- Trang chủ
- Hồng Bài Thái Giám
- Chương 25: Bị Tập Kích
Tác giả: Nam Mệnh Vũ
Thời gian xuất phát so với Lăng Giản tưởng tượng còn sớm hơn, khi Lăng Giản mặc một thân áo bào trắng như tuyết xuất hiện ở trước mặt Lam Thanh Hàn, hai tròng mắt luôn bình tĩnh của nàng nổi lên nhiều điểm gợn sóng.
Tóc dài màu nâu được buộc lên bằng dây vải đen, ngũ quan tinh xảo như Tuyết Liên nở trên núi Côn Luân, lông mi cong dài đen nhánh, con ngươi màu nâu lưu động sáng bóng như bảo thạch, da thịt trắng như tuyết cùng áo bào trắng trên người chiếu rọi lẫn nhau, bộ dáng con lai chói mắt, chỉ cần liếc mắt nhìn nàng một cái thì sẽ không có biện pháp đem tầm mắt dời đi.
"Đại công chúa, chúng ta đi thôi."
Phát hiện Lam Thanh Hàn đang thất thần nhìn mình, Lăng Giản không quy củ đưa tay quơ quơ trước mắt nàng.
Quả nhiên, hành động này lập tức không chỉ làm cho Lam Thanh Hàn lấy lại tinh thần, còn làm cho nàng nhìn thấy ngọc bội bên hông Lăng Giản rồi.
Kia không phải là lễ vật mình tặng cho Ngưng Sương sao?!
"Hừ, nô tài chính là nô tài, ngay cả ăn mặc ra sao cũng thoát không khỏi bộ dáng nô tài từ trong xương.
Đi thôi, xuất cung."
Lam Thanh Hàn lạnh nghiêm mặt đem tầm mắt từ ngọc bội bên hông Lăng Giản dời đi, dù sao còn nhiều thời gian, đợi xuất cung rồi từ từ chỉnh đốn nàng cũng không muộn.
Bệnh thần kinh!! Lăng Giản đi theo phía sau nàng oán thầm, đổi bộ quần áo cũng có thể tìm được cớ đâm thọt ta, này nếu như ăn mất của nàng cái gì, còn không phải sẽ đem ta đánh đến không thấy Nam Bắc a! Cũng không tích chút khẩu đức! Nói ta nô tài?!Ngươi mới nô tài! Cả nhà ngươi đều là nô tài!!! Ngoại trừ Ngữ Thần nha đầu của ta!!!
Ra khỏi Thần Võ Môn, Lam Thanh Hàn thuần thục tung người lên ngựa, sau đó chỉ vào một con ngựa cao to màu trắng khác, nói với Lăng Giản:
"Lên ngựa."
"...."
Lăng Giản sợ hãi liếc mắt nhìn con ngựa trắng đang phun ra nhiệt khí từ lỗ mũi, nuốt xuống nước miếng nói với Lam Thanh Hàn:
"Đại công chúa, ta có thể ngồi chung một con ngựa với ngươi hay không a? Ta không biết cỡi ngựa..."
"Ngươi là họ hàng gần của bổn cung?"
"Không phải..."
"Ngươi là bạn bè của bổn cung?"
"Không phải..."
"Vậy ngươi nói ngươi là người nào của bổn cung?" Lam Thanh Hàn nhẹ nhướn mày, tựa hồ đã đoán được đáp án mà Lăng Giản sắp nói.
"Tiểu Lăng Tử chính là nô tài của Khôn Ninh cung."
"Ngươi đã là nô tài, có thể nào cùng bổn cung ngồi chung một con ngựa?"
Lam Thanh Hàn khoé môi giơ lên một tia cười lạnh, nói:
"Nếu là không biết cỡi ngựa, vậy đi bộ theo bổn cung.
Bất quá bổn cung nói trước, nếu như bổn cung quay đầu lại không nhìn thấy ngươi, tự gánh lấy hậu quả."
Nói xong, Lam Thanh Hàn nhẹ quất roi ngựa hô một câu "Giá!" Liền giục ngựa chạy về phía trước.
"Uy uy! Chờ ta một chút!!!"
Thấy Lam Thanh Hàn đã cỡi ngựa chạy thật xa, Lăng Giản cũng không kịp rối rắm gì nữa, tay phải nắm chặt chiết phiến ( quạt giấy a) dùng tốc độ trối chết chạy bộ đuổi theo một người một ngựa kia.
