Tác giả: Giang Dạ
Tô Tinh Linh phát hiện chính mình càng ngày cành thích cùng Hứa Ngôn một chỗ.
Tô Tinh Linh thích Hứa Ngôn ôn nhu cười, ôn nhu nghe nàng những chuyện không vui của nàng.
Quấn lấy Hứa Ngôn làm này kia Hứa Ngôn cũng chưa bao giờ ngại nàng phiền, lúc nào cũng cười ha hả gật đầu đáp lại.
Cố Hành bĩu môi, thật sao, hai người này không có lương tâm, đem ta ném một bên.
Chỉ có điều đã cùng Hứa Ngôn nói sẽ không so đó, liền đi tìm Chung Tấn chơi đùa, không quấy rầy hai người kia Tình chàng ý thiếp
Một đầu khác, Tô Tín trải qua đoạn thời gian theo dõi, rốt cục quyết định một việc, tìm một ngày đem Hứa Ngôn Cố Hành đi.
Hứa Ngôn Cố Hành không biết Tô Tín muốn nói gì, cho là chính mình đã làm sai điều gì, có chút khẩn trương.
Tô Tín nhấp một ngụm trà, cân nhắc một chút ngôn từ, mở miệng nói: Trưởng bối trong nhà các ngươi đều khỏe mạnh?.
Cập nhật truyện nhanh tại ++ TrumTru yen.ne t ++
Hứa Ngôn Cố Hành nghe vậy buồn bã, thở dài, Hứa Ngôn mở miệng nói: Tín thúc, thực không dám giấu, hai ta đều là cô nhi
Tô Tín nghe được cô nhi, có chút ân hận, nhưng lời đã ra khỏi miệng không thể thu hồi lại, chỉ nói: Đều là cô nhi số khổ a...!Lập tức hỏi: Như vậy, các ngươi có thể làm chủ chuyện mình phải không?
Hai người gật đầu nói phải.
Tô Tín suy nghĩ một chút nói tiếp: A Ngôn, A Hành, lão phu cũng không gạt các ngươi.
Lão phu chỉ có hai nữ nhi, lão phu lớn tuổi, không thể chiếu cố các nàng cả đời.
Lão phu nhìn hai người ngươi phẩm hạnh nghiêm chỉnh.
muốn nhận hai ngươi làm nghĩa tử, tương lai sau này kế tục y quán, cũng có thể thay lão phu đối với Nhiên nhi và Linh nhi chăm sóc nhiều hơn, các ngươi có bằng lòng không?
Cố Hành tỉ mỉ suy nghĩ một chút, Tô Tín vẫn thẳng thắn đợi các nàng, huống hồ, nàng cũng cảm thụ một chút ấm áp gia đình.
Lập tức kéo Hứa Ngôn cúi đầu: Nghĩa phụ
Tô Tín cười gật đầu, nhưng còn nói thêm: Từ hôm nay, cha liền đêm các ngươi xem như con ruột, nhưng nói trước, nếu có phạm sai lầm, cũng sẽ quản giáo nghiêm gia, hiểu chưa?/
Hứa Ngôn Cố Hành gật đầu nói phải.
A Thành, đem Nhiên nhi và Linh nhi đến
Dạ lão gia
Chỉ một lúc sau, Tô Mộc Nhiên và Tô Tinh Linh đến thư phòng.
Nhiên nhi, Linh nhi, cha vừa thu a Ngôn a Hành làm nghĩa tử, các ngươi coi hai người nàng là huynh trưởng, biết không?
Tô Mộc Nhiên nghe xong cả kinh, sắc mặt có chút trắng bệt, nhưng không mở miệng
Tô Tinh Linh lại bất đồng, nàng đối với Tô Tín nói: Cha! Ngươi thế nào cũng không ý kiến của ta và tỷ tỷ liền quyết định?
Tô Tín trả lời: Cha gặp các ngươi cùng hai người bọn họ chung sống hòa hợp, nghĩ có lẽ các ngươi sẽ không phản đối, thế nào, Linh nhi không muốn? Vì sao?
Tô Tinh Linh muốn nói lý do lại ấp úng không nói, lo lắng, cuối cùng nói ra một câu: Tóm lại, ta không muốn a Ngôn làm ca ca ta! Nói xong liền hướng ra phía ngoài chạy đi.
