- Trang chủ
- Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy
- Chương 291: C291: Thăm hỏi
Tác giả: Trần Hướng Bắc
Editor: ChieuNinh_dd.
Allen thấy bộ dạng Liễu Thư khó xử thì cười cười giải vây nói: "Không cần lo cho nó, chính là thích làm nũng." Đối với con ấu thú bắt đầu dưỡng thành từ bé, hắn tự nhiên là thực hiểu biết.
"Còn làm nũng?" Liễu Thư đen mặt một chút, nhưng nhìn kỹ cũng xác thực, con tuyết viên này tuy rằng bộ dạng dọa người chút nhưng dựa theo một ít quy tắc trưởng thành đại lục thú nhân mà nói vẫn là một Vị thành niên thôi.
"Ừ, nó có trí lực cao rất hiểu biết, Lotter Leila ở cùng một chỗ với nó không có việc gì, còn có thể hỗ trợ trông chừng." Nói xong Allen nâng tay chỉ chỉ tuyết viên đứng nói: "Phải chiếu cố bọn họ." Bọn họ chỉ dĩ nhiên là Lotter Leila.
Tuyết viên quả nhiên nghe hiểu, tròng mắt chuyển vòng vo nhìn hai tiểu bao tử bên chân, ôm lấy một đứa liền lưu loát khiêng đến trên vai, tiếp theo vươn tay lại ôm lấy một đứa khác vui thích nâng lên, chỉ là Liễu Thư nhìn một màn này cũng hết hồn rồi. Nhìn Leila đã được ngồi thẳng ở trên vai tuyết viên, ôm đầu nó ổn định chính mình, nhíu mi nói: "Có thể rất làm ầm ĩ hay không?" Hai đứa nhỏ nhà mình vốn cũng rất không khiến người bớt lo, lại đến một đứa đó chính là quá hợp nhau đi, nói tới thì cô lại nghĩ tới cái này.
"Đúng rồi, ngày hôm qua anh nói tuyết viên của anh là cùng cùng một chỗ hai tiểu thú của tôi, nó cũng đã trở lại, vậy hai đứa kia đâu?" Một ngày không thấy cô vẫn rất lo lắng, đương nhiên, trong lòng còn tồn suy nghĩ ý tưởng muốn cho hai đứa đó đẹp mặt, một con thú mang một đứa nhỏ liền dám chạy lung tung thật là phản lật trời rồi, cần phải nghiêm túc giáo dục.
"Ở phía sau viện kìa, hai đứa trở về đều bẩn khiếp, cũng không biết đến đâu nữa, trước không nói em mau chút chuẩn bị xong rồi ăn chút gì đi." Allen còn nhớ thương điểm tâm trên bàn, là hắn sáng sớm chuẩn bị tốt, thực hy vọng Liễu Thư có thể ăn ngon.
"Vậy được rồi." Gật đầu đồng ý, dù sao cũng không nóng lòng nhất thời, nói xong liền thống khoái đi rửa mặt.
Liễu Thư chuẩn bị xong sau đó trong viện tuyết viên mang theo hai hài tử chơi đùa vui vẻ, tiếng kêu của nó hòa cùng tiếng cười Lotter Leila đều một chỗ. Liễu Thư lúc này là thật tin tưởng chỉ số thông minh của tuyết viên rất cao, xem nó mở ra hai tay hình như có như không vòng hai đứa nhỏ, còn không ngừng kêu chi chi, giống như là đang nhắc nhở hai tiểu chủ nhân đừng ngã sấp xuống, thật ra có hình có dáng.
Sau khi về phòng không nhìn thấy Allen, đoán rằng hắn khả năng có việc đi, Liễu Thư cũng không quản hắn, ngồi xuống bưng bát lên liền ăn, Allen làm cơm rất đơn giản xào hai món ăn, làm canh, uống vào một ngụm cô liền sửng sốt, hương vị quen thuộc làm cho người ta phá lệ hoài niệm, cúi đầu bình tĩnh nhìn, nửa ngày sau mới mỉm cười, người thật sự đã trở lại, thật tốt.
