- Trang chủ
- Ma Nữ Nghê Thường
- Chương 193: Thạch Liên đài
Tác giả: Bát Thiên Tuế
"...Tỷ..."
"Trúc...Tỷ tỷ..."
Mơ mơ màng màng, mơ hồ lọt vào tai chính là âm thanh khinh ngôn tế ngữ của nữ hài nhi, cùng với thanh âm này còn có tiếng đốc đốc đốc giống như gõ mõ cầm canh...Thật là khó chịu, nửa đêm canh ba, ai lại đang gọi người đây? Tiếng gõ mõ cầm canh kia như thế nào nghe vào lại có chút quái quái a...
"Trúc tỷ tỷ...Ngươi tỉnh..."
Khoan đã, chờ một chút, này giống như không phải...
Bỗng nhiên mở mắt chống đỡ thân mình lên, ngay sau đó lại chính là bên tai ầm ầm tay chân mềm nhũn! Choáng váng đầu óc vội vàng mà nhắm mắt lại đỡ lấy trán, cố gắng thích ứng một chút sau đó lại một lần nữa mở mắt ra, xung quanh là bài trí quen thuộc trong khách điếm, cả căn phòng sáng ngời, thời điểm nghiễm nhiên đã không còn sớm, ánh nắng nhàn nhạt vượt qua cửa sổ lẻn vào trong, gần như đã chiếu rọi đến đầu giường chóp mũi.
Bất quá giờ phút này một chút cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là...Cạnh ngoài bình phong cách giường không xa lờ mờ có một người đang đứng, nàng đang đốc đốc đốc mà gõ nhẹ cạnh gỗ bình phong, trong miệng vẫn nói: "Trúc tỷ tỷ, ngươi tỉnh chưa? Không còn sớm rồi a."
"Sính Đình?" Không có thời gian suy nghĩ nhiều, lập tức bò dậy, cũng may lúc này trên người còn không đến mức không thể gặp người, áo ngoài vớ giày cũng toàn bộ ngay tại bên giường, cũng liền bất chấp toàn thân bủn rủn, vừa mặc vào vừa đáp: "Ngươi sao lại vào đây? Chờ một chút, ta đây liền đi ra, là có chuyện gì sao?"
"Không có việc gì không có việc gì, ngươi chậm một chút." Bóng người ngoài tấm bình phong kia nhanh chóng phất tay nói: "Một mực không thấy ngươi xuống lầu, đây là Luyện tỷ tỷ căn dặn ta, nàng nói ngươi hơi mệt một chút, đêm qua sau khi trở về thân thể liền không quá dễ chịu, bảo ta lúc lên lầu thuận tiện đem cơm đưa tới. Ta vốn không muốn quấy nhiễu tỷ tỷ ngươi nghỉ ngơi, bất quá ở tiểu khách điếm nơi nông thôn này không thể so với nội thành, qua giờ cơm liền không mở lò, lúc này mới tiến đến quấy rầy...Trúc tỷ tỷ ngươi có tốt hơn chứ?"
"Ân...Không có việc gì...Chỉ là có chút mệt, không có gì lớn, làm phiền Sính Đình ngươi rồi."
Chỉ mong câu trả lời này nghe vào không có gì không thích hợp, vừa nghĩ tới đêm qua, mỗi một khớp xương trên toàn thân dường như liền đều lại mơ hồ đau nhức...Mọi thứ quả nhiên vẫn là cần phải có một cái giới hạn, dù dung túng nàng đến thế nào, về sau cũng không có khả năng lại làm loạn như vậy...
"Ngươi không có việc gì liền tốt, có chuyện gì phiền toái không? Ta đem bát đũa dọn ra, tỷ tỷ ngươi rửa mặt xong rồi liền trở ra, không vội."
Cũng may người phía bên kia bình phong nhìn không tới thần sắc của ta giờ phút này.
Nói là nói như vậy, nhưng cũng không thể thật sự làm cho người ta đợi lâu, lúc này sau khi qua loa vài cái rất nhanh thu xếp thỏa đáng liền xoay người đi ra, trên bàn bên ngoài quả nhiên đã bày xong một chén cháo trắng cùng ba đĩa điểm tâm, Khách Sính Đình là đoan chính ngồi ở bên cạnh, thấy người đi ra liền đứng dậy thi lễ, cười nói: "Vừa vặn, vẫn là nóng, dưới lầu vẫn còn, nếu tỷ tỷ ăn không đủ ta lại đi lấy thêm."
"Đủ rồi đủ rồi, Sính Đình muội muội ngươi không cần khách khí như vậy, chúng ta ngồi xuống nói chuyện." Nếu như trước hôm qua dựa vào những suy tư liền đối với nàng sẽ có vài phần mơ hồ xa lánh, vậy giờ phút này một tiếng muội muội chính là gọi rất chân thật. Ta nói nàng đừng khách khí, bản thân cũng liền không khách khí với nàng, lập tức an vị cấm lắya bát, vừa ăn vừa cùng nàng tự nhiên bắt chuyện.
Khách Sính Đình ước chừng cũng nhận ra loại biến hóa này, lộ ra có chút vui vẻ, bên này nói cái gì nàng bên kia liền phụ họa cái đó, chủ đề trước tiên là lượn vòng trên sự tình ngày hôm qua, sau đó liền bị ta chuyển dời đi, cố ý hỏi: "Đúng rồi, hài tử thế nào? Hôm qua sau khi tách ra ta một đường cản ở phía sau, sau đó lại cùng Luyện nhi tụ hợp đi làm một chút chuyện, trở về đã quá muộn, cũng liền không có chú ý đến hỏi thăm, nhìn thần sắc của ngươi hôm nay chắc hẳn đã không có việc gì rồi đi?"
Kỳ thật cũng là có tật giật mình mới nói ra những lời này, chỉ là Khách Sính Đình không nghi ngờ gì, gật đầu nói: "Ân, sau khi chúng ta trở về lão đại phu kia xem bệnh kê đơn cho hài tử, ngay cả bốc thuốc sắc thuốc cũng là tự mình đi làm, trông nom suốt một đêm, cuối cùng đã thấy khôi phục như ban đầu rồi. Hắn nói bệnh này bất quá bệnh nhẹ, chẳng qua là tiểu hài còn nhỏ, cho nên giống như có nguy hiểm, nói đến việc này ta còn phải đa tạ Trúc Tiêm tỷ tỷ ngươi...Nếu không phải..."
"Việc này ngươi hẳn là cám ơn lão đại phu cùng lão chưởng quầy kia, cám ơn ta làm chi? Chẳng lẽ lại muốn cám ơn từng người một trong nhóm người chúng ta? Sính Đình ngươi quá đa lễ rồi." Mỉm cười vẫy vẫy tay, liền lấy thức ăn lại ăn vài miếng cháo, cháo trắng này thơm mềm vừa miệng, vừa nói chuyện chỉ chốc lát sau đã ăn không sai biệt lắm, sau khi ăn xong ta đem bát khẽ thu dợn, đứng dậy bưng chén đĩa nói: "Được rồi, đại công cáo thành, về sau cũng không nhọc đến Sính Đình ngươi rồi, bản thân ta đưa xuống là được rồi."
Đây vốn là việc rất tự nhiên, không ngờ Khách Sính Đình ước chừng cho rằng ta đang khách sáo với nàng, kiên quyết không đồng ý, nói cái gì mà thân thể không tốt nên tiếp tục nghỉ ngơi, nói xong liền muốn đoạt lấy. Ta một bên không biết nên khóc hay nên cười mà giơ tay tránh nàng, một bên vội vàng nói: "Này thật sự không phải là khách sáo, đã tỉnh lại, cũng nên hoạt động gân cốt một chút không phải sao? Lại nói Luyện nhi các nàng là ở dưới lầu dùng cơm đi? Ta cũng muốn đi tìm nàng nói một câu..."
Không ngờ Khách Sính Đình nhìn chằm chằm muốn đoạt lấy cái mâm kia, ngoài miệng lại nói: "Không phải a, chúng ta sớm đã ăn rồi. Lúc này San Hô tỷ tỷ ở trong phòng trên lầu, nghĩa phụ đưa đại phu đi về nhà, Luyện tỷ tỷ cũng không biết ở đâu, lúc này đi xuống lầu cũng không thấy được nửa người của mình, tỷ tỷ ngươi liền..."