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người nhất thời phản ứng không giống nhau
Cố Hành nghĩ thầm, tiểu cô nương thật là can đảm
Hứa Ngôn nghe như thế, trong lòng có phần ngọt, bởi vì thân phận của mình, càng nhiều hơn là chua xót.
Lo lắng Tô Tinh Linh, cũng đi theo.
Tô Tín cùng Tô Mộc Nhiên nghe như thế đều khiếp sợ không thôi.
Tâm trạng Tô Mộc Nhiên chợt lạnh, chẳng biết lúc nào muội muội cùng nàng tâm tư giống nhau.
Mà Tô Tín càng nhiều hơn chính là hoang mang.
Cố Hành nhìn biểu cảm Tô Tín biết hắn hoài nghi, vội vàng đổi chủ đề.
Hứa Ngôn truy đuổi ra bên ngoài, chỉ thấy Tô Tinh Linh đứng ở rừng trúc, đưa lưng về phía nàng, không biết suy nghĩ gì.
Tô Tinh Linh âm thầm ảo não, thế nào cứ như vậy nói ra miệng, cứ như vậy chẳng phải mọi người đều biết? Chính mình thật ngu ngốc! Nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, đoán rằng là Hứa Ngôn, lập tức quay đầu lại, liền hỏi Hứa Ngôn: A Ngôn, ngươi thành thật trả lời ta, ngươi đang vui mừng?
Hứa Ngôn cả kinh, chẳng lẽ tâm tư của mình bị nàng đoán được? Chính mình cũng không làm gì quá phận a, nhất thời không biết đáp lại thế nào, lựa chọn trầm mặc.
Tô Tinh Linh thấy Hứa Ngôn không trả lời, bối rối hỏi: Nếu như ngươi không thích ta, vì sao đối với ta tốt như vậy? Vì sao lúc luyện công luôn nhìn ta?
Hứa Ngôn bình thường bị Tô Tinh Linh phát hiện, cũng không biết nói thế nào, chỉ có thể gật đầu nói ra Ngươi Ta
Tô Tinh Linh thấy bộ dáng này, thở dài, thấp giọng nói: Thế nhưng ta thích ngươi a, a Ngôn
Lời ra khỏi miệng, hai người đều chấn động, Hứa Ngôn hiểu rõ Tô Tinh Linh thích mình, nhưng thân phận của mình làm sao bây giờ? Là muốn bây giờ nói ra, hay là trước cùng Tô Tinh Linh, sau đó tìm cơ hội nói cho nàng biết? Hình như đều là sao, Hứa Ngôn quả thực muốn đập chết chính mình, sớm biết ban đầu không mặc đồ nam tử!
Tô Tinh Linh thấy Hứa Ngôn muốn nói lại thôi, có chút khổ sở, tựa như không cam lòng truy vấn một câu: A Ngôn, ngươi thật đúng là muốn là huynh của ta
Hứa Ngôn vội vàng lắc đầu.
Nhưng chẳng thể mở miệng.
Tô Tinh Linh thất vọng, xoay người muốn đi, nhưng khi xoay ngươi bị Hứa Ngôn ôm vào trong ngực.
Hứa Ngôn ôm Tô Tinh Linh, khẽ nói: Linh nhi, ta thích ngươi, nhưng là, có một số việc ta không nói cho ngươi biết, ta hiện tại bây giờ không biết nên nói như thế nào, ngươi để ta suy nghĩ thật kỹ, chờ ta đem sự việc nói cho ngươi biết sau, nếu như ngươi nguyện ý cùng ta đương nhiên tốt, nếu như ngươi không muốn,ta..
ta cũng hiểu
Tô Tinh Linh không biết Hứa Ngôn giấu nàng cái gì, cũng không biết vì sao đột nhiên thương cảm, nàng chỉ biết hiện tại bây giờ nàng rất vui, trái tim tràn đầy sung sướng, bởi vì Hứa Ngôn dĩ nhiên cũng thích nàng! Nàng quay lại ôm Hứa Ngôn, ô nhu nói: Hảo, ta chờ ngươi nói cho ta biết.
A Ngôn, thật tốt
Hứa Ngôn nghe vậy khóe miệng cong lên, nói không được là vui mừng hay khổ sở, chỉ dùng lực ôm Tô Tinh Linh.
Mà ở hai người không chú ý tới ở một góc, một nữ tử đang buồn bã ưu thương
Editor: hãy vote and để cmt cho tớ nhé: