- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 148: San Hô
Tác giả: Bát Thiên Tuế
Nếu như có thể, trong lòng hy vọng Thiết San Hô đừng tỉnh lại quá sớm, có thể hảo hảo ngủ thêm vài ngày, cho dù là trạng thái ngủ say bất tỉnh giống như đang hôn mê, cũng là có lợi cho vết thương của nàng, vô luận là tổn thương trên thân thể hay là tổn thương trong lòng.
Nếu như có thể, còn hy vọng Thiết San Hô sau khi tỉnh lại, có thể hảo hảo biểu đạt tâm tình, cho dù là kịch liệt khóc lớn hô to cố tình gây sự, dù sao cũng là một loại biểu đạt tình cảm, vô luận là loại tình cảm nào.
Nhưng mà kết quả là cả hai phần hy vọng này, đều không có ngoại lệ, tất cả đều chìm vào khoảng không.
Thiết San Hô chỉ chịu một chưởng của Kim Độc Dị, đây là mấu chốt cho sự sống sót của nàng, này đôi độc chưởng này vô cùng hung ác, lực đạo cũng hùng tráng khoẻ khoắn, chỉ là rốt cuộc không hùng hậu bằng Hồng Hoa Quỷ Mẫu, mà lại không có tổn thương tại chỗ yếu hiểm, thứ làm cho người ta kiêng kị nhất chủ yếu vẫn là kịch độc trên lòng bàn tay, ta không biết là lấy được giải pháp từ đâu, lại chỉ thấy thời gian không đến một nén nhang sau khi rót xong chén thuôc đầu tiên, Luyện nhi vẫn đang thôi cung hoạt huyết cho nàng, mí mắt vốn đóng chặt của Thiết San Hô động đậy hai động, hàng lông mi trong phút chốc rất nhanh run lên vài cái, tiếp theo liền mở mắt ra.
Giờ khắc này khi nàng mở mắt ra, nghiễm nhiên chính là một khắc mà bầu không khí trong phòng ngưng trọng nhất, bao gồm cả Luyện nhi, tất cả mọi người hầu như đều ngừng thở, lo sợ bất an lại thận trọng, mỗi người đều như dây cung căng chặt, lo sợ rằng khi bị thương, người này sẽ sinh ra phản ứng quá mức kích động.
Nhưng mà...Lại không có chuyện gì phát sinh.
Khi vừa bắt đầu, Thiết San Hô khẽ đảo mắt, lần lượt đem chúng ta quét mắt qua một lần, trong con ngươi mang theo sương mù giống như mới tỉnh lại từ cơm ác mộng, sau khi nhìn nhìn Luyện nhi đứng cách nàng gần nhất, lại đưa mắt nhìn đến thân người đang ngủ yên ở trong khuỷu tay của mình.
Chỉ nhìn bộ dáng, Mục Cửu Nương xác thực tựa như đang bình yên chìm vào giấc ngủ, chẳng qua là thời gian lặng lẽ trôi qua, nhiệt độ mượn tới từ nước ấm, cuối cùng là không thể giữ lâu, cho nên, ta không chút nghi ngờ mà tin rằng Thiết San Hô đang ôm lấy nàng như vậy, trong lòng đã cảm nhận chân thật nhất, cũng là đáp án tàn khốc nhất.
Nhưng nàng lại không khóc, cũng không có ồn ào, cũng không nói lời nào, chẳng qua là đem thân thể đang dần dần lạnh thấu trong lòng kia ôm càng chặt thêm một chút, có chút nhíu mày, hít vào một hơi lại khe khẽ thở ra, dường như chỉ là có chút không vừa lòng, có chút mất mát...
Phản ứng như thế này quá mức bình tĩnh, bình tĩnh quá mức là một sự bất thường, nhìn ánh mắt nàng có chút mờ đi, trong lòng sâu lo, liền tiến lên trước một bước thử thăm dò mà mở miệng, kêu một tiếng: "... San Hô?"
