- Trang chủ
- Tung Hoành Cổ Đại
- Chương 289: Hành động
Tác giả: Ôn Uyển
Lăng Quý Thái phi không tin: “Mười lăm cô gái này? Nhưng dù tặng cho ngươi mười lăm cô gái này thì Khanh Nhi vẫn sẽ tìm những người khác, đây không phải tai vạ cho người khác sao?”
Ôn Yến nói: “Ta thấy một người thì cứu một người, ngươi yên tâm, chuyện sau đó ta không cần các người tham gia, nhưng mạng sống của mười lăm người này, ngươi bảo hắn giữ lại cho ta.”
Lăng Quý Thái phi hơi do dự: “Nhưng ngươi có biết mấy cô gái đó đều uống thuốc rồi không? Cho dù giữ lại mạng sống cũng vô dụng, đó đều là thuốc độc, ngươi không có thuốc giải, có cứu về thì bọn họ vẫn chết thôi.”
“Chuyện này ta sẽ nghĩ cách.” Ôn Yến nghe vậy, trong lòng không khỏi hoảng sợ, dùng độc trị độc, Khanh Nhi đúng là điên rồi, cho dù thể chất của nàng ta có thể kháng lại một ít độc tố, nhưng nếu dùng độc lâu dài vẫn rất tổn hại thân thể, nàng ta có sự cố chấp biến thái với gương mặt trước kia của mình thế sao.
“Ngươi nói rồi đấy, ta sẽ chuyển lời với hắn!” Lăng Quý Thái phi nhìn Ôn Yến: “Ngươi nói thật với ta, ngươi chữa khỏi được cho thằng bé phải không?”
“Đúng vậy, nhưng trong quá trình điều trị, người cần phải nghe lời ta, không thể vì sợ thằng bé bị khổ mà không nghe ta dặn dò.” Ôn Yến nói.
“Nếu thằng bé có thể khỏi, ta sẽ hạ quyết tâm.” Lăng Quý Thái phi nhìn đứa nhỏ trong lòng Ôn Yến, vẻ mặt đau khổ, đứa nhỏ này là bảo bối của bà ta, làm mẹ sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn, bà ta sẽ kiên cường vì con mình, cho dù phải chịu khổ sở thế nào, chỉ cần thằng bé khỏe là được.
Ôn Yến chạm tay vào cằm đứa nhỏ, trêu thằng bé cười khanh khách, nó ngây thơ thuần khiết biết bao.
Lăng Quý Thái phi ngây ngốc nhìn thằng bé, trước giờ đứa nhỏ rất ít cười, có thể do thân thể không thoải mái mà càng khóc nháo nhiều hơn.
Bây giờ được Ôn Yến trêu đùa, đứa nhỏ cười lên rạng rỡ như vậy, nụ cười xua tan vẻ mặt ốm đau bệnh tật, Lăng Quý Thái phi chỉ cảm thấy, nụ cười này là thứ xinh đẹp nhất trong thiên hạ, đáng giá để bà ta đánh đổi tất cả những gì mình có.
Đáy lòng lập tức trở nên mềm mại, cho dù ngày xưa có không thích Ôn Yến thế nào, nhưng giờ phút này bà ta lại cảm thấy không sao cả.
Ôn Yến ngước mắt liếc nhìn Lăng Quý Thái phi nhẹ nhàng trả lại đứa nhỏ cho bà ta: “Ta đảm bảo với ngươi, thằng bé sẽ không có chuyện gì cả.”
Lăng Quý Thái phi ôm đứa nhỏ, cúi người hành lễ với cô: “Cảm ơn.”
Giọng nói đã có chút nghẹn ngào.
Ôn Yến nhìn bóng lưng bà ta quay đi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, Lăng Quý Thái phi này trước kia là một người cao ngạo, bây giờ vì con mà có thể tự hạ thân phận khom lưng hành lễ với cô.
Ôn Yến nhớ tới cặp sinh đôi, trái tim cũng trở nên mềm mại, thời gian cô làm bạn với cặp sinh đôi thật sự quá ít mà.
Bản thân cô bây giờ đang trúng kỳ độc, không biết có giải được hay không, cô mới cảm thấy mình đã lãng phí rất nhiều thời gian.
Cô thật sự hy vọng thiên hạ này thái bình, cô có thể sống cuộc sống của chính mình.
Khi nào thì con người sẽ nhìn lại cuộc đời? Hoặc là tuổi già, hoặc là đứng trước sống chết, trong lòng Ôn Yến lại càng thêm trầm trọng.
Hôm sau, Vạn Lương vào điện, nói: “Chủ nhân, có một thôn ngoài thành hình như xuất hiện dịch bệnh, trong một đêm đã có hơn mười người bị bệnh, nôn mửa tiêu chảy, sốt cao không lui.”
Ôn Yến hỏi: “Tình hình bệnh dịch đã báo lên triều đình rồi sao? Nhanh vậy à?”
“Không ạ, thuộc hạ nghe đại phu của Huệ Dân Thự nói.”
Ôn Yến nghĩ một chút: “Chúng ta ra ngoài xem sao.”
Cô nhìn Vạn Lương cùng Vạn Tường: “Các người, ai đi theo ta?”
Vạn Lương tự xung phong, nói: “Để thuộc hạ đi, thuộc hạ khá thông thuộc các thôn ngoại thành.”
“Được, ngươi đi lấy hòm thuốc rồi chúng ta đi thôi.” Ôn Yến nói.