"Ai? Cái gì?" Kinh ngạc cắt ngang lời nàng, ta cứng giọng nói: "Vừa rồi tại sao ngươi nói là Luyện nhi căn dặn ngươi đưa cơm lên?"
"Ah, đây là lúc trước khi dùng cơm nàng liền từng căn dặn qua, lúc đó Luyện tỷ tỷ nói nếu như giờ cơm sắp qua còn không thấy Trúc tỷ tỷ ngươi đi xuống, liền muốn ta đưa cơm lên..."
Không có thời gian để ý đến những chuyện khác, chưa đợi nàng nói xong, trong phút chốc ta đem thứ trong tay để xuống, liền chạy ra khỏi cửa.
Đẩy cửa ra, từ lan can lầu hai nhìn xuống, tiểu điếm ở nông thôn vốn cũng không lớn, quét mắt qua một cái, quả nhiên phía dưới ngoại trừ lão chưởng quầy đang ngáp dài cùng tiểu nhị lười biếng liền không có người nào nữa.
Không thấy được người, trong lòng tăng thêm thêm vài phần gấp gáp, suy nghĩ một chút liền xoay người đi sang một cái phòng khác. Sau lưng Khách Sính Đình không hiểu vạn phần mà đi theo, ta cũng không giải thích với nàng, đẩy cửa phòng Thiết San Hô ra, chỉ thấy nàng đang tựa vào bên giường dọn dẹp quần áo, thấy ta mạo mạo thất thất xông tới, kinh ngạc ngẩng đầu, nói: "Ân? Vội vã như vậy, là xảy ra chuyện gì?"
"San Hô..." Đang định hỏi thăm, sau khi thấy rõ động tác của nàng ánh mắt liền trì trệ, đổi giọng hỏi: "Đang êm đẹp ngươi thu dọn tay nải làm cái gì?"
Không sai, lúc này Thiết San Hô dựa ở bên giường dọn dẹp quần áo, chính là đang thu thập từng kiện từng kiện vào trong tay nải, nghe ta hỏi như vậy nàng liền lộ vẻ khó hiểu mà nói: "Làm sao vậy? Chẳng qua là chuẩn bị mà thôi a, nhất định còn có đám tay sai Đông xưởng đang tìm kiếm hành tung của chúng ta, nơi đây không thích hợp ở lâu, Luyện tỷ tỷ cũng nói có thể tối nay chúng ta sẽ rời khỏi, nói ta thu dọn trước một chút."
"Lời này nàng nói với ngươi lúc nào? Lúc đó lão gia tử có ở bên cạnh nàng không?" Lo lắng truy vấn, càng cảm thấy có chút không ổn.
"Khoảng gần nửa canh giờ trước a...Lúc đó đã dùng qua điểm tâm, phụ thân đi ra ngoài đưa lão đại phu kia trở về nhà, tất nhiên là không có ở bên cạnh nàng...Trúc Tiêm tỷ? Chẳng lẽ xảy ra điều gì sai lầm sao?"
Nói đến đây, Thiết San Hô cũng đứng lên, ta nghĩ giờ phút này sắc mặt của bản thân nhất định rất khó coi, nếu không nàng cùng Khách Sính Đình cũng sẽ không không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc lo lắng nhìn qua, nhưng mà...
"Không có thời gian giải thích." Cuối cùng chỉ đành phải nói: "Có lẽ chỉ là ta buồn lo vô cớ, chỉ là Luyện nhi nàng lúc này không có ở khách điếm, lại từng nói như vậy, chỉ sợ chín phần là đi đến Võ Đang rồi...San Hô ngươi biết ta đối với chuyện này không quá yên tâm, muốn đi trước nhìn một chút, miễn cho tính tình của nàng phát ra lại xảy ra chuyện gì...Hai người các ngươi liền lưu lại trong khách điếm, nếu như lão gia tử trở về liền nói ông cũng nhanh chóng đến Võ Đang một chuyến, xem như tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*."
(*Xuất phát từ câu nói Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền – Cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.)
"Muốn ta đi cùng ngươi sao?" Lúc trước chúng ta từng nói qua, Thiết San Hô cũng ít nhiều hiểu rõ chuyện ta lo lắng, lúc này liền hỏi, xoay người định cầm lấy binh khí, ta phất tay xuống ngăn nàng lại nói: "Không cần, nơi này chỉ còn lại một mình Khách Sính Đình trông coi hài tử cũng không tốt lắm. Huống chi dù sao không phải là đi gây chuyện, như ong vỡ tổ mà một lượt tiến đến Võ Đang cũng không phải chuyện tốt...Tóm lại các ngươi chờ lão gia tử trở về, chuyện khác không cần hành động thiếu suy nghĩ, có lẽ chỉ là bản thân ta quá lo lắng."
Phân phó xong những chuyện này, liền không thể dừng lại lâu, trở về phòng cầm lấy đoản kiếm mang bên mình, như một trận gió mà rời khỏi khách điếm, liền trực tiếp chạy về phía ngọn núi cao ngất đồ sộ kia. Tuy rằng ngoài miệng nói với người khác chẳng qua là đi ra ngoài tìm một chút, tốt nhất chỉ là buồn lo vô cớ, nhưng trái tim kỳ thật lại thình thịch nhảy lên, gần như liền có chút dự cảm đã vững chắc.
Làm sao lại quên mất, đêm qua khi cầu nàng đồng ý để cùng đi đến Võ Đang, thái độ kia rõ ràng là muốn qua loa cho qua chuyện!
Vì cái gì lại càng muốn một mình lên núi? Thực sự là khó hiểu!
Trong lòng vừa nóng vừa giận, dưới chân cũng không dám có chút trì hoãn. Võ Đang núi non trùng điệp, giống như là đỉnh núi của những đỉnh núi, phái Võ Đang chính là ở trên một trong những đỉnh núi kia, cũng may tuy rằng đường xa, nhưng chỉ có một con đường thẳng, cũng không sợ lạc mất phương hướng, mà địa thế dốc đứng kia trong mắt người đã quen thuộc di chuyển ở nơi Hoa Sơn kỳ hiểm cũng không coi vào đâu. Một đường phi thân đi nhanh, lại ngẩng đầu trông về phía xa, rốt cuộc có thể nhìn đến một góc mái ngói ở trên núi, lúc này sắc trời có chút chuyển sang âm u, đạo quán vốn trang trọng và nghiêm túc dưới màn trời mây mù cùng trùng trùng điệp điệp màu xanh lá cây, cũng có vẻ có vài phần trầm trọng áp lực.
Giờ phút này tâm tình cũng là trầm trọng áp lực, trong lúc lơ đãng rõ ràng đã dâng lên một loại cảm giác luống cuống, tựa như nơi đó cũng không phải là danh môn chính phái gì, mà là đầm rồng hang hổ cửa âm phủ.
Chỉ trông mong tốt nhất thật sự là bản thân đoán sai rồi, Luyện nhi vốn không có tới đó, hoặc là dù cho có đến cũng không gặp mặt người trong phái Võ Đang, dù cho nàng một mình chuyện trò vui vẻ cùng Trác Nhất Hàng, ta cũng chấp nhận.
Đáng tiếc trời không toại lòng người, mới lướt được gần thêm chút ít, thình lình nghe đến bên kia vang lên một tiếng ô...ô...n...g vang dội, đúng là chung khánh tề ô*, tiếng truyền vài dặm!
(*Chung khánh là một loại chuông thời xưa. Chung khánh tề ô: Tiếng chuông đồng loạt vang lên)
Dù cho không rõ thâm ý trong đó, chỉ là đơn thuần nghe được một hồi nhịp giống như gấp gáp truyền đến, đã biết rõ nhất định không có chuyện tốt!
Trong lòng hô một tiếng hỏng bét, đang định nhanh chóng tiến đến nơi chung khánh vang lên, trong tai lại nghe được tiếng vang khác, nơi khe núi có bóng người nhoáng lên một cái, lướt qua hai bóng người một nam một nữ, lại tập trung nhìn vào, mặc dù đều là bộ dạng tục gia, nhưng cách cầm trường kiếm lại cùng đệ tử Võ Đang bội phần tương tự, phương hướng tiến đến cũng là giống như ta.
"Ngạc Hoa muội tử, ngươi nhanh lên một chút!" Nam tử kia vội vàng mà đi, trong miệng vội lên tiếng: "Hoàng Diệp sư bá phát tiếng cảnh báo, chung khánh lại vang dài, nhất định là có cường địch gì tiến đến rồi! Chúng ta cũng không thể trì hoãn hơn nữa!"
