- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 26: Đùa giỡn
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Tôi nghĩ, tôi có chút tức giận. Cái cảm xúc này bắt nguồn từ lúc Luyện nhi bỗng nhiên nói câu quái lạ kia, cũng bởi vì sau câu nói đó, trước mặt có sự thay đổi. Mãi cho đến khi thấy tình cảnh này, mới hậu tri hậu giác bừng tỉnh lại.
Sắc trời dần u ám, chẳng hiểu vì sao hôm nay trời nhanh tối như vậy. Sau khi Luyện nhi ngạo nghễ quát một tiếng kêu tất cả lăn ra, xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh. Gió thổi qua, những tán lá đan xen khẽ lay động trên bầu trời. Lúc này, tôi mới biết có gì đó không đúng. Sự yên tĩnh này giằng co được một lúc, mà Luyện nhi cũng kiên nhẫn chờ đợi giống tay thợ săn đã định liệu sẽ đối mặt con mồi, ánh mắt kiên định nhìn về một hướng.
Có lẽ ánh mắt này quá mức tự tin, không qua bao lâu, bụi cây đằng kia bắt đầu vang lên âm thanh "xột xoạt" bất thường. Tiếp sau đó, phá vỡ sự hôn ám của khu rừng là mấy bóng người liên tiếp nhảy ra. Bóng người cao lớn lực lưỡng, là dáng dấp của nam tử tráng kiện, tổng cộng có khoảng hai chục tên, hướng bên này từng bước vây lại, bước chân nặng nề, dáng vẻ oai hùng mạnh mẽ. Đợi bọn họ tới gần hơn chút mới nhìn rõ dáng dấp, đều là một thân vải thô áo ngắn, người cao lớn thô kệch, da ngăm đen, nếu trong mắt không lộ ra hung dữ thô bạo thì thật giống những người nông dân sống dưới chân núi.
Chỉ là, giờ khắc này, chân chính phân định rạch ròi giữa bọn họ và người nông dân, xem như đang được bọn họ nắm trong tay, từng thanh đao thép sáng loáng. Nhà dân bình thường sẽ có dao thái rau, dao bổ củi, nhưng sẽ không có dụng cụ binh khí chuyên dụng huống chi là mỗi người một cái. Liếc nhìn người bên cạnh, Luyện nhi lúc này không thèm để ý đến ánh mắt của tôi, tràn đầy hứng khởi nhìn phía đối diện, trong ánh mắt toát ra một tia không nhịn được nóng lòng muốn thử. Đám người này chẳng biết bắt đầu theo đuôi chúng tôi khi nào. Tôi không phát hiện, nhưng nàng chắc chắn đã phát hiện lâu rồi, chờ tôi cam kết rồi mới vạch trần, đã sớm tồn tại ý niệm động thủ rồi. Nhận ra điểm này, cho phép bản thân sinh ra hờn dỗi. Có lẽ nàng không hề có ý nghĩ tính toán, trên thực tế chính là tính kế tâm tư của tôi, dù cho nàng không có ác ý gì, nhưng là tôi để bụng.
Song, với tình hình hiện tại, bất mãn đến mấy cũng chỉ đành tạm gác qua một bên.
- Các vị...
Hắng giọng, tôi tiến lên trước một bước, chuyển từ sau lưng Luyện nhi sang cùng nàng sóng vai, cất cao giọng nói:
- Không biết nãy giờ các vị đi theo sau tỷ muội chúng tôi, nhìn chằm chằm như vậy, rốt cuộc có ý gì đây?
Tuy rằng trước mặt rành rành "lai giả bất thiện" (người đến là kẻ xấu), nhưng chỉ cần có thể nói chuyện, vẫn nên nói rõ ràng cho thỏa đáng. Đáng tiếc, chính mình có ý này, đối phương lại không tiếp nhận. Nghe tôi nói vậy, một tên nam nhân cao lớn mặt đầy râu quai nón liền nhổ một ngụm nước bọt, hùng hùng hổ hổ hướng bên trái oán hận:
- Huynh nhìn xem! Lão đại, đệ nói chúng ta nên hành động từ lúc phát hiện ở vùng ngoại ô. Mẹ lão Tam còn nói phải xem lai lịch bọn nhóc này, vất vả đi theo nửa ngày trời, cuối cùng vẫn bị phát hiện thấy không?
