- Trang chủ
- Vô Thượng Sát Thần
- Chương 384: Làm Huynh Đệ
Tác giả: Tà Tâm Vị Mẫn
Tiêu Phàm quát như sấm, Sát Ý từ trên người Tiêu Phàm cuồn cuộn xuất ra. Giờ phút này hắn đã không lo bại lộ thân phận, An Lan có chết hay không không quan trọng, quan trọng là nhất định phải cứu tính mệnh Quan Tiểu Thất.
- Hô!
Thân hình Tiểu Kim đột nhiên thu nhỏ, hóa thành một vệt sáng xông ra, tốc độ đáng sợ kinh thế hãi tục.
Sắc mặt hai hắc y nhân hoàn toàn thay đổi, bàn tay càng thêm tấn mãnh, xông thẳng đến Quan Tiểu Thất, nhưng mà bọn hắn quá khinh thường thực lực Tiểu Kim.
Phốc phốc! Hai người trực tiếp bị lợi trảo Tiểu Kim xé nát, hóa thành huyết vụ cuồn cuộn, sau đó đem Quan Tiểu Thất đặt ở trên lưng.
Một màn này phát sinh trong nháy mắt, An Lan nào nghĩ đến Thất Phẩm Hủ Cốt Phệ Hồn Tán đều không làm gì được Tiểu Kim.
Bất quá khi hắn nhìn thấy Tiêu Phàm, sát khí càng thêm nồng đậm, chỉ cần Tiêu Phàm chết, tất cả đều đáng giá.
Đáng tiếc, hắn vẫn khinh thường thực lực Tiêu Phàm.
- Vô Tình Nhất Kiếm!
Tiêu Phàm trong lòng lạnh lùng quát, cả người đột nhiên hóa thành một chuôi trường kiếm xông ra. Cánh tay An Lan cầm trường đao đột nhiên bị xé rách xuống.
- A ~
Tiếng hét thảm như giết heo vang vọng cả tòa sơn cốc, An Lan nằm mơ cũng không nghĩ đến Hủ Cốt Phệ Hồn Tán đã bị Tiêu Phàm khu trừ ra bên ngoài cơ thể.
Hơn nữa, thực lực Tiêu Phàm cũng vượt xa dự liệu của hắn. Tiêu Phàm không phải là Chiến Vương cảnh hậu kỳ à, làm sao có thể đáng sợ như vậy.
Ta là Chiến Hoàng sơ kỳ vậy mà trong tay hắn liền một chiêu đã bị hạ.
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm một tay bấm cổ An Lan, sắc mặt dữ tợn vô cùng, nghiến răng nghiến lợi quát ầm lên: - Ngươi đáng chết vạn lần!
- Sư tôn, cứu ta!
An Lan dường như dùng hết một tia khí lực cuối cùng, ngửa mặt lên trời gào thét.
Tiêu Phàm nghe vậy, lấy tay lấy ra một cây Long Văn Kim Châm đánh vào thân thể An Lan, trực tiếp phong ấn tu vi hắn, sau đó đề phòng nhìn bốn phía.
- Tiêu Phàm, thả An Lan, ta sẽ xem như cái gì cũng đều không phát sinh.
Theo một đạo thanh âm u lãnh vang lên, một cỗ Hoàng Giả chi uy quét sạch bốn phía.
Bên ngoài hơn mười trượng, một đạo hắc sắc thân ảnh thoáng hiện, lạnh như băng nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, chính là An Dược Hoàng An Tầm.
- Sư tôn, giết hắn!
Nhìn thấy An Tầm xuất hiện, vẻ sợ hãi trên mặt An Lan biến mất, chỉ là sắc mặt kìm nén đến đỏ bừng, trán nổi gân xanh.
- Đồ bỏ đi, một chút sự tình cũng xử lý không tốt.
An Tầm hừ lạnh một tiếng, lần nữa nhìn về phía Tiêu Phàm nói:
- Tiêu Phàm, thả hắn ra, mọi thứ đều dễ nói.
