- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 39: Ám đấu
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Từ khi được sống lại, đời này chỉ cầu bình yên, vì lẽ đó hơn mười năm qua, tôi vẫn luôn cố gắng khống chế tâm tư tình cảm, rất hiếm khi phóng túng bản thân làm càn. Vừa rồi một phen kích động, đã lâu không như vậy, tâm tình đột nhiên trỗi dậy, sau đó mạnh mẽ rơi xuống, thay đổi nhanh chóng tuy là thỏa thích hả hê, nhưng giống như đã vét sạch tất cả sức lực, sau khi ngã xuống, cơ thể nguội lạnh, chỉ còn yên lặng cùng trống rỗng. Nằm ở nơi đó, nhất thời ngẩn ngơ, đối với chuyện xung quanh chẳng hề quan tâm, ba ngàn thế giới một hạt bụi nhỏ, sống có gì vui, chết cũng tội gì.
Mãi cho đến khi, nàng xuất hiện. Nghe được giọng nói kia, nhìn thấy thân ảnh kia, cảm xúc thực tại chớp mắt liền trở về. Nhưng chẳng thấy nhẹ nhõm gì hơn, thậm chí chỉ cảm động trong nháy mắt, ngay sau đó, lo lắng cùng bất an tràn ngập đáy lòng. Luyện nhi xuất hiện lúc này là không đúng lúc, tính nàng như vậy... Không dám suy nghĩ nhiều, tôi nhanh chóng để ý phản ứng của hồng hoa mỹ phụ bên cạnh, bên tai vừa nghe được một tiếng "ồ" nhẹ nhàng, thần kinh lập tức kéo căng, khom người nắm lấy đầu trượng còn đang đặt trên cổ, thấp giọng nói:
- Đây là chuyện giữa tôi và tiền bối, đừng kéo người không liên quan vào!
- Ha? A đầu kia là người nào? Nói như vậy, thật sự cùng ngươi không quan hệ à?
Mỹ phụ biết tôi cân lượng, thấy đầu trượng bị giữ cũng dửng dưng không quan tâm, tư thế cũng không đổi, chỉ lạnh nhạt châm biếm nói:
- Ngươi ân tình đúng là nhiều nha, vừa mới trải qua một đêm ngắn ngủi vậy mà tùy tiện nơi đâu cũng gặp được người giúp đỡ.
- Đây không phải tình cờ gặp, nàng mới... mới chính là chủ nhân của hai con sói kia.
Tôi kiềm nén máu huyết cuồn cuộn cố gắng trả lời, thân thể mặc dù khó chịu nhưng đầu óc chưa bị té hỏng, tự nhiên biết cái gì nên nói cái gì không nên. Chỉ có điều, sợ là có người không hiểu... Thế nên, sau khi ngắn gọn hồi đáp hồng hoa mỹ phụ, tôi không dám dây dưa nhiều, lập tức gắng gượng chống đỡ nửa người ngồi dậy, hướng bên kia la lớn:
- Luyện... Cô nương! Lòng tốt của cô nương Trúc Tiêm xin lĩnh tấm lòng (lời khước từ nhã nhặn), chỉ là người này... người này tới để tìm ta cùng sư phụ của ta, cùng ngươi không... không có liên can... Sói bị thương ta thành thật xin lỗi, nhưng bà võ công rất cao, cô nương chớ nên... đến đây, sớm chút mang sói đi trị thương mới là chuyện chính!
Đây là lời giải thích duy nhất tôi có thể nghĩ ra trong lúc cấp bách như vầy, nói cho hồng hoa mỹ phụ nghe, cũng là nói cho Luyện nhi nghe, nói ẩn nói tránh, công khai ám thị. Nếu đủ may mắn, không chỉ có thể bảo đảm nàng sẽ không đếm xỉa tới, hơn nữa còn có thể dựa vào đó mà đem sự tình báo với sư phụ, coi như là một hòn đá hạ hai con chim. Đáng tiếc, mưu sự tại nhân hành sự tại thiên, trong lòng cũng rõ ràng, chính mình xưa nay vốn không phải là người may mắn. Huống hồ, tính khí của Luyện nhi trước nay đều là như vậy. Lời nói này, ẩn ý xem như cực kỳ rõ ràng, thật không tin nàng nghe không hiểu. Nhưng mà sự thật là, người kia cứ đứng yên như vậy, giống như mắt điếc tai ngơ, chỉ lặp lại lần nữa câu:
- Ta nói, ngươi cách xa nàng một chút cho ta!
