- Trang chủ
- Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
- Chương 309: Ta là lôi phong (2)
Tác giả: Tiêu Thất Gia
Đan tôn giả cười nhạt, nói: "Trung Châu học phủ là một học đường, chỉ có những mầm non ưu tú mới có thể vào đó học tập, yêu cầu để được vào đó rất nghiêm khắc, chỉ có những thế lực cường đại mới có đủ tư cách tiến cử đệ tử của mình đến học tập, cho nên, học phủ cũng là nơi bồi dưỡng đệ tử của các thế lực lớn, bởi vậy nên đều có quan hệ với các thế lực, nếu có người muốn động đến Trung Châu học phủ chính là đối địch với hơn nửa Trung Châu, ngươi cầm thư tiến cử của ta là có thể thuận lợi tiến vào, đương nhiên, cá nhân cũng có thể báo danh, nhưng thi khảo hạch có chút phiền toái."
"Nếu vào Trung Châu học phủ có lợi ích gì?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, đây mới là điều nàng quan tâm nhất.
"Lợi ích? Ngươi có biết Trung Châu học phủ là nơi rất nhiều ngươi muốn vào hay không, hơn nữa còn có quy định, các thế lực lớn mỗi năm chỉ có thể tiến cử một người, mà cá nhân đến báo danh mỗi năm cũng chỉ tuyển một trăm người", Đan tôn giả liếc trắng mắt Mộ Như Nguyệt, nói tiếp, "Sau khi vào Trung Châu học phủ có thể hưởng thụ điều kiện tu luyện tốt nhất, còn có thể đến đan đường đổi đan dược, nhưng ta tin tưởng ngươi không cần đến đan đường kia, bất quá, hoàn cảnh tu luyện ở Trung Châu học phủ khá tốt, nồng đậm nguyên khí, đây cũng là nguyên nhân rất nhiều ngươi muốn vào đó."
Mộ Như Nguyệt hơi động dung, cong môi cười: "Tốt, vậy ta sẽ đến Trung Châu học phủ nhìn một chút."
Càng có thể nhân cơ hội này tìm hiểu một chút các thế lực lớn của Trung Châu...
Cuối cùng từ biệt với mọi người Tiêu gia, Mộ Như Nguyệt rời khỏi Thánh cảnh để bắt đầu một hành trình mới, vì đi Trung Châu nhất định phải đi ngang qua biên cảnh Trung Châu là Phượng Thành, chờ nàng đến Phượng Thành là lúc phát hiện nơi này đã có một diện mạo mới.
Nhưng nàng cũng không dừng lại lâu, cũng không gặp Phượng Kinh Thiên mà đi thẳng qua....
Nơi giao nhau giữa đại lục Trung Châu và đại lục Thần Vũ có một cánh cửa lớn ngăn lại, hai thị vệ bất động như núi canh giữ hai bên cửa lớn, mắt lạnh nhìn những người muốn qua cửa.
"Tránh ra, còn chưa tránh ra, công tử chúng ta tới, các ngươi còn chưa tránh ra?"
Lúc mọi người đang xếp hàng nghiêm chỉnh, một thanh âm kiêu ngạo từ phía sau truyền đến.
Có vài người vừa định nổi giận nhưng khi nhìn thấy phục sức của những người đó, vội vàng ngậm miệng lại, ai cũng không dám nói nửa câu oán hận.
"Là người Triệu gia."
"Nghe nói kia là thiếu gia Triệu gia, lần này rời khỏi Trung Châu là vì đón vị tiểu thư hai mươi năm trước lưu lạc bên ngoài về, hôm nay trở về Trung Châu."
"Triệu gia này luôn luôn bá đạo đã quen, chúng ta vẫn nên nhịn một chút thì tốt hơn."
Mọi người nhỏ giọng nghị luận làm nhóm cường giả vừa tới Trung Châu cũng vội vàng thu liễm mũi nhọn, sợ không cẩn thận sẽ đắc tội thiếu gia Triệu gia kia.
Đột nhiên ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bạch y thiếu nữ vẫn đạm nhiên như gió.
Thiếu nữ tựa như không nghe thấy tiếng la hét phía sau, lẳng lặng đứng ở phía trước....
"Ngươi điếc rồi sao? Nhìn thấy thiếu gia chúng ta xuất hiện còn không tránh đường? Lập tức cút ngay cho ta!" Một tên thị vệ Triệu gia nhìn thấy tình huống này, lập tức nổi giận, phẫn nộ quát.
Nhưng mà, thiếu nữ vẫn đứng im bất động, nàng lấy lệnh bài thông hành từ trong nhẫn không gian ra, nhưng còn chưa kịp giao lệnh bài cho thị vệ canh cửa, phía sau cổ đã có một hơi thở lạnh băng truyền đến.
Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, khẽ nâng tay lên, bên môi nở nụ cười lạnh lẽo, toát ra vô tận hàn ý, nhưng mà, nàng còn chưa kịp ra tay, bên tai đã nghe thấy một tiếng cười khẽ.