Tác giả: Hổ Cáp
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
" Thải Lân, từ đâu con có được phương cách này, còn có đan phương( phương thuốc ), nếu như những gì ghi trong đây là thật, thì trời cũng giúp xà nhân tộc chúng ta, thực lực của tộc ta sẽ được tăng lên rất nhiều. "
" Đúng vậy, cách phối hợp các loại dược liệu trong đây vô cùng thâm thúy cao minh, ta sống đến từng tuổi này quả thật mới được mở rộng tầm nhìn, nếu mọi người nghi ngờ tính xác thực của nó, ta sẽ thử nghiệm một chút chẳng phải sẽ rõ hay sao. "
Vị trưởng lão vừa mới lên tiếng bản thân cũng là một luyện dược sư, dĩ nhiên nhận ra chỗ vi diệu trong đó nhiều hơn những người còn lại.
" Thải Lân, từ đâu con có được cái này? "
Mỹ Đổ Toa- Thải Lân thở ra một hơi, lơ đãng nhìn ra hướng khác.
" Chính là của Hắc Báo nữ Yêu kia đưa cho con. "
Từng tiếng kinh hô phát ra từ miệng của cả ba người.
" Nha đầu đó mặc dù còn trẻ, nhưng thực lực kinh người, tuy chưa rõ gia thế nhưng chắc chắn chỗ dựa sau lưng cũng không phải tầm thường, chỉ nhìn những điều được ghi trên đây cũng đủ biết. Nếu chúng ta có thể kết giao với một người như vậy đối với chúng ta sẽ rất có lợi. " Đại trưởng lão ánh mắt thâm trầm, trong lòng đánh lên chủ ý.
" Gia của con, nếu cô ta có thế lực khủng bố như vậy, cần gì phải kết giao hay hợp tác với chúng ta, chúng ta lấy gì để trao đổi với người ta đây? " Đôi mắt đẹp sắc sảo của nàng khẽ chớp, ném một cái lườm sắc bén vào ba người.
" Na... nếu không lôi kéo được thì hạ dược, hạ cấm thuật. Xà nhân tộc chúng ta có rất nhiều bí pháp. " Tam trưởng lão già mà không nghiêm, mưu sâu kế độc.
" Ngươi đi chết đi, càng già càng hồ đồ. Thải Lân, nếu hai người trước đó đã quen biết thì dễ giải quyết rồi, lúc đưa bài phương này cho con cô ta có nói gì không? " Nhị trưởng lão xem ra là người bình thường nhất trong số ba người.
" Cô ta chỉ nói muốn tìm dị hỏa, không thông thạo địa hình ở đây nên muốn chúng ta tìm giúp, dù có tìm được hay không thì cũng xem như đôi bên không ai nợ ai nữa. "
" Chuyện quan trọng như vậy tại sao tới bây giờ con mới nói! "
Mỹ Đổ Toa ngã lưng dựa vào bảo tọa, khoanh tay nhìn ba người, bày ra khí chất nữ vương cao cao tại thượng, lãnh ngạo bất cần.
" Con từ chối, còn đuổi cô ta đi. "
" Hú... " Cả ba đều ai oán trừng mắt với nàng, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
" Không được, người như vậy nhất định không thể để lọt ra ngoài, đây là độc dược ta tâm đắc nhất, chỉ cần cho cô ta uống vào, ta tự tin có thể khống chế được cô ta. " Nhị trưởng lão lên tiếng trước.
" Đúng vậy, ta biết một cấm thuật vô cùng lợi hại có thể khống chế người khác, đến lúc đó cô ta sẽ nằm gọn trong tay chúng ta... " Trên mặt Tam trưởng lão đanh lại, bày ra tư thái như muốn cướp đoạt dân nữ.
Thải Lân có chút không tin được nhìn ba lão thái bà già mà không nghiêm, bình thường nghiêm cẩn khắt khe đa nghi độc đoán, mà khi đứng trước lợi ích to lớn, lại không hề suy tính nặng nhẹ, tốt xấu đã muốn lôi kéo quan hệ với Tiêu Đình.
Bất chấp thân phận người ta còn là một dấu hỏi. Nàng miễn cưỡng đưa tay lên xoa huyệt thái dương, lắc mình rời đi mặc kệ bọn họ.
Trong một căn phòng xa hoa ngăn nắp, giường đệm chăn gối đều là tơ tằm thượng hạng, mùi huân hương dễ chịu nhẹ nhàng phiu đãng khắp phòng.
Tiêu Đình đã ngủ vùi ở đây suốt ba ngày ba đêm. Cô khẽ trở mình lăn qua ôm lấy cái gối thơm mềm bên cạnh, vùi trong ổ chăn định ngủ tiếp, thì cảm nhận được một vật nhẵn nhụi cứ không ngừng cọ quẹt vào mặt mình.
Tiêu Đình bất đắc dĩ mở mắt ra, thấy Tiểu Hỏa đang làm nũng muốn đánh thức cô dậy. Dưới ánh đèn nhu hòa dịu nhẹ mang đến cảm giác ấm áp khó tả, Tiêu Đình nhắm mắt lại xoa xoa trán sau đó mở mắt ra, nhớ lại mọi chuyện.
Cô chỉ nhớ lúc đó dường như có một đoàn người đi qua, cô và họ dường như có xích mích, cô còn không nhịn được ném hai hỏa cầu về phía họ, sau đó...
"Mình gϊếŧ hết bọn họ? "
Tiêu Đình muôn phần lấy làm khó hiểu, bình thường cô cũng không có xúc động vô cớ gϊếŧ người như vậy.
" Đây là đâu? Sao mama lại ở đây? " Cô ôm Tiểu Hỏa vào lòng, mí mắt lại muốn sụp xuống.
" Nha... nhá.. "
" Hửm... là thần điện của xà nữ đó? "
Tiêu Đình nghe xong đã muốn tỉnh ngủ, cấp kỳ ngồi bật dậy.
" Mama đã ngủ bao lâu... ba ngày rồi sao. Aizzz... "
Cô đang định đứng dậy thì có tiếng mở cửa, một xà nữ vận y phục thị nữ tiến vào, trên tay cầm khăn mặt cùng một chậu nước, thấy Tiêu Đình đã tỉnh trên mặt nàng thoáng ngạc nhiên, rất nhanh đặt chậu nước lên bàn cạnh giường rồi cúi người chào Tiêu Đình.
