- Trang chủ
- Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
- Chương 1052: Rời đi, trở về (1)
Tác giả: Tiêu Thất Gia
Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, đảo mắt về phía Lữ Dương: "Ngươi còn ở đây?"
"Ta đang chờ chủ nhân trở về." Lữ Dương cung kính đáp.
Mộ Như Nguyệt không nói gì thêm, nhàn nhạt cười nói: "Đi thôi, trước khi rời khỏi 18 tầng luyện ngục, còn có món nợ phải thanh toán..."
Trong mắt xẹt qua tia sáng sắc bén, Mộ Như Nguyệt cười lạnh.
Lữ Dương ngơ ngác nhìn Mộ Như Nguyệt đi phía trước, không biết vì sao, hắn cảm thấy hình như nàng đã đột phá tới cảnh giới vô thượng rồi...
Một cường giả vô thượng trẻ tuổi như vậy, này....
Lúc này trong thành luyện ngục phồn hoa náo nhiệt, không hề biết nguy cơ sắp đến. Đúng lúc này, trên bầu trời thành luyện ngục truyền đến một cỗ khí thế khác thường...
"Ân?"
Trong phủ, thành chủ đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt xẹt qua tia sáng sắc bén, thân thể chợt lóe, chạy ra khỏi phòng, xuất hiện trên không trung.
Hắn khoanh tay đứng đó, nhìn chằm chằm hai người vừa đến, con ngươi đột nhiên co rụt lại: "Là ngươi!"
Một thân bạch y lẳng lặng đứng trên không trung, bên cạnh nàng là một thiếu niên tuấn mỹ, mặt không biểu tình nhìn hắn.
"Hừ, không ngờ ngọn núi lửa kia lại không thiêu chết ngươi!"
Không ai hiểu rõ uy lực của ngọn núi lửa kia hơn hắn, nhưng nàng đã nhảy vào đó mà còn có thể sống sót...
"Như Nguyệt", Mặc Khê chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, "Chính là hắn bức ngươi nhảy xuống núi lửa sao?"
Mộ Như Nguyệt khẽ đáp: "Ân."
"Ha ha!" thành chủ cười phá lên, nói, "Tiểu tử, ngươi thế mà có gan cùng nàng tới đây, vậy thì chuẩn bị chịu chết đi, nếu ta là các ngươi, sau khi vất vả nhặt về một mạng nhất định sẽ trốn đi, chứ không ngu ngốc xông lên chịu chết!"
Oanh!
Khí thế trên người thành chủ bắt đầu khởi động, như cuồng phong kinh thiên động địa vọt về phía hai người.
Lúc này, người đi đường đều dừng chân, ngẩng đầu nhìn mấy người giằng co trên không trung.
"Thực lực của thành chủ đại nhân thật cường đại, ta đã lâu không nhìn thấy thành chủ ra tay."
"Hai người kia bị ngốc sao, còn muốn đấu với thành chủ, một trăm bọn họ cũng không phải là đối thủ của thành chủ, đúng là muốn chết mà..."
Mọi người nghị luận rôm rả nhưng không ai có tâm đồng tình, đều dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa nhìn Mộ Như Nguyệt và Mặc Khê.
Trong lòng bọn họ, thành chủ đại nhân chính là thần linh, bất cứ kẻ nào đối địch với hắn cũng sẽ không có kết cục gì tốt!
"Nha đầu, ta có thể cho ngươi một cơ hội, nhận lỗi với cháu gái ta, sau đó cúi đầu thần phục! Nếu không, ngươi chỉ có kết cục chết không toàn thây!"
Mặc Khê tức đỏ mặt, phẫn nộ nói: "Chỉ bằng ngươi còn chưa có tư cách bắt Như Nguyệt nhận sai! Như Nguyệt căn bản không làm sai!"
Trong mắt hắn, bất luận Mộ Như Nguyệt làm gì cũng tuyệt đối không sai!
"Hừ!"
Thành chủ hừ lạnh, khí thế trên người ngày càng cường hãn, ánh mắt lạnh lẽo: "Một khi đã như vậy, đây chính là sự lựa chọn của các ngươi, đừng trách ta không cho các ngươi cơ hội!"
Bỗng nhiên, trường bào xám xẹt qua không trung, nháy mắt đã đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, nắm đấm của hắn mang theo cuồng phong màu xanh đậm, nhanh chóng đánh tới trước mặt Mộ Như Nguyệt...