Tôi biết, rắc rối lớn rồi.
- Ha ha, thú vị.
Hồng hoa mỹ phụ dường như cũng hứng thú, lắc cổ tay, đầu rồng trượng vốn dĩ đang ở cần cổ liền thấp xuống mấy phân, mặc dù tay vẫn đang nắm nhưng cảm giác hô hấp liền không thông, cổ họng không kiềm chế được liền phát ra âm thanh rên nhẹ, mà hồng hoa mỹ phụ này lại thách thức nói:
- Ta thích làm sao thì làm, bây giờ chính là không muốn cách xa nàng đấy, ngươi định thế nào?
Lời bà vừa ra khỏi miệng, tôi dồn chút hơi sức cuối cùng, khàn giọng quát lớn:
- Luyện nhi! Không nên động thủ!
Nhưng căn bản không cách nào ngăn cản được, nàng lại giống như hai con sói trước đó hoàn toàn không nghe lời tôi, dưới màn đêm thân ảnh bỗng nhiên loáng một cái, ngay sau đó gió liền vụt qua! Gió thổi qua người, áp lực nặng nề ở cổ bỗng nhẹ hẳn, bên tai nghe được phụ nhân kia cảm thán nói:
- A đầu này luyện được khinh công cũng tốt đấy.
Âm thanh đã bị lùi về sau mấy trượng. Rối rắm đứng dậy, vội vã nhìn vào bóng đêm, khổ nỗi không giúp được gì. Trận đấu này đừng nói tới nhúng tay vào, thậm chí xem cũng chẳng thấy rõ, bóng tối dày đặc bao phủ xung quanh, còn có khí huyết bất ổn dẫn đến choáng váng, cho dù cố gắng nín thở tập trung như thế nào đi nữa, nhiều nhất cũng chỉ có thể nhìn thấy giữa bụi cây có hai bóng người đan xen lay động, lúc hư lúc thực, mơ hồ không rõ. Trong lồng ngực sốt ruột, tuy không thấy rõ thế cuộc nhưng tâm như gương sáng, vô luận trong hai năm qua võ công của Luyện nhi tiến bộ nhanh đến cỡ nào thì tuyệt đối vẫn không cách nào có thể ngang ngửa với người có thể cùng sư phụ giao đấu bất phân thắng bại, họa chăng có thể chống đỡ được lâu chút, kết quả chắc chắn... Muốn kêu nàng chạy mau, lại sợ không những không có hiệu quả mà còn hại nàng bị phân tâm, bị đánh bại nhanh hơn... Lúc này đây mới hận chính mình vô lực, biết rõ kết cục lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Cứ như vậy căng thẳng chờ đợi, một lúc sau, quả nhiên, bên kia truyền đến tiếng rên bị kiềm nén, tiếp đó là âm thanh của cành cây bị gãy cùng một vật nặng rơi xuống đất.
- Luyện nhi!
Tuy rằng đã đoán trước, vậy mà vẫn không tránh khỏi kinh hãi, tôi gọi tên nàng, lảo đảo hướng về nơi có tiếng vang chạy tới. Vọt tới gần mới mơ hồ nhìn thấy một người đang nằm sấp trên bụi cỏ, xem dáng dấp có vẻ đang gắng gượng chống đỡ dường như muốn đứng lên, cũng không thành công. Tôi nghe được một trận hô hấp dồn dập bất thường, trong lòng sốt ruột, nhào tới ôm nàng từ phía sau, ngồi quỳ chân giữa đám cỏ kéo nàng lên, để cho nàng có thể hoàn hảo tựa vào lòng tôi.
