- Trang chủ
- Cực Phẩm Nữ Tiên
- Chương 49: Hôn mê
Tác giả: Kim Linh Động
Giữa lúc Trung Đô thành cảm thấy áp lực gấp đôi, đột nhiên phía sau yêu thú truyền đến một trận rối loạn. Hứa Hạo Nhiên ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy phía sau yêu thú, ở trên bầu trời, mấy trăm bóng người đang ngự kiếm bay tán loạn giữa trời tuyết rơi. Từ trong tay bọn họ không ngừng phóng ra pháp thuật, công kích trận hình của yêu thú, sau khi yêu thú đột nhiên gặp phải công kích, trận hình đại loạn, tử vong hàng loạt.
Mấy trăm thân ảnh này đối với gần một vạn yêu thú mà nói, tuy rằng bé nhỏ không đáng kể, nhưng đột nhiên xuất hiện, vượt ngoài dự đoán của yêu thú, làm yêu thú nhất thời hoảng loạn cả lên.
Yêu thú hoảng loạn từ phía sau nhanh chóng khuếch tán tới trước, yêu thú phía trước biết viện quân Trung Đô thành đã đến, dưới cơn hoang mang liền càng thêm hoảng loạn. Đồng thời, đệ tử Hứa gia ở trên Trung Đô thành, dưới trời gió thét tuyết dày cũng không thấy rõ thân ảnh người tới, nên chỉ cho rằng là viện quân thành trì khác tới.
Chỉ một thoáng, tinh thần quần chúng phấn chấn, đều cao giọng hô quát: “Viện quân đã đến! Viện quân đã đến!”
Âm thanh hoan hô vang vọng Trung Đô thành, từ thành đông truyền đến thành tây, từ thành tây truyền đến thành nam, lại truyền đến thành bắc. Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông cũng nghe được tiếng hoan hô, vẻ mặt rung lên, túm lấy một đệ tử đang hoan hô bên cạnh, vừa hưng phấn vừa sốt ruột hỏi: “Viện quân đã đến sao? Bọn họ ở nơi nào?”
“Không biết, là từ bên kia truyền tới.”
Đệ tử kia giơ tay chỉ về phía đám người hoan hô, nhưng khi bọn họ cẩn thận quan sát bốn phía, lại không nghe thấy âm thanh của viện quân. Âm thanh dần dần yên tĩnh lại, chỉ có phương hướng Hứa gia ở thành đông truyền đến tiếng hoan hô.
Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông, đưa mắt nhìn phía Hứa gia trấn thủ thành đông, trong lòng đồng thời thầm nghĩ: “Hứa gia chẳng lẽ lại may mắn như thế, viện quân đến từ phương hướng thành đông? Không được, ta phải mau đến xem.”
Sau khi ra lệnh cho thủ hạ xong, mỗi người từ thành tây, thành nam, thành bắc bay một cái vọt lên trời, ngự kiếm phi về hướng thành đông.
Thành đông.
Hứa Hạo Nhiên ngưng mắt nhìn phía sau yêu thú, lúc này tiếng reo hò của đệ tử Hứa gia cũng ngừng lại, bởi vì bọn họ phát hiện viện quân chỉ có mấy trăm người, giống như một con thuyền lá trôi giạt giữa biển yêu thú rộng lớn, cố gắng đi tới Trung Đô thành.
Mấy trăm người này tốc độ tuy rằng rất nhanh, nhưng khi tới giữa đàn yêu thú lại bị phi hành yêu thú ngăn cản đường đi, yêu thú trên mặt đất cũng đã thôi khiếp sợ, ngẩng đầu phóng pháp thuật tới mấy trăm người trên bầu trời kia. Trên bầu trời bắt đầu có người rớt từ trên thân kiếm xuống, chỉ trong khoảnh khắc đã bị yêu thú trên mặt đất cắn nuốt không còn gì.
Hứa Hạo Nhiên đứng trên tường thành rốt cuộc thấy rõ mấy trăm người kia là ai, trên mặt không khỏi rơi lệ, miệng quát to một tiếng: “Nhị đệ!”
Tung người muốn ngự kiếm ra khỏi thành, lại bị Hứa Hạo Lượng bên cạnh chặn ngang ôm lấy, khàn giọng hô lớn: “Đại ca, huynh không thể đi ra! Hiện giờ, không phải là thời điểm huynh cậy mạnh so dũng khí, huynh là tộc trưởng! Đã hiểu chưa? Huynh là tộc trưởng!”
Song chưởng Hứa Hạo Nhiên rung lên, đánh văng Hứa Hạo Lượng ra. Quay đầu đá Hứa Hạo Lượng một cước, nghiêm mặt quát: “Ngươi còn biết ta là tộc trưởng cơ à! Đều là chuyện tốt ngươi làm đấy!”
Hứa Hạo Lượng nghiêng người đứng lên, gương mặt tối sầm khàn giọng hô: “Ta mặc kệ ngươi nói ta ra sao, nhưng hiện tại gia tộc đang gặp nguy hiểm, ngươi đã là tộc trưởng, thì phải gánh trách nhiệm của gia tộc! Người chỉ thích khoe mẽ cái dũng của kẻ thất phu như ngươi, căn bản không xứng làm tộc trưởng!”
