Tác giả: Văn Cửu
Editor: Mèo Tai Cụp (@DiepThienThanh085)
“Kỳ lạ! Chẳng lẽ hôm qua mình đếm sai à?” Đổng Thành Mai không yên tâm, xốc lên đếm lại một lần, xác nhận thật là thiếu hai khối bánh.
Bà có chút sốt ruột mà dò hỏi: “Lão gia, ông có phải lại quên khóa cửa rồi không, để ăn trộm vào nhà? Tối hôm qua rõ ràng có hai mươi lăm khối bánh, bây giờ chỉ còn lại hai mươi ba?”
Tống Chí Tiến vừa nghe gấp đến đỏ mắt, còn không phải ăn trộm sao? Tối hôm qua ông mệt mỏi nên ngủ miên man, cũng không kiểm tra là đã khóa cửa hay chưa, chắc chắn là có ăn trộm vào nhà rồi!
Ông vội vàng cùng Đổng Thành Mai kiểm tra trong nhà còn có bị mất gì nữa hay không!?
Đặc biệt là thời điểm kết hôn lão gia gia có đưa cho hai vợ chồng đôi vòng ngọc, rất quý! Nếu mất thì ông không biết phải làm sao đây!!
Đổng Thành Mai chạy chậm về phòng, lôi rương hồi môn dưới gầm giường ra ngoài. Nhìn đồ trang sức, của hồi môn vẫn còn đầy đủ mới yên tâm thở phào.
“Ở, ở, ở đâu??”
“Thử xem chỗ khác, chỗ nào có gì quý giá cũng kiểm tra lại xem.”
Hai người thay phiên nhau tìm khắp ngóc ngách trong nhà, phát hiện không mất thứ gì ngoài hai khối bánh kia...
Đổng Thành Mai lẩm bẩm tự nói: “Chỉ trộm hai khối bánh?”
Tống gia có thói quen là luôn cảnh giâc đề phòng, một chút động tĩnh nhỏ cũng dọa bọn họ hồn bay phách vía!
Năm đó lão tổ tông tích cóp được không ít thứ tốt! Không đề cập đến giá thị trường sau này tăng hay không, bây giờ cũng đủ tiêu sài sung sướng mấy đời!
Tuy nhiêm cũng có người ghen kẻ ghét lẻn vào nhà trộm đi không ít thứ.
Từ đó Tống gia liền cẩn thận hơn, đồ vật quý như nào cũng không đem ra khoe mẽ, phòng hờ trộm lại lần nữa ghé thăm!
Nhờ như vậy mà nhà cũ Tống gia sống yên lành hơn không ít...
Đến nỗi trong nhà rốt cuộc có bao nhiêu tiền, hiện tại chỉ sợ cũng chỉ có Tống lão đại cùng Tống Chí Tiến biết mà thôi.
“Ba, mẹ, sáng sớm tinh mơ mà ồn ào gì vậy?” Tống Thiên Tứ duỗi lưng ra khỏi phòng, ngáp ngắn ngáp dài nhìn hai người chạy khắp nhà.
“Tối hôm qua có trộm vào nhà, con cùng chị ba kiểm xem có bị mất gì không?!” Tống Chí Tiến cũng không quay đầu lại mà nói, cùng lúc đó khép lại hộp gỗ nhỏ.
“Trong nhà mất gì?” Tống Thiên Tứ không thèm để ý, thuận miệng hỏi.
“Mẹ xon nói bị mất hai khối bánh, trong nhà chắc chắn là không ai ăn!” Tống Chí Tiến khẳng định.
“Vậy cũng đâu phải việc gì lớn lao.”
Vừa nghe lời này, Tống Chí Tiến khí nổi trận lôi đình, chửi ầm lên: “Tiểu tử thúi nhà ngươi nói cái gì? Chuyện ở nhà cũ lúc nhỏ thằng nhóc nhà mi quên rồi sao?”
“Com... Con... Tối hôm qua đói bụng, nửa đêm đã lén ăn.”
Phía sau Tống Thiên Tứ truyền đến âm thanh vừa lắp bắp, vừa kinh hoàng hoảng sợ.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
Cô đứng ở sau lưng Tống Thiên Tứ, chỉ lộ ra một cái đầu.