Vẫn còn may, ít nhất biết rõ tiếng kêu này là đang gọi nàng, ánh mắt kia liền quay lại, thậm chí còn khẽ gật đầu, lại không có biểu lộ gì, cũng không mở miệng nói chuyện...Một tiếng thăm dò của bản thân không thể đánh vỡ sự trầm mặc của nàng, nhưng mà làm cho áp lực ngưng trọng đến cực hạn trong phòng mở ra một vết nứt, "San Hô, San Hô ngươi đừng như vậy." Người tiếp theo mở miệng chính là Luyện nhi, nàng vốn chính là người không thể chịu nổi bầu không khí nặng nề này nhất, lúc này cũng khe khẽ Thiết San Hô, nói: "Cửu Nương đi rồi, ngươi tất nhiên là khó chịu, khó chịu thì khóc lên là được, bộ dạng này của ngươi, chúng ta nhìn thấy rất lo lắng, nếu như Cửu Nương biết được, cũng sẽ lo lắng đấy."
Nàng sớm đã không còn là hài tử tuổi nhỏ không hiểu nhân gian tình đời của lúc trước, những lời khuyên bảo này, nói rất ra hình ra dáng, ánh mắt sắc khí lộ ra buồn bã cũng tuyệt đối không phải là giả tạo, Thiết San Hô đồng dạng quay đầu nhìn nhìn nàng, lúc ánh mắt chống lại nhau, ánh mắt mờ đi giống như thoáng có chút hoà hoãn lại, nhưng vẫn là thẳng tắp mà nhìn đăm đăm, nhìn không ra bất kỳ một điểm tâm tình nào.
Biểu hiện như vậy chỉ làm cho người bên cạnh cảm thấy sợ hãi, trong đầu nhảy ra một ý tưởng đáng sợ, lúc ấy lo lắng, sẽ không còn bận tâm đến chuyện phải cẩn thận không làm kích động đến nàng, kích động nàng cho dù xảy ra chuyện gì cũng đều tốt hơn so với tình hình lúc này, những lời nhắc nhở của Mục Cửu Nương khi sắp chia tay vẫn là vang vọng bên tai, nếu như sống sót nhưng sau này đều là bộ dáng như vậy..."San Hô!" Trong phút chốc áp lấy bàn tay nàng, quát to lên một tiếng, hận không thể đem hồn nàng gọi trở về: "Thiết San Hô, ngươi tỉnh hồn lại cho ta, hảo hảo nhìn rõ ta, nói chuyện! Bây giờ là loại cục diện như thế nào, ngươi thật sự rõ ràng sao? Trả lời!"
Trong phòng an tĩnh quá lâu, ngay cả khi nói chuyện cũng đã quen khe khẽ thì thầm, vì vậy một tiếng này liền cảm thấy rất đột ngột, Thiết San Hô giống như hơi chấn động một chút, nhắm mắt, sắc mặt rốt cuộc xuất hiện một loại thần sắc giống như mỏi mệt cùng không kiên nhẫn trộn lẫn vào nhau, nhưng cũng không có bộc phát, chẳng qua là lắc đầu, cuối cùng mở miệng nói: "Suỵt ——" Nàng không có lại mở mắt, dường như cực lỳ mệt mỏi, ngay cả âm thanh cũng là khô khốc: "Đừng hoảng hốt, ta không có điên, cũng không có ngốc, đừng ồn ào, ta chỉ là muốn thanh tĩnh một lát, cầu các ngươi thương xót, để cho ta thanh tĩnh một lát..."
Nghe thấy lời nói này, mặc dù không có cảm xúc, chỉ là cuối cùng vẫn trật tự rõ ràng, trao đổi ánh mắt cùng Luyện nhi, gật gật đầu, sự lo lắng lúc trước hơi thả lỏng chút ít, lúc này thể xác và tinh thần của Thiết San Hô đều bị trọng thương rất lớn, chỉ cần cơ bản không mất thần trí, còn lại như thế nào cũng đều có thể, như thế nào đều hợp lý, khi kịch liệt đau đớn, sự an ủi của người bên cạnh dù có chân thành tha thiết cũng là vô dụng, cuối cùng người có thể dựa vào, hơn phân nửa vẫn là chính bản thân mình.
Cứu nàng thoát hiểm, nhưng nàng vẫn đang tại hiểm quan, trái tim lâm nguy, thuốc và kim châm khó lòng cứu chữa được, bắt đầu từ hôm nay, không biết lúc nào mới có thể thoát hiểm.