" Tiểu thư đã tỉnh, mời người trước rửa mặt, tiểu nữ đi báo cho nữ vương biết người đã tỉnh. "
" Cảm... cảm ơn tỷ, ta họ Tiêu, là Tiêu Đình."
"Tiêu tiểu thư, tiểu nữ xin phép đi trước. "
Đi một vòng lớn cuối cùng lại phải đụng mặt với ác phụ, thật có duyên. Tiêu Đình đứng dậy rửa ráy thay y phục, chải đầu buộc tóc cho đàng hoàng. Đối phương là nữ vương, khí chất vương giả sắp quân lâm tới đây, cô cũng không thể quá nhếch nhác để người ta coi thường.
Trong lúc chờ nữ vương ngự giá, Tiêu Đình nhàm chán đứng ở cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật bên dưới. Căn phòng cô đang ở là một tòa tháp khá cao, có thể nhìn bao quát một góc tòa thành.
Xà nhân đi lại vận chuyển hàng hóa, giao dịch buôn bán khá nhộn nhịp, thỉnh thoảng từng tốp lính tuần tra đi tuần qua lại giữa các con phố, ngoại trừ họ từ hông trở xuống là đuôi rắn, lúc di chuyển thân người đứng thẳng dùng đuôi rắn lắc lư đi lại, thì mọi sinh hoạt diễn ra đều bình thường, không khác gì cuộc sống của nhân tộc.
Tiêu Đình đang chuyên chú ngắm cảnh, nghe thấy tiếng mở cửa liền xoay người lại, nhìn người mới tới. Nữ vương Mỷ Đổ Toa - Thải Lân cùng ba vị trưởng lão lần lượt đi vào.
Nữ nhân mỹ lệ khuynh thành, một thân cẩm bào màu tím khoan thai tao nhã, ba ngàn tóc đen tùy ý xõa ra phía sau lưng, thân thể mềm mại lả lướt, đầy đặn thành thục như mật đào vừa chín tới, ẩn hiện phía dưới cẩm bào, thẩm thấu lan tràn ra ngoài một tia quyến rũ vũ mị.
Thắt lưng tinh tế uyển chuyển, vòng eo nhỏ nhắn hao gầy của nàng đang mềm mại chuyển động, hiển nhiên mang lại một sự lôi cuốn hấp dẫn lạ thường. Phía dưới cẩm bào lộ ra chiếc đuôi màu tím, đuôi rắn có chút lắc lư lộ ra một cỗ dã tính dụ hoặc, khiến cho bất kỳ ai nhìn thấy cũng cảm thấy người nóng lên.
Tiêu Đình và Mỹ Đổ Toa đều im lặng nhìn nhau, không ai có ý định mở miệng nói chuyện, mà đều đang ngầm quan sát đánh giá đối phương. Lần trước trong lòng đất, vì mãi mê thu phục dị hỏa, sau cùng là cãi nhau nên cả hai đều chưa từng nghiêm túc để ý đối phương.
Ánh mắt Tiêu Đình lướt qua thân thể hoàn mỹ dụ hoặc, cuối cùng dừng lại trên gương mặt nàng, nhất thời trong lòng khẽ run lên. Cô đã hiểu vì sao mọi người trong sa mạc và cả Gia Mã đế quốc, đều ví hung danh của nàng có thể sánh ngang với sắc đẹp của nàng.
Nữ nhân như nàng chỉ có thể dùng hai chữ tuyệt trần để có thể hình dung. Nhưng từ trong vẻ đẹp tuyệt trần đó lại toát ra khí chất ung dung ưu nhã, cao quý của bậc vương giả. Không giận mà uy, khí chất mê người khiến cho Tiêu Đình nhớ tới một người.
Một nữ nhân xinh đẹp lãnh ngạo, một mình dám xâm nhập Ma Thú Sơn Mạch, đối chiến với Tử Tinh Dực Sư Vương. Trên người các nàng đều có khí chất điềm nhiên ung dung, cao quý của người có địa vị cao, cao cao tại thượng khiến người khác khi tiếp xúc, đều có cảm giác thua kém, phải thuần phục ngước nhìn.
Tiêu Đình mặc dù không có khí chất nữ vương cao quý bức người như vậy, nhưng một thân thanh thuần toát lên vẻ ầm trầm nhu lãnh. Thân hình cao ráo vóc dáng cân đối, tuy vận nam trang hắc bào ôm sát cơ thể nhưng, không mất đi sự mềm mại nữ tính vốn có, anh khí bức người kết hợp với nét âm nhu của nữ tử, khiến cô luôn đặc biệt nổi vật, khác xa những nữ tử bình thường.
Tóc đen tùy ý cột cao ở đỉnh đầu xõa ngang lưng, qua nhiều lần tẩy kinh phạt tủy bài trừ tạp chất khiến cơ thể hồng hào, da trắng như sứ, gương mặt ở tuổi mười bảy tuy còn vương chút non nớt nhưng góc cạnh, tinh tế như điêu khắc, mũi cao răng trắng môi hồng.
Mi nhược viễn sơn, đôi mắt trong trẻo to đen hữu thần, tinh quanh chớp động lộ ra thần thái nghiêm túc sát phạt bá đạo, hoàn toàn trái ngược với gương mặt trắng trẻo non nớt chưa "hiểu chuyện đời ".
Rốt cuộc Tiêu Đình vẫn là người phá vỡ một màn yên lặng đấu mắt, cô mỉm cười hướng Mỹ Đổ Toa và ba vị trưởng lão ôm quyền.
" Tiêu Đình xin cảm tạ nữ vương bệ hạ và mọi người đã chiếu cố trong suốt thời gian qua. "
Mỹ Đổ Toa khoanh tay đứng đó, vẫn bày ra tư thái cao cao tại thượng nhìn cô, chờ thị nữ khiêng bảo tọa đem đến, nàng ưu nhã ngồi xuống, dưới cẩm bào lộ ra cái đuôi màu tím lười biếng quẫy động trên mặt đất, tạo ra cỗ phong tình ngang bướng yêu mị khác thường, nàng tùy ý phất tay. Giọng nói mềm mại kiều mị không thua gì sắc đẹp của nàng.
