- Trang chủ
- Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư
- Chương 107: Kinh Tâm Động Phách (5)
Tác giả: Tô Tiểu Noãn
Tam vị chân hỏa bắn về phía con thỏ, con thỏ được nướng khô vàng sáng bóng chỉ trong nháy mắt liền biến thành một khối đen thui.
Nhánh cây cắm con thỏ đứt gãy, một thanh âm vang lên, khối đen thui liền biến thành khói bụi, rơi rụng trên mặt đất.
“…” Tô Lạc tay nổi gân xanh.
“…” Tiểu Manh Long vẻ mặt dại khờ ngây ngô.
Không chờ Tô Lạc phát huy uy nghiêm của chủ nhân, Tiểu Manh Long cũng đã ngao ô ngao ô mà ngã xuống mặt đất, đáng thương hề hề mà nhìn “Con thỏ” hóa thành bột phấn, hai tròng mắt mang nước mắt, hai mắt đẫm lệ mê mang, nó quay đầu lại, thực ủy khuất thực vô tội như đang lên án ai kia.
Tô Lạc: “…”
Sao đột nhiên giống như nàng mới là người làm sai?!
Ngay khoảnh khắc đang không nói nên lời, bỗng nhiên, nàng cảm nhận được một luồng hơi thở nguy hiểm đến từ loài người, nàng bế Tiểu Manh Manh xoay người muốn bỏ đi, lại phát hiện đã quá muộn.
Không biết từ khi nào, quanh nàng xuất hiện một đội mười người, bọn họ vây lại hết quanh nàng.
Cả đội ngũ toàn thân đều bao phủ áo choàng màu đen, thấy không rõ mặt mày, nhưng lại mang hơi thở lạnh nhạt làm người khác sợ hãi từ tận tâm can.
Chẳng lẽ lại là Dao Trì tiên tử phái người tới chặn giết nàng?
Ôm Tiểu Manh Manh, Tô Lạc trong lòng âm thầm kêu khổ. Nếu mấy người kia từng người một tiến tới, nàng còn có thể cùng đối phương đấu trí đấu dũng từng cái đánh bại, nhưng hiện tại đột nhiên một lúc mà tới mười mấy người, nàng hai đấm khó mà địch nổi bọn chúng.
Trong lúc Tô Lạc ngây người, bỗng nhiên, trong đó cầm đầu người nọ phát ra một thanh âm trầm thấp âm lãnh: “Các hạ chính là Tô Lạc Tô cô nương?”
Tô Lạc càng là hoài nghi những người này là Dao Trì tiên tử phái tới.
Có thể phái ra đội ngũ như vậy, những nhân vật đao to búa lớn mà nàng đắc tội, trừ Dao Trì tiên tử ra thì còn ai vào đây?
Có thể phủ nhận sao? Hiển nhiên không thể.
Tên cầm đầu nọ lấy từ trong áo ra một bức họa cuộn tròn, liếc mắt nhìn Tô Lạc một cái để đối chiếu với bức họa. Cuối cùng, hắn cuộn bức tranh lại cất đi, đôi mắt âm u không hề có độ ấm bắn về phía Tô Lạc: “Theo chúng ta đi.”
Chẳng lẽ không phải giết chết ngay sao?
Tô Lạc trong lòng âm thầm cảnh giác. Theo lý mà nói, Nga Hoàng đã chết, Dao Trì cũng sẽ không biết được bí mật của nàng, chắc chắn sẽ không để nàng sống.
Chẳng lẽ, không phải Dao Trì tiên tử phái tới? Là ai phái chúng tới?
Tô Lạc trong lòng âm thầm đề phòng, nhàn nhạt hỏi: “Ai phái các ngươi tới?” Lại còn có cả bức họa!
“Không thể phụng cáo.” Kẻ cầm đầu lạnh nhạt mà giống như Tu La từ địa ngục tới, tựa bóng ma hắc ám, cho người ta một loại cảm giác lạnh lẽo âm u.
Nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ có tâm lý sợ hãi, nhưng kiếp trước Tô Lạc chính là kim bài sát thủ của thế giới ngầm, vậy nên cảm giác này đối với nàng quen thuộc vô cùng, vô cùng thân thiết.
“Được, ta đi với các ngươi.” Nếu phản kháng không có kết quả, vậy chỉ có thể theo chân bọn họ đi rồi.
Tô Lạc thần sắc nhàn nhạt, trong lòng lại buông xuống không ít.
Đối phương một hàng mười người vây quanh nàng ở chính giữa, vừa để giám sát nhưng cũng vừa để bảo hộ nàng. Nàng tuy cảm thấy được sự lạnh lẽo đến từ trên người bọn họ, nhưng đó là do bọn họ đã ở lâu đến mức thấm đượm hơi thở của bóng đêm, cũng không phải có ý định đối đầu với nàng.
Lúc này, Cầm Ninh trốn sau ở một cây cổ thụ tức giận đến cơ hồ hộc máu.
Nàng theo tung tích tìm Tô Lạc, nhưng bất hạnh là, nàng tìm tới chỉ thấy được thi thể của Thúy Vũ cùng Nga Hoàng, nói vậy Nộn Lục cũng dữ nhiều lành ít.
Mà Tô Lạc lại bình an vô sự, còn có thể nhàn hạ thoải mái nướng thỏ!
Phát hiện này làm Cầm Ninh cơ hồ tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
Cầm Ninh tuy rằng không biết mười tên áo đen là quân đội bí mật của Tấn Vương điện hạ, nhưng nàng có dự cảm, nếu Tô Lạc bị bọn họ mang đi, đến lúc đó nếu tiết lộ chuyện của chủ nhân, tuyệt đối sẽ ảnh hưởng đến tình cảm và sự tín nhiệm của chủ nhân với bọn họ.
Cho nên, lúc này đây Tô Lạc nhất định phải chết!
Cầm Ninh trốn ở sau cây cổ thụ sum xuê, cánh tay dài giương cung, mũi tên bay vụt đi giữa sự u ám trong đêm đen.