Cũng không phải mỗi người đều có thể miễn cưỡng sống để đối mặt với thực tế, có lẽ Thiết San Hô vĩnh viễn cũng sẽ không thoát ra được cái hiểm quan này.
Chỉ có thể tới đâu hay tới đó thôi...Trong lòng thương cảm không thôi, đầu bên kia Luyện nhi đã đỡ Thiết San Hô nằm xuống, nàng muốn thanh tĩnh, mọi người liền cho nàng thanh tĩnh, trong phòng không có ai lên tiếng nửa câu, ngay cả hành động hít thở đều trở nên vô cùng nhẹ nhàng, Thiết San Hô giống như không nguyện ý nằm thẳng ra nghỉ ngơi, chẳng qua là cẩn thận từng li từng tí mà ôm lấy Mục Cửu Nương nghiêng người dựa lên gối đầu, nửa điểm không thể buông tay, Luyện nhi không có cách nào, chỉ có thẻ tùy ý nàng, chỉ là khe khẽ kéo mền lên đắp tượng trưng một chút.
Nhìn thấy nàng cẩn thận chiếu cố Thiết San Hô, liền đoán được nàng cũng là tự trách, sự tình rốt cuộc lại có kết thúc như như, ai cũng không nguyện ý, ai cũng không thể phủi sạch trách nhiệm, nếu như không có Hồng Hoa Quỷ Mẫu, nếu như nàng không nặng tẩm chuyện tranh đấu đọ sức, nếu như ta càng thêm kiên quyết ngăn cản hai người, nếu như lúc đó có thể thoát khỏi Ưng Tu Dương nhanh hơn...
Nếu như ngay từ đầu bản thân không có để cho Thiết Mục hai người gia nhập vào trại...Có thể hay không...
Nhưng một câu nếu như cuối cùng vẫn là không tồn tại, giật mình lại nghĩ cứ tiếp tục như vậy thì không thể nghi ngờ lại chui vào ngõ cụt, liền lắc đầu một cái, theo thói quen mà xoa xoa lông mày để ngăn cản ý niệm này, đúng lúc này bên tai đã nghe được một tiếng đập cửa gần như nhỏ đến không thể nghe thấy được, Lục Nhi canh giữ ở cạnh cửa lập tức nhảy dựng lên, hơi hé mở cửa thò đầu ra nhìn, trong chốc lát lại quay đầu về, nhìn ta cùng Luyện nhi một cái, thần sắc giống như có chút khó khăn, có chút do dự.
Thần sắc này chúng ta tất nhiên đều nhìn thấy, chỉ có điều Luyện nhi đang ở bên cạnh Thiết San Hô không tiện tùy ý bứt ra, liền đưa một ánh mắt, ta ngầm hiểu, đến bên cạnh Lục Nhi đưa lỗ tai nghe nàng nói vài câu, cũng nhíu nhíu mày, hai ngón tay cong nhẹ, hướng Luyện nhi lặng lẽ dựng lên thủ thế, tỏ ý muốn nàng ra ngoài nói chuyện.
Thấy ta cũng gọi nàng, Luyện nhi chỉ có thể lại nhẹ giọng khuyên Thiết San Hô vài câu, mới đứng dậy, lưu lại hai người thân tín cùng y sư tiếp tục chăm sóc San Hô, hộ tống ta cùng rời khỏi nhà tranh, cũng không có nói chuyện ở nơi gần đó, nắm tay đi đến hơn mấy chục bước, mới dừng lại, nhìn trời thở dài ra một hơi, lại nhìn bên này một lần, nói: "Có chuyện gì quan trọng lại phải nói ngay bây giờ sao?"
"Ta cũng không muốn, nhưng đúng là chuyện quan trọng, nhưng lại không thể cho San Hô nghe được." Chính mình cười khổ nói: "Ngươi phân phó đi làm quan tài a? Hôm nay hạ nhân báo lên nói rằng có sẵn thì có, chỉ là không biết là ai muốn dùng, vóc người thế nào, lo rằng thước tấc không hợp, không thể không đến hỏi một chút, mời trại chủ đại nhân ngươi đi nhìn xem, việc này ngươi không đến xem qua, chỉ sợ cũng không thể thả tâm đi?"