- Thả hắn? Để cho huynh đệ ta biến thành bộ dáng này, giết hắn một vạn lần cũng không đủ!
Tiêu Phàm nhe răng cười, nhìn Quan Tiểu Thất trên lưng Tiểu Kim sát tâm nổi lên.
- An Lan mà chết, ngươi cũng phải chết.
An Tầm híp mắt tựa như sợ Tiêu Phàm giết An Lan, vừa mới giận mắng hiển nhiên chỉ là hắn giả ra mà thôi.
Tiêu Phàm lạnh lùng trừng An Tầm, một tay khác dẫn theo cổ áo Quan Tiểu Thất nói:
- Quan Tiểu Thất, con mẹ nó ngươi tỉnh lại cho ta, ngươi còn là nam nhân không? Cừu nhân ở chỗ này, ngươi không báo thù cho nữ nhân ngươi yêu sao!
Tiêu Phàm vận chuyển một tia Hồn Lực, xông thẳng Tâm Hải Quan Tiểu Thất.
- Báo thù?
Thần nhãn Quan Tiểu Thất lóe qua một sợi tinh quang:
- Thiên Linh chết, nàng chết, ta sống còn có ý nghĩa gì.
- Ba!
Tiêu Phàm tát Quan Tiểu Thất, máu tươi trong miệng vẩy ra:
- Ngươi muốn chết, chết xa ta một chút! Đến dũng khí báo thù cho nữ nhân ngươi yêu đều không có, Quan Tiểu Thất ngươi không xứng làm huynh đệ Tiêu Phàm ta!
Quan Tiểu Thất ngươi không xứng làm huynh đệ Tiêu Phàm ta!
Lời nói Tiêu Phàm tựa như một chuôi đao nhọn hung hăng cắm ở trên lồng ngực Quan Tiểu Thất, con ngươi hắn có một chút rung động!
Tiêu Phàm thấy thế, tiếp tục ngôn ngữ kích thích:
- Không phải ta chướng mắt ngươi Quan Tiểu Thất, ngươi căn bản không xứng với Y Thiên Linh! Y Thiên Linh vì ngươi mà chết, nhưng ngươi cam chịu, ta tin Y Thiên Linh trên trời có linh thiêng khẳng định không muốn nhìn thấy cái bộ dáng này của ngươi!
- Nếu như ngươi là nam nhân liền cầm cây đao này lên, giết hắn!
Vừa dứt lời, Tiêu Phàm lấy ra một chuôi trường đao, tiện tay hất lên, hung hăng cắm ở dưới chân Quan Tiểu Thất.
- Ngươi dám!
An Tầm thấy thế, gầm lên một tiếng, tùy thời chuẩn bị động thủ.
- Ngươi tiến lên nữa một bước nữa, hắn sẽ chỉ chết càng nhanh!
Tiêu Phàm cười lạnh nói, cường độ tay bấm An Lan tăng lớn đã khảm vào trong da thịt, máu tươi róc rách mà chảy.
- Thiên Linh vì ta mà chết? Thiên Linh vì ta mà chết!!!
Con ngươi Quan Tiểu Thất vô thần rốt cục nổi lên từng tia máu tươi, một cỗ sát khí vô tận từ trên người hắn tản ra.
Dù là đã từng kém chút bị Sở Yên Nhiên hạ độc chết ở Thương Mang Cốc, Quan Tiểu Thất cũng không tức giận như thế.
- Ngươi muốn hắn giết An Lan? Ngươi cho rằng hắn còn làm được sao, Chiến Hồn phá toái, trừ phi Dược Thần tái thế, bằng không ai cũng cứu không được, ngươi thật sự cho rằng ngươi là Dược Thần sao?
An Tầm cười lạnh nói.
Phốc!
Lại một cột máu bắn về phía hư không, một cánh tay An Lan bị Tiêu Phàm xé rách xuống, trực tiếp bóp thành huyết vụ.
- Con mẹ nó ngươi câm miệng cho ta, lại đánh rắm, ngươi có tin ta hiện tại liền làm thịt hắn không!
