Tác giả: Tiểu Thảo Ái Cật Lạt
“ Muốn nhìn xem sao, ngộ nhỡ tỷ đưa phải đồ mẫu phi không thích thì làm sao bây giờ? ”
“ Yên tâm đi, ta mang cái này mẫu phi ngươi chắc hẳn sẽ thích ”
Sở An Nhan không lay chuyển được hắn, vì không để hắn hỏi nhiều, trực tiếp lấy đồ ra cho hắn xem.
“ Sao tỷ lại mang theo chậu xương rồng này? ”
Sở Quân Hành khiếp sợ, “ Đây chính là thứ mẫu phi ta ghét nhất, Sở An Nhan, sao tỷ lại mang nó tới! ”
“ Hả? ”
Sở An Nhan kinh ngạc nhìn chậu xương rồng.
“ Ngươi chắc chắn mẫu phi ngươi ghét nó? ”
Đây là Sở An Bình cho nàng, Sở An Bình sao có thể hại nàng.
“ Đó là mẫu phi ta, ta đương nhiên biết, tỷ mau vứt nó đi. Hôm qua mẫu phi trở về tâm tình có chút không vui, tỷ mang cái này vào chính là muốn chọc tức nàng ”
“ Ừ, ta biết rồi ”
Sở An Nhan đặt chậu cây sang một bên, đi theo Sở Quân Hành vào trong.
“ Mẫu phi, tỷ tỷ tới ”
“ Ừ, Lạc An công chúa đã tới rồi, mau lại đây ngồi ”
Sở An Nhan ngơ ngác nhìn nữ nhân mặc tử y trước mặt, thật sự quá xinh đẹp, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ dịu dàng mang theo chút sự hào phóng tùy hứng của người biên cương. Ngay cả giọng nói cũng như ngự tỷ vậy.
Advertisement
Tuy rằng đã có Sở Quân Hành, nhưng vị tỷ tỷ này vẫn còn rất trẻ, không hề giống người đã sinh được một đứa.
“ Tỷ xinh đẹp… Thục phi nương nương tìm ta tới đây là có chuyện gì sao? ”
“ Là vì tiểu tử này, hắn vẫn luôn muốn gặp ngươi, nên mới mời ngươi tới đây ”
Giọng nói nhẹ nhàng, không hề nghiêm túc như vừa mới nghe được ở cửa.
Sau khi trở về phát hiện Sở Quân Hành ngoan hơn không ít, ban đầu còn tưởng rằng là do Sở An Bình biết cách dạy dỗ, kết quả hôm qua Sở An Bình để mặc Sở Quân Hành làm càn, vừa rồi thấy dáng vẻ Sở An Nhan dạy bảo Sở Quân Hành, lúc này còn không rõ gì nữa.
Nàng chưa từng thấy tiểu tử này nghe lời ai như vậy.
“ Vừa lúc bổn cung cũng muốn gặp ngươi một chút. Nghe nói lúc trước nó ở phủ công chúa ăn linh tinh dẫn đến bị tiêu chảy? ”
“ Chuyện này quả thật là ta không đúng, ta không nên để hắn ăn mấy thứ đó ”. Sở An Nhan nghe thấy những lời này, hoảng loạn đứng lên khỏi ghế. Tới rồi, nên đến vẫn phải đến.
“ Mẫu phi, không phải ta đã nói rõ rồi sao, chuyện hôm đó là do ta, là do ta tham ăn, không thể trách tỷ tỷ, tỷ tỷ ngăn ta nhưng ta không nghe ”
“ Đương nhiên biết ngươi xứng đáng bị như vậy, đừng có xen mồm vào! ”
“ Lại đây, đừng khẩn trương, mau ngồi xuống, bổn cung còn nghe nói ngươi đánh hắn? ”
“ Hả? Ta ”. Sở An Nhan càng khẩn trương hơn, đang hỏi tội nành rồi.
“ Đánh hay lắm, thằng nhãi này nên bị đánh từ sớm, về sau ngươi có thể thoải mái đánh nó ”
“ Được? ”. Sao lại không giống như trong tưởng tượng của nàng?
Không phải nói Thục phi sủng nhi tử sao?
“ Mẫu phi, cái đồ xấu xa này! ”. Sở Quân Hành khóc nức nở lên án.
“ Đem hắn kéo ra ngoài ”
“ Thục phi nương nương, ngươi đây là, ngươi không quan tâm Sở Quân Hành bị đánh sao? ”
“ Ngày thường không đành lòng đánh hắn nên hắn mới thành ra như vậy, đứa nhỏ này căn bản không nghe ai dạy bảo. Cũng chỉ có ngươi nói hắn mới nghe một ít, về sau còn còn phiền ngươi dạy dỗ hắn nhiều một chút ”. Vẻ mặt Thục phi đầy vui mừng, đến cả việc hôm qua Sở An Bình nói xấu Sở An Nhan, nàng biết cũng đều là giả.