Vừa nghe nói là chuyện quan tài, Luyện nhi liền yên tĩnh trở lại, qua một hồi lâu, thở ra, chán nản nói: "Mục Cửu Nương thật sự là người không tồi, lại cùng San Hô tình thâm như vậy, chết thảm như vậy, thật sự đáng tiếc!" Nói xong, khóe mắt lại có chút thấm ướt, bất quá dù sao nàng không phải loại người thương xuân bi thu, mặc dù cũng khó chịu, nhưng không đợi ai an ủi liền lập tức giơ tay áo lên lau đi khóe mắt, khi lại để xuống, thần sắc đã ung dung hơn rất nhiều, nói: "...Mà thôi, chuyện này, ta xác thực không tận mắt nhìn qua sẽ không yên tâm, chúng ta đi xem một chuyến a."
Từ khi mặt trời mọc liền ồn ào đến tận khắc này, đã là qua buổi trưa, đều là một đêm không ngủ, không ăn uống gì, lại nửa điểm cũng không cảm thấy mệt mỏi, hoàn toàn vô tâm suy nghĩ đến những chuyện này, sự tình mỗi một việc, mỗi một chuyện đã đến, đều cần người xử lý, quan tài vốn là chuẩn bị cho những tỷ muội có thể tử trận trong lần công thành này, không ngờ lại có công dụng thế này...Luyện nhi còn lo bằng gỗ không tốt sẽ quá mềm yếu liền không để vào mắt, dặn dò chuẩn bị trước, lại đánh tạo một bộ tốt để thay thế.
Mượn một đoạn thời gian đồng hành ngắn ngủn này, liền đem những chuyện đã xảy ra đơn giản nói qua với nàng một lần, cuối cùng đề cập đến chuyện trại binh quay về gặp phải tuyết lở trở ngại, các nàng lui vào trong rừng không có cấp dưỡng, trong đó còn có vài người bị thương, việc này cũng là cần giải quyết cấp bách, lại nhân thủ thêm trong trại vốn là có hạn, Luyện nhi vốn không có tâm trí để đi ra ngoài, thương lượng xong cũng đành phải chia thành hai đường với ta, nàng chịu trách nhiệm mang theo nhóm thuộc hạ còn lại đi đến con đường kia, mà ta chịu trách nhiệm lưu lại trông chừng Thiết San Hô.
Rõ ràng trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại là không có thời gian để nói ra, lo sợ lúc này nói nhiều cũng chỉ làm cho nàng thêm phiền não, cho nên lưu lại một nửa chuyện về sư phụ không có nói ra, Luyện nhi làm việc cũng không dây dưa dài dòng, nói làm liền làm, nàng dẫn người xuất phát, bản thân cũng chỉ kịp dặn dò đơn giản một chút, sau khi đưa mắt nhìn đội ngũ đi xa, liền quay người trở về chỗ dược lư.
Vừa đẩy cửa ra, nương theo thanh âm nôn mửa, chính là một cỗ vị thuốc nồng nặc ập vào mặt, "Làm sao vậy?" Ngẩng đầu nhìn lên, y sư cùng Lục Nhi đang bên giường liên tục vây quanh Thiết San Hô, đem chậu, lau chùi, chỉ có A Thanh đi tới đây, ôm quyền trả lời: "Trúc cô nương, chúng ta đang mớm thuốc, thuốc này là để giải độc của phong sa chưởng trên người Thiết đầu dẫn, mỗi nửa canh giờ cần uống thuốc một lần, lúc trước trại chủ đút cho nàng là đợt thuốc thứ nhất, lúc này đã đến lúc uống đợt thuốc thứ hai."
"Vậy làm sao...Nàng không nguyện ý uống sao?" Thấy hai người bên giường đang bận rộn, lại nghĩ đến tiếng nôn mửa vừa rồi, thật khó để không đưa ra kết luận này, dù sao lúc trước khi hôn mê Thiết San Hô đã theo bản năng mà cự tuyệt uống thuốc, lúc mất đi ý thức còn gạt được nàng trong nhất thời, lúc này lại không lừa được lần thứ hai.
