- Trang chủ
- Bất Tiếu Phù Đồ
- Quyển 2 – Chương 51: Phong Vân Trung Đô (Ba)
Tác giả: Tuyết Nguyên U Linh
Mặc Phi nín thở, yên lặng lắng nghe, cửa gian bên ngoài mở ra rồi đóng lại, sau đó truyền đến giọng nói của một người nam nhân: “Phù nhi cô nương, vì sao không đốt đèn? Cô nương đã ngủ chưa?”
Trong lòng Mặc Phi run lên, người tới đúng là Thái Thú Hà Dũ. Nàng hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt về phía sau nhìn Tê Túc một cái.
Đang lúc Mặc Phi cho rằng trong phòng không có ai thì lại có tiếng nữ tử đáp lại Thái Thú: “Thái Thú đại nhân, Phù nhi xấu hổ, xin đừng đốt đèn.”
“Ha ha, tại hạ hiểu được, hiểu được. Lén lút vụng trộm, sẽ càng tình cảm hơn.” Thái Thú cười đến đáng khinh, Mặc Phi nghe thấy liên tục nhíu mày.
Tiếp theo hắn còn nói không ít từ ngữ phóng túng ướt át, khen “Phù nhi” thành chỉ có ở trên thiên đình, không có ở dưới nhân gian, không bao lâu thì truyền đến tiếng y phục ma sát, tiếng hôn môi, tiếng rên rỉ…
Mặc Phi không được tự nhiên, giật giật thân mình, khiến cho Tê Túc phía sau kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó bàn tay trên lưng lại xiết chặt hơn một chút, Mặc Phi bị ôm đến phát đau, không nhịn được, lấy khửu tay đụng vào người phía sau.
Dường như Tê Túc thở dài một tiếng, thả lỏng ra.
Lúc này, gian bên ngoài truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng, lại còn kèm theo tiếng nam nhân thở gấp.
“Phù nhi, ngươi thực sự là một yêu tinh…”
Mặc Phi không nhịn được rùng mình, trong mắt toát ra lửa giận, tuy rằng biết người trên giường không phải mình, nhưng mà nàng đã có loại cảm giác bị vũ nhục. Nghĩ đến đây, nàng dùng sức đạp lên chân Tê Túc…
Đương nhiên Tê Túc biết Mặc Phi đang mượn điều này biểu lộ sự bất mãn của chính mình, hắn chỉ có thể cố gắng mà nhịn xuống, một lát sau mới cúi đầu, nói nhỏ bên tai nàng: “Đừng.”
Bên tai cảm giác ngứa ngứa, Mặc Phi dừng hành động trút giận.
“A… Đừng…”
“Tiểu mỹ nhân, ta không nhịn được …”
Tiếp theo là âm thanh liên tục không ngừng, hiển nhiên tình hình chiến đấu đã tiến vào thời khắc kịch liệt.
Đáng chết! Mặc Phi không nhịn được mắng lên trong lòng, nhanh chấm dứt đi!
Tê Túc cũng có chút không chịu được, trong lòng thì ôm mỹ nhân, bên tai lại nghe tiếng rên rỉ mất hồn như vậy, là một nam nhân thì đều sẽ có phản ứng.
Mặc Phi kề sát thân thể với hắn, lập tức cảm giác được giữa hai chân có một vật cứng chặn lại, nàng cả người cứng ngắc, không biết nên làm ra phản ứng gì.
Tê Túc rất xấu hổ, hắn luôn luôn tự xưng là có thể tự chủ, thế nhưng vào lúc này lại xúc động như vậy.
“A… A…Đại nhân…”
“Tiểu mỹ nhân, chúng ta đổi tư thế…”
Đi chết đi! Trong lòng hai người Mặc Phi và Tê Túc đồng thời mắng.
Nam nhân này lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy! Lại còn đổi tư thế! Chết tiệt, sao không đứng mà làm luôn đi!
Ai ngờ ý nghĩ này vừa mới hiện lên, đã nghe nữ tử kinh hô: “Đại nhân, cái này xấu hổ quá …”
“Không sao, như vậy rất tốt, đến…”
“Ưm… sâu, sâu quá…”
Trời! Mặc Phi có loại cảm giác não bị sung huyết, không biết hai người này dùng cái tư thế gì?
