả chút muối nấu ăn.
" Allen hiện tại cũng biết có vài thứ cũng không khó ăn như mặt ngoài, khiếm khuyết duy nhất chính là thoáng gia công nó thế nào mà thôi.
"Tốt lắm, anh hái một ít trở về, em nếm nếm.
" Ăn hàng sức mạnh đến đây, Liễu Thư ngược lại có hứng thú.
"Được, trái cây sữa vỏ ngoài thực cứng, đến lúc đó hái trở về có thể tồn thật lâu, anh hái nhiều một chút, về sau để lại ở trong hầm ngầm, em muốn ăn thì ăn, bao nhiêu cũng không có vấn đề gì.
"
"Vâng.
" Ngoan ngoãn gật gật đầu, khóe miệng Liễu Thư cười vểnh lên, hơi hơi ngẩng đầu nhìn sườn mặt tuấn lãng của Allen, trong lòng có chút thở dài, hiện tại thật là thực hạnh phúc, quả nhiên chỉ cần sống được vui vẻ là được.
"Đúng rồi, kỳ thực trừ bỏ quả sữa, chúng ta còn có con mẫu dê.
" Allen nghĩ tới mẫu dê trong nhà, hương vị sữa dê không tốt, nhưng mà trải qua Liễu Thư bỏ chút đồ nấu lên, cảm giác vẫn là rất dễ uống: "Nhớ rõ em đã nói sữa dê rất tốt, nói vậy ấu tể cũng có thể uống đi.
"
"Tự nhiên có thể uống vào.
" Liễu Thư ôm bụng buồn rầu nói: "Chẳng qua chỉ một con dê có thể làm cái gì, nếu anh ở bên ngoài săn bắn thì nhìn xem, nếu anh bắt được một công dê trở về thì tốt rồi.
" Như vậy là có thể ghép đôi rồi, không chừng có thể sinh một ổ dê con nữa.
"Cái này! " Sờ sờ cằm, Allen như có chút suy nghĩ: "Thật đúng là không chừng có thể tới một con đâu.
"
"A.
" Liễu Thư liền vừa nói, tới nơi này lâu như vậy, vốn không nhìn đến thú nhân đánh được loại thú dê này, mà từ Thiên Lang tộc được con mẫu dê, tiềm thức đã cho rằng dê này nói không chừng đều sinh trưởng ở trên thảo nguyên, hiện tại lại vừa nghĩ, quả thật là vừa mừng vừa sợ: "Thật sự, anh nhìn thấy qua?"
"Còn không chỉ một con.
" Nâng tay nắm thật chặt quần áo Liễu Thư, mới tiếp tục nói: "Anh cũng không rất chú ý, nhưng mà nhìn đến một đám thú sẽ luôn lưu ý hai mắt.
" Rũ mắt nhìn bộ dạng trông mong của Liễu Thư, nhịn không được liền sờ sờ đầu của cô.
"Anh biết vị trí cụ thể đám thú kia, để thời điểm săn bắn lần sau tìm Ngả Đạt Oman bọn họ cùng nhau, nhất định sẽ bắt mấy con trở về cho em được không?"
"Được.
" Thỏa mãn gật gật đầu, lại đi phía trước xem, trong lúc nói chuyện đã đến nhà Carmen.
Phòng ở nhà Carmen xây cực lớn, so với nhà bọn họ còn muốn nhiều hơn một hai gian, theo Liễu Thư nhiều ra đó hẳn là để cho Carmen dùng khi cưới nàng dâu về, nhưng mà đợi đến gần mới biết được cô nghĩ sai rồi, vừa tới gần chợt nghe tiếng vang đinh đinh đang đang nặng nề.
Đối loại thanh âm này, Liễu Thư không quen thuộc, nhưng mà chỉ dùng ngón chân nghĩ cũng biết là cái gì mới có thể phát ra, đôi mắt nhiễm vẻ vui mừng, kéo kéo Allen liền muốn đi qua.
"Hai người đến rồi.
" Carmen ôm một bó củi lửa từ hậu viện đi tới, vừa vặn nhìn đến hai người, cũng không ngừng lại mà trực tiếp ôm bó củi đó liền đi phía trước, cũng không phải đi nhà chính, mà là một cái cửa nhỏ ở bên cạnh, đi đến trước cửa nhỏ hắn lại trở lại liếc mắt nhìn hai người một cái, hơi nhíu mày: "Đi theo đến đây đi, a ba đang rèn sắt ở trong này.
" Nói xong lại liếc mắt nhìn Liễu Thư một cái, chính xác là nói hẳn là xem bụng của cô, xem ra hình như có chút do dự.
"Bên trong rất nóng, Allen bạn lữ của cậu không chịu nổi nóng cũng đừng đi vào, tự cậu vào là được.
" Bỏ xuống một câu này, Carmen dùng chân để mở cửa đi vào, sau khi đi vào cũng không đóng cửa, vừa vặn hai người bên ngoài đều có thể nhìn thấy tình cảnh bên trong.
Mặc dù
.