" Chỉ là nhấc tay chi lao, không cần để tâm tới. "
Tiêu Đình thầm tưởng thưởng, ngồi xuống thôi có cần phải yêu mị như vậy không? Quá mức kiểu cách. Khác xa so với lúc ở dưới hồ nham thạch.
" Vậy... nếu không còn gì nữa, xin phép mọi người cho ta rời khỏi đây. "
Ba vị trưởng lão nghe vậy liền xông lên bắt chuyện với Tiêu Đình.
"Tiêu cô nương, đã tới đây rồi chi bằng ở lại đây vài hôm để chúng ta tiếp đãi, xà nhân tộc chúng ta luôn có truyền thống vô cùng hiếu khách. "
Tiêu Đình nghe xong không khỏi nổi một lớp da gà, hiếu khách? Đúng vậy, những ai bén mảng tới đây đều được cho nằm dưới cát sa mạc để đoàn viên với tổ tiên, thật sự rất hiếu khách.
" A, a, các vị quá lời tiểu nữ còn có việc gấp cần phải giải quyết không thể ở lâu."
Nghe cô nói xong cả ba người trợn mắt nhìn nhau, sau đó quay sang nhìn Tiêu Đình khiến cô không khỏi kinh dị, mắt cũng trợn trừng nhìn họ.
" Cô nương, cô từ nhỏ đến giờ không cảm thấy có gì khác lạ trong người hay sao? "
" Tiểu nữ từ nhỏ đến lớn sức khỏe vô cùng tốt, rất ít bệnh vặt, tự thấy thân thể cùng tinh thần vô cùng bình thường."
" Cô nương khẳng định người nhà của mình là nhân tộc. "
Vị trưởng lão này vừa nói xong liền bị một người thúc chỏ vào người, người còn lại thì nháy mắt lắc đầu. Tiêu Đình nghe xong gương mặt thoáng tái đi, không phải cô không cảm nhận được có đôi khi cơ thể cô rất lạ. Như lần suýt chết dưới tay Thanh Nhãn Hoa Xà, như lần gặp vị Nguyệt tiền bối kia, hay mới đây là lúc đối chiến với đám người Kim Mao Sư Vương.
Cô có thể cảm nhận được lúc đó cơ thể có biến chuyển rất lớn, khí huyết trong người đều sôi sục, khí tức trên người cũng không phải là khí tức vốn có thường ngày.
" Thảo nào trên người ngươi lại không có khí tức đáng ghét của nhân tộc, nói, ngươi thuộc yêu tộc nào?!"
Tiêu Đình chợt nhớ lại lời của Mỹ Đổ Toa đã nói với cô lúc trước, còn cả đám người sư vương. Tại sao họ đều gọi cô là Yêu?
" Tiền bối, tiểu nữ thật sự không hiểu ý người muốn nói, còn xin mọi người có thể giải thích tường tận. "
Cả ba người đều nhìn nhau dùng ánh mắt trao đổi, sau cùng Nhị trưởng lão lên tiếng.
" Nếu ta nói cô là yêu tộc, không... là bán yêu thì cô có tin không? "
Tiêu Đình như nghe thấy sấm rền giữa trời quang, cô khiếp sợ không tự chủ được mất thăng bằng lui về sau hai bước, tay chống cạnh bàn mới an định lại được. Cô cảm thấy mình có chút hít thở không thông, muốn nghẹt thở đến nơi, cố hít thở sâu vài lần, cười khổ lắc đầu.
" Cha và nương của tiểu nữ đều là nhân tộc."
Cả ba người đều ái ngại nhìn nhau lại quay sang nhìn Tiêu Đình, loại tình huống này nếu rớt xuống đầu mình, bản thân còn không bình tĩnh nổi.
" Vậy... Tiêu cô nương vừa mới tỉnh lại, trong người vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, khi khác chúng ta sẽ lại đến thăm. "
" Đa tạ các vị, thứ lỗi không tiễn. "
Cả ba người đều lục tục ra khỏi phòng. Nữ vương Mỹ đổ Toa là người ra ngoài sau cùng, nàng đứng dậy kín đáo nhìn Tiêu Đình đang rối rắm cúi đầu nhìn xuống mặt đất, trong đáy mắt nàng ánh lên vẻ phức tạp, thoáng trong giây lát mới rời đi, các thị nữ theo ra ngoài đóng cửa phòng lại.
Tiêu Đình ngã người ra nằm trên trường kỷ gần cửa sổ, nhắm mắt lại không buồn nói chuyện hay làm gì. Cứ thế nằm im suy ngẫm hai giờ.
Con lai giữa hai giống loài, nói dễ nghe là hỗn huyết, mang hai dòng máu, có ưu điểm và tiềm lực của cả hai giống loài. Nói khó nghe thì là tạp chủng, nghiệt chủng, nhận lấy hết thảy khinh khi xem thường của cả hai phía nhân tộc và yêu tộc.
Tiêu Đình nếu là một đứa trẻ bình thường với độ tuổi mười bảy hiện giờ, có lẽ sẽ tổn thương, sẽ sợ hãi thân thế của mình. Nhưng với hai kiếp làm người, tuy có chút bất ngờ nhưng cô tuyệt sẽ không vì đó mà sợ hãi hay xấu hổ tự ti mình là bán yêu, sẽ bị người ta kỳ thị xem thường.
Với thực lực hiện tại của mình, chỉ cần miệt mài cố gắng phấn đấu, tự cô có thể tự mở một con đường riêng cho mình, không cần vất vả chứng minh bản thân, không cần bất kỳ ai phải thừa nhận sự có mặt của mình. Cường giả vi tôn, khi đã có thực lực, tự khắc sẽ có chỗ đứng trong thiên hạ.
Đến lúc đó, dù không thể thay đổi những suy nghĩ kỳ thị xem thường của tất cả mọi người đối với mình, nhưng họ vĩnh viễn chỉ có thể kỳ thị sau lưng mình, đối với những kẻ hèn mọn như vậy, cô lại càng không cần để vào trong mắt, nói chi là tự ti mặc cảm hay lo sợ!
Tiêu Đình chỉ buồn rầu nếu cha và nương cô đều là nhân tộc, vậy cô từ đâu đến?