Hiển nhiên trong đầu Tê Túc phía sau cũng là đủ loại mơ màng, phản ứng ở hạ thân càng thêm rõ ràng.
Mặc Phi không nhịn được lại đạp hắn một đạp.
Tê Túc cười khổ, lúc này hắn miệng khô lưỡi khô, cả người đầy dục vọng, không tìm thấy người giải quyết thì cũng thôi, lại còn càng cực kỳ tàn ác khi phải tiếp tục nghe người ta hoan ái bên ngoài.
Tình hình chiến đấu ở gian ngoài càng lúc càng kịch liệt, tiếng va chạm, tiếng rên rỉ, tiếng gầm nhẹ liên tiếp.
Vị Thái Thú đại nhân này thật đúng là nhìn người thì không thể nhìn tướng mạo, ngự nữ thần công luyện đến cực hạn, chẳng những kéo dài mà còn đa dạng, liên tiếp, khiến cho nàng kia liên tục thở gấp.
Đang lúc Mặc Phi chuẩn bị đọc thầm Thanh Tâm quyết, trên cổ bỗng nhiên bị cái gì đó nóng ẩm lướt qua, sau đó là sườn mặt, vành tai…
Nàng giật mình, thân thể theo bản năng rụt sang bên cạnh, đáng tiếc nơi này chật hẹp, có thể lui đến chỗ nào?
Cũng may dường như thứ nóng ẩm đó chỉ vô tình sạt qua, giống như chuồn chuồn lướt nước, chỉ là cảm giác sợ run kia lại không thể lái đi được.
Trong bóng đêm truyền đến mấy tiếng thở dài không thể nghe thấy… Không biết qua bao lâu, đôi nam nữ ở gian ngoài rốt cuộc cũng ngừng động tác, tên Thái Thú kia có vẻ đã thỏa mãn, không bao lâu đã truyền đến từng trận tiếng ngáy.
Mặc Phi và Tê Túc đồng thời thở dài một hơi.
Lại đợi thêm một lát, khi xác định bên ngoài đã không có động tĩnh khác, Mặc Phi lập tức rời khỏi ôm ấp của Tê Túc, sau đó xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, đáng tiếc trong bóng đêm không nhìn thấy gì.
Tê Túc không cần đoán cũng biết giờ phút này Mặc Phi tức giận ngập trời, hắn sờ sờ cái mũi, sau đó mới thấp giọng nói câu: “Trở về sẽ giải thích.”
Giải thích? Còn cần giải thích sao? Rốt cuộc Mặc Phi đã biết Tê Túc dùng điều kiện gì để trao đổi bông hoa Tử Mạch kia, hóa ra là muốn “Phù nhi” bồi ngủ một đêm, sau đó lén thay đổi thế thân, “Hắn” có nên may mắn mình ở trong mắt Tê Túc là nam tử không đây?
Lúc này, bên ngoài bình phong xuất hiện một cái bóng đen, thi lễ với hai người, vẫn chưa mở miệng nói chuyện.
Mặc Phi biết, đây hẳn là nữ tử vừa cùng Thái Thú mây mưa thất thường.
Sau khi nàng kia rời đi, Mặc Phi mới nhỏ giọng nói: “Hiện tại làm sao đây?”
“Nhân lúc Thái Thú còn chưa tỉnh, chúng ta rời khỏi phủ Thái Thú trước đã.”
Mặc Phi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, chỉ còn khoảng một canh giờ nữa là trời sẽ sáng, nàng không thể không cảm thán, sức lực của Thái Thú đại nhân thực sự là…
“Ta rời đi trước, khi trời gần sáng, người bảo người hầu dẫn ra khỏi phủ, ta sẽ ở ngay bên ngoài cửa sau của phủ.”
Mặc Phi gật đầu.
Lúc này Tê Túc mới leo cửa sổ đi ra ngoài.
Mặc Phi chậm rãi đi ra gian ngoài, bên trong tràn ngập một loại mùi sau khi hoan ái. Nàng nhíu nhíu mày, lập tức quay lại phía sau bình phong, mặc lại áo ngoài một lần nữa, lẳng lặng chờ trời sáng.