Mặc dù hai khối bánh này không là gì nhưng Tống gia chắc chắn sẽ tiếp tục truy cứu việc này...
Từ tận đáy lòng trưởng bối đều tin việc truyền thừa của tổ tiên đời trước.
Nhưng Tống Thiển không rõ, cho nên căn bản không nghĩ tới chỉ là mất hai khối bánh mà lại gây chấn động lớn như vậy!?
Nghe đến đó, hai vợ chồng đồng thời dừng tay, không hẹn mà cùng nhìn về phía cô con gái Tống Thiển của họ.
Sáng sớm hoảng hốt muốn hộc máu, cảm giác đầu sung huyết không thở nổi. Bất chấp đây có phải con gái hay không, mở miệng âc độc mắng.
“Mày muốn chết à? Đồ súc sinh này, nửa đêm ăn cái gì mà ăn?”
“Ăn ăn ăn, không ăn sẽ chết sao? Mày muốn ăn như thế thì đừng đi học nữa, trực tiếp gả cho người ta mà nằm trong nhà ăn! Xem ra hôm nay tao không đánh chết mày là không được!”
“Tao với mẹ mày sáng sớm vội vàng ồn ào như thế mà mày còn ngủ được à? Mày cố ý đúng không con nhãi ranh?!!”
Chỉ là mắng vẫn cứ cảm thấy chưa hết giận, ông bước về phía Tống Thiển muốn đá cô.
May mắn Tống Thiên Tứ đứng gần cô, một phen bảo vệ cô. Cước đá của Tống Chí Tiến rơi vào đầu gối cậu, trên ống quần in dấu giày đậm, dùng sức không nhẹ!
Chịu lực không nổi, cậu loạn choạng lùi về phía sau nhưng cũng không buông Tống Thiển ra.
“Con làm gì? Buông nó ra, nếu không ta đánh hai đứa chung một thể!” Không kịp thu hồi cước đá, ông có chút xót xa. Dù sao vẫn không nên đánh con trai, chỉ biết mở miệng mắng.
“Con không buông.” Bị đạp một cáithiếu niên liền chau mày. Nhìn ra được cha cậu vừa mới kia một chân rốt cuộc dùng lực lớn bao nhiêu, biểu tình lại thập phần kiên nghị, ôm lấy Tống Thiển không buông tay.
Một bên Đổng Thành Mai đi lại ngăn lại Tống Chí Tiến, khóc lóc cầu xin ông không cần đánh.
Nước mắt chỉ làm người ta càng thêm bực bội, Tống Chí Tiến vung chân hất bà xuống sàn.
“Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc! Bởi vì có một người mẹ không tốt liền nuôi dưỡng ra một đám...”
Tựa hồ là đọng lại rất nhiều bất mãn, ông lấy cây chổi nếm mạnh trên mặt đất, vỡ nát..!
Đại khái là vì vậy là phát tiết xong, hơn nữa cũng không có uống rượu, đầu thanh tỉnh, tâm tình cũng liền bình phục không ít.
“Một đám vô dụng, làm ta tức chết đi được!!” Tống Chí Tiến vỗ vỗ ống quần có chút nhăn, lại phủi phủi ống tay áo, không quay đầu lại đi thẳng ra cửa.
Nguy hiểm đã qua, thời điểm người cha này tàn nhẫn mắng cô, cô không kịp phản ứng thì đã được Tống Thiên Tứ ôm lấy.
Tống Thiên Tứ tuy rằng so với cô nhỏ một tuổi, nhưng vóc dáng cao hơn cô nhiều, chắc tầm khoảng 1m78?
So với chiều cao 1m5 như cô, cùng lắm cao hơn mấy chú lùn một cái đầu!!
Aizz....
Thời khắc cậu đem cô ôm bào trong ngực, Tống Thiển có thể hình dung ra được kết cục của cậu khi cứu Tống Thanh ở hang động đầy rắn kia! Tống Thanh lúc đó đêm khuya khóc rống, tinh thần sa sút, một tháng tuyệt vọng.