Nhưng ngựa chung quy cũng là ngựa, hai cái bắp đùi con người làm sao có thể vượt qua bốn chân con ngựa? Mới vừa chạy một đoạn đường ngắn Lăng Giản đã thở không ra hơi, tức giận xoay người đứng ở dưới tàng cây há mồm thở hào hển.
"Đây là loại người gì a?! Thối Mặt Than! Còn có một chút lương tâm hay không?! Lương tâm ngươi...Lương tâm ngươi bị quỷ ăn a?!!!" Nhìn bóng dáng đã muốn biến mất ở phía trước, Lăng Giản cũng lười tiếp tục đuổi theo.Dù sao cũng đã đem ta quăng ra sau đầu, nếu không quay về hoàng cung được cũng rất tốt! Ta vừa lúc quay về Thượng Thanh Đạo Quan tiếp tục làm thần tiên sống của ta!
"Coi bộ ngươi thật vô cùng nhàn hạ thoải mái." Thanh âm lạnh như băng của Lam Thanh Hàn truyền đến, làm cho Lăng Giản đang ngồi dưới tàng cây dùng chiết phiết quạt đánh cái rùng mình.
Người này như thế nào giống quỷ a, đi đường không có tiếng động!
"Công chúa như thế nào đã trở lại?" Chạy trốn nhanh như vậy, cũng không sợ ngựa của ngươi miệng sùi bọt mép, Lăng Giản ở trong lòng nguyền rủa một câu.
Lúc này mới phát hiện bên người Lam Thanh Hàn cũng không có con ngựa trắng chạy như điên kia.
"Ngựa chạy quá nhanh, miệng sùi bọt mép ngã vào ven đường." Lam Thanh Hàn thản nhiên nói.Gì?! Cư nhiên thật sự miệng sùi bọt mép rồi?!!! Có cần cẩu huyết như vậy không a, con ngựa kia sẽ không yếu như vậy đi?! Lăng Giản gãi gãi hai má, hỏi: "Mới chạy một chút như vậy đã gục xuống?"
"Hẳn là đã có người hạ độc ngựa." Lam Thanh Hàn liếc mắt nhìn bốn phía, nói: "Chúng ta vòng đường nhỏ đi hồ Động Lâm."
"Đó là ngựa trong cung, như thế nào có thể bị người hạ độc?" Đi trên đường nhỏ cỏ dại trải dài, Lăng Giản có chút khó hiểu hỏi.
"Chẳng lẽ trong cung sẽ không có người ngoan độc sao? Nếu có thể trước tiên hạ độc ngựa, nghĩ đến những người đó là nhằm vào bổn cung, vì biết bổn cung muốn đi Linh Vân tự cầu phúc."
"Ngươi nói những người đó muốn hại ngươi? Nhưng mà ngươi chỉ là công chúa a, cũng không phải Hoàng Thượng.
Cho dù muốn hại, cũng là nên đi hại Hoàng Thượng đi." Lăng Giản khuấy động cỏ dại mọc trên con đường nhỏ, cây cỏ cũng thật dài, còn lớn tiếp sẽ cao qua cả đầu ta.
"Câm miệng." Lam Thanh Hàn lười tiếp tục nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, đẩy ra cỏ dại lập tức đi tiếp về phía trước.
Hồ Động Lâm là hồ nước vô cùng nổi danh của Lam Triều.Hồ Động Lâm bốn phía bị rừng rậm vây quanh, bên trái là núi Tề Đạt, mà phía bên phải còn lại là Linh Vân tự hương khói cường thịnh.
Cảnh sắc chung quanh hồ Động Lâm bốn mùa đều xanh.
Cho dù ở thời điểm lạnh nhất của mùa đông, cho dù những hồ nước khác của Lam Triều đã đóng băng, hồ Động Lâm vẫn như mặt nước của mùa hè gợn sóng.
"Wow, thật đẹp a." Đứng ở bên hồ Động Lâm, Lăng Giản mở ra hai tay hô hấp thật sâu không khí nhẹ nhàng khoan khoái, gió mát quất vào mặt, giống cô gái ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lăng Giản, thiên nhiên mang đến một cảnh đẹp không gì có thể so sánh, làm cho con người cảm thấy vui vẻ thoải mái.
"Ngươi là đi cùng bổn cung vì Hoàng hậu cầu phúc, không phải là đi thưởng thức phong cảnh." Thanh âm lạnh như băng đánh tan tâm tình vốn đang thư sướng của Lăng Giản, nàng âm thầm trắng mắt liếc Lam Thanh Hàn một cái, trong lòng nói: mặt than đúng là mặt than, vĩnh viễn sẽ không hiểu được khoát hoạt hưởng thụ cảnh đẹp thiên nhiên.
