- Trang chủ
- Vô Thượng Sát Thần
- Chương 386: Miệng Lưỡi Lưu Loát
Tác giả: Tà Tâm Vị Mẫn
Nghe thấy Tiêu Phàm nói, đám người Ninh gia bỗng ngừng thân hình, kinh ngạc nhìn An Tầm, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
- Ngươi đánh rắm!
An Tầm giận tím mặt, kém chút không nhịn xuống xuất thủ, chỉ là một khi xuất thủ, há không phải ngồi vững việc này?
Quan Tiểu Thất nắm chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn An Dược Hoàng. Sát tâm nổi lên bốn phía, nghĩ đến ánh mắt bất lực của Y Thiên Linh trước khi chết, Quan Tiểu Thất cũng cảm giác có ngàn vạn đao kiếm cắm ở trên người, lòng hắn đang rỉ máu.
- Huynh đệ của ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn có thể giả? Đồ đệ ngươi gian sát nữ tử Y gia, ngươi càng là muốn giết chết đồ đệ Hỏa Hoàng, không phải là muốn giết người diệt khẩu sao?
Tiêu Phàm cười lạnh nói.
- Hỏa Hoàng? Các ngươi ai là đồ đệ Hỏa Hoàng?
Ninh Vực hai mắt nhíu lại. Hỏa Hoàng ngay cả gia chủ bọn hắn đều phải cung kính đối đãi đó, nếu như có thể cứu đồ đệ hắn, há không phải khiến Hỏa Hoàng thiếu một phần nhân tình sao.
An Tầm thấy thế thầm nói không tốt, tiểu tử này thật đúng là sẽ tá lực đả lực.
Lúc này, thanh âm Tiêu Phàm lại vang lên:
- Vị Quan Tiểu Thất này chính là đồ đệ Hỏa Hoàng, hắn là người sở hữu Cửu Phẩm Chiến Hồn, hiện tại Ly Hỏa Đế Đô không người không biết.
Tiêu Phàm lại ném ra ngoài một cái tạc đạn nặng ký, con ngươi đám người Ninh Vực co rụt lại, kinh hãi nhìn Quan Tiểu Thất nói:
- Cửu Phẩm Chiến Hồn?
Phải biết, phóng nhãn khắp Ly Hỏa Đế Đô, người nắm giữ Cửu Phẩm Chiến Hồn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong thế hệ trẻ cũng chỉ có Đế Tộc Cửu Đế Tử một người nắm giữ.
Hơn nữa, Cửu Đế Tử năm đó tu vi tẩu hỏa nhập ma, không biết tung tích.
Nghĩ vậy, trong lòng Ninh Vực giật mình âm thầm quyết định, nhất định phải bảo trụ Quan Tiểu Thất, người này đối với Ninh gia tuyệt đối có tác dụng rất lớn.
- An Dược Hoàng, oan gia nên giải không nên kết, ta xem việc này cứ như vậy cho qua đi.
Mặc dù Ninh Vực không muốn Quan Tiểu Thất chết, nhưng hắn cũng không muốn đắc tội An Tầm. Dù sao, An Tầm là Thất Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư.
- Không được!
An Tầm không chút do dự lắc đầu nói, căm tức nhìn Tiêu Phàm:
- Tính vậy cũng được, chỉ cần ngươi đem đồ vật trả cho ta.
- Không biết ngươi đang nói gì?
Tiêu Phàm cười tủm tỉm nói:
- Tiêu Phàm ta có thể thề với trời, nếu như cầm bất cứ đồ vật nào của ngươi, trời tru đất diệt, tu vi vĩnh thế không được tiến thêm.
- Ngươi!
An Tầm phẫn nộ đến cực hạn, tu
sĩ sẽ không dễ dàng thề, một khi vi phạm, sinh ra tâm ma, rất có thể suốt đời cũng vô pháp đột phá.
Ninh Vực mị mị hai mắt, trong lòng không hiểu sao hắn luôn cảm giác trong đó có kỳ quặc. An Tầm vậy mà tình nguyện đắc tội Hỏa Hoàng, cũng phải lấy được đồ vật trên người Tiêu Phàm.