Đợi cô ăn xong đều thu thập gọn gàng, trong viện ba bóng dáng cũng không còn, sau khi nghe thấy viện có động tĩnh liền đi qua tìm, quả nhiên ở phía sau tìm được cả ba, chỉ là ngoài ý muốn là Allen đã ở đó, hơn nữa hắn còn đang bận việc. Lúc này hậu viện có chút loạn, chuồng thú bên kia hoàn hảo nhưng mà bên cạnh tới gần sơn động nhất trên đất nơi đó đều là tảng đá, mà Allen hiện tại là đang bận việc không ngừng ở chỗ này.
Allen đang áng chừng một tảng đá trong tay, bàn tay dùng sức đều lột bỏ địa phương củ ấu bất quy tắc tảng đá, tận lực khiến cho tảng đá này thành hình khối, đợi khi thấy vừa lòng thì bôi bùn nhão lên trên tảng đá sau đó lại chồng chất đắp sang bên cạnh, hoàn thành sau lại làm một cái khác.
"Sao anh đắp lên tường vây ở đây?" Liễu Thư nhìn nửa ngày nhịn không được lên tiếng.
Thú nhân làm việc rất ra sức lúc nàyu mới phát hiện cô vây xem thật lâu, bỏ xuống đồ trong liền đứng lên, vốn muốn đi tới, nhưng mà vừa thấy trên người mình rất bẩn, trên tay cũng là tro bụi nên biết xấu hổ, lúc này hắn cũng phát hiện hai nhi tử cùng manh sủng của mình thế nhưng đều ở bên cạnh chơi... bùn.
"Ặc, anh, anh không thấy bọn họ." Allen xấu hổ không thôi, một giây trước mới nói manh sủng mình dưỡng chỉ số thông minh cao có thể giúp đỡ mang đứa nhỏ này kia, nhưng hiện tại là tình huống gì. Hai đứa nhỏ vốn sạch sẽ manh hiện tại trong tay một đứa nắm một vốc bùn đang nhìn lau lung tung trên người tuyết viên của hắn, rất có tư thế đều nhất định phải bôi lông trắng của tuyết viên nhiều lần chừng nào nó đổi màu mới thôi. Rồi sau đó người ta cho dù rất không tình nguyện tránh trái tránh phải, nhưng hình như sợ làm bị thương tiểu chủ nhân cũng không thế nào hết sức, cho nên thực bất hạnh trên lông tuyết trắng của nó một khối lại một khối bùn thấy thế nào thế nào cũng chướng mắt, đều sắp thành Bùn hầu tử danh ứng với thực. ChieuNinh^%#@!$ &*([])_ D^d^l^q^d
Cái này cũng chưa tính, một đứa càng quá hơn, trực tiếp cố định hai tay dùng sức quấy hợp trong đống bùn, được, cả người cũng ngay cả đầu thoáng có thể nhìn ra chút hình dạng ban đầu. Allen mới lời thề son sắt qua, hiện trong chớp mắt liền biến hai nhi tử thành cái đức hạnh này, thời điểm đối mặt Liễu Thư thế nào cũng chột dạ không thôi, một thú nhân to đầu, thế nhưng cúi đầu như đứa nhỏ làm sai sự đến tay cũng không biết phải đặt vào đâu.
Liễu Thư muốn cười vừa rồi đầu tiên là nhìn đến những thứ này, nhưng cô chính là không có tức giận, xa xa nhìn một lớn hai nhỏ hơn nữa một con manh sủng, thế nào đều cảm giác thực ấm áp, ít nhất loại hình ảnh này là cô khát vọng đã lâu, cho dù là ở trong chờ đợi vẫn khuyết thiếu một người, hiện tại người đã trở lại, hình ảnh cũng bổ sung toàn vẹn, cô cảm thấy mỹ mãn.