"Không phải..." Không ngờ, lại nhận được câu trả lời như vậy: "Thiết đầu dẫn nguyện ý uống, lông mày cũng không nhíu một cái liền uống không dư thừa một giọt, chẳng qua là..." A Thanh quay đầu nhìn nhìn trên giường, nói khẽ: "Chẳng qua là, vừa mới uống vào, bát còn chưa đặt ổn, liền lại nôn ra...Nàng, tựa như không phải có chủ tâm làm như vậy...Sau đó chúng ta lại bưng chén thứ hai cho nàng, cũng giống như vậy, uống xong liền nôn ra."
Thuận theo ánh mắt của nàng mà nhìn nhìn bàn nhỏ bên cạnh giường, quả nhiên đặt một ấm thuốc bằng sứ màu đen, bên trong còn bốc hơi nóng, bên cạnh đặt mấy cái bát, hai cái trong đó đã dính thuốc nước.
Đột nhiên nhíu chặt mày, không nói tiếng nào mà đi tới, thoáng dao động ấm thuốc kia, bên trong còn thừa một ít, toàn bộ đổ ra cũng được hơn phân nửa bát, liền cầm cái bát vừa đổ thuốc lên, yên tĩnh đợi người bên giường thu thập xong, mới đi qua, đưa thuốc đến trước mặt nàng, chỉ nói một chữ: "...Uống."
Thiết San Hô đã nôn ra hai lần, theo lý hẳn là khó chịu không thôi, lại càng ngoan ngoãn, liếc nhìn ta một cái, cầm lấy cái bát liền muốn uống xuống, ngược lại là y sư phu nhân ở bên cạnh, không biết là đau lòng thuốc hay là đau lòng người, nhanh chóng đi tới trước một tay ngăn cản nàng, hướng ta cầu xin nói: "Không thể, tính cả lúc trước khi hôn mê, Thiết đầu dẫn đã nôn ra ba lần rồi, tiếp tục như vậy đối với nàng sẽ có hại, chẳng qua là phí công phí dược mà thôi."
"Lãng phí? Lãng phí lại đi nấu thuốc khác là được, cùng lắm thì sắp xếp người cả ngày lẫn đêm không ngừng trông coi dược lò, dược liệu dự trữ trong trại, hẳn là cũng đủ để cho nàng uống xuống lại nôn ra mấy ngày đi?"
Trả lời như vậy xong, kéo bàn tay của phụ nhân kia ra, người trong cuộc là Thiết San Hô lại đối với một đoạn nói chuyện này của chúng ta dường như không nghe thấy, bàn tay bị đè lại, liền dừng lại, bàn tay được tự do, liền lại bưng bát lên đặt đến bên môi, dường như một loại máy móc.
Nhưng rốt cuộc nàng cũng không phải là máy móc, nhưng cũng không có tinh thần. "Ngươi vì sao phải uống thuốc?" Khi nghe thấy câu hỏi này, bàn tay đang cầm bát thuốc liền dừng lại một chút, cũng không đáp, bản thân cũng không có chờ mong nàng đáp lại, trực tiếp tự hỏi tự đáp mà nói: "Ta đoán, có phải ngươi cảm thấy tâm như tro tàn, dù như thế nào cũng không sao cả, không muốn chết, cũng không mong có thể sống, cho nên ngươi nguyện ý uống thuốc, lại sẽ không để ý mà nôn ra, phải không?"
Nàng vẫn là im hơi lặng tiếng, cũng không nhìn người, hành động cũng không có thay đổi, đã đem chén thuốc từng ngụm từng ngụm uống xuống, ta cũng không quản Thiết San Hô có phản ứng gì, dường như chỉ đang nói chuyện với không khí, lại nói tiếp: "Nhưng mà ta lại cảm giác như mình đã đoán sai, kỳ thật ngươi rõ ràng là muốn chết, ngươi không biết đi? Lúc trước khi hôn mê bất tỉnh, thuốc này chính là rót như thế nào ngươi cũng không nuốt, nếu không phải là người đang muốn chết sẽ không như vậy, lúc đó ngươi cũng đã muốn chết, chẳng qua là bị ta lừa, ta đem Cửu Nương làm ấm rồi đặt ở bên cạnh ngươi, chén thuốc kia ngươi mới nguyện ý uống hết, hơn nữa là uống rất tốt, nửa điểm không có nôn ra..."