- Ninh Vực Trưởng Lão.
Đột nhiên, An Tầm tụ thanh âm thành tuyến, nói với Ninh Vực:
- Quan Tiểu Thất có thể không chết, nhưng Tiêu Phàm ta phải mang đi, coi như ta thiếu Ninh gia một cái nhân tình, như thế nào?
Ninh Vực cau mày một cái, ngưng tiếng nói:
- Ta muốn biết nguyên nhân.
An Tầm do dự, cắn răng nói:
- Kẻ này trên người nắm giữ đồ vật chữa trị Chiến Hồn.
- Cái gì?
Ninh Vực kêu lên sợ hãi.
Tiêu Phàm sầm mặt lại, hai lão gia hỏa vậy mà âm thầm thương lượng cái gì, chuyện này với hắn thập phần bất lợi.
- Chỉ cần có được đồ vật trên người hắn thì ta có thể tiến giai Bát Phẩm Luyện Dược Sư.
An Tầm nhìn thấy Tiêu Phàm đã phát hiện, cũng sẽ không giấu diếm, nói:
- Nếu như ta tiến giai Bát Phẩm Luyện Dược Sư, An Tầm nguyện ý trở thành người Ninh gia, Khách Khanh Trưởng Lão, như thế nào?
Ninh Vực một trận trầm ngâm, cuối cùng gật gật đầu nói:
- Được!
Một Bát Phẩm Luyện Dược Sư nếu như có thể trở thành Ninh gia Khách Khanh Trưởng Lão, việc này đối với Ninh gia mà nói tuyệt đối là át chủ bài, thực lực toàn gia tộc đều có thể lên cao cấp độ.
Cái hứa hẹn này có giá trị, đối với Ninh gia mà nói, tuyệt đối so với đắc tội Hỏa Hoàng thì có lợi hơn nhiều.
- Ta còn tưởng rằng là cái gì, ngươi là coi trọng năng lực chữa trị Chiến Hồn à?
Tiêu Phàm lại lơ đễnh cười lên.
- Ân?
An Tầm cùng Ninh Vực đồng thời biến sắc, tiểu tử này chẳng lẽ không sợ chết sao?
Nếu để cho người khác biết rõ ngươi có loại năng lực này, đoán chừng hận không thể đem ngươi giải phẫu hảo hảo nghiên cứu một chút, ngươi ngược lại tốt, vậy mà danh chính ngôn thuận nói ra.
- Ninh Vực Trưởng Lão, ngươi có từng nghe nói qua Bổ Hồn Đan không?
Tiêu Phàm thản nhiên nói.
- Bổ Hồn Đan? Đây chính là Cửu Phẩm Đan Dược, có thể tu bổ Chiến Hồn, trên người ngươi có?
Ninh Vực chấn kinh nhìn Tiêu Phàm, vì là Ninh gia Trưởng Lão, hắn tự nhiên nghe nói qua Bổ Hồn Đan.
- Mới vừa rồi còn có, hiện tại không.
Tiêu Phàm nhún vai nói:
- Trước đó hắn phế Chiến Hồn cùng Hồn Hải của huynh đệ ta, đúng vậy, chính là Quan Tiểu Thất, nên ta đã cho hắn ăn.
- Phung phí của trời, thực sự là phung phí của trời!
Ninh Vực ngửa mặt lên trời thở dài nói, ánh mắt nhìn về phía An Tầm có chút bất thiện.
Nếu quả thật như Tiêu Phàm nói, An Tầm căn bản không có được khả năng đột phá Bát Phẩm Luyện Dược Sư, hơn nữa bởi vì hắn mà lãng phí một khỏa Bổ Hồn Đan, điều này khiến hắn làm sao dễ chịu được.
- Tuyệt đối không phải Bổ Hồn Đan, mà là ngươi có một loại năng lực đặc thù! Ngươi vừa mới...
Nhìn thấy trong mắt Ninh Vực bất thiện, trên mặt An Tầm lộ ra vẻ lo lắng.
- Vừa mới không thấy được Bổ Hồn Đan sao?