Vạn Lương thưa lời, liếc nhìn Vạn Tường một cái, nháy mắt ra hiệu, Vạn Tường có vẻ khẩn trương, nhưng cũng đáp lại Vạn Lương bằng ánh mắt.
Vạn Lương mỉm cười đi thu dọn đồ đạc, cái gọi là tình hình dịch bệnh là nàng ta bịa ra, vốn không có dịch bệnh nào cả, nàng ta chỉ muốn dụ Ôn Yến rời đi, với lại, hôm nay muốn cho cô vài bài học.
Sau khi Vạn Lương đi vào, Ôn Yến hỏi Vạn Tường: “Cặp sinh đôi đâu?”
“Đang chơi đùa trước hành lang.”
“Ừ!” Ôn Yến xoay người ra ngoài: “Ta đi nói với tụi nó một tiếng.”
Cặp sinh đôi đang chơi cầu mây trước hành lang, hôm nay tụi nhỏ ăn mặc có chút kỳ quái, một bộ xiêm y bằng vải bông màu xanh lục, cổ tay áo bó chặt, có vẻ gọn gàng sạch sẽ.
Kinh Mặc cũng không búi tóc hai bên mà buộc hết ở sau đầu, không có lấy một sợi tóc rối.
Giày nhỏ da dê, quần áo trùm kín tới cẳng chân, trông như có gì đó bị lộ ra, nhưng nhìn kỹ lại không thấy gì cả.
Thấy Ôn Yến tới, Trọng Lâu thu cầu mây lại, ôm trong tay, chạy bước nhỏ tới trước mặt Ôn Yến: “Mẹ!”
Ôn Yến gọi cả Kinh Mặc tới, dặn dò: “Nhớ kỹ, không được gây chuyện, cứu người xong lui ngay lập tức, những chuyện còn lại không cần các con hỏi tới, không được ra tay trước mặt người khác nhé.”
“Con biết rồi!” Kinh Mặc và Trọng Lâu gật đầu.
Ôn Yến hơi lo lắng nhìn hai con: “Tự tin không? Nếu không cứu được người thì lập tức rút lui, biết chưa?”
“Cứu một người thôi mà, sao lại không tự tin chứ?” Kinh Mặc xua tay: “Có phải mẹ chưa thấy bao giờ đâu.”
Ôn Yến cạn lời, thấy rồi nên mới cấm, kỹ năng quỷ dị như vậy, đối với một đứa nhỏ mà nói thì chính là một gánh nặng.
“Được rồi, vậy hai con cũng chuẩn bị một chút đi, nhớ kỹ con đường mà Trường An thúc thúc đã căn dặn, không được lỗ mãng, càng không được tự ý gây sự.”
Cặp sinh đôi liếc nhìn nhau, đồng thanh nói: “Mẹ à, mẹ dông dài quá đi.”
Ôn Yến đập cho hai đứa một cái: “Nghiêm túc xem nào!”
Trọng Lâu ôm cầu đi rồi, Ôn Yến cầm tay Kinh Mặc: “Con chững chạc hơn em trai con, nhớ trông chừng nó.”
Kinh Mặc nói: “Mẹ à, mẹ cứ yên tâm, mấy năm nay bọn con có gây chuyện gì đâu, cho dù bị bắt nạt cũng không đánh lại, đây không phải bằng chứng rõ nhất ạ?”
Thật ra, Kinh Mặc và Trọng Lâu vẫn có sợ hãi với bản lĩnh của chính mình, tụi nhỏ khao khát được giống như những đứa trẻ khác, bình thường nhưng đơn giản, vì vậy, nếu không phải Ôn Yến phân phó, tụi nhỏ cũng không dễ dàng bộc lộ dị năng của mình.
Bên kia, Vạn Lương đã thu thập xong hòm thuốc, đi tới nói: “Chủ nhân, chúng ta đi thôi.”
Ôn Yến “ừ” một tiếng, cùng Vạn Lương ra ngoài.
Xe ngựa rời cung, đi về phía ngoại thành.
“Thôn này ở lưng chừng núi, thuộc hạ nghe đại phu ở Huệ Dân Thử nói xe ngựa không dễ đi lên, lúc đấy có thể phải đi bộ lên núi.” Vạn Lương nói.
“Không sao cả, đi bộ thì đi bộ.” Ôn Yến nói.
Vạn Lương cười khẽ, nghiêng đầu nhìn Ôn Yến: “Hình như chủ nhân rất để tâm chuyện cứu người.”
Ôn Yến nhìn màu xanh lục đang lùi dần phía ngoài cửa sổ: “Không nên sao?”
Hai tay Vạn Lương đan vào nhau, kính cẩn ngả về trước: “Nhưng ngươi có nghĩ tới chuyện, một ngày nào đó sẽ vì cứu người mà hại tới mình hay không?”
“Vị trí nào thì làm công việc đấy, ta là đại phu, chữa bệnh cứu người là công việc của ta.” Ôn Yến giả bộ không phát hiện nàng ta làm càn.
“Nhưng không phải ngươi cũng là Môn Chủ sao? Ngươi có rất nhiều thân phận.” Vạn Lương cười nói, nụ cười càng thêm ngang ngược.
“Ngươi muốn nói gì?” Ôn Yến quay đầu nhìn nàng ta: “Vạn Lương, muốn nói gì thì nói thẳng đi.”
Vạn Lương cười hì hì: “Không muốn nói gì cả, chỉ muốn nhắc nhở chủ nhân một câu, đôi khi, nhân từ quá mức sẽ hại chết chính mình.”
“Cảm ơn nhắc nhở của ngươi.” Ôn Yến lạnh nhạt nói.