Ba bóng người trên bầu trời thong thả đáp xuống, Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông bay vút đến trước mặt Hứa Hạo Nhiên, lớn tiếng hỏi: “Hạo Nhiên huynh, viện quân ở nơi nào?”
Hứa Hạo Nhiên hung hăng vung ống tay áo, lạnh lùng nói: “Làm gì có viện quân, kia là đệ tử Hứa gia chúng ta trấn thủ Thông U cốc. Nhất định là phát hiện Trường Nhật cốc, Lạc Phượng lĩnh và quan đạo thất thủ, mới gấp rút trở về cứu viện Trung Đô thành.”
Lý Vạn Bằng, Tiêu Như Quy và Ngô Mông nghe xong, trong mắt lộ vẻ mất mát, chứ không có chút ý hối hận, nhìn nhau liếc mắt một cái, trầm mặc không nói lời nào, rồi tung người ngự kiếm mà đi, lướt về tường thành nơi bản thân trấn thủ.
Lúc này yêu thú đã từ cơn hoảng loạn phản ứng lại, chẳng những phân ra một số yêu thú bao vây đám người Hứa Hạo Bác, mà yêu thú còn lại càng như dời núi lấp biển đánh về phía tường thành.
Hiện giờ, đệ tử Hứa gia trên tường thành đã biết người đến không phải viện quân, mà là đệ tử gia tộc phái đóng ở Thông U cốc. Từ mừng rỡ đến bi thương, làm cho trước mặt bọn họ bỗng tối sầm, gần như muốn hôn mê bất tỉnh. Sĩ khí bỗng chốc hạ thấp xuống, chỉ chưa đến thời gian một khắc, số lượng lớn yêu thú đã xông lên tường thành, mà đám người Hứa Hạo Bác bị vây trong yêu thú cũng đã chết hơn một trăm người, chỉ còn lại chưa đến ba trăm người.
Mắt thấy không chỉ có đám người Hứa Hạo Bác ngoài thành sắp bị vây giết, mà Trung Đô thành cũng sắp thành phá người vong. Đột nhiên, từ sâu trong Thương Mang sơn mạch truyền đến tiếng thú rống rung trời!
“Grừ ~~”
“Grừ ~~”
“Grừ ~~”
“…”
Tiếng gầm chấn thẳng lên trời, lại lan rộng ra, uy áp vô cùng tận cách xa Trung Đô thành như thế, mà vẫn làm cho tất cả yêu thú trong ngoài Trung Đô thành đều nằm sấp xuống đất, ngay cả nhân loại như đám Hứa Hạo Nhiên cũng thấy cả người vô lực, dường như muốn té ngã trên đất.
Đó là cao giai yêu thú từ sâu trong Thương Mang sơn mạch gầm rú, hơn nữa không chỉ một con. Sau khi tiếng rống chấm dứt, đám yêu thú có vẻ như từ tiếng rống của cao giai yêu thú nghe được gì đó, cả đám không tiếp tục công thành nữa, mà xoay người chạy về hướng Thương Mang sơn mạch.
Yêu thú cũng không thèm để ý đến đám người Hứa Hạo Bác đang ở không trung ngoài thành, tất cả yêu thú đều như ong vỡ tổ rời khỏi Trung Đô thành, lúc bọn chúng bắt gặp đám ngoại đường đệ tử Hứa Lệ đang nửa đường chạy bộ về, cũng không có yêu thú nào quan tâm bọn họ, chỉ vội vàng chạy về phía Thương Mang sơn mạch, tựa như sợ về trễ, sẽ bị cao giai yêu thú trừng phạt. Ngay cả như thế, cũng có mười mấy ngoại đường đệ tử bỏ mạng, không phải do bị yêu thú cắn nuốt, mà là bị yêu thú vội vàng gấp gáp đụng trúng, tiếp đó bị giẫm chết.
“Grừ ~~”
“Grừ ~~”
“Grừ ~~”
“…”
Mấy con cao giai yêu thú cùng rống lên một tiếng, hơn nữa mấy con cao giai yêu thú đứng đầu trong số đó còn đang cố định Hứa Tử Yên. Hứa Tử Yên bị vây trong trạng thái kỳ ảo đột nhiên cảm thấy tay chân vô lực, liền hôn mê bất tỉnh. Vừa khẽ buông tay, tấm Dẫn Thú phù kia đã bị gió cuốn đi, còn Hứa Tử Yên thì đang rơi xuống từ không trung.
“Ùm ~~”
Đột nhiên bọt nước văng khắp nơi, thân hình Hứa Tử Yên đúng lúc rơi xuống một cái đầm nước, đang chìm ào ào xuống đáy đầm.
Thân hình nàng cũng không bị yêu thú phát hiện, cho dù có yêu thú phát hiện, cũng chẳng hơi đâu đi để ý tới nàng, tất cả yêu thú đều đang đuổi theo hướng tấm Dẫn Thú phù kia bị thổi bay đi.
Vào lúc thân hình Hứa Tử Yên rơi xuống đầm nước, bỗng nhiên từ trong đầm nước nhô lên một cái đầu rắn thật bự, nửa thân trên cao lớn dựng thẳng lên, ở sau lưng nó mọc ra một đôi cánh màu vàng, lúc này đang quay đầu lại nhìn chăm chú vào phương hướng Hứa Tử Yên chìm xuống đầm nước, lưỡi rắn cực lớn hết phun ra lại nuốt vào…