Tiêu Phàm trực tiếp cắt ngang An Tầm mà nói, nói:
- Ngươi một tên Thất Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư nho nhỏ gặp qua Bổ Hồn Đan chưa? Cửu Phẩm Đan Dược đã có linh trí, ngươi có thể nhìn thấy?
- Không sai, Cửu Phẩm Đan Dược có linh trí, có thể hóa thật thành hư, thập phần quỷ dị.
Ninh Vực chen lời nói, hắn đã từng nghe nói qua Cửu Phẩm Đan Dược.
Hai người Thiên Tàn cùng Phong Lang cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn hắn nhìn nhau, trong nháy mắt hiểu rõ suy nghĩ trong lòng đối phương.
Hai người Chiến Hồn cùng Hồn Hải đều bị trọng thương, đều là Tiêu Phàm chữa cho, chỉ có bọn hắn biết rõ, Tiêu Phàm thật đúng là không phải dùng cái gì Bổ Hồn Đan mà là hắn thật có năng lực chữa trị Chiến Hồn!
- Tiểu tử, ngươi đúng là khẩu khí lớn. Thất Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư, phóng nhãn khắp Ly Hỏa Đế Đô lại có mấy người? Đến trong miệng ngươi vậy mà khinh thường như thế?
An Tầm thấy thế, vội vàng đổi chủ đề, hắn chỉ muốn chất vấn Tiêu Phàm.
- Sống cả đời mới đạt tới cấp độ Thất Phẩm Đỉnh Giai Luyện Dược Sư, dùng lời nói sư tôn ta đó là rác rưởi, hắn liền nhìn đều sẽ không nhìn một chút.
Tiêu Phàm mặt coi thường, lại bắt đầu ăn nói lung tung:
- Dù là ta hiện tại đạt tới cấp độ Thất Phẩm Luyện Dược Sư cũng không dám báo ra tên tuổi, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy ngươi sống uổng phí cả một đời rồi sao?
Nghe thấy Tiêu Phàm nói, An Tầm cơ hồ tức đến nổ phổi, nhưng mà Ninh Vực lại lách mình ngăn khuất giữa Tiêu Phàm cùng Ninh Vực, tựa như đề phòng An Tầm xuất thủ.
- Xin hỏi tiểu hữu, ngươi thực sự là Thất Phẩm Luyện Dược Sư? Sư tôn ngươi là?
Ninh Vực cẩn thận từng li từng tí hỏi, hắn không tin Tiêu Phàm có thể xuất ra Cửu Phẩm Bổ Hồn Đan, nếu như là sư tôn hắn vậy mọi việc đều có thể lý giải.
- Ta có phải Thất Phẩm Luyện Dược Sư hay không, ngươi có thể hỏi An Dược Hoàng.
Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn An Tầm. An Tầm ngậm miệng không nói gì, bởi vì Tiêu Phàm không phải đang nói láo.
- Về phần sư tôn ta là ai, ta vừa mới đều nói, ta hiện tại chỉ là Thất Phẩm Luyện Dược Sư, còn không có tư cách báo ra tên tuổi người.
Tiêu Phàm lại nói:
- Bất quá, nếu như lần sau gặp được hắn, nhất định sẽ tìm hắn lấy nhiều hơn mấy viên Bổ Hồn Đan, lần trước ta còn tưởng rằng là giả nên làm mất tới mấy khỏa.
- Mất tới mấy viên?
Ninh Vực kém chút tức hộc máu, đây chính là Cửu Phẩm Bổ Hồn Đan đấy.
- Tiểu tử, ngươi con mẹ nói nói láo cũng quá ghê gớm rồi.
An Tầm cười gằn nói, hận không thể đem Tiêu Phàm một tay đánh thành thịt nát.
- An Tầm, ngươi nếu làm tổn thương đồ nhi ta, ta lấy mạng chó của ngươi!
Cũng đúng lúc này, một tiếng gào thét từ đằng xa truyền đến, phóng tầm mắt nhìn tới, một đạo thân ảnh hỏa hồng giống như một khỏa thiên thạch xẹt qua chân trời.
Nghe được thanh âm này, Tiêu Phàm khẩn tâm trương rốt cục cũng có thể thở phào.