" A di à, người không có gì muốn nói với con sau? "
".... "
" A di à. "
" Ta... cái gì cũng không biết, ta chỉ đem linh hồn ngươi sau khi chết ở Địa Cầu mang đến đây, ta sao biết ngươi lại có "chiều sâu " như vậy. "
Lam Thiên Tuyết chết cũng không nhận mình có liên quan, sau khi chuẩn bị tinh thần thì khi mở miệng là láo không chớp mắt, nhất quyết chối bỏ trách nhiệm.
" Vậy người biết con là bán yêu khi nào, có phải là lúc ở bí cảnh? "
" Ân. "
" Tại sao người không nói cho con biết, mà phải đợi một người ngoài đến nói cho con biết như vậy ? "
Tiêu Đình rầu rĩ nhìn lên trần nhà, thờ dài một hơi ngồi dậy, hai mắt ẩn đỏ.
" Còn chuyện gì người không biết mà chưa nói với con không? "
Lam Thiên Tuyết im lặng cười khổ, trong lòng tràn ngập tư vị chua xót. Tiêu Đình buồn bã khó thể chấp nhận mình là bán yêu, thử hỏi người khổ sở đau lòng nhất là ai? Không phải là nàng thì là ai.
" Đình nhi, con cái không có quyền quyết định hoàn cảnh nơi mình sinh ra, càng không có quyền chọn lựa ai là đấng sinh thành của mình. Nhưng thân thể vóc hình đều là do cha mẹ ban cho, con không nên vì bất kỳ lý do gì mà ghét bỏ chính mình. "
" Con biết, con không có ý đó, cũng không phải con kỳ thị hay không thích yêu tộc chỉ là... đột nhiên biết mình là con lai giữa yêu tộc và nhân tộc, nói vậy không phải là nương của con hồng hạnh xuất tường, có tình nhân bên ngoài hay sao. "
" Khụ khụ... khụ. "
Tội nghiệp Lam Thiên Tuyết liên tục ho khan, nàng lấy khăn tay lau ước mắt do nghẹn ho mà thành, chỉ hận không thể lao ra ngoài đánh cho Tiêu Đình một trận. Quá đáng.
" Đình nhi, chuyện người lớn phận làm con không có quyền xem vào, cho dù là như vậy thì sao. Từ nhỏ đến lớn nàng ta đã bao giờ để con phải sống thiệt thòi hay khổ sở một ngày nào? Có thể là với vai trò một thê tử nàng ta sai là sai với phu quân mình, có lỗi với phu quân mình, nhưng với thiên chức của một người mẹ, nàng ta chưa bao giờ thất trách hay có lỗi với con. "
Lam Thiên Tuyết trong lòng không ngừng xin lỗi Tiêu thị, phải để nàng tạm gánh lấy tội danh không giữ phụ đạo, Lam Thiên Tuyết cảm thấy vô cùng áy náy có lỗi.
Tiêu Đình hiểu điều này, dù sao sống hai kiếp người, tuổi tinh thần của nàng cũng không phải nhỏ. Tuy không phải già dặn từng trải thấu hiểu hết triết lý nhân sinh trên đời, nhưng có những chuyện cô cũng thông suốt ít nhiều. Tình cảm cô dành cho nương của mình cũng không vì hôm ngày hôm nay mà mất mát hay hư hao , cô mỉm cười vì đã gỡ được nút thắt trong lòng.
" A di à, con còn chưa hết giận người đâu, người đừng đánh trống lãng, người còn bao nhiêu cái không biết chưa nói với con. "
"Ta bị ngươi làm cho giật mình khiến tinh thần căng thẳng quá độ... "
" A di à... " Tiêu Đình cầu xin.
" Ngươi mỗi khi kích động hay tức giận, mắt ngươi sẽ đỏ lên, còn có một khí tức khác với bình thường tỏa ra chính là khí tức của yêu tộc. "
" Chỉ vậy thôi sao, người thật không còn gì để nói với con? "
" Chỉ vậy thôi, ta không quen ngươi! "
" ......"
Theo Tiêu Đình ở Địa Cầu lâu ngày, ngôn từ cử chỉ trong lời nói của Lam Thiên Tuyết cũng đậm chất dân gian hẳn. Bầu không khí cứ ngỡ là nặng nề bi thương, cứ như vậy mà nhanh chóng trôi đi, nhẹ nhàng như kéo một sợi chỉ.
Ba vị trưởng lão xà nhân tộc cứ ngỡ Tiêu Đình sẽ có một màn đau thương chối bỏ thân phận, còn không biết nên an ủi thế nào. Nhưng hôm sau Tiêu Đình lại muốn từ biệt họ, khiến họ phải vận dụng hết tâm cơ nài ép cô ở lại.
Tối hôm nay nữ vương Mỹ Đổ Toa và ba vị trưởng lão mời cô ăn tối, ác phụ đó sẽ không có nhã hứng như vậy. Rõ ràng là ba lão thái bà kia, điều Tiêu Đình không ngờ tới nhất, là họ còn sai người mang đến cho cô một cẩm y váy bào thượng hạng.
Tiêu Đình đau đầu nhìn bộ váy bào thượng hạng, trong lòng chỉ muốn gϊếŧ người.
....................................................................
Tiêu Đình đem cất bộ váy bào kia vào rương chứa đồ trong phòng, chỉ ăn một bữa cơm thôi, không cần phải kiểu cách cường điệu như vậy. Cô cứ vận y phục như thường ngày. Phú quý liền sinh lễ nghĩa, Tiêu Đình sẽ không khuất phục loại lễ tiết này. Cô vác gương mặt trắng nõn to tròn như bánh bao bị ế tiêu sái đến phòng ăn.
Phòng ăn đặc biệt xa hoa, chỉ dành để cho những nhân vật cao tầng quyền lực trong xà nhân tộc dùng bữa, nhưng nay lại xuất hiện thêm một người, mà người này lại không thuộc xà nhân tộc.
Tiêu Đình đến đây rất sớm, dù sao bản thân là khách sau có thể đến trễ để mọi người chờ mình, hơn nữa người ta là nữ vương bệ hạ, không thể tùy ý như ở bên ngoài được.
Vừa bước vào cô không ngờ ba vị trưởng lão còn đến sớm hơn mình, nhìn vẻ mặt nhăn nhúm khó coi vì phải nhịn cười của họ, cô đã biết đây đích thị là gian kế của ba lão bà già mà không nên nết này bày ra. Muốn đem cô ra làm trò cười cho họ. Tiêu Đình mặt lạnh như tiền hậm hực tiến vào, không quan tâm tới ánh nhìn đầy thị phi của họ.