Nàng kia cũng không thanh thoát giống như hắn, rơi lại phía sau thở gấp nói: "Vừa rồi ta luyện công hồi lâu, đang muốn nghỉ ngơi, lại đột nhiên nghe được tiếng chung khánh cảnh báo...Nếu như một hơi chạy trở về như vậy, chỉ sợ cường địch đến trước mặt cũng nâng không nổi kiếm a!" Lại thở hổn hển vài cái, dứt khoát dừng lại đỡ eo nói: "Không được! Biểu ca ngươi vẫn là đi trước xem tình hình a, cho ta dừng lạ một chút, chờ điều tức tốt rồi, ta sẽ lại đuổi theo!"
Nam tử có chút trung thực, thấy đối phương đề nghị như vậy, nghĩ cũng không nghĩ nhiều liền gật đầu đáp ứng, nàng kia ngồi xuống ven đường nhìn bóng lưng của hắn dần dần đi xa, bỗng nhiên liền dừng lại thở dốc nâng người lên, làm mặt quỷ nói: "Thực ngốc, gấp gáp trở về như vậy làm gì? Chưởng môn sư huynh thực sự là muốn cùng Ngọc La Sát kia song túc song phi rồi nên mới gọi đến, ta liền không cần bị phụ thân làm khó."
Vốn là muốn theo nam tử kia mà rời đi, bỗng nhiên nghe được câu nói này, trong lòng chính là khẽ động, lúc trước thấy nàng giả vờ mệt, ta còn nghĩ người này chẳng qua là e sợ kẻ địch hoặc là lười biếng, hôm nay nghe được câu này, rõ ràng là nàng biết rõ người tới là ai, thậm chí mơ hồ là ủng hộ, mặc dù nói ủng hộ là không đúng...Lúc đó tình hình cũng không cho phép do dự trì hoãn nhiều, chỉ suy nghĩ một chút, liền quyết định nhảy ra ngoài, vỗ lên đầu vai cô gái này một cái, hỏi: "Ngươi biết Ngọc La Sát?"
"YAA.A.A..!" Cô gái này hoảng sợ, nhảy dựng cách xa mấy bước, sau khi rút kiếm cầm trong tay mới quay đầu trừng mắt, quát: "Ngươi, ngươi là ai? Chỗ nào chui ra? Muốn làm cái gì!"
Cũng không có thời gian cùng nàng nói chuyện lung tung, ta trực tiếp liền nói ngay vào điểm chính: "Đừng hoảng hốt, ta là đồng bạn của Ngọc La Sát, nàng hôm nay đến Võ Đang tìm Trác Nhất Hàng có việc, ta sợ nàng cùng môn nhân Võ Đang một lời không hợp liền giao tranh, lúc này mới đến đây muốn tiếp ứng một chút...Nghe ngươi vừa mới lầm bầm lầu bầu, mong rằng đối với việc này cũng là ít nhiều có biết đến đi?"
"Ngươi...Ngươi thật sự là đồng bạn của Ngọc La Sát?" Phía bên kia nàng cũng không thả lỏng cảnh giác, nghi ngờ đem người xem đi xem lại: "Chúng ta vốn không quen biết, lại bỗng nhiên nhảy ra, ta dựa vào cái gì để tin ngươi!"
Kỳ thật cũng hiểu rõ, nếu như tùy tiện hiện thân đi thẳng vào vấn đề như vậy thật sự là quá khả nghi, nhưng mà thời gian không chờ đợi, cũng không có thời gian đối với người khác giải thích quanh co lòng vòng, muốn dùng lời lẽ dễ hiểu mà nói rõ một phen, chỉ có thể tiếp tục gọn gàng dứt khoát mà nói: "Cô nương, ngươi cũng biết rõ Võ Đang và Ngọc La Sát từng có khúc mắc, ta ở đây bất chấp xưng là đồng bạn nàng của, là nửa điểm tốt cũng không có...Mấy tháng trước chúng ta tại kinh sư, là được vị bằng hữu họ La mất một tay đưa tới lời nhắn của Trác Nhất Hàng, lúc này chúng ta mới đến đây, nếu như ngươi chịu dẫn ta đi gặp Trác Nhất Hàng, hết thảy tất nhiên rõ ràng."
Vừa rồi trên đường lên núi cũng từng nghĩ qua, nếu như trước tiên tìm không được Luyện nhi, như vậy trước tiên tìm đến Trác Nhất Hàng đem mặt đá lấy trở về cũng tốt, tóm lại là tốc chiến tốc thắng, phải tận lực giảm bớt thời gian nàng dừng lại ở trên núi Võ Đang này.
"Ngươi biết La Thiết Thủ?" Quả nhiên, vừa nghe nói như vậy, vẻ hoài nghi của nàng kia liền nhạt đi vài phần, thu kiếm nói: "Đúng vậy, xác thực mấy tháng trước người này từng đến Võ Đang ở lại, Chưởng môn sư huynh cũng nhờ riêng hắn làm vài chuyện...Ngươi đã nói ra được chi tiết này, chắc hẳn không giả, bất quá...Ta làm sao biết dẫn ngươi đến Võ Đang sẽ không xảy ra chuyện gì? Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Tại hạ họ Trúc tên Tiêm, chỉ là cùng Ngọc La Sát từ nhỏ chung một sư phụ mà thôi, trên giang hồ lại chính là một người vô danh, cô nương ngươi xem..." Tay ta nhếch lên, lộ ra binh khí mang theo bên mình, tiếp tục nói: "Đoản kiếm này, không cầu có chiến công chỉ là cầu tự bảo vệ mình, nếu như có chủ tâm đến Võ Đang thêu dệt chuyện vạn lần sẽ không thất thố như vậy. Lúc trước ta cũng nói là sợ Ngọc La Sát tùy tiện gây họa mới tìm đến đây, hôm nay ở Võ Đang chung khánh đã vang, chúng ta ở chỗ này nói càng nhiều, ngược lại là càng dễ dàng gặp chuyện không may, không phải sao?"
Phí hết miệng lưỡi, rốt cuộc thành công làm cho đối phương lộ ra vẻ do dự, nàng kia do dự một lát, rốt cuộc nhẹ nhàng gật đầu, thầm nói: "Cũng đúng, coi như ngươi nói có vài phần đạo lý, nhìn xem cũng không giống như người xấu, liền tạm thời tin tưởng một lần...Lại nói tiếp vừa rồi cũng là ta chỉ đường cho Ngọc La Sát, lúc này nghe được bên kia vang lên tiếng chuông báo, dù sao vẫn là không an lòng..."
"Thế nào, vừa rồi ngươi gặp qua Luyện...Gặp qua Ngọc La Sát?" Lần này quả thực chính là vô cùng ngoài ý muốn.
"Nếu như không có gặp qua, ta làm sao biết người tới là ai?" Nàng kia giống như cảm thấy vấn đề này có chút buồn cười, vừa thu kiếm trở vào trong bao vừa nói: "Ta là Hà Ngạc Hoa, mấy năm trước ở Kinh thành cùng Ngọc La Sát vô tình gặp qua vài lần, cũng coi như mơ hồ nhận qua ân tình của nàng, biết rõ nàng làm người cũng không tệ giống như các thúc thúc bá bá thường nói. Chuyện lần này lại là do phụ thân của ta vô lý, miễn cưỡng cấm đoán Chưởng môn sư huynh đi lại với nàng, lúc này mới lên tiếng chỉ đường cho nàng, không ngờ hiện tại nàng ước chừng vẫn là bị mọi người phát hiện rồi..."
Thấy người này đã chuẩn bị xuất phát, ngược lại không tiện thúc giục, liền nhẫn nại tính tình mà thuận miệng phản hỏi một câu: "Phụ thân?" Đã thấy sắc mặt của nàng lúng túng, nói quanh co: "Ai, phụ thân của ta...Chính là Bạch Thạch đạo sĩ, ta biết tính tình của ông có chút làm cho người ta chịu không nổi, người trong lục lâm các ngươi phần lớn càng là có xung đột với ông, cũng là Ngọc La Sát kia sau khi biết rõ thân phận của ta, còn nguyện ý xuất thủ cứu ta..."