Cho tới bây giờ, nàng chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy… Cho đến khi ngoài cửa sổ rốt cuộc đã lộ ra ánh sáng, lúc này Mặc Phi mới vội vã mở cửa rời đi.
Lên xe ngựa của Tê Túc, dọc theo đường đi, Mặc Phi yên lặng.
Tê Túc nhìn nàng vài lần, rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói: “Phù nhi, đang tức giận sao?”
“Đừng gọi ta là ‘Phù nhi’!” Mặc Phi lạnh lùng quét qua hắn, liếc mắt một cái.
“Khụ, không gọi ngươi là Phù nhi thì gọi là gì đây?” Tê Túc dùng ánh mắt nhìn ra bên ngoài xe ngựa, ý bảo xung quanh có khả năng có theo dõi.
Lúc này Mặc Phi mới không nói nữa.
Tê Túc nhìn nàng thật kỹ, trong đầu nhớ tới đoạn kiều diễm trải qua trong phòng tối kia, trong lòng làm sao cũng không thể bình tĩnh lại được.
“Hắn”, vì sao không phải nữ tử? Thực sự không phải nữ tử sao?
Chính mình lại thực sự có dục vọng với Mặc Phi, với một nam tử?
Không, sẽ không, chắc chắn là do hơi thở mê loạn kia tạo thành. Tê Túc tự an ủi chính mình như thế.
Không bao lâu, hai người trở lại nhà.
Mặc Phi bước nhanh đi đến phòng mình, tháo tóc giả ra, sau đó lại thay đổi lại nam trang, không muốn nhìn thấy những vật dụng nữ tử này nữa.
Tê Túc do dự một hồi, cuối cùng vẫn đi vào nói: “Ủy khuất Phù Đồ rồi.”
“Không phải ủy khuất, mà là khuất nhục!” Mặc Phi ngồi ở bên bàn, hai tay nắm chặt.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tê Túc cười nói, “Uống nước đã, bình tĩnh lại nào.”
Mặc Phi âm thầm áp buồn bực trong lòng xuống, vẻ mặt cũng dần dần khôi phục bình tĩnh.
“Việc này quả thật là do hạ không lo lắng chu toàn.” Tê Túc vẫn chú ý đến sắc mặt của Mặc Phi, thấy nàng dịu đi mới nói tiếp, “Chỉ có điều, ngay dưới tình huống lúc đó, thực sự tại hạ không nghĩ ra biện pháp nào tốt cả.”
Mặc Phi không thể không thừa nhận Tê Túc nói đúng, kế trộm long chuyển phượng của hắn, khiến cho nàng thuận lợi vượt qua nguy cơ lần này, nhưng khi nhớ tới tên Thái Thú kia, một bên gọi “Phù nhi” một bên làm chuyện như vậy, nàng cảm thấy ghê tởm giống như nuốt phải gián vậy.
“Nói những điều này cũng vô dụng.” Mặc Phi nói, “Kế tiếp ngươi định làm gì? Ta thực sự không muốn lại phải tham gia yến hội như vậy nữa.”
Tê Túc gật đầu: “Tại hạ cũng không muốn lại khiến cho Phù Đồ bị người ta bình phẩm từ đầu đến chân như thế, chỉ có điều…”
“Chỉ có điều gì?”
Tê Túc đánh giá trên dưới Mặc Phi vài lần, nói: “Ngươi vẫn nên thay nữ trang vào, bây giờ đã đâm lao thì phải theo lao, chúng ta phải tiếp tục che giấu.”
“Còn phải giả bao lâu nữa?”
“Cho đến khi mùa đông bắt đầu.”
Mặc Phi trở nên trầm mặc, mùa đông bắt đầu? Hóa ra Tê Túc muốn kéo dài chiến cuộc đến sang năm, trước khi mùa đông bắt đầu, nếu như Vu Việt còn chưa đánh hạ được Trung Đô, như vậy có nghĩa là năm nay sẽ không có khả năng công chiếm Trung Đô, điều này sẽ vô cùng bất lợi đối với Chiếu quân.
Vu Việt không đợi lâu được như vậy, nàng cũng không đợi lâu đến như vậy!
Mặc Phi rũ mắt xuống, đột nhiên hỏi: “Lần trước, không phải ngươi nói còn có một yến hội không thể từ chối sao?”