Bàn ăn là một cái bàn gỗ dài xa hoa cầu kỳ theo thiết kế mười tám ghế ngồi, ở hai đầu của bàn cũng có đặt hai cái ghế, một cái bình thường giống với những cái còn lại và một cái là bảo tọa lưu ly bảo thạch màu tím, là chỗ ngồi của nữ vương bệ hạ.
Cả ba trưởng lão thì hết hai người đều ngồi bên tay phải của bảo tọa. Nhị trưởng lão lại ngồi ghế thứ hai chừa ra cái ghế trống gần ngay bên trái bảo tọa, bà tủm tỉm cười sâu xa nhìn Tiêu Đình, khiến cô cả người đều không được tự nhiên.
Tiêu Đình âm thầm tính toán, Mỹ Đổ Toa sẽ ngồi ở bảo tọa, phải cách càng xa nữ nhân đó càng tốt. Tiêu Đình định đi tới đầu bên kia ngồi, thì bị ba người kia gọi lại bắt phải ngồi ngay phía bên trái của nữ vương bệ hạ, khiến cô đầu đầy mồ hôi, ba lão thái bà này không phải muốn hại mình chứ.
" Không cần, tiểu nữ ngồi bên đây vậy, tiện trao đổi với ba vị trưởng lão. "
" Có gì cứ tìm nữ vương bệ hạ trao đổi, quyền quyết định mọi chuyện là của nàng không phải ba lão già chúng ta."
Tiêu Đình dùng sức chín trâu mười bò giằng co, vẫn không thoát khỏi móng vuốt của ba lão thái bà, đành phải ủy khuất ngồi vào vị trí đã được sắp đặt sẵn.
Trong lúc chờ Mỹ Đổ Toa tới, cả ba người đều luân phiên hỏi han chuyện trò với Tiêu Đình, cô tùy thời phải phép đúng mực trả lời. Bốn người còn đang bàn chuyện sôi nổi, Tiêu Đình nghe tiếng mở cửa, một trận hương thơm xao động truyền tới khiến Tiêu Đình theo bản năng xoay người lại nhìn.
Nữ vương Mỹ Đổ Toa hôm nay vận một bộ kim sắc hoàng bào, càng tôn lên khí chất cao quý của bậc vương giả, Mỹ Đổ Toa vân đạm khinh phong đi tới bảo tọa, tư thái nghiêm cẩn nhàn nhạt nhìn qua bốn người trong phòng ăn.
Ở xà nhân tộc các loại nghi lễ cũng không cần rườm rà, cả bốn người đều đứng dậy, chờ nàng ưu nhã ngồi xuống bảo tọa thì chính mình cũng ngồi xuống, chờ dọn món lên.
" Chúng ta hôm nay mời Tiêu cô nương đến, trước là với tư cách chủ nhà để chúng ta được tận tình tiếp đãi cô nương, sau là có việc muốn thảo luận cùng Tiêu cô nương. "
Trong lúc chờ thị nữ bày biện dọn món, mọi người cũng bắt đầu mở đầu câu chuyện.
" Các vị trưởng lão nếu không chê cứ gọi tên tiểu nữ, nếu có điều muốn luận bàn tiểu nữ sẵn sàng phụng bồi. "
Khi bắt đầu dùng bữa thì mọi người đều áp dụng nguyên tắc vàng: ăn không nói, ngủ không bàn. Mọi người đều an tĩnh ăn tối, món ăn rất ngon rất hợp khẩu vị của Tiêu Đình, cô quả thực đã ăn rất nhiều.
Tiêu Đình thỉnh thoảng như có như không kín đáo nhìn qua Mỹ Đổ Toa. Nàng ăn chậm nhai kỹ, thuần thục tao nhã, cử chỉ nhẹ nhàng đúng mực, không chê vào đâu được. Tiêu Đình thấy thế, phải thả chậm lại tốc độ ăn cho phải phép.
Lúc món tráng miệng được dọn ra mọi người bắt đầu mở miệng chuyện trò, sau khi rào trước đón sau vài chuyện thì ba vị trưởng lão bắt đầu vào đề.
" Khụ... à... tiểu... Đình, bọn ta đã được xem phương án cùng đan phương mà cô đưa, cảm thấy nó vô cùng tinh diệu, mức độ thành công cũng rất cao. Chúng ta cùng nữ vương bệ hạ sau khi thảo luận đều thống nhất muốn cùng tiểu Đình đây hợp tác, chẳng hay thỏa thuận trước đây giữa cô và nữ vương bệ hạ có còn hiệu lực? "
Tiêu Đình không ngờ mấy hôm nay họ cứ lấn cấn như có điều khó nói, cứ rào trước đón sau, đi một vòng lớn như vậy không ngờ lại là việc này. Cô quay sang nhìn Mỹ Đổ Toa, chỉ thấy nàng đang nhẹ dùng khăn lau miệng, ánh mắt cũng không né tránh, đang sâu sắc nhìn mình.
Tuy không thấy được biểu cảm gì trên mặt nàng, nhưng không hiểu sao, khi nhìn vào đôi con ngươi màu tím an tĩnh như hồ thu của nàng, Tiêu Đình lại cảm thấy vui vẻ, cô biết nữ nhân này có chứng bệnh da mặt mỏng, khẽ mỉm cười gật đầu với nàng, cô lấy tàn khuyết bản đồ có dị hỏa ra để lên bàn.
" Đây chỉ là bản đồ đánh dấu những vị trí có nhiều khả năng có dị hỏa, nên tiểu nữ cũng không yêu cầu về thời gian, tìm được thì thật tốt nhưng không tìm được cũng không sao, dù sao dị hỏa cũng không phải là thứ có thể dể dàng tìm được. Tiểu nữ là thật lòng muốn kết giao với mọi người. "
Sau này Gia Mã đế quốc sẽ có chiến tranh, theo nguyên tác, Mỹ Đổ Toa vì Tiêu Viêm, đã xuất ra đại giới, đóng góp rất nhiều sức người sức của, kể cả cuộc chiến chống lại Võ Hồn Điện, Mỹ Đổ Toa đều có cống hiến không nhỏ.