Nói đến đây, động tác uống thuốc kia liền cứng ngắt, Thiết San Hô vẫn là mặt không đổi sắc, nhưng nếu như không nhìn lầm, bàn tay phải bưng bát kia, lại giống như có chút run lên.
"Ngươi uống thuốc, an nhiên tỉnh lại, lúc này lại uống thuốc, nhưng lại bắt đầu nôn ra một cách khó hiểu như vậy, ta đã nghĩ..." Rèn sắt sẵn khi còn nóng, lúc này bản thân tiếp tục nói: "Ta đã nghĩ, ngươi có lẽ không phải là không quan tâm, ngươi thấy thi thể của Cửu Nương, thực chất trong lòng vẫn muốn chết cùng nàng, ngươi không muốn nôn ra, thực sự không muốn không nôn ra, để cho thân thể tùy ý, bởi vì ngươi không thể chủ động hủy hoại bản thân, ngươi không phải là muốn chết, mà là không có tư..."
Lời nói còn chưa dứt, bên tai vang lên một tiếng kinh hô, có thứ gì dó ập đến trước mặt, chỉ kịp nhắm mắt lại, sau đó chính là cảm giác ấm áp cùng vị thuốc ập đến.
"Liên quan gì đến ngươi..." Khi lại mở mắt ra, rốt cuộc nhìn thấy một gương mặt có biểu lộ, đã nghe thấy một thanh âm có tình tự, tuy rằng vẻ mặt đó cùng thanh âm đó đều là phẫn nộ, Thiết San Hô hắt cặn thuốc còn lại trong chén, trừng mắt nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi nói: "Liên quan gì đến ngươi? Hả? Liên quan gì đến ngươi!"
Tâm tình bộc phát đột nhiên xuất hiện, lại không thể kéo dài, thân thể bị thương vốn là chịu không nổi sự kêu la kịch liệt như vậy, cho nên nàng chỉ gào lên một câu, lại bắt đầu ho khan, chén thuốc trong tay cũng vô lực mà buông rơi, rơi xuống giường, lăn vòng gõ lên cánh tay của Mục Cửu Nương một chút, Thiết San Hô lập tức liền ho khan cũng không để ý, luống cuống tay chân đẩy cái chén ra, nắm cánh tay kia lên đau lòng nhẹ nhàng xoa lấy.
Lơ đễnh mà lau mặt một cái, cũng may thuốc trong bát còn thừa không nhiều lắm, cũng không thể coi là quá chật vật, cầm lấy khăn tay người bên cạnh đưa đến lau chùi hai cái, xoay người kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn nàng bình tĩnh nói: "Chuyện không liên quan đến ta, thật sự sao? Còn nhớ mấy canh giờ trước, trên ngọn núi tuyết kia, ta là như thế nào xuất hiện ở trước mặt các ngươi sao?"
Thiết San Hô cúi đầu xoa xoa cánh tay Mục Cửu Nương, cũng không đáp lại, chỉ là ta biết nàng đang nghe, thậm chí đang nhớ lại, liền nói tiếp: "Không sai, ta là từ phía sau sườn núi dốc phủ tuyết đi tới, trước đó ta liền gặp qua Cửu Nương, lúc đó nàng vì muốn cứu ngươi, dùng một đôi tay trần đào ra một cái động tuyết, ngay cả huyết sắc trên ngón tay cũng không còn, ta có đoản kiếm, muốn giúp nàng, tuy nhiên cũng bị nàng cự tuyệt, nàng cầu ta đi đến phía trước kéo dài thời gian, tiếp ứng, bởi vì chỉ có kéo dài thời gian cùng tiếp ứng mới có thể cứu ngươi một mạng, cuối cùng nàng nói với ta, tính mạng của San Hô liền nhờ cậy vào ngươi...Nàng cầu ta, San Hô, nàng nhờ cậy ta, ngươi nói, có liên quan tới ta hay không?"