Truyện được đăng tải chính thức tại wattpad @DiepThienThanh085
Cũnh chính là nhờ sự việc đó, Tống Thanh cơ bản là cô gái đơn thuần vô tâm ngốc nghếch, hoàn toàn hóa thân thánh nữ cường nhân trên thương trường, không mềm lòng mà chính tay đâm chết kẻ thù!
Một người thật lòng đối cử tốt với mình, cuối cùng lại vì cứu mình mà chết!
Đả kích quá mức trầm trọng!!!
“Con trai, thế nào? Có bị đau hay không?” Vẻ mặt bà sắc mặt tái nhợt như đưa đám, kéo Tống Thiên Tứ kiểm tra đầu gối cậu.
“Còn có con nữa, nha đầu này, ăn nhiều như vậy dễ chết người lắm!” Đổng Thành Mai oán giận mà nhìn về phía cô.
“Không có việc gì, con tự đi bôi thuốc, mẹ đi làm bữa sáng đi.” Cậu nói nhẹ nhàng, vừa xoay người về phòng nháy mắt đau nhe răng trợn mắt!!
Đổng Thành Mai muốn nói lại thôi, nhìn con trai hai ba lần cuối cùng cũng đi vào bếp.
Tống Thiển hoang mang rối loạn mà đuổi theo cậu đi vào phòng.
“Làm gì vậy? Em không có dễ chết thế đâu mà!?” Thời điểm cậu định cởi lưng quần thì nhìn thấy cô vô cùng đáng thương tựa vào khung cửa!
Tống Thiển không tin, ăn vạ không muốn đi...
“Thật sự không có việc gì! Mau đi ra đi, ăn cơm rồi còn đi học nữa!”
Đôi mắt cô hơi nước mơ màng, có thể nhìn thấy vệt nước ở hốc mắt, gương mắt trắng nõn tái nhợt.
“Nếu còn không đi em sẽ đánh chị a.”
Tống Thiên Tứ đùa giỡn giơ tay lên, một bộ dáng như thật sự muốn đánh người.
“Chị đây ở bên ngoài chờ em.”
Tống Thiển giúp cậu đóng cửa, xoay người lau đi nước mắt.
Thật là không biết cố gắng, gặp chuyện liền khóc!
Cô đi đến bên cạnh ao nước rửa mặt, vỗ vỗ gương mặt, thầm nói bản thân phải kiên cường lên!
Cô không chỉ muốn giúp Hạng Loan Thành tránh thoát kết cục phơi thây nơi hoang dã... Mà còn muốn cứu Tống Thiên Tứ trở về!
Thu thập xong hết thảy, Tống Thiển mới dám đi theo Tống Thiên Tứ đến bàn ăn.
Bữa cơm này ăn có chút thấp thỏm, cô căn bản không dám cón động tác gì, càng không dám nói chuyện, chỉ là vùi đầu uống cháo.
Nhưng em trai cô lại ỷ vào thái độ của ba Tống đối với cậu, nghênh nganh gắp khoai lang đỏ cho chị của mình.
Tống Chí Tiến nhìn thấy, mạnh mẽ đem chiếc đũa ném ở trên bàn, hừ ra tiếng: “Vô dụng!”
Tống Thiển càng sợ hãi, càng thu lại cảm giâc tồn tại của chính mình...
“Không có việc gì, ăn nhiều một chút, ăn xong chúng ta sẽ đi nhanh!” Tống Thiên Tứ lại vì cô mà lấy một khối bánh.
Tống Thiển gật gật đầu, chờ ba Tống đi ra ngòi sân mới dám buông đũa, xách balo lên vai.
Trên đường, cô vẫn luôn suy nghĩ, Tống Chí Tiến đối với nguyên chủ quả thực chán ghét tới cực điểm.
Cô lại nghĩ đến buổi tối đầu tiên khi xuyên qua, bên giường có một thân ảnh cao lớn.
“Tiện nhân này quả nhiên mệnh ngạnh! Nếu mày chết đi thật tốt, tao cũng không phiền lòng!”
“Mày như thế nào còn không chết đi?!”
“Mày nếu là đã chết, tao sẽ phải cho ngươi lập cái bia, còn cho ngươi thiêu rất nhiều tiền giấy, âm tào địa phủ dùng không xong, mày chết rồi còn muốn tra tấn tao.”