Về lý về tình, Tiêu Đình thật sự muốn giúp cho xà nhân tộc có cơ hội phát triển.
Nữ vương Mỹ Đổ Toa vẫn bình tĩnh nhìn cô, nhưng ba người kia thì vô cùng kích động, trên mặt khó giấu được nét sáng lạng vui mừng.
" Thật tốt quá, tiểu ... Đình, vậy sau khi dùng xong bữa tối chúng ta sẽ đến phòng nghị sự của nữ vương bệ hạ, bàn rõ hơn về việc triển khai, có được không? "
" Ân, theo ý mọi người. "
Tiêu Đình vui vẻ gật đầu, thật tâm nở ra nụ cười chân thành. Mọi người bắt đầu đi đến phòng làm việc của nữ vương Mỹ Đổ Toa. Trước phòng làm việc của nàng có gần hai mươi lính canh, mang trên người ngân giáp có hình thù kỳ lạ, vẻ mặt như tượng tạc âm trầm lạnh lùng, không cảm xúc đứng canh gác bên ngoài.
Người nào tu vi cũng từ Đại Đấu Sư trở lên, Tiêu Đình lại thêm một phen tán thưởng, thân vệ của nữ vương có khác. Phòng làm việc của nữ vương là nơi cơ mật, ngoài nàng ra bất kỳ ai nếu lại gần đều chỉ có một kết cục.
Trung tâm của nơi này là một bàn làm việc thật lớn, trên đó chất đầy giấy tờ văn kiện, Tiêu Đình thật sự rất nể phục Mỹ Đổ Toa. Nữ vương cả một bộ tộc cũng không an nhàn gì cho cam. Mọi người tiến đến bàn dài trong góc trái căn phòng bắt đầu thảo luận. Tiêu Đình lấy ra giấy bút vừa viết ra tên các loại dược liệu vừa giải thích.
" Đan phương mà lần trước tiểu nữ viết, vì thời gian gấp gáp chưa kịp viết ra hết, vẫn còn thiếu hơn sáu mươi loại dược liệu. "
Tiêu Đình khéo léo tìm được một lý do, nếu họ không có thành ý kết giao đến tìm cô, mà tự làm theo những gì cô đã ghi trước đó, thì có thể thành công mới là chuyện lạ. Cả ba lão thái thái nghe xong không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
" Đã hơn một trăm loại dược liệu rồi mà vẫn thiếu?"
" Ân, nên tiểu nữ nhắc trước nếu mọi người muốn triển khai kế hoạch này, thì phải chuẩn bị trước tâm lý, có thể nói là một lần thương gân động cốt, dốc hết tài sản để mua dược liệu. "
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào nữ vương Mỹ Đổ Toa, nàng nhìn qua một lượt bốn người, chớp mắt thản nhiên hé mở môi mọng.
" Nếu đã muốn triển khai kế hoạch này sau có thể lo sợ tốn kém, nếu kế hoạch này thành công xà nhân tộc chúng ta sẽ thu được lợi ích rất lớn, không thể dùng tiền bạc bình thường có thể so sánh được. "
Nữ vương có khác, mau lẹ quyết đoán, một chút nhíu mày cũng không hề xuất hiện trên mặt nàng. Mỹ Đổ Toa đã mở kim khẩu, mọi người đã có lòng thì Tiêu Đình cũng có dạ, cô âm thầm hạ quyết tâm sẽ cố gắng hết tâm sức vì kế hoạch này. Năm người đã thảo luận rất lâu và chi tiết về kế hoạch này, sau cùng tất cả đều nhất trí với những phương án chung của đôi bên.
" Tốt, vậy ngày mai ta sẽ đích thân chỉ đạo coi sóc việc xây thạch trì. " Đại trưởng lão trịnh trọng lên tiếng nhận nhiệm vụ.
" Việc thu mua thảo dược sẽ do ta đảm trách, có lẽ chúng ta nên thông báo rộng rãi cho bát đại bộ lạc để mỗi người đều có thể đóng góp vào kế hoạch này. "
" Ân."
Cả năm người bàn luận đến hơn giữa khuya mới bắt đầu giải tán, ai về phòng nấy, chờ Mỹ Đổ Toa rời khỏi phòng trước, ba vị trưởng lão lại lôi kéo Tiêu Đình về phòng họ để bàn luận thêm.
Trong căn phòng nhỏ với ánh đèn vàng cam nhu hòa ấm áp, cả bốn người quây quần bên bàn tròn uống trà. Đại trưởng lão đích thân đi pha trà ngon rót cho mọi người, Tiêu Đình không khách sáo cầm một ít cao điểm nhóp nhép ăn.
" Chúng ta dù chỉ mới là sơ ngộ, thời gian quá ngắn khiến đôi bên khó có thể hiểu hết về nhau, nhưng ba thân già chúng ta thật sự phải nói một tiếng cảm tạ với tiểu Đình. "
Tiêu Đình ngừng ăn, ngạc nhiên nhìn Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão tiếp lời.
" Phải, chúng ta thật sự rất cảm kích tiểu Đình vì đã mang đến cho xà nhân tộc chúng ta một cơ hội, một cơ hội để thoát khỏi tương lai lụn bại đang ngày một đến gần. "
" Xà nhân tộc của chúng ta chính là tộc nhân của Cửu Thải Thôn Thiên Mãng, vốn không phải sống ở vị diện này. Tộc ta ở nơi khác, sau khi trải qua trận chiến viễn cổ giữa thần ma ở tu chân giới, khiến người trong tộc gần như mất hết.
Trong cuộc chiến đứng lên chống lại ma tộc, yêu tộc và nhân tộc đã liên minh cùng nhau tham chiến, tộc yêu Cửu Thải Thôn Thiên Mãng cũng không ngoại lệ. Tất cả những thành viên cao tầng chủ chốt quan trọng, những thiên tài tinh anh trong gia tộc đều gia nhập liên minh.
