- Trang chủ
- Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
- Chương 569: Quỷ vương trở về (2)
Tác giả: Tiêu Thất Gia
Nam nhân trung niên được xưng là Vương đại nhân kia không nói gì, trong mắt ẩn chứa lửa giận, hắn còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, binh lính thủ vệ cổng thành đã bắt đầu lấy dược liệu của bọn họ xuống.
"Lâm tướng quân, đồ của Thần Vương không dễ lấy như vậy, lát nữa sẽ khiến các ngươi nhổ ra toàn bộ, chúng ta đi!"
Hắn lạnh lùng đảo mắt qua vẻ mặt đắc ý của vị tướng quân kia, không quay đầu lại, đi về phía trong thành...
"Phi!" Vị tướng quân kia không hề có hình tượng nhổ một ngụm nước bọt xuống mặt đất, nổi giận mắng: "Ngươi là thứ gì? Bất quá là một con chó săn của Thần Vương thôi, thứ tốt đương nhiên phải hiếu kính Hiên Vương của chúng ta, chỉ có hắn mới xứng có được nhiều dược liệu trân quý như vậy, bất quá không thể không nói, Thần Vương cũng thật có tiền, nhìn này, thiên sơn tuyết liên, nhân sâm vạn năm, toàn là đồ đại bổ a, nếu đưa dược liệu này cho Hiên Vương gia, hắn nhất định sẽ đề bạt ta, không cần phải ở chỗ này gác cổng thành nữa."
Tựa như nhìn thấy tương lai sáng lạn của mình, Lâm tướng quân nhịn không được cảm thấy tâm viên ý mãn...
Trong Thần Vương phủ, Dịch Thiếu Thần nghe Vương đại nhân bẩm báo xong, khuôn mặt ôn nhuận như ngọc vẫn không có biến hóa gì, hồi lâu sau hắn mới ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói một câu: "Ta đã biết, ngươi đi xuống đi."
Vương đại nhân sửng sốt, hắn không hiểu vì sao Dịch Thiếu Thần nghe xong chuyện này cũng không buồn bực, bất quá cũng không hỏi nhiều, xoay người ra khỏi phòng.
Cho đến khi hắn rời đi, sắc mặt Dịch Thiếu Thần mới trầm xuống: "Dịch Thiếu Hiên, xem ra hắn vẫn là tính tình không kiềm chế được như thế..."
Số dược liệu đó là của Âu Dương gia, thủ hạ của Dịch Thiếu Hiên làm như vậy cũng coi như chọc giận Âu Dương gia, mặc dù trên danh nghĩa, Thần Vương phủ mới là người vận chuyển dược liệu.
Vì vậy, hành vi này chính là quang minh chính đại tát vào mặt hắn!
"Đáng tiếc, ngươi vô dụng, chọn thủ hạ cũng vô dụng, không hề biết chuyện này sẽ đẩy hắn vào con đường chết."
Dịch Thiếu Thần nở nụ cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt, một đôi mắt đào hoa đầy hàn ý.
Hắn không nói gì nữa, xoay người đi ra khỏi thư phòng...
Ánh nắng mong manh chiếu vào phòng, lúc này nữ tử đang ngồi trên giường, nhắm mắt khoanh chân, một tầng nguyên khí nhàn nhạt bao quanh người nàng.
Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra, tầng nguyên khí vốn mỏng manh trở nên nồng đậm hơn, bao phủ toàn bộ thân thể nàng...
Mộ Như Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía thân ảnh cao lớn ngoài cửa.
Nam nhân đưa lưng về phía ánh mặt trời, phong độ nho nhã, ôn nhuận như ngọc, trên môi là nụ cười tuyệt đẹp, đôi mắt đào hoa sáng ngời.
"Dịch Thiếu Thần?" Mộ Như Nguyệt sửng sốt, khẽ cau mày, "Ngươi tới tìm ta có chuyện gì sao?"
Dịch Thiếu Thần cười nhạt nói: "Dược liệu của Âu Dương gia bị người ta tịch thu."
"Ai?"
"Dịch Thiếu Hiên."
"Dịch Thiếu Hiên?
Mộ Như Nguyệt trầm ngâm nửa ngày, nói: "Nếu dược liệu của Âu Dương gia bị tịch thu, vậy cứ để Âu Dương gia tự xử lý đi, bây giờ ta đi tìm bọn họ."
Dứt lời, nàng cũng không tiếp tục tu luyện nữa, đứng bật dậy, đi ra phía ngoài cửa.
"Như Nguyệt!"
Lúc Mộ Như Nguyệt vừa bước ra khỏi cửa phòng, một thân ảnh từ phía trước vọt tới, hung hăng đâm vào ngực nàng.
Mặc Khê chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, khuôn mặt tuấn tú trắng nõn, hàng mi dài chớp động, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.