Cửu biệt tương phùng, ôm nhau lại là theo cách này, chưa kịp cảm khái hoài niệm. Thật gần, gần đến nỗi có thể nghe được hơi thở quen thuộc, nhưng vẫn là không thấy rõ. Người trước mắt bị một tầng hắc ám mông lung bao phủ, mơ mơ hồ hồ nhìn không rõ nét mặt, càng không nói tới kiểm tra tình trạng cơ thể. Tôi ôm nàng, chỉ biết thân thể trong lồng ngực đang không ngừng run rẩy, còn có chút co giật, có vẻ khó chịu vô cùng.
- Luyện nhi! Luyện nhi ngươi làm sao vậy? Chỗ nào không ổn, nói cho ta biết!
Hoang mang tự nhiên nảy sinh, tôi biết nàng sẽ bại, thật không ngờ tới nàng sẽ bị thương thành như vậy, miệng liên tục gọi nàng, đáp lại chỉ có càng nhiều tiếng hô hấp, giống như nàng căn bản không có thời gian nói chuyện.
- Công Tôn đại nương! Bà làm gì nàng rồi!
Không có được lời đáp, tôi chỉ đành chất vấn người đang đứng bên kia. Từ lúc Luyện nhi bị đả thương rơi xuống đất, hồng hoa mỹ phụ này khí định thần nhàn cũng đáp xuống cách đó không xa, đầu tiên là rảnh rỗi như đang xem trò hay, giờ khắc này thấy tôi mở miệng liền hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, ngươi hỏi ta? Ta còn chưa hỏi ngươi. Ngươi nha đầu này ngày thường thành thật, không nghĩ tới cũng sẽ có lúc nói láo, nói cái gì nàng cùng ngươi không quan hệ. Thế công của nàng, rõ ràng giống hệt ngươi!
Tôi khẽ cắn răng, nói:
- Nàng chỉ là được sư phụ dạy qua, học được vài chiêu thức mà thôi...
Biết rõ khả năng bị vạch trần rất cao, nhưng chỉ cần có một chút cơ hội, cũng nhất định không để nàng bị cuốn vào. Nhưng mà, vẫn không thể.
- Còn dám ngụy biện! Ngươi thật sự nghĩ lão nhân gia ta dễ bị lừa à? Chiêu thức công lực của nàng tinh xảo, rõ ràng còn trên cả ngươi, chẳng giống cái gì học mấy chiêu. Ngươi còn muốn giúp nàng che giấu đến bao lâu?
- Bà già chết tiệt!
Người trong lòng bỗng dưng vùng vẫy, không quan tâm mình đang hít thở gấp gáp, khàn giọng quát:
- Có bản lĩnh động thủ thì ra tay đi! Bằng không sau này ta chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!
- Ngươi im miệng!
Không đợi hồng hoa mỹ phụ nổi giận, tôi trước tiên liền hướng nàng quát một tiếng, biết nàng sẽ không nghe, trong tình thế cấp bách liền quyết định duỗi tay bịt miệng nàng.
Nàng chính là thẹn quá hóa giận, nào chịu tôi đối nàng như vậy, miệng bị che lại, không chút nghĩ ngợi liền há mồm cắn một phát, vừa khéo cắn trúng vết thương trước đó dùng để viết huyết thư, tôi chỉ cảm thấy một trận đè ép kèm theo đau buốt, biết miệng vết thương sợ là vỡ rồi, cũng không quản nhiều lắm, chỉ sợ nàng chọc tức phụ nhân kia, vẫn liều chết che lại. Ngay cả như vậy, thật sự vẫn chậm một bước. Hồng hoa mỹ phụ nghe Luyện nhi gào như vậy, trước tiên là một trận cười khẩy "hê hê", cười xong, thuận miệng nói:
- Ha ha, ngươi đã nói đến nước này, ta cũng cảm thấy nhổ cỏ nên nhổ tận gốc mới phải, giảm bớt hậu hoạn về sau, phải không?
