- Trang chủ
- Đại Đường Tửu Đồ
- Quyển 1 – Chương 12: Giáo tửu yến (1)
Tác giả: Cách Ngư
Phẩm rượu không chỉ mang ý nghĩa thưởng thức uống rượu của văn nhân, mà chính là chỉ cách thưởng thức, uống rượu chuyên nghiệp cũng như nhận xét về rượu. Thứ nhất phải xác định cấp bậc, phẩm chất của rượu, thứ hai phải đề cao, sửa chữa kỹ thuật ủ rượu. Có thể nói, phương pháp ủ rượu đã tồn tại từ xa xưa, phẩm rượu và ủ rượu đã trở thành một cặp huynh đệ sinh đôi không phân biệt. Người phẩm rượu phải biết ủ rượu, mà người làm rượu cũng phải biết phẩm rượu.
Chỉ có điều thời đại này không có một nghề, đó là tửu sư; việc phẩm rượu, giám định rượu là tự người làm rượu bình luận hoặc cho ý kiến.
Thịnh thế Đại Đường là một quốc gia rượu. Uống rượu và ẩm thực là thú vui độc nhất vô nhị của tầng lớp cao ở Đại Đường. Cũng từ đó mà xuất hiện đủ loại phong tục dân gian phát triển theo rượu. Hằng ngày uống rượu đãi khách không nói đến, còn phân mùa và ngày hội uống rượu, ví dụ như tiết đoan ngọ uống rượu xương rồng, trùng cửu uống rượu hoa cúc….Giới quyền quý quan liêu, văn nhân sĩ tử, có “Quỳnh Lâm Yến”, “Tị Thử Hội”, “Noãn Hàn Hội” ba yến hội và các loại lễ hội uống rượu nổi tiếng khác. Đối với giới nhân sĩ, những người sáng tạo rượu ngon ở Đại Đường mà nói, mỗi lần như vậy là một thịnh hội.
Trong Giáo Tửu Yến ở thành Lạc Dương, từ hội trưởng Tôn Công Nhượng là người tổ chức đến ông chủ của các tửu phường đều tề tụ, mang theo những loại rượu mới mà mình ưa thích. Họ bao trọn một kỹ lâu ở Thanh Phường phía tây cầu Lạc Dương, suốt đêm luận rượu, phẩm rượu. Đương nhiên, mục đích chủ yếu là trước mặt mọi người phân định cấp bậc của các loại rượu mới, thỏa thuận về giá rượu để tránh cạnh tranh không lành mạnh, duy trì sự cân bằng, ổn định của thị trường rượu thành Lạc Dương.
Chạng vạng, khi màn đêm vừa buông xuống, bầu trời đầy sao, từng luồng gió ấm thổi trong không gian, ở Nhất Hoằng Lâu của Thanh Phường, Tôn Công Nhượng một thân hoa phục tươi cười tự mình nghênh đón các ông chủ của các tửu phường trong thành Lạc Dương.
Chu Thiệu Hoa, chủ tửu phường Trúc Diệp Xuân thành Lạc Dương là một người mập mạp. Hắn đem theo hai gã gia đinh ôm hai vò rượu. Tôn Công Nhượng cười ha hả tiến đến vỗ vỗ vai Chu Thiệu Hoa
- Thiệu Hoa huynh, quý phường lại tiến thêm một bước phát triển rượu? Chậc chậc, thật sự khiến người ta hâm mộ không thôi. Quý phường cách mấy tháng lại tiến thêm một bước, khó trách quý phường buôn bán thịnh vượng, nghe nói rượu của quý phường còn được đưa tới tận đế đô Trường An.
Chu Thiệu Hoa cười ha hả, trong tiếng cười hơi lộ ra một tia tự đắc:
-Công Nhượng quá khen, kỳ thật cũng không phải là loại rượu mới, chỉ là bản phường cải tiến rượu Trúc Diệp Thanh lâu năm mà thôi, chút nữa mời Công Nhượng huynh thưởng thức!
-Nhất định, nhất định
Tôn Công Nhượng vừa hàn huyên, vừa nhìn về phía cầu Lạc Dương, chỉ thấy dưới ánh trăng, một già một trẻ thản nhiên nói nói cười cười đi tới.
Tôn Công Nhượng mừng rỡ, vội vàng chào Chu Thiệu Hoa rồi tiến ra đón, từ xa đã cười nói:
-Bác Dương tiên sinh, lần này đại giá quang lâm tiệc rượu, Công Nhượng và chư vị đồng nghiệp cảm thấy rất vinh hạnh!