“Thế tử Ô Thành.” Tê Túc nói, “Lực ảnh hưởng của người này ở Trung Đô tương đối lớn, quả thật rất khó từ chối. Yến hội hôm qua hắn cũng tham dự, chỉ là Phù Đồ chưa từng chú ý, vị thế tử kia cũng rất có hảo cảm đối với ngươi.”
Đâu chỉ hảo cảm, ánh mắt kia phảng phất như muốn ăn thịt người. Tê Túc suy nghĩ, mặt không thay đổi.
“Ồ?” Mặc Phi hỏi, “Hắn có với quan hệ như thế nào Thái Thú?”
“Quan hệ hời hợt thôi, chỉ có điều, có vẻ hắn có giao tình rất tốt với Địch Kha.”
“Hắn mời khi nào?”
Tê Túc sửng sốt: “Chẳng lẽ ngươi định tham gia?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao? Không phải Phù Đồ vừa mới căm thù đến tận xương tuỷ với loại việc này sao?”
Mặc Phi nói: “Mọi người đều đã biết hết rồi, sao phải quan tâm nhiều thêm một lần nữa.”
Tê Túc không nói gì.
“Nhưng mà, “Mặc Phi nhìn về phía hắn nói, “Yến hội của Thế tử vẫn là yến hội hái hoa sao?”
“Cái đó thì không phải.” Tê Túc trả lời, “Lần này có vẻ chỉ là yến hội ngắm hoa bình thường, thế tử đam mê hoa quý, vừa tới Trung Đô đã sưu tập, đánh giá kỳ hoa dị thảo, lần này có loài hoa quý, hắn liền tổ chức yến hội ngắm hoa.”
Mặc Phi thở phào nhẹ nhõm, như thế, nàng phải đi xem mới được.
“Phù Đồ thực tính đi tham dự sao?” Tê Túc hỏi lại một lần.
“Đúng, nếu ta tham gia yến hội của Thái Thú rồi, yến hội này của Thế tử cũng không nên không tham dự.”
Tê Túc trầm tư một hồi, nói: “Tại hạ vốn cũng hi vọng Phù Đồ tham gia, nhưng là… Thôi, nếu Phù Đồ đã đồng ý, tại hạ cũng không nói nhiều lời nữa, vẫn câu nói cũ, tại hạ cam đoan có thể bảo vệ Phù Đồ không có việc gì.”
Cam đoan của ngươi thật đúng là phải giảm trừ bớt đi mới được, nếu như lại là kiểu trộm long chuyển phượng, lại phải nghe thứ đó trong xó phòng, nàng thực sợ mình sẽ sinh ra tâm lý u ám mất. Nghĩ như vậy, nàng lại không khỏi nhớ tới xấu hổ của hai người, cũng may cả hai không đề cập tới.
“Phù Đồ cũng mệt mỏi rồi, hãy để người hầu chuẩn bị nước ấm tắm rửa một chút, rồi ngủ một giấc thật tốt, tại hạ sẽ không quấy rầy nữa.” Nói xong, Tê Túc định đứng dậy rời đi.
Đột nhiên, Mặc Phi kéo áo Tê Tú lại, tiến đến trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Tê Túc, việc Phù Đồ giả trang nữ tử lần này, ngươi vĩnh viễn không được nói ra, người ở bên cạnh ngươi chính là ‘Phù nhi’, đợi mọi chuyện xong xuôi, ‘Phù nhi’ sẽ không bao giờ còn tồn tại nữa. Khanh sĩ Phù Đồ và mỹ nhân ‘Phù nhi’, không, có, quan, hệ!”
Tê Túc sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Như ngươi mong muốn.”
Nhưng mà Phù Đồ, chỉ sợ tên Phù nhi không dễ dàng bị người ta quên như vậy đâu…
Chỉ là Tê Túc suy nghĩ như vậy, một hồi yến hội hái hoa đã khiến cho Phù nhi vừa xuất hiện đã vang danh Trung Đô, ánh sáng chói lòa, đương nhiên sau sẽ còn lại danh mỹ nhân.
Tê gia có một mỹ nhân, dung mạo thanh nhã xinh đẹp, mắt phượng rực rỡ, liếc mắt một cái như trải qua mấy vạn năm…