- Trang chủ
- Mấy Thằng Kia, Mau Biến!
- Chương 2
Tác giả: Windy_Mĩ Tuyết
Sau khi tỉnh dậy cũng là một ngày mới, quay qua quay lại vẫn là cái căn phòng lúc tối và anh trai song sinh thân mến vẫn là một hồn ma bay lẩn quẩn trong phòng.
- Anh hai. - Cô ngồi dậy kêu cái người nhàn rỗi không có việc gì làm kia.
- Chuyện gì em gái cưng?
- Theo anh em nên làm sao đây? Mấy thằng nam chủ tên nào cũng không phải dạng vừa đâu! - Cô thở dài cho số phận của mình.
- Đã nói là còn có anh đây mà, lo gì!
- Anh bây giờ ngay cả thân xác cũng chưa có lấy gì chuyện bảo vệ em.
- Vậy cho anh mượn thân xác đê!
- Mơ đi, mà em cũng còn chưa xem nhan sắc cô gái này ra sao? - Vừa nói cô vừa vén chăn lên bước vào nhà tắm.
- Ô MAI CHUỐI! - Đứng trong nhà vệ sinh cô hét lên khiến ông caca hoảng loạn chạy vô.
- Có gì sao?
- Con nhỏ này đẹp quá đê! - Cô nhìn ngắm nhan sắc của mình thốt lên một câu khiến ổng suýt chút té chết.
- Thì biết nó đẹp nhưng có cần làm quá thế không? - Ý nghĩ của mỗ nam nào đó.
Vừa bước ra từ nhà vệ sinh thì ngoài cửa đột nhiên bật mở, hai nữ một nam bước vào phòng trước con mắt kinh ngạc của mỗ nữ mang tên Trương Mỹ Tuyết.
- Who are you? - Cô theo quán tính hồi trước hỏi. Cô quên đây không phải là đất nước mĩ mà cô đang sinh sống.
- Chị à, chị đang nói gì thế? Chị không nhận ra em sao? - Cô gái đứng kế bên người phụ nữ có tuổi nói.
Ngây thơ lắc đầu.
- Tiểu Tuyết của mẹ, con làm sao thế này! - Người phụ nữ kia đột nhiên bay tới ôm cô. Thì ra là mẹ của nguyên chủ, vậy người kia chắc là em họ thân yêu của cô rồi. Chẹp, nhìn cũng xinh phết chứ bây nhưng vẫn còn thua xa chị nha em! (au: tự luyến nặng)
- Ơ, cô là ai ? - Cô vẫn tiếp tục ngu ngơ hỏi, lỡ giả rồi thì giả luôn cho trót.
- Mẹ là mẹ con đây mà tiểu Tuyết, con không nhớ gì sao?
Tiếp tục lắc đầu.
- Bác sĩ Du, xin cậu hãy khám giúp con gái tôi. Nó chỉ chịu nghe cậu thôi! - Bà gần như hoàn toàn sụp đổ đau khổ cầu xin người bác sĩ trẻ kia.
- Dì à, dì bình tĩnh đi. Thành ca, mong anh giúp chị với. Em biết hằng ngày anh rất ghét chị nhưng mong anh hãy niệm tình em giúp chị đi. - Cô gái kia tỏ vẻ yếu đuối, hiền lành, thục nữ bước tới an ủi mẹ cô. Ôi thánh nữ như vậy, còn thân thiết như vậy thì chắc chắn là nữ chủ kiêm em họ thân yêu của cô Phan Linh Linh.
Mà công nhận đúng là nữ chủ nha, được bàn tay vàng che chở, tuy là bạch liên hoa yếu ớt nhưng lại sở hữu thân hình quyến rũ 3 vòng chuẩn không cần chỉnh. Còn cô, chỉ được cái mặt đẹp trong khi thân hình thì........đau lòng. Tại sao ngực của cô ta cúp D trong khi của cô chỉ có cup B là sao?
- Trương phu nhân, người yên tâm mau cùng Linh nhi về giữ sức khỏe đi. Ở đây có tôi lo được rồi. - Tên kia nói, ánh mắt nhìn vào cô ta tràn đầy nhu tình, sủng nịch khiến cô ta thẹn thùng đỏ mặt.
Này, chỗ này có người già và trẻ em đó, muốn tỉnh tò thì ra ngoài khiến chỗ nào yên tĩnh hãy thể hiện. Làm tan nát con tim mỏng manh của những cô gái F.A đó.
Sau khi nữ chủ cùng mẹ cô về thì mỗ nữ nào đó tiếp tục lơ đễnh nhìn về phía anh trai yêu dấu của mình, dùng thần giao cách cảm nói chuyện.
- Cô định giở trò gì tiếp đây, Trương Mĩ Tuyết. - Hắn lạnh giọng nói.
Cô đang chém với caca ngon lành bị hắn kéo về thế giới đời thực, quay qua nhìn hắn bằng con mắt không hiểu cô hỏi.
- Anh là ai? Biết tôi sao?
- Cô định giở trò mất trí à. Hay định lạt mềm buộc chặt, chiêu đó với tôi không ăn thua đâu. - Hắn nói còn khuyến mãi thêm nụ cười khinh bỉ.
- Lạy cha, lần cuối con hỏi cha. Cha là ai, quen con sao? - Cô thật không hiểu hắn nói gì hết, biết là hắn quen nguyên chủ đi nhưng rốt cuộc hắn là ai mới được.
- Cô thật sự không biết tôi? - Hắn nhíu mày hỏi.
Gật đầu như mổ thóc.
- Vậy tôi nói lại với cô, tôi chính là Du Kim Thành, người cô hao tâm tổn sức bày kế leo lên giường đây.
Vẫn ngu ngơ không hiểu chuyện. Cô chính là không muốn hiểu chuyện, xuyên vô con nhỏ nữ phụ não tàn thì thôi còn gặp nam chủ ngay ngày thứ 2 xuyên qua nữa chớ. Cô xui thế sao!?
- Hờ, vậy tôi là ai? Người đó là ai? Cô gái lúc nãy là ai?
- Cô là Trương Mĩ Tuyết, người lúc nãy là mẹ và em họ cô. Cái người mà cô luôn muốn hãm hại, ganh ghét vì tôi yêu cô ấy và ghét cô.
- Thần kinh. - Cô bĩu môi nói nhỏ, hắn nghĩ mình là ai mà cô phải yêu chớ. Cô ghét hắn còn không kịp nữa kìa.
- Cô nói tôi thần kinh sao? - Không hiều sao, với cái âm lượng cực kì nhỏ mà hắn vẫn có thể nghe thấy.
- Không, không có! - Cô như đứa trẻ làm sai lắc đầu liên tục khi thấy mắt hắn híp lại nguy hiểm.
Mà Du Kim Thành đứng một bên thấy hành động này cảm thấy vô cùng đáng yêu. Kí lại đầu mình một cái, hắn thầm nhủ sao người phụ nữ này có thể dễ thương được, chỉ có Linh nhi của hắn mới dễ thương thôi.
- Bác sĩ Du này, chừng nào tôi mới xuất viện được thế. - Cô ghét mùi thuốc sát trùng lắm nha.
- Không biết, tùy vào tình trạng của cô. - Hắn bình tĩnh nói.
- Vậy cảm ơn nhiều nha! - Cô cười híp mắt dễ thương nói.
- Được rồi, cô nghỉ ngơi đi. - Hắn đỏ mặt quay đi ra ngoài, ổn định lại cảm xúc của mình.