"Biết rồi thưa công, chúa, điện, hạ!"Lăng Giản xoay người nhìn chùa miếu cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, nói với Lam Thanh Hàn:"Đại công chúa, như thế nào nơi này không có ai hết vậy?"
" Tất nhiên là có người, ngươi nhìn bên kia." Lam Thanh Hàn cười lạnh chỉ vào bên phải Lăng Giản, trên thảm cỏ vốn là không có một bóng người, không biết khi nào xuất hiện một đám hắc y nhân cầm trong tay binh khí, bọn họ dùng miếng vải đen che mặt, hoàn toàn thấy không rõ khuôn mặt.
Thích khách? Lăng Giản trong lòng lộp bộp một chút, đây là phải ẩu đả sao? Ta nửa điểm võ công cũng không có, chẳng lẽ một thanh niên tốt sẽ táng thân ở nơi này sao a?!
"Các ngươi là ai phái tới?" Lam Thanh Hàn tiến lên từng bước, từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm chỉ hướng Hắc y nhân.
Wow, Mặt Than cư nhiên có thanh kiếm giấu ở đai lưng nha.
Lăng Giản mở to hai mắt đứng ở phía sau Lam Thanh Hàn, có chết hay không là một chuyện, có thể bỏ chạy hay không là một chuyện khác.
Dù sao nàng tay trói gà không chặt, không bằng thành thật đứng ở chỗ này xem kịch vui.
"Giết các nàng!" Không biết là ai hô một câu, mấy Hắc y nhân cùng nhau nhằm phía Lam Thanh Hàn cùng Lăng Giản đánh tới.
Trong lúc nhất thời, bên tai Lăng Giản vang lên leng keng thanh âm đao kiếm, Lam Thanh Hàn đồng thời bị năm Hắc y nhân vây công, những người này võ công hỗn độn không có theo bộ sách võ thuật nào, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, là phải giết Lam Thanh Hàn.
Đối mặt thích khách như vậy, Lam Thanh Hàn tất nhiên sẽ không lưu chút tình cảm, hoặc là nhảy lên khuynh thân né đòn, hoặc là lấy kiếm chắn thân giơ chân đá lại đối phương.
Lam Thanh Hàn võ công tất nhiên là không kém, đấu với năm thích khách không có võ công bài bản là rất dễ dàng.
Chỉ trong chốc lát đã đánh cả năm người ngã xuống đất.
Ba ba ba, tiếng vỗ tay truyền đến.
Trước mặt Lam Thanh Hàn lại xuất hiện thêm hai hắc y nhân che mặt, chính là lần này Hắc y nhân cũng không có mở miệng nói chuyện, mà là cầm kiếm lập tức tấn công Lam Thanh Hàn.
Ba người võ công tương xứng, Lam Thanh Hàn vài lần tấn công đều không thành công.
Đúng lúc này, Lăng Giản đứng ở một bên trở thành đối tượng công kích của một trong hai hắc y nhân.
Hắc y nhân một cái nhảy lên rút kiếm đâm về phía Lăng Giản, mắt thấy mũi kiếm đã sắp đụng tới ngực Lăng Giản, Lăng Giản lại chính là đứng ngốc ở tại chỗ không biết làm sao, đại não của nàng trống rỗng, mình lớn như vậy khi nào thì trải qua trường hợp thế này?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, kiếm kia chỉ kịp đâm tới vạt áo Lăng Giản làm buộc ngực màu đen bên trong bị rách một lỗ, đã bị Hắc y nhân còn lại dùng kiếm đẩy ra, quát lớn:
"Hắn chỉ là một nô tài, mục tiêu của chúng ta là công chúa."
Thanh âm rất quen thuộc a.
Lăng Giản ngốc lăng đứng ở bên hồ Động Lâm, vừa rồi cái thanh âm kia như thế nào lại giống...Nhưng đến tột cùng là giống thanh âm của ai nàng đột nhiên nghĩ không ra.
A a a! Lăng Giản dùng sức vò đầu bứt tóc, như thế nào lại nghĩ không ra đây?