“ Nương nương, dạy dỗ hài tử cần phải có biện pháp, ngươi có thể xuống tay từ thứ hắn thích, sau đó lấy nó ra làm phần thưởng. Cho hắn biết như thế nào mới là nên làm ”
“ Quá phiền phức, còn không bằng đánh một trận ”
“ Này đều phaie tùy vào nương nương, bản tính Sở Quân Hành không xấu, dạy dỗ thêm nhất định sẽ thành người, nương nương nếu không còn chuyện gì thì ta đi trước ”
Thục phi lớn lên đẹp thì đẹp thật, nhưng tính công kích quá mạnh, Sở An Nhan ở bên cạnh nàng luôn có chút không được tự nhiên, hơn nữa nàng muốn làm sáng tỏ một chuyện với Sở An Bình, cái cớ gì lại đưa cho nàng đồ mà Thục phi ghét.
“ Chậm đã, ta tìm ngươi tới còn có chuyện quan trọng khác. Ngươi biết quốc gia ta chứ, hiện tại dã tâm bọn họ càng lúc càng lớn, nếu là về sau ta không ở Sở quốc, mong ngươi giúp ta chăm sóc Sở Quân Hành ”
“ Sao lại không ở Sở quốc? ”. Chuyện biên quan nàng có nghe Hồng Tô nhắc qua. Lúc trước nói vì có vị Thục phi này nên bọn họ mới không lỗ mãng sao, hiện tại lại muốn tấn công Sở quốc?
“ Lần này ta trở về thăm người thân cũng chính vì biết được tin tức này. Ở đây hoàng thượng đối xử với ta rất tốt, lời đồn đại về ta đều là giả, trên thực tế ta cũng làm việc cho hoàng thượng. Nếu biên quan thật sự xảy ra loạn lạc, ta phải đi về làm truyền nhân cho Sở quốc, hoặc là làm người ngăn cản. Cho nên ở bên này sẽ không có ai quản được Sở Quân Hành, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta, ngày thường nếu hân không nghe lời thì đánh hân một trận ”
“ Được ”
Sở An Nhan nhất thời không nghĩ tới nàng ta làm như vậy đều là vì Sở quốc. Tuy rằng là như thế, sau khi rời khỏi đây nàng vẫn phải đi tìm phụ hoàng hỏi một chút.
Quốc gia xảy ra chiến loạn sẽ liên lụy đnế nhiều thứ, nàng đã lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa từng trải qua. Bây giờ nói để nàng đi đánh giặc, trong lòng nàng vẫn có chút sợ hãi.
Thái bình đang có đã phải dùng biết bao mạng người để dối, thậm chí nàng không dám nghĩ tới chuyện về sau Lăng Giang thống nhất thiên hạ sẽ khiến bao nhiêu người nhà tan cửa nát.
Sở An Nhan cầm theo chậu hoa trong tay, cuối cùng cũng lười đi tìm Sở An Bình. Qua lâu như vậy rồi, kỳ thật nàng cũng có chút hoài nghi nữ chính trong sách sống cùng cực giống Lăng Giang,thì trong lòng đã hắc ám như nào.
Hiện tại đối với nàng mà nói, hết thảy đều là chân thật, không còn đơn giản chỉ là toàn cảnh hư cấu nữa.
Sở An Bình muốn làm gì nàng thì kệ nàng ta vậy.
Chỉ hy vọng chiến loạn biên cương sẽ không xảy ra.
Đi tới đi lui, Sở An Nhan đột nhiên dừng lại bước chân.
Nàng nhớ lúc đi đại học có học một khóa làm phim phóng sự, tiết học kia nàng học vô cùng nghiêm túc.
Chiến loạn biên cương khẳng định có nguyên nhân này, có lẽ nàng có thể làm chút gì đó.
“ Công chúa, rốt cuộc cũng tìm được ngài, không biết là ai giả danh truyền tin giả. Hoàng hậu căn bản không triệu kiến ta ”
“ Không quan trọng nữa đâu Hồng Tô, ngươi đem cái này trả cho Sở An Bình, ta đi phủ thừa tướng một chuyến ”
Nếu nói hiểu biết tình thế cùng mưu lược nhất, thì phải tìm Thẩm Tử Sâm.
Phủ Thừa tướng cách phủ công chúa phủ không quá xa, xem ra lúc trước Sở An Nhan thật sự vì theo đuổi Thẩm Tử Sâm mà dọn ra cung.
“ Thẩm thừa tướng! ”
Thủ vệ thấy Sở An Nhan tới không lưu tình ngăn nàng ở ngoài, Sở An Nhan bất đắc dĩ chỉ có thể đứng ở cửa gọi.
Lăng Giang đang ở phủ thừa tướng thảo luận công việc cùng Thẩm Tử Sâm.
Sở An Nhan ở Sở quốc, hắn tất nhiên cũng muốn dâng hiến thực lực.
“ Đại nhân, công chúa ở ngoài cửa nói muốn gặp ngài ”
Lăng Giang nghe thấy có liên quan đến Sở An Nhan, lỗ tai không tự chủ trở lên cảnh giác, quả nhiên nghe thấy thanh âm Sở An Nhan ở bên ngoài.
Thẩm Tử Sâm một thân bạch y ngẩng đầu khỏi tấm bản đồ, “ Tìm ta có chuyện gì? ”