Thẳng thắn mà nói những chuyện mấy năm trước Luyện nhi làm ở Kinh thành, bản thân chỉ biết là đại khái, đối với danh tự của Hà Ngạc Hoa hoàn toàn không có ấn tượng gì, lúc này nghe nói nàng là nữ nhi của Bạch Thạch đạo sĩ liền có chút giật mình...Giật mình thì giật mình, bất quá cũng chính là giật mình vì một người vốn bảo thủ giả vờ thông thái lại có một nữ nhi thông tình đạt lý như vậy mà thôi, thấy nàng phiền muộn, liền an ủi: "Ngọc La Sát nguyện ý cứu ngươi, cùng việc nàng có khúc mắc với Bạch Thạch đạo sĩ là hai chuyện khác nhau, phụ là phụ, nữ là nữ, nàng cũng sẽ không đem hai người nhập thành một, ngươi cũng không cần phiền muộn vì chuyện này."
Tiếp lời an ủi, chẳng qua là vì tư tâm, muốn cho nàng có thể hành động nhanh lên chút ít mà thôi, bất quá Hà Ngạc Hoa nghe xong, lại nở nụ cười, gật đầu nói: "Ân, ngươi quả nhiên là đồng bạn của Ngọc La Sát không sai."
Nhận được sự tán đồng ngoài ý muốn này, hành động liền đã trở nên giống như bắn tên có mục hơn rất nhiều. Sau khi Hà Ngạc Hoa kia vững tin ta cũng không có dụng ý xấu, liền dẫn người đi đường vòng mà chạy lên, trên đường đi chung khánh vẫn như trước nhiều tiếng vang vọng, thấy được một số đệ tử Võ Đang đều đang xông vào đạo quán, lại trước sau chạy về một hướng dẫn đến phía sau núi, Hà Ngạc Hoa dẫn ta tránh né bọn hắn, vừa chạy vừa nói: "Xem ra không sai! Chưởng môn sư huynh gần đây mỗi ngày đều sớm luyện kiếm ở Thạch Liên đài sau núi, lúc trước ta nói Ngọc La Sát đến chỗ đó tìm hắn, mong hai người ước chừng là có thể thanh tĩnh nói chuyện một lát, không ngờ vẫn là bị phát hiện ra rồi!"
Nàng lo lắng nói, ta càng là lòng nóng như lửa đốt, nhìn điệu bộ này của phái Võ Đang, có vài phần hung ác dốc hết toàn lực, dù võ công của Luyện nhi có cao cường cũng không phải là không có điểm đáng lo lắng, huống chi...
"Đến rồi!" Vội vàng chạy đi một hồi đường, bỗng nhiên ánh mắt kia trở nên vui tươi trong sáng, Hà Ngạc Hoa thấp giọng kêu lên, kéo ta cúi thấp thân thể xuống, ẩn nấp trong bụi cây thưa thớt cách đó không xa mà dò thám tình hình bên ngoài. Chỉ thấy phía trước có một thác nước đổ xuống bắn tung tóe lên từng hạt nước như ngọc châu, cùng với phía trên sườn dốc phát ra tiếng nổ vang chấn động, mà bên trái thác nước kia có một đài cao, là một khối nham thạch được mài mòn qua năm tháng mà thành, không góc không cạnh, to lớn không gì sánh được, gần như có thể chứa hơn trăm người, ở trên đó cũng đang có một đám người đông nghịt, ngoài ra còn có một thân ảnh cô độc đang đứng ở phía đối diện, thế trận giằng co phân biệt rõ ràng.
"Nơi này chính là Thạch Liên đài, xem ra tình hình không ổn a..." Hà Ngạc Hoa nhỏ giọng nói, đột nhiên lại cấp bách: "Ai nha không tốt, động thủ rồi, ai? Các thúc thúc bá bá sao có thể lấy nhiều khi ít a!"
Kỳ thật không cần nàng nói, bản thân cũng có thể nhìn thấy tận mắt, trong đám người kia nhảy ra hai người, đều là những lão giả mặc đạo bào có thân phận không thấp, bọn hắn một trái một phải cầm kiếm bức về phía đạo cô ảnh*, ba người liền giao chiến cùng nhau.
(*Thân ảnh cô độc, một mình)
Cắn răng nhịn xuống sự tức giận trong lòng, nơi này vẫn là quá xa, thác nước huyên náo ồn ào càng làm quấy rầy thính giác, ta quay đầu ôm quyền nói với Hà Ngạc Hoa: "Đa tạ Hà cô nương thâm minh đại nghĩa dẫn đường giúp Trúc Tiêm, bất quá tiếp theo không muốn lại làm cô nương khó xử, cũng đừng lại tiến đến quá gần, ta một mình tiến đến tiếp ứng là được rồi, sau này chúng ta hữu duyên sẽ tái kiến."
Nói xong, không đợi nàng phản ứng lại liền tung người lên, men theo một đường khuất quanh co vòng vèo từ thác nước mà leo lên, may mà ở đây tuy nhiều người, nhưng võ công lại là thường thường, trong lòng lại có chuyện khác cần bận tâm, khiến cho ta có thể thần không biết quỷ không hay mà thuận lợi tiến lên, mai phục tại một góc tối của Thạch Liên đài.
Góc tối này chính là đối diện với thác nước kia, phía trái là nơi giao phong, bên phải là đám đông người đang đứng. Trước tiên ta nhìn xung quanh bên trái một lần, thấy bóng trắng kia mặc dù cùng hai người giao tranh kịch liệt, cũng không rơi xuống nửa điểm hạ phong, lúc này mới hơi yên tâm. Lại nhìn quanh bên phải, đã thấy trong đám người có một gương mặt quen thuộc, lúc này đang bị vài tên đệ tử nhìn qua dường như là tương đối có địa vị hộ ở sau lưng, tuy rằng đầy mặt lo lắng, trong miệng đang nói gì đó, lại nửa điểm cũng không có khí thế ra lệnh, người xung quanh đối với hắn cũng là ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả tư thế bảo vệ kia, theo ta chẳng bằng nói là đang ngăn cản hắn, thật sự là uổng phí mang danh Chưởng môn!
Trong lòng sinh khí, nhưng cố tình cũng có một chút do dự.
Vốn cho rằng biện pháp phòng ngừa ban đầu đã thất bại, lúc này bản thân hẳn cũng là nên tiến ra, giúp Luyện nhi giải vây sau đó nhanh chóng đưa nàng đi mới đúng, vốn cũng là có ý định như vậy, chỉ là sau khi nhìn thấy Trác Nhất Hàng, không biết tại sao lại trở nên không chắc chắn.
Ta không chắc, là vào lúc này nên hiện thân giúp Luyện nhi một tay, hay là nên...Hết sức chăm chú phòng bị hắn.
Một màn trước mắt, chính là tình cảnh tránh không thoát của vận mệnh, vậy, có thể kết cục cũng đã được định sẵn rồi hay không, chính là tránh không khỏi một kiếm kia?
Cảnh còn người mất, khác biệt so với câu chuyện kia, ta không cảm thấy hôm nay Trác Nhất Hàng có lý do gì để toàn lực xuất thủ đối với Luyện nhi, dù là xuất thủ, nhưng dựa vào thân thủ của Luyện nhi sẽ không thể là tránh không khỏi đi...Đạo lý này đều hiểu được, thật sự hiểu được, nhưng mà...Nhưng không có cách nào không lo lắng.
Chỉ là nghĩ như vậy, nhịp tim liền trở nên có vài phần khác thường.
"Nữ ma đầu này!" Đang lúc do dự, chợt nghe thấy trong vòng chiến có tiếng chửi bậy, ta chỉ nhận biết một trong hai lão giả chính là Bạch Thạch đạo sĩ, lúc này hắn đang vừa múa kiếm, trong miệng lại quát mắng: "Trên núi Võ Đang chúng ta không cho phép người ngoài mang kiếm đến đây! Ngươi biết rất rõ ràng, lại dám vi phạm, còn ra tay làm tổn thương đệ tử hộ pháp của ta, thật sự là khinh người quá đáng!"
"Khinh người quá đáng chính là bọn ngươi mới đúng?" Tuy rằng song kiếm tề bức, chỉ là bên trong kiếm quang Luyện nhi vẫn bình tĩnh, ngoài miệng cũng không chịu rơi xuống hạ phong, nhanh chóng mắng lại: "Ta hảo tâm nhường nhịn đưa kiếm cho hắn, tại sao lại nói là vi phạm? Nhưng hắn lại dám nói cái gì mà ngoài phái yêu tà đã phục uy giải kiếm, còn nói phải đợi nghe các ngươi xử lý! Ta phỉ nhổ! Cho hắn ba chưởng xem như là nhẹ! Nếu cái này gọi là ra tay đả thương người, ta đây cũng liền đả thương ngươi một thể!"
