- Trang chủ
- Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút
- Chương 172: Có muốn ăn bánh quế hoa không? (11)
Tác giả: Chiết Thụ Lê Hoa
Edit by Shmily
#Do not reup#
----------------------------------
Đáy lòng Lục Trầm lập tức mềm xuống, thế nhưng khi nhìn thấy nha hoàn bên người nàng, hắn đột nhiên thanh tỉnh lại.
Nơi này không phải nơi hắn có thể ở lại, nơi này chỉ có người phú quý cao sang mới có thể sống, bọn họ mặc những bộ y phục mà người bình thường cả đời cũng không thể mua nổi, ăn sơn hào hải vị mỗi ngày, mà nàng cũng là một trong số đó.
Đối với bọn họ, hắn bất quá cũng chỉ là một con kiến, thích thì lấy ra trêu đùa, không thích thì chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết.
Cho dù trong người hắn có chảy huyết dịch giống như họ, thế nhưng có lẽ trong mắt họ, hắn cũng không khác gì một đám rác rưởi ngoài kia.
Vân Phiếm Phiếm thấy hắn một giây trước còn mê mang, một giây sau liền bỗng nhiên trầm mặt, có chút không hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Lục Trầm đi vào, nói với nàng cùng nha hoàn: "Ra ngoài đi."
Vân Phiếm Phiếm theo bản năng đi ra ngoài, nha hoàn kia cũng nhanh chóng rời đi.
Nàng cảm thấy hắn giống như đang ra lệnh đuổi khách.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy da mặt của mình hôm nay đã đủ dày, lại dày một chút cũng chẳng sao, nàng phải đợi Lục Trầm thay y phục xong mới được. Dù sao... y phục bẩn của nàng vẫn còn ở bên trong mà.
Đến lúc đó nói là nàng chờ lấy nó là được rồi.
Ánh nến bên trong phòng chiếu rọi ra bên ngoài, Vân Phiếm Phiếm đứng ở giữa vùng sáng nhìn cảnh sắc bên ngoài sân viện.
Chỉ trong chốc lát, nàng liền nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân.
Một gã sai vặt cầm theo một cái hộp gỗ đi vào bên trong viện, bởi vì vẫn luôn cúi đầu cho nên hắn cũng không chú ý tới Vân Phiếm Phiếm bên cạnh. Trước khi hắn tới gần cửa, nàng liền đi tới trước mặt hắn.
Gã sai vặt nhìn thấy xiêm y sa tanh* ở trước mặt, vừa nhìn liền biết không phải là thứ mà nha hoàn có thể mặc.
*Sa tanh: một loại vải rất cao cấp vì nó có độ bóng, mượt, mềm và đặc biệt là mặc vào mùa hè rất mát.
Lúc nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm, gã sai vặt nhanh chóng hô một tiếng: "Cẩn Cẩn tiểu thư."
Vân Phiếm Phiếm nhẹ giọng nói: "Lục Trầm ca ca đang thay y phục ở bên trong, đồ trong tay ngươi là đem đến cho huynh ấy sao?"
Tuy Lục Trầm được xem như là thiếu gia của Lục phủ, thế nhưng thái độ của Tần thị và Lục Hải đối với hắn lại rất lãnh đạm, những người khác cũng hiếm khi hỏi tới tình huống của Lục Trầm, lão phu nhân lại đau ốm nằm trên giường, có lòng mà lại không đủ sức.
Vì thế trong mắt hạ nhân, Lục Trầm không được coi là chủ tử của họ, thái độ khó tránh khỏi có chút tùy tiện, chỉ là làm bộ làm tịch ở bên ngoài mà thôi.
Bọn họ vẫn phân biệt được thiệt và hơn, Lục Trầm chính là cái gai trong mắt Tần thị, nào có hạ nhân nào dám vì Lục Trầm mà đắc tội với nàng ta chứ?
Cho nên khi nghe Vân Phiếm Phiếm thân thiết gọi Lục Trầm là "ca ca" thì trong lòng gã sai vặt kia liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mới có một ngày thôi mà Cẩn Cẩn tiểu thư đã có quan hệ tốt với Lục Trầm thiếu gia như vậy sao?
Gã sai vặt cũng là người biết điều, lập tức khách khí nói: "Đây là thuốc của Lục Trầm thiếu gia."
"Thuốc?" Vân Phiếm Phiếm nhíu mày, "Lục Trầm ca ca sinh bệnh sao?"
Gã sai vặt chỉ là phụng mệnh hành sự, cũng không rõ ràng lắm, nhiệm vụ của hắn chính là đưa thuốc đến, nhìn Lục Trầm uống xong rồi rời đi là được.
Thấy bộ dáng không hiểu gì của hắn, Vân Phiếm Phiếm liền nói: "Vậy đưa ta đi, chốc nữa ta đem vào cho huynh ấy."
Thấy hắn do dự, nàng lại nói thêm: "Ta nhất định sẽ giám sát Lục Trầm ca ca uống hết chỗ thuốc này."
Có Vân Phiếm Phiếm bảo đảm, gã sai vặt cũng cảm thấy an tâm, liền đưa cái hộp cho nàng rồi rời đi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Vân Phiếm Phiếm liền nhanh chóng quay đầu lại, chạy tới trước mặt Lục Trầm, nâng cái hộp lên như hiến vật quý: "Lục Trầm ca ca, thuốc của huynh này, huynh sao vậy? Tại sao phải uống thuốc?"
Lục Trầm nhìn cái hộp trong tay nàng, mặt vô biểu tình mà cầm lấy cái hộp, cũng không có đáp lại câu hỏi kia.
Vân Phiếm Phiếm chơi xấu, vòng qua người hắn lẻn vào phòng, sau đó tìm được đống y phục bẩn của mình, nói: "Muội lấy y phục."
Sau đó vụng về mà nói dối một câu.