Lời vừa thốt ra, mi tâm khẽ nhíu, cũng không phải bởi vì lời nói khiếm nhã. Từ câu nói này tôi nghe ra được bọn họ đã phát hiện chúng tôi từ lúc đi ra khỏi chợ, mà theo lẽ thường, chúng tôi vốn tính triển khai thân pháp gấp rút trở về, như thế có lẽ sớm đã cắt đuôi bọn họ... Lúc đó, là Luyện nhi kéo tôi, nắm chặt tay chầm chậm cước bộ, thế ra nàng ngay từ lúc bắt đầu đã cố ý hành động.
Trong lòng ngực vốn đã có lửa nay còn bị châm thêm mấy cây củi. Âm thầm hít sâu hai cái, tôi tự nói với mình, giờ không phải thời điểm cùng tiểu nha đầu này giải quyết. Thế nhưng bởi ngọn lửa trong lòng, tâm bỗng dưng nảy sinh ý niệm tàn nhẫn, thậm chí hy vọng đối phương nhanh chóng động thủ, hai ba lần giải quyết cho xong chuyện.
Có điều, trong đám người này cũng còn có tên hiểu chuyện, so với tưởng tượng của tôi thì tương đối thận trọng hơn, chí ít khi cái tên râu quai nón kia vừa mới thô lỗ phun một ngụm nước bọt, đã bị một người có vẻ là thủ lĩnh nâng tay chặn lại. Sau đó, người này ở phía xa xa hướng hai người chúng tôi đưa tay ôm quyền, cao giọng nói:
- Thất lễ, xin hỏi nhị vị cô nương là đi đường nào?
Tôi còn chưa kịp nghĩ ra phải trả lời như thế nào, Luyện nhi nghe hắn hỏi, chỉ thấy nàng chớp mắt mấy cái, ngay lập tức hỏi ngược lại:
- Cái gì mà đi đường nào? Dưới chân núi cũng chỉ có một con đường này không phải sao?
Nàng hỏi như thế, tất nhiên là vì nàng thật sự không hiểu, những từ ngữ mà mấy tên giang hồ này sử dụng đối với nàng là hoàn toàn xa lạ. Chẳng qua lúc này đây, lời vừa ra khỏi miệng, trái lại có vẻ thâm sâu khó dò. Người đối diện hiển nhiên không nghĩ tới, chần chừ một lúc, lại ôm quyền, so với trước đó càng thẳng thắng hơn:
- Nhị vị cô nương, có lẽ là lục lâm đồng đạo? (lục lâm: chỉ những người ở rừng núi để cướp bóc hoặc để chống quan lại; đồng đạo: người cùng chí hướng)
Tuy rằng Luyện nhi không hiểu thế sự, nhưng lại thông minh, thấy hắn một hai lần đặt câu hỏi như vậy, cũng hiểu được lời này còn có ẩn ý, lập tức không hề nói tiếp mà chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, nhỏ giọng hỏi:
- Ê, lục lâm là cái gì?
Mặc dù đang bực mình, nhưng không thể ngoảnh mặt làm ngơ với nàng được, tôi giải thích cho nàng, có điều trong lòng giận dỗi nên nói chuyện có chút cứng nhắc so với ngày thường:
- Lục lâm này, thực ra chính là hành động vào nhà cướp của. Có người tốt khi mà cướp của người giàu chia cho người nghèo; có người xấu gọi là phá phách quấy nhiễu thôn dân; có người là đại nhân xưng bá một phương, cũng có kẻ tiểu nhân bắt nạt người yếu thế hơn mình.
- Hửm?
