- Trang chủ
- Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
- Chương 592: Tử Nhược cô cô (3)
Tác giả: Tiêu Thất Gia
Có thể tưởng tượng được, sau yến tiệc tối nay, Liễu gia sẽ trở thành trò cười khắp Thiên quốc...
Dạ Vô Trần nở nụ cười tà mị, hắn đột nhiên không muốn giết Liễu Ngọc nữa, bởi vì đối với nàng mà nói, thân bại danh liệt còn thống khổ hơn cái chết!
Bất quá, hắn vẫn phải trừng phạt nàng một chút...
Dạ Vô Trần chậm rãi nâng tay lên, một tia sáng đen xâm nhập vào thân thể Liễu Ngọc, nàng phun ra một ngụm máu tươi, đau đến mức cả người run rẩy.
"Ngươi... ngươi đã làm gì ta?" Liễu Ngọc phẫn hận nhìn Dạ Vô Trần.
Dạ Vô Trần cong môi cười, nói: "Làm ngươi mất đi tư cách làm một nữ nhân."
"Tư cách làm nữ nhân?" Liễu Ngọc kinh ngạc trợn to mắt, "Ngươi... ngươi làm ta không thể mang thai."
"Không", Dạ Vô Trần lắc đầu, âm hàn nói, "Ta biến ngươi thành một thạch nữ."
Thạch nữ, giải thích đơn giản là không thể kết hợp với nam nhân, so với việc khiến nàng mất đi khả năng mang thai còn thê thảm hơn.
Trong đại gia tộc, nữ nhân vốn là công cụ liên hôn, chẳng sợ nàng đã không còn thân trong sạch, Liễu gia vẫn có thể dùng nàng để mượn sức một tiểu gia tộc, nhưng nếu nàng đã là một thạch nữ, không thể quan hệ với nam nhân, cũng chính là mất đi giá trị lợi dụng...
Huống chi, tuy nói nàng bị ca ca mình cưỡng gian không chỉ một lần, nhưng không thể không nói nàng vẫn còn có chút tác dụng.
Những người khác đều rùng mình một cái.
Nam nhân này đúng là đủ ngoan, biến một nữ nhân thành thạch nữ, tương đương hủy hoại cả đời nàng....
Liễu Diệp cũng sợ hãi trốn sang một bên, căn bản không dám ra mặt nói giúp cho nữ nhi mình.
"Khụ khụ", Âu Dương Vân Cẩm ho khan hai tiếng, cười nói, "Bệ hạ, yến tiệc tối nay nháo ra trò cười như vậy, hẳn là các vị cũng không còn tâm trạng tiếp tục nữa, hay là kết thúc ở đây đi? Mộ cô nương, không biết ngày mai ngươi có thời gian rảnh không, ta sẽ tới cửa bái phỏng."
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt khẽ gật đầu: "Đến Quỷ Vương phủ tìm ta, Vô Trần, chúng ta đi thôi."
Dứt lời, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Nam Cung Tử Lan.
Lần này, mục đích nàng tới dự tiệc là vì có thể gặp được Nam Cung Tử Lan, hiện tại mục đích đã đạt được, cũng nên trở về rồi...
"Tử Lan?" Đông Phương Tuấn vừa quay đầu lại đã thấy Nam Cung Tử Lan ngây ngốc nhìn theo bóng dáng Mộ Như Nguyệt, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Nam Cung Tử Lan hồi phục tinh thần, lắc lắc đầu, cười khẽ: "Tuấn ca ca, ta có chút mệt mỏi."
"Vậy chúng ta trở về đi."
Đông Phương Tuấn vội vàng đứng dậy, kéo cánh tay Nam Cung Tử Lan, đỡ nàng đứng dậy.
Nam Cung Tử Lan vì lời nói của Mộ Như Nguyệt và Âu Dương Vân Cẩm mà tâm loạn như ma, vốn định tránh né hắn đụng chạm, nhưng cuối cùng vẫn không rút tay lại.
Nàng cười ngọt ngào, nói: "Tuấn ca ca, ta muốn ở một mình một lát, có thể không?"
Tay Đông Phương Tuấn hơi run lên, vẻ mặt lo lắng: "Tử Lan, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao tối nay lại lãnh đạm với ta như vậy?"
"Tuấn ca ca, ta không sao", Nam Cung Tử Lan hơi rũ mắt, cười tươi sáng đáng yêu, "Ta chỉ nghĩ đến việc sắp gả cho Tuấn ca ca, trong lòng kích động cho nên muốn yên tĩnh một lát..."
Nam Cung Tử Lan bản tính đơn thuần, nhưng dù sao cũng đến từ một đại gia tộc, chỉ nhất thời bị hư tình giả ý của Đông Phương Tuấn che mờ mắt, cũng không phải là loại nữ nhân ngu xuẩn, dĩ nhiên biết rõ ai tốt ai xấu...