Lời nói vừa dứt, chỉ nghe được hai tiếng BA~ BA~, Bạch Thạch đạo sĩ kia cuối cùng bị mũi kiếm đẩy ra, sinh sinh nhận lấy hai cái tát! Tuy rằng cái tát không gây thương tổn cao thủ, nhưng có thể nói là vô cùng nhục nhã, người chung quanh không khỏi hoàn toàn biến sắc, lão đạo kia càng là sắc mặt tái nhợt mắng ầm lên, Luyện nhi lại là cười to giữa tiếng mắng chửi, bỗng nhiên thần sắc lại trở nên lạnh lẽo, cao giọng nói: "Bạch Thạch tặc đạo! Ngươi giúp quan quân chà đạp sơn trại Minh Nguyệt hạp của ta, bao nhiêu tỷ muội của ta đã bỏ mình ở nơi đó? Vốn còn muốn tha cho ngươi, ngươi lại tự mình muốn chết, xem ra hôm nay không để lại chút ký hiệu cho ngươi, ta cũng uổng phí là Ngọc La Sát rồi!" Nói xong kiếm chiêu đột nhiên thay đổi, lập tức ngân quang dày đặc, tử điện phi không, từng chiêu càng trở nên tàn nhẫn hơn!
Xem ra việc này là càng huyên náo càng lớn, trông mong nàng dừng tay là không thể nào, ngay lúc đó, lại có một lão đạo từ trong đám người phiêu nhiên mà tiến đến, thẳng kiếm xông lên, Luyện nhi thấy vậy cười khẩy nói: "Tốt lắm! Lại một trưởng lão của Võ Đang đến rồi! Các ngươi tự cho là kiếm pháp đệ nhất thiên hạ, thì ra là lấy nhiều để thắng sao?" Mấy người lão đạo tuy không lên tiếng, chỉ là ba thanh kiếm cùng tiến đến, tương hỗ tương ứng, đem người vây quanh ở trung tâm, lần này chính là luân phiên chấn động.
Ta trong lòng âm thầm lo lắng, lo lắng Luyện nhi không địch lại, nàng từng ở Ngọc Nữ Phong trên Hoa Sơn một mình nghênh chiến qua Thất tuyệt tru ma trận, lúc ấy mặc dù cũng có thể lấy một địch sáu, nhưng đối thủ lại không thể so sánh với lúc này, này dù sao cũng là huyền môn chính tông có căn cơ hùng hậu của Võ Đang, mấy lão đạo càng là ăn ý mười phần, chỉ thấy trong kiếm trận, bóng trắng kia mặc dù vẫn là mau lẹ vô cùng, chỉ là nếu như tiếp tục đổi chiêu so công phu, so với lực của ba người, tựa hồ đã từ từ có chút cố hết sức.
Nhìn thấy như vậy, cán cân trong lòng cũng dần dần nghiêng đi, lại đắn đo nhìn qua đám người kia một lần, chính là cảm thấy không quản được quá nhiều nữa, bỗng nhiên trong kiếm trận lại xảy ra biến hóa, Bạch Thạch đạo sĩ vốn đã được buông lỏng áp lực, miệng lưỡi lại bắt đầu lợi hại, uổng cho hắn là một lão giả Đạo gia, nói chuyện chính là rất khó nghe, ngược lại khiến cho tính khí Luyện nhi nổi lên, cười dài một tiếng nói: "Hảo hảo hảo, ếch ngồi đáy giếng, làm sao biết hải hà to lớn, để cho các ngươi mở mang tầm mắt!"
Ngưng cười nàng rung cổ tay, kiếm pháp lại biến đổi, một thanh kiếm giống như thần long hý thủy, phi hồng bàn không*, chỉ Đông đánh Tây, chỉ Nam đánh Bắc, thân thể xoay chuyển, ngân quang khắp nơi, lập tức bốn phương tám hướng, đều là đạo ảnh tử áo trắng kia.
(*Rồng đùa nghịch nước, cầu vòng giữa không trung)
Ta vốn đã là rút kiếm trong tay, lúc này lại có chút sửng sốt, Luyện nhi ra chiêu cùng dĩ vãng có chút khác biệt, tránh chỗ thực, tìm chỗ hư, kiếm pháp tinh ranh hơn, tựa hồ trong những chiêu thức sư phụ truyền thụ dần dần đã có những lĩnh ngộ cùng thay đổi độc thuộc về chính bản thân nàng, giữa ba mũi kiếm cùng giao kích nàng lơ lửng không cố định, vừa ra tay liền chính là trọng chiêu, khiến cho người ta nhìn thấy phải hoa mắt hỗn loạn, ba lão đạo kia phải từng người ứng phó với những tập kích bất ngờ, dần dần không thể phối hợp, mặc dù là ba mũi kiếm liên công, thực tế lại là từng người tác chiến vô pháp hô ứng, lập tức uy lực giảm đi rất nhiều.
Cứ như vậy lại đấu thêm mười chiêu, chính là Luyện nhi chiếm được thượng phong, Trác Nhất Hàng trong đám người cũng kêu lớn: "Oan gia nên giải không nên kết, lại không phải là thù oán gì không xóa được, mọi người ngưng chiến a!" Lời vừa nói ra, song phương đều nhanh chóng trừng mắt liếc hắn một cái, trưởng lão Võ Đang tâm tình tất nhiên không cần nói, Luyện nhi cũng phun ra: "Vừa rồi sao ngươi không nói? Thấy ta chiếm được thượng phong mới mở miệng, đừng mơ tưởng!" Kết quả là hai bên đều tức giận, càng đấu càng dữ dội, ta ẩn mình từ một nơi bí mật gần đó, thấy hắn thành sự không có bại sự có thừa, thực sự là hận không thể đánh lén ám toán hắn!
Đây cũng không phải là nói đùa, nếu như có thể ám toán hắn, có thể lúc này bản thân liền thực sự ám toán, không cần lấy đi tính mạng kia, chỉ cần có thể làm cho đối phương vô pháp ra tay liền tốt. Bất đắc dĩ hắn lại bị một đám người che chở, ta thân lại không có ám khí, dù cho muốn lén tập kích cũng là không được.
Ngay khi đang lo lắng, trong đám người lại có một người đi ra, là một lão giả tóc bạc trắng mặt hồng hào, sắc mặt của hắn uy nghiêm, đến trước mặt Trác Nhất Hàng nói vài câu gì đó, càng khiến cho Trác Nhất Hàng kia bị giáo huấn đến gương mặt trắng bệch, hiện ra sắc khí thương tâm, có thể thấy được là có địa vị bất phàm.
Đáng tiếc người này cũng chỉ là nhìn qua có vài phần tiên phong đạo cốt, kỳ thật đều không có phong thái gì hơn người, hắn dạy bảo Trác Nhất Hàng xong, lại nhìn chăm chú Luyện nhi đã là vừa đánh vừa cười ở trận chiến bên này, đem ba người kia đùa bỡn trước sau không thể phản kháng. Đạo nhân này liền giận dữ nói: "Nữ ma đầu thật ác độc! Nếu như ngươi muốn đem phái Võ Đang chúng ta giẫm đạp dưới chân, Hoàng Diệp ta chính là dù có tuổi già, liều mạng thịt nát xương tan cũng không thể để cho ngươi làm loạn ở nơi này!" Nói xong thở phì phì mà rút bảo kiếm ra, cũng liền nhảy vào tâm trận, Trác Nhất Hàng lớn tiếng ngăn trở, sư huynh đệ bao vây ở bên cạnh hắn lại không có một người nào để ý tới hắn.
Mặc dù không biết Hoàng Diệp này là người phương nào, chỉ là ta cũng đoán được hắn ở Võ Đang nhất định là quyền cao chức trọng, quả nhiên vừa vào chiến cuộc, chỉ thấy hắn triển khai kiếm quang soàn soạt, mơ hồ mang theo tiếng sấm nổ mạnh, lúc đó vừa khiến cho kiếm thế của Luyện nhi đột nhiên bị ngăn trở, dỡ xuống gánh nặng cho Bạch Thạch và hai người kia, vừa vội vàng công tới!