Nghe tôi nói, Luyện nhi hứng thú nhíu mày, tiếp tục truy hỏi:
- Vậy đám người kia cũng là lục lâm? Bọn họ là tốt hay là xấu? Là đại nhân hay tiểu nhân?
Tôi rũ mắt xuống, hờ hững nói:
- Ngươi nói xem?
Luyện nhi gật đầu:
- Nhìn bộ dạng bọn họ, thật sự không giống người tốt, thế nên tất cả hẳn là người xấu.
Chúng tôi tự nhiên đối thoại kẻ xướng người họa, hiển nhiên không đem đối phương để vào mắt, thái độ này đương nhiên sẽ chọc giận bọn chúng. Phía đối diện tức khắc một trận ồn ào, nhất là tên râu quai nón nổi trận lôi đình, liên tục buông lời khó nghe; tên trông như thủ lĩnh rốt cục nhịn không được nữa, thay đổi sắc mặt ngông cuồng, miệng gào lên:
- Này! Hai con ả kia, hôm nay ở chợ đả thương một cánh tay của huynh đệ ta, ông đây vẫn chưa tìm các ngươi tính sổ, các ngươi lại chọc tới ông rồi! Xem chừng cũng chẳng có lai lịch gì, các anh em, không cần kiêng dè, xử lý bọn chúng cho ta! - Hét xong, vung đao xông tới.
Nhìn đám người giương nanh múa vuốt nhào tới, tôi "hừ" lạnh một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên, ngoại trừ tên lưu manh kia, tôi thật không nghĩ ra nguyên nhân để thu hút đám gia hỏa này. Mà bọn chúng giả vờ lúc đầu chẳng qua là e sợ đắc tội phải một thế lực nào đó mà thôi.
Đáng tiếc, có một số người mặc dù sau lưng không có thế lực, nhưng cũng đồng dạng là không thể chọc vào.
Lúc này, thấy đám người vung vũ khí cùng nhau nhào tới, đứa nhỏ bên cạnh hai mắt sớm đã tỏa sáng, nàng "hì hì" cười, vỗ vai tôi nói:
- Để ta, ngươi ở yên đây là tốt rồi, không được phép giành với ta nha!
Âm thanh còn chưa dứt, trên vai nhẹ đi, người kia phút chốc hứng khởi xông lên, trong bóng đêm ẩn hiện một thân ảnh mờ nhạt phiêu dật tiến vào đám người.
Luyện nhi rất thích đánh nhau. Tôi trước giờ vốn chẳng thích gây thị phi, tất nhiên sẽ không cùng nàng tranh giành, chỉ chắp tay đứng một bên nhìn một lúc, xác định đám lưu manh này chẳng qua chỉ có chút công phu mèo quào da lông không đủ uy hiếp đối với Luyện nhi, mới mở miệng kêu một tiếng:
- Dạy dỗ là được, đừng lấy tính mạng bọn họ, giống như ban ngày, mỗi người một cánh tay là được rồi.
Bên kia nàng thần thái sáng lạng đánh đến phấn khởi, nghe xong có vẻ không thích mấy, cao giọng nói:
- Ngươi cứ nhẹ dạ, lại còn thích quản ta!
Có điều cũng không phản đối, chỉ là ra chiêu càng xảo quyệt, đoạt lấy một thanh đao, chơi đùa giống như đang múa một bài ngẫu hứng, lưu lại trên người đối phương đều là những vết thương hời hợt, nhưng không thể né tránh dù chỉ một chiêu.
Không thông cảm cho bọn chúng, mà cũng không thích khung cảnh này, dù sao kết cục cũng nằm gọn trong tay Luyện nhi. Tôi dứt khoát xoay người đi hai bước đến một thân cây nhắm mắt làm ngơ, chờ nàng đùa giỡn xong tới gọi tôi.