Tiêu Phàm mắt như chuông đồng, phẫn nộ trừng mắt nhìn An Tầm nói.
Con ngươi băng lãnh, ánh mắt đen kịt khiến An Tầm lạnh run.
Tiêu Phàm trên người phát ra sát khí khiến hắn sợ hãi, đây thực chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi sao?
An Tầm sinh ra một loại ảo giác, Tiêu Phàm tựa như một lão quái vật sống vô số tuế nguyệt hoàn đồng trở lại.
- Ta muốn giết hắn, ta muốn giết hắn!
Quan Tiểu Thất nhe răng trợn mắt, giống như một đầu hung thú ẩn núp thức tỉnh, nhưng khi hắn tóm lấy chuôi đao kia lại là vô luận như thế nào đều rút không nổi.
Chiến Hồn bị hủy, Hồn Hải bị áp chế, hắn hiện tại ngay cả một người bình thường cũng không bằng. Nếu như không phải An Lan dùng hắn đến uy hiếp Tiêu Phàm, cho hắn giải dược, Hủ Cốt Phệ Hồn Tán trong sơn cốc này cũng đủ để cho hắn chết vô số lần.
Nhìn Quan Tiểu Thất trong mắt nồng đậm cảm giác bất lực, trong lòng Tiêu Phàm khó chịu không thôi.
Hít sâu một hơi, Tiêu Phàm một chưởng vỗ bờ vai Quan Tiểu Thất, dẫn ra lực lượng Bạch Thạch, huyền diệu chi lực cuồn cuộn hướng về thân thể Quan Tiểu Thất đi vào.
Đây là lần thứ nhất Tiêu Phàm ngay trước mặt người khác thi triển lực lượng Bạch Thạch, dù bí mật này bại lộ, Tiêu Phàm cũng sẽ không hối tiếc.
Tại cỗ lực lượng này, kinh mạch, Hồn Hải Quan Tiểu Thất nhanh chóng được chữa trị, Chiến Hồn Trục Nhật Cung bên trong Hồn Hải bị thương cũng nhanh chóng khôi phục.
Chỉ một thoáng, toàn thân Quan Tiểu Thất tỏa ra bạch mang hừng hực, tại đỉnh đầu hắn, Cửu Phẩm Trục Nhật Cung lơ lửng, một cỗ uy thế ngập trời xông thẳng bốn phương tám hướng.
- Không có khả năng, ngươi làm sao có thể chữa trị Chiến Hồn!
Con ngươi An Tầm co rụt lại, trong mắt lóe lên vẻ kinh hãi.
Tiêu Phàm không để ý đến, mặc dù chữa trị Cửu Phẩm Chiến Hồn đối với hắn Hồn Lực hao tổn cực lớn, nhưng giờ phút này, hắn không quan tâm bất kỳ cái gì.
Hắn quan tâm chỉ có Tiểu Thất, huynh đệ mình.
- Tiêu Phàm, khó trách ngươi bằng chừng ấy tuổi liền có thể trở thành Thất Phẩm Luyện Dược Sư. Trên người ngươi đều có dị bảo, chỉ cần ngươi đem đồ vật trên người giao ra, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết.
Trong mắt An Tầm lóe lên vẻ hưng phấn, an nguy An Lan tựa như không để trong lòng.
Sau nửa ngày, Tiêu Phàm thu hồi bàn tay, bước chân có chút phù phiếm, Bạch Thạch ảm đạm không ít, Hồn Lực cũng tiêu hao hầu như không còn.
Nhưng mà con ngươi Tiêu Phàm lại thanh minh vô cùng. Làm huynh đệ, dù là chết cũng sẽ không tiếc, huống chi chỉ bại lộ một bí mật bản thân, hơn nữa, người khác cũng không nhất định tin tưởng An Tầm.
- Giết hắn!
Lấy lại tinh thần Tiêu Phàm nhìn An Lan, sát khí nặng nề nói.