Lời vừa thốt ra, thân thể tôi rét lạnh, thầm nghĩ nữ nhân này quả nhiên độc ác, e là sẽ thực sự động sát ý với Luyện nhi, bộ dạng hai chúng tôi hiện tại, còn không phải đã nằm trên thớt mặc bà ta xâu xé sao? Lúc đó nóng nảy, nói:
- Bà nếu dám làm như thế, ta chắc chắn, bà vĩnh viễn không tìm ra vị trí của gia sư!
- Há?
Đối với lời uy hiếp của tôi, bà cười cười không phản đối:
- Chết một, không phải vẫn còn một à? Hay là, ngươi định cùng nàng đồng sinh cộng tử?
Đối mặt câu chất vấn này, tôi im lặng không nói giống như đang do dự, thân thể ôm Luyện nhi âm thầm xê dịch. Bà ta hẳn là cũng phát hiện động tác nhỏ này, nhưng nhờ màn đêm yểm trợ nên chưa nhận ra ý đồ của tôi, chỉ cho là một loại biểu hiện của sợ hãi.
- ...Bà nói đúng rồi!
Cuối cùng lùi tới vị trí mình mong muốn - vách đá nơi tôi muốn đẩy bà ta xuống khi trước, tôi thấp giọng trả lời, hai tay chặt chẽ bảo hộ người đang run rẩy trong lòng:
- Nếu bà ra tay với Luyện nhi, ta lập tức cùng nàng nhảy xuống từ đây, bảo đảm hài cốt không còn! Đến lúc đó, thế gian này không người nào biết chỗ ẩn cư của sư phụ, tâm tư đó bà chỉ có thể mang theo tới lúc già chết!
- Hừ!
Hình như cảm thấy bị xếp đặt, hồng hoa mỹ phụ ngữ khí thoáng chốc lạnh lẽo không ít, thâm trầm nói:
- Giỏi nhỉ? Ngươi nếu dám làm như thế, ta liền quay lại giết tất cả thôn dân kia! Chó gà không tha!
Thật là mỉa mai, tôi đã nhìn lầm bà ta rồi, bà cũng đã nhìn lầm tôi. Thì ra, chẳng ai trong chúng tôi là người thiện lương cả. Đối mặt uy hiếp này, tôi đau thương nở nụ cười, nói:
- Ha ha, tự nhiên muốn làm gì thì làm, ngay cả người trọng yếu trước mắt đều không bảo vệ được, ngay cả sinh mệnh của bản thân cũng không muốn, chỗ nào còn có thời gian rảnh rỗi đi quản nhiều như vậy? Bà muốn làm thế nào liền làm thế đó đi, cùng lắm ta ở dưới mười tám tầng địa ngục chờ bà!
Câu cuối cùng, giống như nguyển rủa trước khi chết, tôi thê lương nói xong, lôi kéo Luyện nhi đang chằm chằm nhìn bóng người mờ ảo trong bóng tối. Người này không chịu chèn ép, tám mười phần sẽ giận tím mặt, chỉ cần bà hơi động, tôi liền nói là làm! Nhưng là, bầu không khí sau đó như đang giằng co. Hồng hoa mỹ phụ cũng không nổi trận lôi đình như tôi tưởng tượng, cũng chẳng đến gần một bước, đầu tiên im lặng giây lát, không biết là ngoài ý muốn hay đang suy tính cái quỷ gì, một lát sau, "hì hì" nở nụ cười:
- Vô vị, thực sự là vô vị...
Đợi đến khi mở miệng, lại nói lạnh lùng như vậy, bộ dạng dường như thật sự không hứng thú.
- Được rồi được rồi, thời điểm không còn sớm, không chơi đùa cùng hai tiểu bối các ngươi nữa, lão nhân gia ta khoan hồng độ lượng, lùi một bước là được rồi. Hai người các ngươi ai đi gọi sư phụ đến đây đi, thỏa mãn tâm nguyện của ta là tốt rồi, như vậy chung quy là hoàn toàn có thể đi?