"Ha ha ha, sảng khoái! Tứ lão của Võ Đang tất cả đều đến rồi! Ta hôm nay một thanh kiếm liền giao đấu cùng cao thủ đời trước của Võ Đang, thật là cực kỳ may mắn!" Luyện nhi cười to, sắc mặt không mảy may lo sợ, một câu nói khiến cho thần sắc của Hoàng Diệp đạo sĩ kia vừa thẹn vừa giận.
Lão đạo này không muốn mất mặt mũi, công phu trên tay lại xác thực rất cao minh, một thanh kiếm giống như nam châm hút sắt, quấn lấy binh khí của đối thủ không rời, mặc dù thân pháp của Luyện nhi nhanh như gió, chỉ là bị hắn theo sát không muốn bỏ qua, uy lực khó triển khai, huống chi nhóm người Bạch Thạch cũng là cao thủ đều đều nhau, vừa có lại được thế trận đã mất, ngay lập tức nàng bi bức đến thế hạ phong!
Thật sự là quá ỷ thế hiếp người rồi! Nhìn thấy mấy lần biến hóa này, đừng nói là Luyện nhi, ngay cả chính ta cũng sinh ta cảm giác căm giận, lại thấy nàng giữa kiếm trận kia trên trán có mồ hôi, rốt cuộc liền không kìm nén được nữa, hạ quyết tâm, tạm thời đem mọi chuyện lo lắng gác sang một bên, đứng lên cấm kiến trong tay, liền từ bên cạnh tung người nhảy ra ngoài!
Ta vốn là trốn ở giữa vùng chiến, khoảng cách không xa, tung người nhảy ra càng là tấn công đột ngột, kiếm quang bất thiên bất ỷ*, trực chỉ ba người bên cạnh Hoàng Diệp, này kỳ thật đã xem như là đánh lén, chỉ là ta hận bọn hắn lấy nhiều khi ít, vừa ra tay cũng không chút khách khí, chính là muốn đánh khiến cho bọn hắn trở tay không kịp!
(*Công bằng vô tư)
Ba người kia mặc dù cũng là cao thủ, chỉ là kiếm quang đột nhiên đánh tới, căn bản cũng không thể né tránh, Hoàng Diệp đạo sĩ chấn động, gấp gáp đem kiếm quang mở rộng, buông tha Luyện nhi mà che chở ba người sư đệ của hắn, lúc đó đoản kiếm như điện quang lưu hỏa bị hắn chống đỡ, chẳng qua chỉ làm tổn thương đối phương một chút da thịt. Ta trong lòng thầm than một tiếng đáng tiếc, dưới chân lại không dám lơ là, xoay người tránh khỏi chiêu thức của đối phương, lúc đáp xuống đất liền lưng tựa lưng đứng cùng với Luyện nhi.
"A! Trúc Tiêm cô nương!" Trong đám người mơ hồ truyền đến một tiếng nam tử lo lắng hét lớn, không cần nhìn cũng biết là ai.
Có lẽ bởi vì một tiếng kêu lớn này, hoặc là vì thận trọng, Hoàng Diệp đạo sĩ vung tay lên, mấy lão đạo kia liền chia thành bốn phương bày ra trận thế, lúc này hắn mới mở miệng hỏi: "Ngươi là ai? Lại dám to gan tự tiện xông vào Võ Đang chúng ta ra tay đả thương người! Chẳng lẽ là đồng bọn của nữ ma đầu sao?"
"Đúng vậy a." Nói ngắn gọn lại gật đầu, không muốn để ý tới nhiều, chỉ dùng một bàn tay trống kia lôi kéo ống tay áo của người bên cạnh, nói: "Luyện nhi, chúng ta vẫn là đi thôi, đừng chấp nhặt đám lão tạp mao này, bọn hắn chỉ biết lấy nhiều khi ít, hai người không đủ liền đến ba người, ba người không đủ liền đến bốn người, nếu như chúng ta không đi, chỉ sợ trong chốc lát nơi này liền biến thành một cái sủi cảo, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có."
Lời nói cố ý mang theo trào phúng, thứ nhất là trong lòng thật sự tức giận, thứ hai cũng vì muốn làm cho Luyện nhi bớt buồn bực đi chút ít. Đúng lúc sau đó lại truyền đến một tiếng "Không được!" Chợt nghe nàng căm giận hồi đáp: "Lúc trước Trác Nhất Hàng kia nói năng lề mề, đồ vật của ta còn chưa thu lại được!"
Hơi sững sờ, này thật sự là không nghĩ tới, ta vốn cho rằng khi mọi người chưa đến hai người nhất định đã có một đoạn nói chuyện riêng, nhưng không biết họ Trác này kéo dài cái gì, chẳng lẽ thật sự là muốn kéo lấy Luyện nhi nói thêm vài câu sao? Trong lòng vốn đã không vui, lúc này nghĩ như vậy, càng là giống như lửa cháy, lúc này mở miệng cao giọng nói: "Trác Nhất Hàng, đưa đồ vật ra đây! Chúng ta một đường tới lấy vật bị mất, ngươi chính là khoản đãi chúng ta như vậy sao?!"
"Vô lễ! Chưởng môn há lại để cho các ngươi nói chuyện như vậy!" Bọn người Võ Đang chính là đối với tân Chưởng môn không nể mặt mũi, lại không cho phép người ngoài nói lớn một tiếng, Hoàng Diệp đạo sĩ không đợi chính chủ trả lời, đã đoạt trước mà quát lớn: "Nhất Hàng! Không cho phép nghe theo các nàng! Nếu ngươi dám làm theo lời đám yêu nữ này, chính là không có chút cốt khí, bại hoại danh vọng mấy trăm năm của Võ Đang!"
"Ha ha ha!" Luyện nhi nghe được liền cười to nói: "Chê cười, nhặt đồ vật của người khác đã là không đúng, lại còn dám nói cái gì là có cốt khí! Ta muốn lấy lại đồ vật của mình, chính là đạo lý hiển nhiên, xem các ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản!"
Vừa dứt lời, nàng liền giậm chân lướt thân người lên, lần này mục tiêu cũng không phải những lão đạo kia, mà chính là Trác Nhất Hàng trong đám người, lòng ta cả kinh, cũng lập tức theo sát phía sau, còn không đợi chúng ta tới gần, tứ lão Võ Đang liền lại hợp lực bao vây tiến đến, kiếm quang dày đặc thẳng hướng bức tới đây.
Không sợ hãi chút nào liền phản xoay cánh tay nghênh đón một kiếm, nếu như một mình ta đặt mình vào kiếm trận như thế, chỉ sợ đã sớm bị loạn dao róc xương lóc thịt, chỉ là cùng Luyện nhi kề vai sát cánh liền thực sự không có gì phải lo sợ!
Bản thân Luyện nhi lấy một địch bốn chính là có chỗ hạ phong, sau khi thêm vào một phần lực của ta liền trở nên ổn định, không còn là cô chưởng nan minh*. Luận kiếm pháp thì sư môn của ta so với bất kỳ môn phái nào đều là không kém bao nhiêu, luận ăn ý chúng ta càng là so với bốn lão đạo kia chỉ có hơn chứ không kém, lại thêm lúc trước ta đã đem công lực của Hồng Hoa Quỷ Mẫu truyền cho hoàn toàn thông hiểu được đạo lí, vốn khuyết điểm đã được cải thiện, ít nhất sẽ không dễ dàng trở thành nhược điểm trí mạng, song song phối hợp cũng liền càng thuận buồm xuôi gió, không cần cố kỵ.
(*Một bàn tay đơn chiếc thì vỗ không vang dội)
Đối thủ thấy đánh lâu không xong, dần dần sinh ra lo lắng, Hoàng Diệp liên tục lên tiếng chỉ huy, đem trường kiếm vận chuyển theo kiếm quang của Luyện nhi, lại để cho đám người Bạch Thạch vận kiếm đến tấn công ta, giống như muốn tiêu diệt từng bộ phận. Chỉ là vỏ quýt dày móng tay nhọn, dù là năm mũi kiếm kia trước sau tương hàm đan vào thành một tấm lưới, Luyện nhi cũng có thể xê dịch lẫn tránh ở những mắc xích của mạng lưới kia, nhãn quan phân tứ phía thính giác lắng nghe tám hướng dường như không chỗ nào là không có. Nàng như vậy, ta chỉ cần giữ vững thân mình, toàn tâm toàn ý giải quyết mối lo phía sau nàng là được, chúng ta phối hợp chặc chẽ, mặc dù không thể phá kiếm trận của đối phương, thực sự là sau một cài chiêu thức, dần dần lại cướp lấy thế chủ động!