Bác Dương là danh tự của Mạnh Sưởng. Lão là loại đặc biệt trong những người làm rượu, mặc dù chỉ làm người làm rượu nhưng là người đọc sách đầy bụng, si mê rượu, chỉ là không màng công danh mà thôi. Lão ủ rượu Ngọc Hồ Xuân được xếp trong hàng thượng phẩm của rượu Đại Đường, tiếng tăm lừng lẫy, quý nhân ở đế đô đều bon chen để mua Ngọc Hồ Xuân. Đáng tiếc, người làm rượu này chỉ thích tiêu khiển, không coi trọng mua bán, vì vậy cũng không mở rộng quy mô ủ rượu khiến sản lượng cực thấp, hơn nữa lại rất ít tham dự luận rượu và dạy về rượu, Tôn Công Nhượng đã mời nhiều lần nhưng đều từ chối.
Làm rượu mà được xưng là tiên sinh, ở Lạc Dương cũng chỉ có Mạnh Sưởng.
Nhưng lần này lão lại đến.
- Công Nhượng lão đệ!
Mặc dù tính tình thanh cao, nhưng Mạnh Sưởng cũng có vài phần hảo cảm đối với Tôn Công Nhượng, một trong những thương nhân lớn nhất thành Lạc Dương. Người tham dự tiệc rượu đều là chủ phường, cũng chính là những người làm rượu, nhưng chỉ duy nhất Tôn Công Nhượng không làm rượu mà lại kinh doanh rượu. Nói không khoa trương, tại thành Lạc Dương, Tôn Công Nhượng lũng đoạn gần như toàn bộ lượng rượu bán ra, bao gồm cả Ngọc Hồ Xuân của Mạnh Sưởng.
- Bác Dương tiên sinh, mời vào! Vị này là?
Tôn Công Nhượng lúc này mới chú ý đứng cạnh Mạnh Sưởng có một thanh niên trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú, thần sắc bình tĩnh, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười thong dong.
- Ha ha, đây là một người bạn vong niên của Bác Dương, chính là một cao thủ phẩm rượu thế gian hiếm thấy. Lần này Bác Dương đưa lão đệ đến cũng là muốn giới thiệu với chư vị.
Mạnh Sưởng cười, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Duệ.
Tôn Công Nhượng trong lòng cả kinh, có thể làm bằng hữu của tài tử tửu đồ cổ quái Mạnh Sưởng, có thể được đệ nhất cao nhân làm rượu ở thành Lạc Dương giới thiệu như vậy, rốt cục kẻ này là ai? Niên kỷ nhìn chỉ khoảng mười sáu, mười bảy, sao có thể được như vậy?
,……….
……..
Bên trong Nhất Hoằng Lâu sáng choang, bởi vì có tửu hội Lạc Dương bao trọn nên không tiếp khác nữa. Những khách nhân duy nhất chính là mười mấy đại lão có uy tín, danh dự trong tửu giới ở thành Lạc Dương.
Bên ngoài rèm cửa có ca cơ đàn tấu thanh nhã, hợp lòng người, đàn hương nhẹ nhàng, tiếng đàn du dương, réo rắt vang vang trong sảnh. Người thưởng rượu ngồi trên ghế hoặc trực tiếp ngồi xếp bằng dưới sàn nhà, tay nâng chén rượu, nhắm mắt lắng nghe tiếng đàn. Đường nhân rất phong nhã, dù là uống rượu cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên, thái độ phong nhã này có phải giả vờ hay không thì cũng không ai biết.
Kỳ thật, tiệc rượu trước đây không có tiết mục nghe cầm khúc này, chỉ là lần này Tôn Công Nhương gặp Mạnh Sưởng, biết lão là con người tao nhã nên đặc biệt bố trí thêm.
Tiếng đàn bay cao, ông chủ Trúc Diệp Xuân, Chu Thiệu Hoa không kiềm chế được, đứng dậy mở giấy dán vò rượu của mình, hướng tới Tôn Công Nhượng chắp tay nói
- Công Nhượng, Bác Dương tiên sinh, chư vị, đây là loại Trúc Diệp Xuân đặc biệt mà bản phường mới làm ra, mời chư vị thẩm định một chút.
Một thị nữ tiến tới, lần lượt rót rượu của Chu Thiệu Hoa vào chén từng người. Hương rượu nồng nàn trong nháy mắt tràn ngập sảnh đường, mọi người say mê hít một hơi thật sâu, khen không dứt miệng. Mạnh Sưởng nhíu nhíu mày, còn Tiêu Duệ ngồi bên cạnh hắn lại chắm cúi nhìn màu rượu, khóe miệng vẫn bình tĩnh mỉm cười, không có gì biến hóa.
Tôn Công Nhượng đứng lên, cười nói
- Công Nhượng mặc dù bán rượu nhưng không hiểu gì về rượu, mời chư vị bắt đầu đánh giá.
Ông chủ Tôn Đức của Tửu phường Tang La ở thành nam uống một hơi cạn sạch, nhướn mày, giơ ngón tay cái khen
- Thiệu Hoa huynh, rượu Trúc Diệp Xuân hương thơm đặc biệt, sợ là còn hơn cả rượu ủ lâu năm, rượu này một khi được sản xuất sẽ rất đông khách. Theo ta, rượu này hương thơm say lòng người, có thể nói là thượng phẩm.