Chỉ là suy nghĩ trong lòng cô là khẳng định sẽ không nói ra, trước không nói lời dễ nghe, chỉ loại thái độ này cũng không được, để tránh được một tấc lại muốn tiến một thước nha.
"Anh phải phụ trách tẩy sạch tụi nhỏ, còn có quần áo bẩn." Phụng phịu thực nghiêm túc yêu cầu: "Tuy rằng nam hài tử có thể bướng bỉnh một chút, nhưng cha thì không được, anh là cha vẫn phải quản giáo nhiều hơn."
"Yên tâm anh sẽ chuẩn bị tốt cho tụi nhỏ." Thở phào thấy Liễu Thư cũng không giận dữ như trong tưởng tượng, cũng thả lỏng cười, rất ghét bỏ ôm lấy Leila trên đất, bàn tay to xoa xoa bùn trên mặt cho nhóc, quay đầu nhìn Liễu Thư: "Trước kia là em chăm sóc giáo dưỡng tụi nhỏ, hiện tại có thể buông một nửa." Bởi vì có anh.
"Anh biết là tốt rồi." Nhịn không được cười lên một tiếng sau lại mân môi nâng tay gõ Lotter còn bám riết không tha bôi bùn trên người cho tuyết viên một chút: "Con rất không ngoan."
"A mẹ..." Lotter hoàn toàn không có ý thức lộ ra cái mỉm cười ngọt ngào về phía a mẹ.
Bán manh cũng không được, ngay tại thời điểm cô còn muốn giáo huấn, Allen tiến lên ôm lấy tiểu bao tử, một tay mang theo một đứa nói: "Đầu tiên anh đi gột rửa cho bọn nó, đừng nóng giận anh sẽ cẩn thận dạy dỗ, ừm, tường vây này anh nghĩ trước như thế, miễn cho lần sau bọn nhỏ lại chạy loạn đi ra ngoài."
Thì ra là vì cái này, ngay cả là đã sớm suy đoán, nhưng mà hắn nói ra Liễu Thư vẫn cảm thấy càng thỏa mãn cao hứng, gật đầu thúc giục: "Đã biết, anh mau đi đi, còn muốn đi qua chỗ Vu y nữa." Ngẩng đầu nhìn trời cô vốn đã dậy trễ, hiện tại lại mè nheo đều sắp giữa trưa rồi.
"Được." Mang theo hai đứa gì cũng không biết, còn nắm bắt Tiểu bùn cầu chạy lấy người.
Lưu lại Liễu Thư nhìn tuyết viên tội nghiệp ngồi dùng tay lông xù không ngừng lau bùn trên người, cảm thấy nó rất vô tội lại đáng thương, trong lòng dâng lên đồng tình nồng đậm, đến gần chọn địa phương còn chưa bị Lotter tai họa đến sờ sờ an ủi nói: "Mau cùng đi gột rửa đi." Đứa nhỏ của mình làm, cũng phải làm chút gì mới được.
"Chi chi." Kêu thật làm cho người ta đau lòng.
"Được rồi được rồi, ta đã biết, một chút sẽ quản giáo cẩn thận." Không biết thế nào, nhìn chằm chằm cặp mắt ngập nước kia, Liễu Thư chính là đọc đã hiểu ý tứ bên trong, thực đen mặt tỏ vẻ: "Đi tìm chủ nhân của mi gột rửa sạch sẽ, trở về chuẩn bị thức ăn ngon cho mi."
"Chi chi chi chi." Rốt cục vui vẻ, hân hoan chạy đi như bay.
Ặc, vì sao có một loại cảm giác sủng như chủ nhân, ừm, ảo giác đi.