Trận chiến đó thảm liệt đến mức cả vị diện đó đều bị hủy hoại, không ai có thể sống được ở đó. Toàn tộc Cửu Thải Thôn Thiên Mãng chỉ còn lại hơn vài chục người, vốn ở hậu phương nên may mắn sống sót, bầu trời bị xé rách, không gian bị dứt gãy khiến vô số khe nứt không gian mở ra. Những tộc nhân cuối cùng của Cửu Thải Thôn Thiên Mãng, lách qua khe nứt không gian đến Đấu Khí Đại Lục này để gầy dựng cuộc sống mới... "
" Sau trận chiến đó, tất cả tộc các phe đều rơi vào cảnh khủng hoảng thiếu thốn, những người còn lại trong tộc ta đến đây hầu như là với hai bàn tay trắng.
Chỉ là những thành viên bình thường trong tộc, không phải nhân tài kiệt xuất, tư chất vượt trội hay cao tầng nắm giữ những vị trí quan trọng, nên những mật tịch công pháp bí kỹ cao cấp truyền thừa của bộ tộc, chúng ta cũng chưa từng được tiếp xúc qua.
Truyền thừa ngàn năm vạn năm của một bộ tộc, cứ thế mà bị chôn vùi theo những tiền nhân đã ngã xuống. "
" Chúng ta ở đây một đời lại một đời , đời sau lại càng không bằng đời trước chỉ có thể lách qua khe hẹp giữa nhân tộc và những tộc yêu khác gắng gượng qua ngày kéo dài hơi tàn để huyết mạch gia tộc không bị đoạn tuyệt .
Huyết mạch truyền thừa của tổ tiên ngày càng mỏng manh, từ cửu thải đã sụt giảm thành thất thải, hiện tại ngoài nữ vương Mỹ Đổ Toa và một số người ưu tú vẫn còn mang huyết mạch thất thải, thì những người khác còn sụt giảm giai hệ hơn thế. "
" Chúng ta chưa bao giờ có tham vọng gầy dựng lại và sống trong hào quang năm xưa của gia tộc, cũng chưa từng nghĩ sẽ là bá chủ hùng cứ một phương. Chúng ta chỉ muốn cho con cháu đời sau của mình, có thể an ổn mà sống chứ không phải là cố gắng vùng vẫy để tồn tại như bây giờ.
Nên kế hoạch mà cô đưa ra, khiến chúng ta giống như là đưa tay ra bắt được cọng rơm cứu mạng, cho tộc ta có thêm một cơ hội có thể tăng lên một chút thực lực của mình, để có thể duy trì cuộc sống hiện tại được dài lâu bền vững một chút... "
" Mỹ Đổ Toa là chúng ta nhìn nàng lớn lên, đứa nhỏ này ngay từ khi còn nhỏ đã rất có ý thức trách nhiệm, bất kể là phương diện nào nàng cũng đều cố gắng học hỏi rèn luyện, hoàn thành thật tốt. Gánh nặng trên vai nàng nặng hơn bất cứ ai, ba lão thái bà bọn ta đều đã già cỗi, đều đã bước sẵn một chân vào quan tài. Chúng ta không yên tâm nhất chính là nha đầu này... "
Ba vị trưởng lão lần lượt kể lại quá khứ cùng những trăn trở của tộc mình, với chất giọng trầm buồn, mang nhiều ưu tư hoài niệm, nét già nua bi thương trên mặt như lại càng hiện ra rõ nét.
Bất kể là một đế chế hùng mạnh, một gia tộc hay tông môn, dù có bề thế huy hoàng đến thế nào đi nữa, đều không thể chống lại được sự xoay chuyển của bánh xe vận mệnh, của dòng chảy thời gian. Tất cả đều tuân theo một quy luật bất biến: Thành, Trụ, Hoại, Không. Từ hỗn độn mà ra rồi có ngày cũng sẽ trở về hỗn độn.
Cửu Thải Thôn Thiên Mãng, không phải tự nhiên mà lại lấy tên là Thôn Thiên, chỉ hai từ này đã biết quang huy ngày xưa của xà nhân tộc vinh hiển như thế nào.
" Ta muốn mang tộc ta rời đi sa mạc khắc nghiệt này... "
Câu nói mang theo cả một nguyện vọng lớn lao của Mỹ Đổ Toa, lại vang lên trong đầu Tiêu Đình. Cô đã hiểu được phần nào tâm tính của nàng bây giờ do đâu mà ra. Thân là một nữ vương, nàng khát cầu sức mạnh, không ngại ngần sống chết muốn dùng dị hỏa để tiến giai, nếu nàng không có thực lực, không tâm ngoan thủ lạt, ngoan độc một chút, thì chắc đã sớm là đồ chơi trong túi kẻ khác.
Một người mạnh mẽ không phải là tay đầy cơ bắp, có thể nâng được vật nặng bao nhiêu, mà là họ có thể gánh được bao nhiêu trách nhiệm trên vai.
Lam Thiên Tuyết từ trong thần thức nói gì đó với Tiêu Đình, cô khẽ gật đầu rồi lấy giấy bút viết ra hai đan phương đưa cho Nhị trưởng lão.
" Việc đầu tiên chúng ta cần làm là kiếm tiền, vì chi phí để mua dược thảo là rất lớn. Đây là đan phương của Ngưng Huyết Đan và Dưỡng Nhan Đan, cả hai loại đan dược này đều có điểm chung, là tuy dùng các loại thảo dược cấp thấp nhưng hiệu quả rất tốt, việc kinh doanh đan dược nếu thuận lợi không chỉ có thể giúp chúng ta thoải mái mua dược liệu, mà đây còn sẽ là sinh ý lâu dài cho xà nhân tộc. "
Nhị trưởng lão cũng là một luyện dược sư sau, khi xem xong hai đan phương kia liền không khỏi tán thán trầm trồ.
" Kết hợp thật hoàn mỹ, chúng ta mặc dù danh tiếng không được tốt lại hay đánh cướp các thương đoàn đi qua sa mạc, nhưng chúng ta vẫn có giao dịch mua bán với một số nhóm người. Nếu chúng ta tung ra thị trường hai loại đan dược này, lợi nhuận thu được sẽ không nhỏ, đây sẽ là sinh ý lâu dài chúng ta có thể dựa vào. Hảo, từ ngày mai ta sẽ bắt đầu luyện chế hai loại đan dược này."
Thần tình mọi người ai cũng đều vui vẻ phấn khởi, Tiêu Đình cười khẽ thở ra một hơi, làm việc tốt giúp được ai đó cảm giác thật sự vô cùng tốt. Cô cũng không giúp được gì nhiều cho họ, những gì có thể cô sẽ tận lực.