Câu trả lời hoàn hoàn bất ngờ, tôi nghi ngờ có lừa đảo, không dám thả lỏng, chỉ thấp giọng nói:
- Chuyện đến nước này, bà cho rằng tôi còn có thể tin bà sao?
- Thế nào? Ngươi đối với ta không tin tưởng, nhưng ngay cả sư phụ của mình cũng không tin à? Hay là ngươi đã nhận định sư phụ có đến cũng sẽ thua, thay vì ba người chết, không bằng hai người cam tâm tình nguyện chết sẽ thoải mái hơn?
Bà nói đến đây, tôi trái lại thật sự lưỡng lự. Tuy người trước mắt cao thâm khó dò, nhưng đối với võ công của sư phụ, tôi tự nhiên vẫn tự tin, dù cho trước đó bà ta nói là thật, hai người quả thật có thể đánh hơn trăm hiệp bất phân thắng bại, vậy cũng không có nghĩa là sư phụ nhất định sẽ bại dưới tay bà ta, không phải sao...
Thế nhưng, nhìn Luyện nhi đang nằm trong lòng, tuy vẫn không thấy rõ vẻ mặt cùng thương thế của nàng, thống khổ như vầy sợ là... Nếu như nàng có mệnh hệ gì, cần gì phải kinh động sư phụ? Chi bằng... Có lẽ đêm nay chịu quá nhiều kích động, mình cũng không biết làm sao, nhất thời cảm xúc cùng suy nghĩ tiêu cực ùn ùn kéo đến, cơ hồ làm người quên mất xúc động vừa rồi. Vào lúc này, đoán chừng nhìn thấu lo lắng của tôi, hồng hoa mỹ phụ cười chế giễu nói:
- Sao? Ngươi lo lắng nàng? Yên tâm, nàng nhìn như nghiêm trọng, thực tế chẳng qua là bị ta làm tắt nghẽn chân khí, nội tức hỗn độn, khí mạch rối loạn, tự nhiên là bị khó thở, không có gì đáng ngại. Ngươi nếu như đáp ứng, ta tức khắc điều trị cho nàng.
Lần này mới thật sự chạm đến mong muốn, gần như không suy nghĩ nhiều, tôi lập tức ngẩng đầu, kiên định nói:
- Được! Bà chữa khỏi cho nàng, chính tôi sẽ ở đây cùng bà, để nàng đi gọi sư phụ đến, tuyệt không nuốt lời!
Không biết còn có thể tin người này không, cùng bà ký kết chỉ là tranh ăn với hổ. Nhưng giảm bớt thống khổ cho Luyện nhi mới là việc trước nhất, tôi tự cảm thấy ước định này xem ra cũng không thiệt thòi, chết còn không sợ thì còn sợ hãi cái gì.
Bà ta cũng không dây dưa, thấy tôi đồng ý liền chậm rãi đi tới, ngồi xổm cúi người, nhanh chóng "bạch bạch" điểm mấy cái liên tục trên người Luyện nhi, sau đó đứng dậy phủi phủi tay nói:
- Tốt rồi.
Tôi chỉ cảm thấy người trong lòng mãnh liệt run rẩy mấy lần, sau đó không co giật nữa. Một lát sau, có vẻ là giãy dụa muốn đứng lên. Không dám để nàng tùy ý hành động, liền nửa dìu nữa đỡ nàng cùng đứng dậy. Nàng trở lại bình thường, bỗng nhiên tức giận nói:
- Ta giết ngươi!
Nói xong liền muốn lao vào. Cũng may lần này tôi nhanh tay nhanh mắt kéo nàng lại, vội la lên:
- Luyện nhi, Luyện nhi! Chờ một chút!