Trận chiến này kiếm thuật tung hoành, ta không biết có phải là điều hiếm thấy trên đời hay không, chỉ biết càng về sau xung quanh đã là yên lặng như tờ, những đệ tử Võ Đang đứng ngoài quan sát tựa hồ cũng hít thở, cũng không biết là kinh sợ hay là đã hoa mắt.
Đến một bước này, mặc kệ ước nguyện ban đầu là gì, trận ác chiến này đã chính là không có tử thương tuyệt đối sẽ khó bỏ qua, không dám có nửa phần chủ quan phân tâm, chỉ là minh minh chi trung, thực sự vĩnh viễn lưu lại một chút lực chú ý dánh cho phía ngoài vòng chiến kia.
Sau khi ta và Luyện nhi chiếm được thế chủ động càng rõ ràng, bên ngoài vòng chiến vốn yên tĩnh dần dần lại dâng lên thanh âm ông ông, mơ hồ nghe được có vài người đang xin Chưởng môn ra lệnh, chỉ là Chưởng môn sư huynh của bọn hắn lại giống như vô tri vô giác không thể cho ra đáp án, ước chừng có vài đại đệ tử có bối phận không ngồi yên được nữa, hô lên một tiếng: "Bốn vị sư phụ ở trong vòng chiến liều mình, đệ tử chúng ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn!" Lúc này bốn người nhảy ra, bái lạy Trác Nhất Hàng, liền cầm kiếm lao đến.
Thầm cười khổ, lời nói nhạo lúc đầu đúng là đã thành sự thật, trong vòng chiến đối thủ từ bốn người biến thành tám người, bốn người này mặc dù bản lĩnh khá thấp, cũng không phải là hạng xoàng xĩnh. Đặc biệt phiền toái là sau khi thêm người, tám phương vị đều có đối thủ, kiếm trận cũng trở nên càng thêm nghiêm mật, nhưng đám người đứng ngoài thấy binh khí bay múa, đem người vây ở trung tâm, liền giống như thuyền hãm sóng gió, cao thấp phiêu diêu, tả hữu không chắc, tuy rằng tạm thời không đến mức không đứng vững được, chỉ là tình thế coi như tương đối khó giải quyết!
Tình thế này Luyện nhi tất nhiên cũng hiểu được, nàng đem trường kiếm trong tay múa đến vũ sậu phong cuồng, toàn lực bảo vệ thân thể chúng ta, trong tay không biết đã xuất ra bao nhiêu chiêu, nhìn như chém giết hăng say, nhưng nhân lúc xê dịch khi tất cả mọi người không chú ý tới, đối với ta đưa mắt nháy một cái.
Cái nhìn này là có ý gì? Dù cho tâm linh tương thông cũng là không rõ, chỉ là hiểu được nàng nhất định là có tính toán gì đó rồi.
Trong lòng đã có suy đoán, liền bắt đầu lưu ý đến những việc nhỏ nhặt, lúc này mới phát hiện ra chút ít manh mối, kiếm trận này giống như đang chầm chậm di động, mặt ngoài là vì khí lực của Luyện nhi dần dần giảm xuống, thân pháp đã không bằng lúc trước có thể tránh địch trong gang tấc, lúc này mới gia tăng thêm phạm vi hoạt động. Mà nàng khẽ động, ta cũng theo nàng mà động, võng kiếm vây công đương nhiên cũng di động theo, bất quá những thay đổi này thập phần chậm chạp, cho nên trong lúc kịch đấu không có nửa người phát giác ra được vị trí đánh nhau so với vừa rồi đã di chuyển qua một điểm.
Cái gọi là di chuyển qua một điểm, tất nhiên là chỉ di chuyển một điểm về phía đám người kia.
Có lẽ là bởi vì nhận thấy thực lực không đủ, sau bốn tên đại đệ tử kia, không có ai dám tùy tiện cầm trường kiếm gia nhập vào nữa, đám đệ tử còn lại của Võ Đang đều quy củ cầm trường kiếm canh giữ ở bên ngoài, thứ nhất là để ngăn chặn đường lui, thứ hai cũng coi như là trợ uy. Còn Trác Chưởng môn kia xen lẫn trong đó là có bộ dáng gì, giờ phút này bản thân thực sự đã không có thời gian để...
Khoan đã...Trác Chưởng môn?
Một ý nghĩ chợt loé lên suýt chút nữa đã phân thần, bên trái một mũi kiếm hiểm hiểm lướt qua cánh tay, nếu như không có Luyện nhi nhanh chóng hơn, cũng không phải chỉ là để lại một đường vết thương nho nhỏ đơn giản như vậy. Nguy hiểm thoáng qua, thấy nàng hung hăng trừng ta, vội vàng nâng lên mỉm cười, cũng đáp lại ánh mắt của nàng một cái, dùng khẩu hình nói ra một chữ.
Lúc này chính là thật sự hiểu rõ lòng nhau.
Trăm chiêu tiếp theo đều là ở trong kiếm trận tả xung hữu đột, tựa như không có hướng ra, đang bị tám thanh kiếm sắc này đan thành tấm lưới khiến cho có chạy đằng trời, kiếm quang xen kẽ, thế cục thỉnh thoảng là nguy hiểm muôn phần, thấy đắc thủ, thế vây công kia càng chặt, thỉnh thoảng nhanh chóng lướt nhìn ra bên ngoài một lần, trên mặt đệ tử Võ Đang đều viết hưng phấn cùng khẩn trương, dường như không có ai cảm thấy khác thường.
Quả nhiên danh môn chính phái phần lớn là quá tự phụ, cho nên lại không để ý đến, dù nhìn thấy chiếm ưu thế đến thế nào, ngoại trừ vết rách nhỏ trên cánh tay lúc trước, tám thanh kiếm sắc kia giữa thế vây công trùng điệp, cũng không thể lại lưu lại bất kỳ vết thương thực chất nào nữa.
Liền cũng càng không có ai cảm thấy, chiêu số ngươi tới ta lui lúc này so sánh cùng trăm chiêu trước đó càng có thể phân biệt được rõ ràng, bởi vì, càng gần.
Bỗng nhiên chợt nghe Luyện nhi rít lên một tiếng, đấu pháp đột biến, lại triển khai chiêu số tấn công ác liệt, nàng dường như đã không để ý đến chuyện sinh tử, chỉ là cả người cùng kiếm gần như hóa thành một tia sáng trắng thẳng hướng về phía mấy lão đạo kia đánh tới, dù là chịu chút ít tổn thương da thịt cũng không quan tâm! Dù cho biết rõ mạo hiểm là không thể tránh được, chỉ là nhìn thấy áo nàng bại cắt rách trong lòng vẫn là xoắn lại một cái, nhanh chóng thay nàng ngăn cản vài lưỡi trường kiếm còn lại, nhưng cũng không có tiến lên theo.
Đối mặt với chiêu thức đường cùng phản kích đột ngột như vậy, một vài người trong vòng chiến đã choáng váng và buộc phải rút lui lại phía sau vài bước, tuy rằng võng kiếm cũng không xé vỡ. Chỉ là trong lúc vô hình đã bị kéo dãn ra rất nhiều.
Mà thân pháp của Luyện Nghê Thường biến hóa cực nhanh, đương kim giang hồ không người có thể chạm đến!
Chiêu số tấn công ác liệt đột ngột dừng lại, cũng đột ngột giống như khi xuất hiện, đạo bóng trắng kia dùng tốc độ tấn công còn nhanh hơn sấm sét mà vội lui về sau, xuôi theo một đường khe hở mà ta đón đỡ mở ra trước đó, trong chớp mắt liền thuận lợi chui ra khỏi từ một mắt lưới! Cách kiếm võng này khoản mười bước chính là các đệ tử Võ Đang đang xem cuộc chiến, đối mặt với đám người võ công không đủ này, nếu như Luyện nhi có mục tiêu, quả thực là dễ dàng như lấy đồ vật trong túi!
Mục tiêu của nàng từ lúc bắt đầu chính là Trác Nhất Hàng, ta tin tưởng lần này không chỉ vì đoạt lại mặt đá.