"Chịu chết đi..." Lại là cái thanh âm quen thuộc kia, chỉ thấy hắc y nhân nâng kiếm đánh văng kiếm của Lam Thanh Hàn, cũng không có lấy kiếm đánh tới Lam Thanh Hàn, mà là thuận thế bay lên một cước đá vào ngực của nàng khiến nàng rơi xuống hồ Động Lâm."A.." Lam Thanh Hàn lần đầu tiên không để ý thân phận công chúa kêu to, ở trong nước bối rối giãy giụa, kết quả càng giãy chìm xuống càng nhanh.
Không thể nào, Mặt Than thế nhưng không biết bơi?!!! Lăng Giản không còn ngốc đứng tại chỗ nữa, bằng tốc độ rất nhanh nhảy xuống hồ, lặn xuống nước bơi tới bên người Lam Thanh Hàn, một tay hoàn trụ thắt lưng của nàng, ôm lấy nàng gần sát vào ngực mình.
"Ngươi là nữ tử?!!!" Mới vừa bị Lăng Giản ôm lấy Lam Thanh Hàn liền phát hiện Lăng Giản một mái tóc dài màu nâu như suối xoã xuống, bực này dung nhan, không phải nữ tử thì là cái gì?! Mà vừa rồi lúc mình gần sát nàng, rõ ràng cảm giác được trước ngực nàng hai cỗ mềm mại cũng không phải là nam tử.
"Nói! Ngươi vì sao giả làm hoạn quan lẫn vào trong cung, ngươi đến tột cùng có mục đích gì?!" Lam Thanh Hàn cố sức nâng bàn tay chụp lấy cổ Lăng Giản, chỉ cần hơi chút dùng sức là có thể kết thúc tánh mạng Lăng Giản.
Có bệnh đi! Đây là ở nơi nào?! Đây là ở trong hồ được không! Đây là đang làm cái gì?! Đây là đang chạy trối chết được không?! Lăng Giản một bên bơi một tay về phía bờ, một bên quát Lam Thanh Hàn:
"Ta cảnh cáo ngươi! Nếu không muốn hai chúng ta chết ở trong hồ thì câm miệng cho ta! Tóm lại ta không có mục đích, cũng sẽ không hại ngươi!" Quả nhiên, lời này vừa nói ra, Lam Thanh Hàn lập tức không có thanh âm, chính là ngoan ngoãn vòng tay ôm lấy cổ Lăng Giản, sợ nàng bỏ rơi mình.
"A a a! Mệt chết ta!"
Trên bờ hồ Động Lâm, Lăng Giản nằm ở trên cỏ há to mồm thở hổn hển.
Nàng thật sự không nghĩ tới hồ Động Lâm lại lớn như vậy, chính mình xém chút không đủ sức bơi, hoàn hảo bình thường mỗi ngày đều có rèn luyện, nếu không chết đuối ở trong hồ là chuyện sớm muộn.
"Thành thật khai báo cho bổn cung! Ngươi vì sao giả làm thái giám lẫn vào trong cung?Tiếp cận Ngưng Sương đến tột cùng có mục đích gì?! Nếu ngươi không thành thật, bổn cung sẽ giết ngươi!" Mới vừa yên tĩnh trong chốc lát, Lam Thanh Hàn liền đứng dậy cưỡi ở trên người Lăng Giản, hai tay chụp lấy cổ nàng.Bọt nước theo sợi tóc của nàng rơi xuống trên mặt Lăng Giản, tư thế này...thấy như thế nào quỷ dị.
"Ngươi có để yên được hay không a! Ta đã nói ta không có mục đích! Với lại cũng không phải ta cố ý tiếp cận Ngưng Sương!! Ta sẽ không hại ngươi!!" Lăng Giản tức giận nhắm mắt lại, nói:
"Nếu thật muốn hại ngươi, ta cũng sẽ không cứu ngươi lên đây."
Vốn cũng đã đủ mệt, cư nhiên còn gây sự, Mặt Than này cũng thật đủ thần kinh!!!
Nói cũng đúng.
Lam Thanh Hàn suy nghĩ một lát, từ trên người Lăng Giản leo xuống, đứng dậy nhìn rừng rậm không biết tên phía sau, vừa rồi quả thật là nàng cứu mình, nếu là giết nàng chẳng phải coi như mình vong ân phụ nghĩa? Huống hồ vùng hoang vu dã ngoại này, hai người tốt xấu gì cũng có chút chiếu ứng.
Nghĩ vậy, Lam Thanh Hàn ngồi vào bên người Lăng Giản lạnh lùng nói:
"Bổn cung tạm thời tin ngươi, sau khi hồi cung sẽ trị ngươi tội khi quân!!!".