Thừa lúc trong khoảng thời gian Allen bận việc này, Liễu Thư nhìn xem ở phía sau viện, trong chuồng thú đều bị thêm thức ăn gia súc, xem ra đều là hắn làm, nhóm tiểu thú ăn vui thích, Liễu Thư trọng điểm nhìn nhìn dê bên kia, ba con dê dê con đã dưỡng thành, mà Công Dương hiện tại cũng được dưỡng cùng mẫu dê ở tại một chỗ. Mặt khác Liễu Thư nhìn trọng điểm là mẫu dê tới ngay từ đầu vài lần, mấy ngày trước trong lúc vô ý cô nhìn thấy nó cùng Công Dương giao phối, ừm, nói thật cô thực thích có dê con sinh ra đời, bởi vì như vậy là có thể uống sữa dê.
Nhì trái nhìn phải không nhìn thấy hai đứa Tiểu Bạch cùng Tiểu Hỏa, cô cũng không để ý biết hai đứa này đang trốn tránh cô đây, hừ hừ xem hai đứa bọn nó có thể trốn tới khi nào, luôn phải đi ra không phải sao?
Đợi khi Allen rốt cục ôm hai tiểu bao tử tẩy sạch trắng nõn xuất hiện thật sự sắp đến giữa trưa rồi, nhưng mà đi qua Vu y một chút cũng không hao phí được bao nhiêu thời gian, cuối cùng bọn họ vẫn quyết định đi, hai hài tử một người ôm một đứa, một nhà bốn miệng cứ như vậy ra cửa, ừm, tuyết viên đi theo phía sau.
Sau khi ra cửa Liễu Thư cố ý nhìn Allen thấy trên mặt hắn không có chút dao động không khỏi thở dài: "Hiện tại xa lạ đối với nơi này sao?"
"Khá tôt." Do dự một chút, Allen cẩn thận quan sát Liễu Thư, thấy cô cũng không thương tâm gì mới tiếp tục nói: "Nơi này choanh cảm giác thực thân thiết, anh thuộc về nơi này." Ngẩng đầu nhìn trời câu môi cười.
Nhìn đến đây Liễu Thư cũng buông bỏ, không nhắc lại đề tài này nữa, Liễu Thư ngược lại nói chút chuyện khác cho hắn, ví dụ như nói hàng xóm chung quanh nhà cô.
"Ngày hôm qua quá muộn, phía trước nhà chúng ta chính là nhà Oman, anh ấy là anh trai anh." Liễu Thư chỉ vào phòng ốc phía trước nói cho Allen.
. đam mỹ hài
Allen thích Liễu Thư nói Nhà chúng ta khi nhìn phía trước thì gật gật đầu: "Anh biết, ngày hôm qua Abby nói cho anh, hiện tại nếu không anh mau chân đến xem?" Dien%^%dan*^*le#*#quy^_^!don~ChieuNinh
"Đi xem đi." Oman quan tâm đối với Allen không thể ít hơn cô, em trai bình an trở về, sớm nên mắt nhìn thấy đầu tiên mới đúng.
Chỉ là không khéo thời điểm trên đường gặp được hai người Alice cùng Kathy, từ trong miệng bọn họ biết được sáng sớm Eva mang theo Lỗ Cách đi xem tình huống trong ruộng, mà Oman đi săn bắn, nghe nói là vì biết Allen trở về, muốn đi săn một ít con mồi ngon trở về chúc mừng một phen, ừm được rồi, phương thức thú nhân chúc mừng có đôi khi chính là hiếm thấy như vậy, nếu không tại sao cũng sẽ không tồn tại đi thăm hỏi.
"Anh cũng đã trở lại, Liễu Thư cậu cũng có thể yên tâm rồi." Ngày hôm qua vội vàng, nay đặc biệt xem người cẩn thận xong Alice mới chúc mừng Liễu Thư tự đáy lòng, nhưng nghĩ đến chuyện Ngả Đạt nói với cô, nhíu mi nói: "Anh... nhớ không được?"
"Rốt cuộc là sao lại thế này, để anh đã quên rồi." Tối hôm qua Kathy nghe xong liền không tiếp nhận được, vì Liễu Thư mà thương tâm.
Hết chương 96_Q3.