- Trang chủ
- Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
- Chương 783: Tiểu đội phế vật (4)
Tác giả: Tiêu Thất Gia
"Ta có nói sai sao? Thực lực linh hồn sư cường đại, lại không thể thường xuyên vận dụng năng lực này, nếu không bị người khác phát hiện sẽ gặp nguy hiểm, huống chi, linh hồn sư cần dùng chính linh hồn của mình để khống chế người khác, sau đó phải mất một thời gian dài mới có thể khôi phục, nếu không thì không thể tiếp tục vận dụng năng lực này..."
Nàng nâng mắt nhìn dung nhan đáng yêu trước mặt: "Đi theo ta, sẽ không có bất kì kẻ nào dám động đến ngươi! Hơn nữa... ta có thể giúp ngươi khôi phục linh hồn lực để ngươi có thể vận dụng bất cứ lúc nào..."
An Thiến ngây ngẩn, kinh ngạc trợn to mắt nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nàng rơi vào trầm tư.
Đi theo nàng ấy?
Nói thật, An Thiến chưa từng nghĩ tới chuyện sẵn sàng góp sức cho người khác, sợ sau khi người ta biết thì sẽ cưỡng ép rút linh hồn nàng, nhưng hiện tại, An Thiến do dự.
Không chỉ vì Mộ Như Nguyệt liếc mắt một cái đã nhìn ra năng lực của nàng, còn bởi vì nữ tử này kiên định, lóa mắt như vậy, làm người khác bất giác tin tưởng lời nàng nói...
"Được, ta đáp ứng ngươi!"
Hai mắt An Thiến sáng ngời, cười khẽ lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Mộ Như Nguyệt cũng cười, không thể không nói lần này nàng thu hoạch tương đối khá, chẳng những có được thiên nguyên thể mạch Thiên Thừa Ngôn, còn thu được một linh hồn sư vạn năm khó gặp...
"Chúng ta đi vào thôi."
Nàng cũng không thèm nhìn An Lâm, nhấc chân bước vào trạm dịch...
Bởi vì vừa rồi bọn họ nói chuyện, nàng đã dùng khí thế để ngăn cách xung quanh, cho nên An Lâm căn bản không biết bọn họ đã nói gì...
"Tiện nhân!"
An Lâm siết chặt nắm đấm, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm ba người đã đi xa, trong lòng cực kì oán hận.
Loại phế vật như An Thiến căn bản không có tư cách tham gia thi đấu.
Như vậy sẽ ném hết mặt mũi An gia!
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng như một thanh kiếm sắc bén có thể xuyên qua thân thể nhỏ xinh kia, tràn đầy hàn ý...
Trong trạm dịch này, ba người một gian phòng, Mộ Như Nguyệt bị an bài ở chung với hai nữ tử khác, nàng vừa bước vào phòng đã nhìn thấy nữ tử áo vàng trong phòng.
Ánh hoàng hôn nhàn nhạt chiếu vào người nữ tử tựa như khoác lên một tầng kim sa.
Trong tay nàng cầm một quyển sách, nét mặt bình thản, dù cuồng phong bão táp đến gần nàng cũng sẽ bình tĩnh lại.
Nữ tử này không tính khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng thanh tú dễ nhìn, đặc biệt là khí chất an tường kia càng tăng thêm một phần khí chất thư hương.
Chỉ nhìn thôi đã khiến trái tim người ta an tĩnh lại...
"Ngươi đã đến rồi?" Nữ tử dường như nhận thấy Mộ Như Nguyệt bước vào cửa, chậm rãi đặt quyển sách trong tay xuống, nở nụ cười thanh nhã, an bình, "Ta còn chưa tự giới thiệu, ta cũng là người đến dự thi lần này, Thư Ninh."
Tên cũng giống như người, nghe thật thoải mái.
"Mộ Như Nguyệt."
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ánh mắt bình tĩnh nhìn nữ tử, không thể không nói, đối với nữ nhân như thế, bất kì ai cũng sẽ không sinh ra cảm giác không tốt gì.
"Cái nơi rách nát này, làm sao có thể cho người ở?"
Đúng lúc này, xa xa truyền đến một thanh âm khinh thường, sau đó, một bàn tay đẩy cửa phòng ra, đi vào.