- Trang chủ
- Cửa Hàng Ăn Uống Cổ Xưa
- Chương 19: Chương 19
Tác giả: Cậu Bé Gấu Bạc Hà
Bà cụ lý lẽ rõ ràng, lời vừa nói xong, cả nhà đều cảm thấy rất có lý.
“Pha lê mịn màng trong suốt như vậy….
người thợ mộc này đúng là….
” Ông già vẫn luôn nhìn chằm chằm ra phía cửa sổ đột nhiên cất tiếng.
“Ngốc!” Mẹ già lại cắt ngang: “Thần tiên hạ phàm, làm sao hiểu được chuyện ở phàm gian? Hoặc là vì muốn che giấu danh tính mới dùng khuôn gỗ sơ sài như thế này, chút ít pha lê này ở chỗ tiên nhân mà nói chắc là chẳng ít hơn so với cửa sổ bằng giấy của người phàm chúng ta đâu”.
Bà cụ nói rõ ràng mạch lạc, mọi người lại cảm thấy rất có lý, đều gật đầu tán thành.
“Hơn nữa nhìn mặt đất này xem, bề ngoài rõ ràng là gỗ, nhưng lại giống gốm sứ, chắc chắn là loại gỗ chỉ có ở Tiên giới!” Mẹ già tiếp tục nói.
Quán ăn nhanh mang phong cách đơn giản cổ điển, sàn nhà được lát bằng gạch vân gỗ hồ đào sáng màu, cùng màu với bàn ghế, sản phẩm của hệ thống chất lượng cực tốt, hoa văn trên gạch lát nhìn vào không khác gì so với vật liệu gỗ thật sự.
Huống hồ bây giờ không ai dùng ván gỗ để lát sàn nữa nên mới khiến bà cụ liếc mắt đã nhận ra rồi.
“Khách quan muốn ăn gì ạ? Thực đơn ở đây”.
Lạc Phù Diệp thấy họ thấp giọng nói chuyện, còn tưởng rằng họ cũng giống như Lý Phúc lúc sáng, không dám gọi món, thế nên bèn chỉ thực đơn bên cạnh, đứng trong quầy nhắc nhở bọn họ.
Lúc này, cô phát hiện hệ thống cho ra sản phẩm mới [Suất ăn trẻ em].
[Tuổi thơ của các bạn nhỏ sao có thể thiếu gà rán? Trong tiệm của cô đã có các bạn nhỏ lui tới rồi, đã mở khóa “suất ăn trẻ em” đặc biệt, mau mang đến cho các bạn nhỏ mĩ vị của tuổi thơ nào!]
[Suất ăn trẻ em chỉ 20 văn, bao gồm: một phần tư phần gà rán không xương, một phần cánh gà chiên, phần đặt biệt nước sốt salad ngọt ngào.
]
“Nếu có trẻ nhỏ có thể chọn suất ăn trẻ em, cái này không nằm trong thực đơn, giá là 20 văn, có nước sốt đặc biệt trẻ nhỏ có thể ăn được, mọi người có gọi không?” Thấy cả đoàn người chỉ nhìn mình mà không nói chuyện, Lạc Phù Diệp bèn chỉ đứa nhỏ ngồi ngay giữa họ mà hỏi.
“Phiền bà chủ đợt một lát, chúng tôi vẫn phải xem thêm”.
Cuối cùng vẫn là Lý Phúc lớn gan chắp tay trả lời.
Chỉ có người nhà bên cạnh biết lúc anh ta nói những lời này nhìn thì có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra hai chân vẫn luôn khẽ run, cho đến khi Lục Phù Diệp gật đầu tỏ vẻ đã hiểu mới dừng lại.
“Anh A Phúc, gan lớn thật đấy!” Thê tử đang ngồi bên cạnh vẫn không nhịn được mà phát run, sắc mặt hơi trắng, “nếu tiên nhân trách tội….
.
”
“Đừng sợ”, A Phúc vẫn chưa nói chuyện, mẹ già đã bình tĩnh mở miệng, “tiên nhân muốn giả làm bà chủ bình thường, mở quán ăn bình thường như phàm nhân, chúng ta cũng phải giả vờ coi như không biết người là tiên nhân, ăn cơm như thường là được”.
“Đúng vậy”.
Lý Phúc gật đâu tỏ ý tán thành.
“Nếu tiên nhân đã nói rồi, vậy gọi cho Cẩu Nhi một phần ‘suất ăn trẻ em’…không biết độ tuổi của Tiểu Ni có tính không nhỉ?”
Mẹ già nhìn đứa cháu gái đã 12 tuổi, nữ nhi ở độ tuổi này sắp có kinh nguyệt rồi, theo phong tục tập quán mà nói, đã có kinh nguyệt thì không tính là “trẻ con” nữa, mà là thiếu nữ rồi.
Đứa nhỏ nhất thì không biết làm sao mà cứ dán mắt vào đồ trang trí trong tiệm, vô cùng tò mò, tiểu cô nương ngồi giữa mẹ và chị cẩn trọng đưa tay ra đặt lên mặt bàn bằng phẳng mát lạnh, thậm chí còn không dám tựa lưng vào ghế.