Chẳng qua là tiếng kêu rên vẫn liên tiếp truyền đến bên tai. Tôi hoàn toàn làm bộ mắt điếc tai ngơ, mắt nhìn phía xa bắt đầu xuất thần. Trong lòng vẫn tức giận, vốn dĩ có thể tránh thoát thị phi, vậy mà nàng một mực cứ cố tình rước vào thân, thậm chí không tiếc động não tính kế với tôi. Thích cậy mạnh, ưa động võ, ra tay lại tàn nhẫn không lưu tình. Hiện tại ở cùng tôi và sư phụ còn nói được, nếu lỡ có một ngày rơi vào giang hồ, khó đảm bảo sẽ không gây thù chuốc oán. Lòng người phức tạp, nàng lại không hiểu. Tuy rằng bao nhiêu năm qua tôi vẫn từng chút từng chút dạy cho nàng, thỉnh thoảng sư phụ cũng sẽ đề cập đến, nhưng chung quy chưa từng trải qua sẽ chưa có nhận thức thật sự... Chỉ sợ... Chờ nàng chân chính nhận ra, có lẽ đã quá muộn...
Đang nhập tâm suy nghĩ, bỗng nhiên, một tiếng thét kinh hoảng truyền vào tai.
- Ngươi! Né ra!
Đó là tiếng của Luyện nhi, rồi lại không giống âm thanh của nàng, bởi vì chưa bao giờ nghe qua tiếng của nàng mang theo hoảng hốt như thế. Nhưng chính vì âm thanh ấy, chính mình thức tỉnh, cảm giác sau đầu có tiếng gió, đầu cũng không quay mà chỉ hơi nghiêng người, theo bản năng giơ tay trái tung một chưởng. Khoảnh khắc chạm vào, là cảm giác cứng rắn lạnh ngắt, chỉ nghe "leng keng" hai tiếng, một thanh đao dính đầy máu bị đánh sang một bên, đụng phải thân cây rồi rơi xuống đất, phản chiếu ánh sáng rung động. Nếu chậm nửa bước, cây đao này sẽ không phải là nằm trên mặt đất, mà là cắm trên lưng tôi. Nhìn cây đao, nhìn lại tay trái vì chưởng đao mà dính lây vết máu, nhất thời không kịp phục hồi tinh thần.
Thời điểm còn đang bàng hoàng sợ hãi, sau lưng lại có tiếng xé gió, còn kèm theo âm thanh vạt áo tung bay, không thể phân tích rõ ràng, theo phản xạ xoay người lại tung liền một chưởng!
Một chưởng đưa ra, đáy lòng cực kì hối hận, ánh mắt lướt qua quần áo lay động, không phải ai khác chính là Luyện nhi! Đòn đánh này là bản thân làm theo phản ứng, trên tay không kiềm chế được nặng nhẹ, tuy không phải mười phần lực nhưng chí ít bảy, tám phần là có. Mặc dù thấy rõ đối phương liền vội vàng thu hồi, nhưng điện quang ánh lửa làm sao có thể thu hết toàn bộ? Chưởng phong mang theo sức mạnh không kịp kìm hãm, vững vàng đánh lên vai nàng!
- Luyện nhi!
Kinh hãi còn hơn khi nãy, trên tay tôi dính máu, chưởng này cũng ấn trên vai nàng một vết máu, càng nhìn càng thấy phát hoảng. Thế mà nàng bình tĩnh giống như chưa nhận ra, không quan tâm vừa bị trúng một đòn, chỉ hơi lảo đảo một chút rồi phi thân nhảy đến trước mặt tôi. Vừa rơi xuống đất liền vòng tay ôm lấy tôi, thuận thế xoay nửa vòng xem xét, chợt thay đổi sắc mặt, sốt ruột la lên:
- Ngươi thế nào? Tại sao trên tay có máu? Có phải bị thương chỗ nào không? Hả?
Tôi cùng nàng bốn mắt nhìn nhau. Nhìn vào đôi mắt kia ánh lên sự lo lắng hoảng loạn, liền nhận ra, lửa giận trong lòng bỗng chốc tan biến sạch sành sanh rồi.