Tác giả: Tiểu Thảo Ái Cật Lạt
Sở An Nhan vẫn có chút không cam lòng, mím môi đi đến bên cạnh Lăng Giang, “ Chào anh, xin hỏi anh có m biết Đường Trạch không? ”
“ Hả? Cô đang nói Tống trạch à? Cậu ta sửa họ rồi sao? ”
Ánh mắt Lăng Giang lộ ra vẻ khó hiểu, nhướng mày hỏi ngược lại Sở An Nhan.
“ Vậy còn Sở An Bình thì sao? ” Sở An Nhan tiếp tục dò hỏi.
“ Sở An Bình? Là chị hay em gái của Sở tiểu thư vậy? Tôi mới chỉ gặp Sở tiểu thư thôi, không quen biết người khác ”
Sở An Nhan có chút mất mát gục đầu xuống, “ Vậy à? Vậy không có việc gì nữa, tôi chỉ tiện hỏi một chút ”
Sở An Nhan nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta vẫn mặc bộ đồ màu đen ban đầu. hung quanh cũng không mang theo đồ gì khác, có chút kinh ngạc mở miệng, “ Lăng tiên sinh không xuống dưới bơi với chúng tôi sao? ”
Lăng Giang khách khí mang theo sự xa cách mà cười, “ Không được, tôi không biết bơi, ở mặt trên này nhìn mấy người là được rồi ”
Sở An Nhan gật đầu, không nói thêm nữa gì nữa, ôm phao bơi đi tới ven biển.
Cô cũng không biết bơi, nhưng nghịch nước ở ven biển thì vẫn được.
Nhắc tới Lăng Giang, cô nhớ rõ trong mơ, Lăng Giang biết bơi, lại còn cứu mạng nàng.
Xem ra thật sự cũng chỉ giống mặt mũi với tên thôi, cô cứ hấp tấp lỗ mãng tra hỏi, nhìn cứ như cô mắc bệnh thần kinh hay có ý đồ bất chính vậy.
Cô sẽ coi như đấy là một giấc mơ đẹp, dùng để đền bù bao năm độc thân của mình.
Nước ngập quá người, cảm giác lạnh lẽo khiến người ta dễ dàng thả lỏng. Nước gần chạm tới mũi Sở An Nhan, nhất thời khiến cô có chút bị phân tâm. Ven biển chỗ này chỉ có mỗi mình cô bơi. Ở trên bờ có thể nhìn thấy Lăng Giang đang ngồi ở đấy.
Lăng Giang ngồi ở đó, nhớ lại lời Sở An Nhan hỏi, với lần đầu tiên nhìn thấy Sở An Nhan.
Cô gái này có đôi mắt rất đẹp, phảng phất như co thể khiến người ta trầm mê vào, khiến cho bản thân cảm thấy có chút quen.
Chỉ là nhớ lại ngần ấy năm sống trên đời, hình như chưa từng gặp qua cô gái này, chỉ là vì sao bản thân lại cảm thấy như đã gặp cô ấy?
Lăng Giang tự hỏi một lát, cũng không nghĩ ra lý do, đem tầm mắt nhìn về phía bờ biển, nhưng lại không thấy người đâu nữa. Chỉ nhìn thấy phao bơi đang trôi nổi trên mặt nước biển.
Trái tim theo bản năng thắt lại, chưa kịp có bất cứ phản ứng gì, đã lao mình xuống biển.
May nước biển chỗ này không sâu. Rất nhanh Lăng Giang đã tìm thấy Sở An Nhan.
Không rảnh lo trước sau, trong đầu hiện lên đoạn kí ức quen thuộc, Lăng Giang theo bản năng ôm lấy Sở An Nhan, cúi đầu truyền khí cho cô.
Sở An Nhan thấy nước ở đây cạn, muốn lặn xuống xem mình có thể nín thở được bao lâu. Ai biết cô đang định ngoi lên mặt nước, lại cảm giác được cod người ôm lấy cô, tiếp đó hôn lên đôi môi mền mại.
Sở An Nhan kinh ngạc mở to mắt nhìn người trước mắt, nhất thời không kịp phản ứng nên khoang mũi hít phải nước biển. K,ích thích khiến cô lập tức đứng dậy, Lăng Giang theo đó cũng ngoi lên mặt biển.
Lúc này Lăng Giang vẫn duy trì tư thế ôm lấy Sở An Nhan.
“ Lăng tiên sinh, anh đây là? ”. Sở An Nhan nhìn khoảng cách của cả hai. Vừa nãy không phải Lăng Giang nói không biết bơi à? Sao lại chạy tới đây? Chẳng lẽ nghĩ rằng cô sắp chết đuối?
“ Công chúa, ta lại tìm được người rồi ”
Giọng Lăng Giang lúc này dịu dàng đến cực điểm, chỉ một câu đã khơi gọi toàn bộ kí ức của Sở An Nhan.
Cô duỗi tay bắt lấy cánh tay Lăng Giang, hoặc nhiều hoặc ít có chút không thể tin tưởng được. Cô nghĩ tất cả không phải là mơ, “ …… Lăng Giang ”
“ Ừ ”
Tần Mạn tránh ở nơi xa, một tay lôi kéo Tống Trạch, cô ấy vốn định lặng lẽ qua đây ngó Sở An Nhan, ai biết vừa tới đã nhìn thấy cảnh nóng này.