Nhìn chằm chằm vào cô gái đối diện, ép hỏi như vậy, nàng vẫn là cúi đầu, bàn tay dường như vô thức mà tiếp tục xoa, dây thần kinh trên các đầu ngón tay giống như có chút co rút, nàng chẳng qua là một thiếu nữ đau đớn yếu ớt mất đi người yêu thương, lúc này, thứ nàng cần được nhận nhất hẳn là ấm áp cùng trấn an, săn sóc cùng thông cảm, cùng với cẩn thận chiếu cố...Mà không phải là từng bước bức bách.
Nhưng mà bản thân cố tình là đang bức nàng, ép buộc nàng bức bách bản thân.
"Ta đang nói cái gì, kỳ thật ngươi đều hiểu được, San Hô, ngươi cũng biết, Cửu Nương muốn ngươi sống, ngay từ đầu ngươi chính là biết rõ, cho nên sau khi ngươi tỉnh lại, bình tĩnh, uống thuốc, phối hợp, nhưng mà trong lòng ngươi vẫn là không muốn sống, vì vậy ngươi bỏ mặc tùy ý thân thể, đúng không? Ngươi muốn xem như thân thể này nếu không ổn liền không liên quan đến ngươi, đúng không? Ngươi đang lừa gạt ai vậy? San Hô, Cửu Nương đang ở ngay đây, ngươi lừa được chính mình, lừa được nàng sao?"
Mỗi chữ mỗi câu, không thể không bức, có tính là vì tốt cho nàng không? Giờ phút này ai cũng nói không rõ, sống sót chưa chắc là tốt, cho nên cũng không phải là vì loại lý do to tác này, này chỉ là vì Cửu Nương, vì một lời hứa kia, vì chính mình, vì thứ trong lòng muốn bảo vệ, Trúc Tiêm vốn không phải là người có lòng từ bi gì.
Có lẽ là ép bức quá chặt, trong giây lát Thiết San Hô che miệng lại, trong cổ lại thoát ra thanh âm giống như buồn nôn, người bên cạnh vội vàng muốn tiến lên chiếu cố, lại bị ta đứng dậy khẽ vươn tay, toàn bộ ngăn lại, "Chiếu cố tốt chính ngươi, San Hô, quản thật tốt thân thể." Không đến hỗ trợ, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng, trầm giọng nói: "Một người đã định trước phải sống sót, chuyện đầu tiên cần phải làm là quản thật tốt thân thể."
Cỗ thân thể trước mắt không ngừng khe khẽ run rẩy, cong lưng, đầu vai kéo căng, bụng dưới liên tục co rút, Thiết San Hô một tay gắt gao che miệng, một tay lại dùng sức ôm lấy Mục Cửu Nương không buông, trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ còn có thanh âm của nàng cùng bản thân tranh đấu, rốt cuộc, sau một thời gian đấu tranh gian khổ dài đằng đẵng, chỉ thấy nàng bỗng nhiên hơi ngửa đầu lên, nơi cổ họng kia có chút co rút vài cái, cố gắng đem thuốc nước gần như đã tràn đến khóe miệng kia mà ép xuống.
Trấn áp được một nơi, một nơi khác lại vỡ đê, nước mắt vỡ đê thuận thế trượt xuống hai gò má, óng ánh gần như trong suốt.
Rốt cuộc Thiết San Hô vẫn là bật khóc, mặc dù chỉ là nhỏ giọng khóc nức nở, tuy rằng nước mắt giàn giụa giống như một tiểu hài tử.
Đây có lẽ sẽ là lần cuối cùng nàng làm tiểu hài tử.
Chắp tay xoay người, không lên tiếng, không khuyên giải, không nghe, không nhìn, chẳng qua là lặng yên chờ đợi, chờ đợi nàng dùng nước mắt hoàn thành một cuộc tế điện, tế điện cho cả hai con người đã qua đời, Mục Cửu Nương...Cùng Thiết San Hô.
Tác giả có lời muốn nói: Chương này tốn rất nhiều thời gian, tiến triển cũng không lớn, bởi vì tâm tình có chút loạn, về phần Thiết Mục hai người, đại cương ngay từ đầu đã định sẵn rồi, ta thường nói luôn theo đại cương quân, không phải là giả vờ đáng yêu, mà là vì không để cho bản thân tùy hứng viết loạn, dù cho viết đến cuối cùng, tình cảm của bản thân đối với các nàng còn sâu hơn so với trong tưởng tượng...OTL