Thấy nàng không chút nào để tâm, trong lòng vừa gấp vừa tức, giống như lửa cháy, nhịn không được nặng giọng trách móc:
- Luyện nhi! Ngươi muốn ta chết à!
Một tiếng này, người bên cạnh hơi chấn động, liền ngừng động tác, lặng lẽ đứng lại. Tôi không thấy rõ sắc mặt nàng, chỉ sợ yên tĩnh chốc lát sẽ chọc nàng tức lên, vội vã dịu giọng vài phần, kéo tay nàng ôn nhu nói:
- Ngươi nếu biết rõ không địch lại mà vẫn muốn đánh, không sao cả, ta cùng ngươi chết, không có gì ghê gớm. Nhưng giả như ngươi không hy vọng chúng ta cứ chết không minh bạch như vậy, liền đi tìm sư phụ, đem sự tình đầu đuôi bẩm báo với sư phụ, xin người định đoạt, được không?
Vẫn không trả lời, tôi kéo nàng, vì là ban đêm nên vô pháp xem sắc mặt của nàng, lại biết phụ nhân ở bên kia nhất định thờ ơ không quan tâm, chỉ lo có biến cố phát sinh, đang ngẫm nghĩ nên làm thế nào mới phải, người trước mắt đột nhiên chuyển động. Lần này, Luyện nhi không có cử chỉ kích động gì, chỉ là chậm rãi chuyển qua đứng đối diện tôi, đêm đen như mực, tôi nhìn nàng như ngắm hoa giữa sương mù, tầm mắt đều không thể trực diện. Nhưng có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt nóng rực, bỗng, có âm thanh xé vải vang lên, tiếp đó tay bị kéo, có gì đó quấn từng vòng từng vòng quanh ngón trỏ, chính là băng bó vết thương kia. Đến khi làm xong xuôi tất cả, nàng vẫn không nói một lời, đột ngột buông lỏng tay, xoay người liền định bước đi. Ngay vào lúc này, hồng hoa mỹ phụ lạnh nhạt thờ ơ ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng:
- Khoan đã!
Bà gọi một tiếng, bước tới nói:
- Ta ngẫm lại, vẫn không hoàn toàn tin được các ngươi, làm như vậy rất thiệt thòi. Lỡ may tiểu nha đầu một đi không trở lại, ngươi nha đầu này lại liều chết không theo, đến lúc đó chẳng phải phiền phức cho ta à?
- Bà rốt cục muốn thế nào?
Tôi cau mày hỏi, biết bà ta sẽ không dễ dàng thả đi như thế, lại không biết bà tính giở trò gì. Trong bóng tối, một cánh tay đưa qua, đến trước mặt Luyện nhi, mở lòng bàn tay ra, lờ mờ thấy được một viên trân châu màu trắng, giữa màn đêm phát ra ánh sáng u ám.
- Ăn đi.
Phụ nhân kia tùy ý nói, giống như đưa người ăn chẳng qua chỉ là một viên đường mà thôi.
- Viên châu này sẽ không lập tức lấy mạng ngươi. Nhưng qua hai khắc (ba mươi phút) nếu không trở lại, nhất định độc phát thân vong, chỉ có thuốc giải độc môn của ta mới có thể cứu. Bao nhiêu đấy thời gian, đủ cho ngươi đi gọi chứ?
Luyện nhi không có phản ứng gì, lạnh lùng "hừ" một tiếng, đưa tay tính cầm lấy. Lúc này tôi nên vui mừng, vui vì khoảng cách rất gần, càng may mắn khi viên thuốc màu trắng, vì lẽ đó chính mình có thể thấy chính xác vị trí của viên thuốc, hai điểm này, vô cùng thuận lợi với tôi. Cho nên, tôi có thể trước Luyện nhi một bước, đi lên đoạt lấy viên thuốc liền nuốt xuống.
- Nàng vừa bị thương, còn phải vận công chạy đi, ta không muốn nàng ăn thứ này. Bà không tin nàng, ta tin. Qua hai khắc nếu nàng không trở lại, tính mạng của ta giao cho bà.