Sở An Nhan thân mật ôm hôn Lăng Giang!
“ Tống Trạch, người bạn này anh tìm có đáng tin không đấy? Sao lại tiến triển nhanh như vậy? Nếu An An nhà em bị kẻ xấu bắt mất thì sao bây giờ? ”
“ Không đâu, Lăng Giang là tên ế vạn năm, lúc trước cũng không nghe nói hắn có bạn gái. Nếu không phải anh quen biết Sở An Nhan, khéo khi lại cảm thấy cô ấy dụ dỗ Lăng Giang ấy ”
Hai người ở chỗ này không tìm ra nguyên cớ. Sau khi trở, Lăng Giang với Sở An Nhan cứ dính chặt lấy nhau. Đặc biệt là tên Lăng Giang kia, cứ cầm chặt tay Sở An Nhan không buông, nhìn đôi mắt tràn đầy sủng nịch kia.
Như vậy này, cực kỳ giống một đôi yêu đương từ lâu.
Tần Mạn phí rất nhiều tâm tư mới có cơ hội nói chuyện riêng tư với Sở An Nhan. Lúc này trong mắt cô ấy bốc lên ngọn lửa hóng hớt rừng rực, “ Cậu với tên Lăng Giang là sao đấy? Tiến triển nhanh như vậy? Ban đầu hai người tỏ ra xa lạ vậy mà? Có phải anh ta cưỡng ép cậu không? ”
“ Không hề ”. Sở An Nhan cười trả lời Tần Mạn, chỉ kịp nói cho cô bạn một câu, “ Lúc trước bọn mình đã quen biết nhau ”. Thì đã bị Lăng Giang đánh gãy lời.
Lăng Giang duỗi tay, kêu tên An An một tiếng rồi kéo người rời đi.
“ Ấy ấy, hai người muốn làm gì đấy? Không phải muốn ngủ một phòng đấy chứ? ”
Tần Mạn có chút kích động, hướng hai người đi rõ ràng là phòng ngủ Sở An Nhan. Hai người này hôm nay mới gặp mặt, cô ấy sao có thể mặc kệ Sở An Nhan.
Cho dù Lăng Giang lớn lên đẹp trai, nhưng cũng không phải cái gì cũng làm ngơ.
Tần Mạn sợ Lăng Giang gây khó dễ cho Sở An Nhan, nên nhanh chóng kéo cô bạn ra phía sau mình.
“ Được rồi Mạn Mạn, mình cùng anh ấy đã là vợ chồng. Hơn nữa, bọn mình định tới ngày 20 tháng 5 này đi lãnh chứng. Hôn lễ cũng rất nhanh sẽ tổ chức, đến lúc đó cậu phải làm phù dâu cho mình đấy! ”
Tần mạn bị dọa bởi lời Sở An Nhan nói, bọn họ đây là lén kết hôn!
Tại lúc Tần Mạn còn ngây người, Sở An Nhan đã đi theo Lăng Giang.
Chỉ để lại một mình Tần Mạn đang khiếp sợ.
Bên trong phòng ngủ, Sở An Nhan thuần thục ôm lấy Lăng Giang, “ Anh biết không, lúc em vừa quay trở về, em vẫn cho rằng tất cả đều là một giấc mơ. May mà anh cũng ở đây, bằng không em sẽ nghĩ rằng bản thân bị ngốc mất ”
“ Anh cũng cảm giác được bản thân giống như mơ một giấc mơ, cứ theo bản năng lao tới cứu em. Đến lúc đó anh mới có được toàn bộ ký ức. May mà ông trời chiếu cố, cho anh thêm một đời để tiếp tục yêu em ”
Lăng Giang cúi đầu, hôn lên môi Sở An Nhan.
Cả hai trầm luân theo ký ức trong xương cốt.
Thật lâu về sau, Tần Mạn vẫn không tiếp nhận được chuyện Sở An Nhan nói mình xuyên sách.
Chuyện này quá mơ hồ, nhưng nhìn Lăng Giang cùng Sở An Nhan dính nhau như hình với bóng, lại không thể không tin được.
Hơn nữa không biết vì sao, có đôi khi bản thân cô cũng sẽ thường xuyên mơ thấy mình cùng Sở An Nhan.
Còn có cả Tống Trạch, chẳng qua trong gia mơ đó, anh ấy tên là Đường Trạch. Mà cô lại là Nguyên Doanh Doanh, là bạn tốt nhất của Sở An Nhan.
Cô gặp An An từ bé, trước kia Sở An Nhan đã trải qua những gì, cô đều biết hết. An An có thể lạc quan sống đến bây giờ, gặp được người mà mình yêu, cô cũng cảm thấy vui cho hai người này.
Thời gian cứ thế trôi qua, trải qua biết bao sóng gió, tình yêu của họ vẫn không hề thay đổi.
*
Trong cuộc sống của chúng ta có lẽ sẽ có rất nhiều thứ không được như ý muốn. Nhưng chỉ cần lạc quan kiên trì, chúng ta sẽ gặt hái được thành công.
- Hoàn chính văn –