Đêm nay là một đêm không ngủ với rất nhiều người, nhưng với Tiêu Đình là ngoại lệ! Ngủ như heo chết.
Xà nhân tộc cũng không phải dễ dàng tin một người như vậy, ba trưởng lão lần này bận đến không thở ra hơi, bản kế hoạch và đan phương, họ đều thử nghiệm nghiêm ngặt rất nhiều lần, sau tự mình thử qua, cảm thấy khả thi, mới bắt đầu theo đó mà làm.
Hai tuần sau một mẻ đan dược đầu tiên ra lò, Tam trưởng lão giỏi nhất việc kinh doanh nên để cho bà đảm nhiệm. Sau khi đem đi thẩm định rộng rãi, tất cả đều được công nhận.
Sau mới ới tới đấu giá hội và bán hữu nghị cho các thương đoàn thân quen để quảng bá, rất nhanh đã có kết quả. Đan dược hữu hiệu cho hiệu quả tốt, giá cả lại rất cạnh tranh nên rất hút hàng, chỉ trong vòng một tháng đã có rất nhiều người biết đến hai loại thuốc này, các đơn đặt hàng dồn dập gửi tới, cung không đủ cầu.
Muốn gom một lượng lớn thảo dược, với hơn một trăm mấy chục loại, đủ cho toàn bộ xà nhân tộc dùng không phải là chuyện một sớm một chiều, nên Tiêu Đình chỉ có thể chờ. Ban ngày cô cùng Nhị trưởng lão và hai đệ tử của bà ở trong đan phòng luyện chế đan dược, chiều tối đóng cửa tu luyện trong phòng.
Thỉnh thoảng cô lại cùng với những huynh đệ tỷ muội trong thần điện luận bàn các loại võ nghệ, vũ kỹ. Tiêu Đình học được rất nhiều xà kỹ, cuộc sống bận rộn một chút, nhưng khi nhìn vào ánh mắt tràn đầy hy vọng của những xà nhân, Tiêu Đình cảm thấy rất xứng đáng.
Tiêu Đình nhờ hấp thu Tử Tinh Nguyên, có được Bổn Nguyên Hỏa Chủng của Tử Tinh Dực Sư Vương, uẩn dưỡng ra được tử sắc hỏa diễm, nên hiệu quả luyện dược tiến bộ vượt bậc.
Ngay cả Nhị trưởng lão còn không có được thú hỏa lục giai nữa là, Tiêu Đình miệt mài luyện đan dược, một phần là muốn phụ giúp cho mọi người, phần là cũng muốn luyện dược thường xuyên để trau dồi độ thuần thục, nâng cao trình độ luyện dược cho mình.
Luyện chế xong một mẻ đan dược cuối cùng trong ngày, Tiêu Đình lấy tay áo lau mồ hôi chuẩn bị rời đi.
" Nhị trưởng lão, tiểu nữ về trước. Chuyện tiểu nữ bàn mấy hôm trước với người, người đã nói cho nữ vương chưa, ý kiến của nàng thế nào? "
" Hây da, đầu óc ta lú lẫn quá, mấy hôm nay ta vẫn chưa nói với nữ vương bệ hạ, chi bằng tiểu Đình cứ trực tiếp qua hỏi ý kiến nàng, sớm biết chủ ý của người chúng ta dễ lên kế hoạch hơn, đi đi... xùy xùy... ta còn bận luyện dược. "
" .... "
Rõ ràng lại muốn giở trò, nhưng Tiêu Đình lại không có cách thoái thác. Đi thì đi, cũng không phải là đi chết sợ gì chứ. Tiêu Đình vác gương mặt khổ não đi diện kiến nữ vương bệ hạ. Không hề biết rằng khi cô vừa đi, Nhị trưởng lão đã nhìn theo bóng lưng cô cười ẩn ý.
Sau khi thông tri cho thân vệ, đứng chờ gần nửa giờ Tiêu Đình mới vào được. Mỹ Đổ Toa đang ngồi trước bàn làm việc, miệt mài ghi ghi chép chép gì đó.
Những người như nàng, luôn khiến những người ta lúc nào cũng cảm thấy mình thua kém vài phần. Bất quá khi nhìn vào thần thái chuyên chú làm việc của nàng, Tiêu Đình phải thầm tán thưởng, rất cuốn hút người khác, như có một ma lực vô hình, khiến người khác không thể rời mắt khỏi nàng được.
" Tỷ... "
" Ân... "
Nàng vẫn chưa thôi ghi chép, cũng chưa một lần ngẩng đầu lên nhìn cô. Có lẽ cả Gia Mã đế quốc này, chỉ có mình cô là dám gọi nữ vương Mỹ Đổ Toa là tỷ tỷ thôi.
" Tỷ, tỷ có thể hoãn lại thời gian mượn dị hỏa tiến giai được không, nếu kế hoạch Huyết Trì hoàn thành thì khả năng tiến giai của tỷ sẽ cao hơn. "
" Hơn nữa muội và Nhị trưởng lão đang cố gắng điều chế Tuyết Liên Đan, nó sẽ có hỗ trợ cho tỷ rất nhiều trong quá trình dung hợp với dị hỏa. "
Mỹ Đổ Toa dừng lại bút lông trong tay, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Đình, gương mặt nàng vẫn không có bất cứ biểu tình nào, nhưng khi nhìn vào ánh mắt nàng, với đôi con ngươi màu tím thâm thúy kia cô có thể cảm nhận được, nàng đối với mình so với trước đây đã bớt đi vài phần lạnh lùng, cô cười xòa thành thật nhìn nàng chờ câu trả lời.
" Vất vã cho mọi người, nếu mọi người cảm thấy kế hoạch này khả quan vậy cứ theo đó mà làm. "
" Muội đã biết, nếu không còn gì muội đi trước. "
Tiêu Đình cười gật đầu với nàng liền xoay người đi ra ngoài, nữ vương Mỹ Đổ Toa nhìn theo bóng lưng Tiêu Đình, cho đến khi cửa phòng một lần nữa khép lại, nàng cúi đầu trầm mặc, cũng không tiếp tục công việc ghi chép đang bỏ dở chừng, ngã người dựa vào bảo tọa, không ai biết trong lòng nàng nghĩ gì, ngoài chính nàng.