Bắt giữ Chưởng môn này, đối thủ có nhân số nhiều hơn nữa, cũng sẽ triệt để sợ ném chuột vỡ bình!
Môn nhân Võ Đang lúc này cũng nhao nhao phản ứng tới, thanh âm "Bảo vệ Chưởng môn" lập tức vang lên, nhưng thể nào có thể nhanh kịp với Luyện nhi? Chỉ có vài đệ tử Võ Đang ở vị trí trùng hợp mà đưa người trước lưỡi kiếm, thoáng qua đã bị một kiếm không chút lưu tình mà đâm ngã xuống mặt đất, vốn là không có tác dụng gì.
Lúc này Trác Nhất Hàng đang ngây người bất đông sau khi bị mắng liền dường như mới có phản ứng, kêu lên: "Đợi một chút! Đừng làm tổn thương sư huynh đệ của ta!"
Người này quả thật cực kì hồ đồ, lúc này một đường sinh tử, không tổn thương người sẽ bị người tổn thương, nếu như hắn thật sự có vài phần lanh lợi cùng lương tâm, nên chủ động đứng ra để Luyện nhi bắt giữ mới đúng!
Một bên oán thầm, một bên không chút trì hoãn mà chống đỡ áp lực kiếm trận bên này, sự tình đều như trong điện quang hỏa thạch, bốn tên lão đạo kia vừa mới bị Luyện nhi dùng chiêu thức nghi binh bức lui, lúc này không kịp trở lại cứu giúp, mà bốn tên đệ tử Võ Đang còn lại bất quá là phụ trợ kiếm trận, dựa vào thanh kiếm trong tay của ta trong thời gian ngắn ngăn trở bọn họ cũng không tính là cố hết sức.
Cho nên trong chớp nhoáng này có thể phân thần nhìn qua, chỉ thấy Luyện nhi lại chém ngã hai người, đã có thể chạm được tay vào Trác Nhất Hàng. Mà Trác Nhất Hàng kia lớn tiếng ngăn cản không được, biểu lộ càng là đau khổ, dường như đau nhức muốn nứt sợ mà ôm lấy đầu, ánh mắt đúng là vô tri vô thức, tựa như...Có chút không không tỉnh táo?
Trong lòng bỗng nhiên liền vang lên thanh âm cảnh báo, nhưng lại cảm thấy dựa vào thân thủ của Luyện nhi tuyệt đối sẽ không sao...Ý niệm mâu thuẫn này chỉ thoáng qua trong đầu, phía bên kia khi Luyện nhi vươn tay ra muốn bắt người, lúc này còn có đệ tử Võ Đang đang quên mình nhảy ra, vẫn là bị một chiêu kiếm lại ngã xuống đất.
"Đừng làm tổn thương sư huynh đệ của ta a!" Máu tươi văng đến trên mặt, nam nhân này bỗng nhiên liền vô cùng đau đớn mà hô to một tiếng rồi nhảy dựng lên.
"Trác Nhất Hàng ngươi thôi đi! Nếu như không phải vì ngươi, há có thể xảy ra đủ loại chuyện hôm nay!" Luyện nhi tất nhiên là tràn đầy oán trách.
"Chưởng môn sư huynh! Mau rút kiếm phản kích a!" Trong lúc hỗn loạn không biết là ai đang cật lực nhắc nhở.
"Nhất Hàng chớ động! Yêu nữ xem kiếm!" Sau lưng đột nhiên xuất hiện tiếng gió.
Một thoáng này, có quá nhiều thanh âm đồng thời truyền vào trong tai.
Một thoáng này, còn có bốn đạo kiếm quang vượt qua, phá vỡ không khí bên tai mà tiến về phía trước.
"Luyện nhi cẩn thận!" Trong đầu kỳ thật cái gì cũng không có, ý nghĩ đầu tiên chính là đánh rơi bốn đạo kiếm quang kia! Không thể ngờ được tứ lão Võ Đang kia không thấy người đuổi đến, nhưng cùng lúc phi kiếm rời tay, dùng kiếm thay tiêu! Ta chính là đang ngăn cản những người khác, nhìn thấy kiếm quang phá không đánh úp về phía sau lưng Luyện nhi, chỉ có liều mình bỏ mặt phía sau lưng mở rộng mà ra sức lao tới, vung cánh tay đánh rơi hai thanh kiếm giữa không trung, vẫn còn hai thanh kiếm chính là chặn không kịp!
Cũng may nghe được tiếng cảnh báo, người kia phản ứng thần tốc, một cái chớp mắt trước đã thấy phi kiếm sắp chạm đến sau lưng nàng, một cái chớp mắt sau đã bị ngân quang đánh rơi!
Luyện nhi kịp thời xoay người lại, nàng thuận lợi biến nguy thành an, nhưng không biết vì sao cũng không hiện ra nét thoải mái, ngược lại nhìn về phía ta, mở to đôi mắt.
Mà ta cũng mở to đôi mắt mà nhìn nàng, chính là bởi vì ở phía sau, nam tử Trác họ kia thật sự giống như đầu óc mê muội mà rút kiếm ra!
Có lẽ thật sự là trong cõi u minh có chút gì đó thao túng, không biết tại sao, Luyện nhi đối với chuyện này lại không chút nào phát hiện.
Không có thời gian kêu lên, lúc này điều đáng mừng nhất, chính là bản thân đang phi thân lao về phía nàng!
Tạ ơn trời đất!
Tiến vào trong lòng ngực quen thuộc kia, vươn tay, liền đánh tan đường kiếm quang đang gắt gao hướng về phía sau lưng nàng giống như lưỡi của một con độc xà! Thanh âm lòng bàn tay sứt da tét thịt là dễ nghe như vậy, khi nhìn thấy lưỡi của con độc xà kia khảm vào lòng bàn tay, tiếp tục tiến lên không được nửa tấc trong một vùng máu me đầm đìa, trong lòng đã cảm thấy vô cùng thoải mái.
Chỉ là còn không thể khinh thường, trong lòng âm thầm cảnh báo bản thân, đây chỉ là một kiếm mà thôi, ai biết được tiếp theo còn có...hậu chiêu hay không? Cái này chính là thiên ý, Trác Nhất Hàng nhất định sẽ lại ra chiêu ở nơi này, mà Luyện nhi nhất định là ngăn không kịp, đúng rồi, cái này chính là thiên ý...Bất quá không sao, ta liền chính là vì vậy mà đến, ta đều có thể giải quyết tốt chuyện này!
Một cỗ sức lực từ dưới đáy lòng dâng lên, rung cổ tay, nghe thấy được tiếng kim loại giòn tan vang, tựa như đem lưỡi độc xà kia bẻ thành hai phần, bước đầu tiên liền thỏa đáng, không có kiếm, nam tử trước mắt này sẽ không có hung khí để đả thương người, hắn đối với chuyện này cũng nhất định là rất bất ngờ, cho nên mới trừng to đôi mắt như vậy, trong con mắt đều là mang theo sợ hãi, há miệng mở to lại khép lại giống như một con cá sắp chết.
Trong tai ông ông, hắn đang nói cái gì? Trong tai ông ông, nghe không rõ, có chút chần chờ đảo mắt lòng vòng, lại nhìn thấy có một vật lộ ra một góc từ trong thắt lưng của hắn.
Cho dù chẳng qua chỉ là lộ ra một góc, ta cũng nhận ra.
Xoay tay, ra sức đem bàn tay bị thanh kiếm đâm xuyên qua kia tiến đến cánh tay phải của hắn, sau đó nhanh chóng giành lại vật trong thắt lưng của hắn, tốt rồi, như vậy hết thảy đều liền thỏa đáng, hắn không có binh khí, bàn tay thuận cầm binh khí kia cũng không thể dùng được, lúc này đây, Trác Nhất Hàng cũng đã không thể đâm ra nhát kiếm thứ hai rồi, sau đó, ta cũng thuận lợi mà đoạt lại thứ thuộc về bản thân.
Ta cùng với hắn, nàng cùng với hắn, từ nay về sau không cần tiếp tục liên quan nữa.
Thở ra một hơi, yênlòng, thanh âm ông ông trong tai cũngđã biến mất.
- ----------
Hôm nay 1 chương thôi, nhưng mà 1 chương này dài gấp 3 chương thường đó nha.
10.430 chữ
Thử thách cuối cùng của Luyện nhi và Trúc Tiêm.