- Trang chủ
- Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới
- Chương 86: Công tử, Hoắc Kỳ đến rồi!
Tác giả: Người Xàm Nhất Vịnh Bắc Bộ
Đỉnh chủ sơn Việt Tông sáng sớm ẩn mình trong lớp sương sớm, những đám mây bồng bềnh dưới những tia nắng sớm như những cục bông gòn trôi nổi, Gióng thức dậy nhìn nhị nữ vẫn vẫn đang miên man trong bộ đồ ngủ mỏng manh để lộ những đường cong cơ thể mềm mại mê người, khẽ lắc đầu tuy đây là cách tu luyện không tệ nhưng sợ rằng sau này sức chống chịu với nữ nhân của hắn ngày càng cao ah có lẽ cũng là tốt.
Gióng nhẹ nhàng rời giường để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của hai nàng, khoản thai bước ra sân khẽ giang đôi tay, như muốn ôm trọn cả khoảng không gian này, hít thở thật sâu, bắt đầu những bài quyền quen thuộc.
Vì giờ chúng nữ đều đã biết về tu vi của Gióng nên Gióng không phải cố kị che dấu nữa, quyền kình khi nhanh khi chậm khi là ánh lửa, khi ánh kim, khi ánh mộc luân phiên đẹp mắt, cước lúc cao, lúc thấp, lúc ngang dọc, quyền cước khi uyển chuyển nhẹ nhàng, lúc dũng mãnh cương quyết, khi lại như lá thư đung đưa rồi hoá sắt thành đồng.
Gióng thu công vái trời cao, tinh hoa võ Việt thâm sâu như biển, khiến Gióng càng thấy cảm phục những bậc nhân kiệt có thể lãnh hội, sáng tạo chúng từ những hoạt động bình thường của phàm nhân.
- Công tử, người vào ăn điểm tâm đi.
Tiếng gọi của Kim Thiềm lạnh lảnh từ phía trong, nàng đã dậy được một lúc thấy công tử đang luyện quyền cước nên lẳng lặng đi làm chút điểm tâm, giờ thấy người ngừng tập mới gọi.
- được, ta vào ngay.
Khẽ phủi chút bụi vương trên vạt áo, Gióng đáp lời rồi tung tăng chạy trở vào.
Lam Nhiên Thành từng toán người các tông môn bắt đầu rời đi để đưa tân đệ tử mới thu nhận trở về tông môn. Hoắc Kỳ chắp tay với mọi người:
- các vị đạo hữu đi đường cẩn thận"
Mọi người hoàn lễ:
- Cảm tạ Hoắc thành chủ đã thu xếp chỗ ăn nghỉ cho đệ tử bản tông, giờ lại phiền người đưa tiến rồi, hẹn thành chủ tháng sau gặp lại.
- nhất định, hẹn các vị lần tới.
Hoắc Kỳ khách khí cáo biệt từng người trước cổng thành.
- cáo từ.
- cáo từ.
....
Hoắc Kỳ nhìn đoàn người rời đi, thì quay lại nói với tên tuỳ tùng nói:
- Bạch Thắng ngươi trở về đi, ta ra ngoài vài ngày có chút chuyện.
Bạch Thắng cúi đầu:
- Thanh chủ người đi đâu vậy? Không biết bao giờ thì người trở về?.
Hoắc Kỳ ngẫm nghĩ rồi nói:
- Ya đi thăm vài người bạn, có lẽ đôi ba ngày rồi về, nếu chuyện gì ngươi tự xử lý là được.
- vâng.
Hoắc Kỳ ngự khí bay đi hướng ngược lại với đoàn người, Việt Tông xây dựng trên bản doanh Lục Lâm bang ngày trước, hắn đã từng đến chỗ đó qua vài lần để thu phí ah, nói ra thì hơi xấu hổ nhưng những hắc bang này vỗn dĩ hoạt động được là nhờ những gã nắm quyền như hắn mắt nhắm, mắt mở lấy chút tiền lời chứ không làm sao tồn tại được.
Việt Tông, bốn gã trông cổng nhìn thấy hán tử để trần lưng vác cây búa lớn từ trong bước ra liền chắp tay chào hỏi:
- Khải Đại nhân lại đi săn đấy ạ.
Hán tử cười có đôi chút thuần phác:
- hề hề... ta vào núi luyện tay chút.
Bốn gã xum xoe:
- đại nhân trở về nhớ để dành cho chúng ta chút thịt yêu thú nhắm rượu nhé!
- được rồi, các ngươi canh giữ cẩn thận vào, trở về ta tất có thưởng.
Khải Đức vui vẻ vỗ vai gã đội trưởng mấy cái nói.
- tạ ơn đại nhân trước rồi, đại nhân đi thong thả.
Gã đội trưởng cúi đầu tạ ơn rồi ra hiệu cho ba người còn lại.Cả ba hiểu ý đồng thanh:
- tạ ơn đại nhân.
Khải Đức phẩy tay rồi bước vào khu rừng phía xa, từ ngày gia nhập Việt tông hắn được phong làm phó đường chủ nhưng thực ra hắn cũng không phải làm gì nhiều, mà hắn cũng không biết làm gì thi thoảng đến chỗ Ngô Ngạn sư huynh làm người phẩm rượu mới, thấy hắn ngồi không sư phó liền sai hắn vào núi luyện rìu, tiện thể đi lại kiểm tra an toàn vòng quanh, chuyện này vốn là nghề của hắn từ trước rồi ah.
Bốn gã nhìn theo bóng dáng cao lớn của hán tử rồi trở lại vị trí, gã nhỏ tuổi mới đến hướng đội trưởng hỏi:
- Niêm đội trưởng vị đại nhân này là ai??
Niêm khánh cười nói:
- Đó là Khải Đức đại nhân phó đường chủ Chiến đường, mới đến không lâu là một quái nhân ah.
- Tại sao lại nói là quái nhân vậy đội trưởng?
- Khải Đại nhân là người không có linh căn.
Niêm khánh nhìn vẻ nghi hoặc của người khác thì lòng có chút nhớ lại khi mình biết tin đó, thậm chí giờ này vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Gã trẻ tuổi bất ngờ:
- Không có linh căn, lại có người như vậy sao?? Lại được phân chức cao như vậy?
Niêm Khánh nhớ lại ngày trước:
- Đúng vậy, tuy không có linh căn nhưng đại nhân có sức mạnh thân thể vượt xa thường nhân, thậm chí nói không quá có thể sánh ngang với yêu thú.
- Thân thể lại mạnh kinh khủng như vậy được sao??
Gã há hốc miệng nhìn theo hướng hán tử vừa đi, yêu thú vốn có thân thể cường đại hơn nhân loại rất nhiều không ngờ có người có thể sánh ngang.
- Có lần ta thấy đại nhân làm gỏi hai con Hùng yêu Kết Đan quá man lực, quá kích thích.
- Thôi làm việc đứng đắn vào, hai ngày nữa trở về xoa thịt nhắm rượu rồi đại nhân đã nói thì luôn giữ lời.
Niêm Khánh cắt đứt câu chuyện nói với những người còn lại.
- vâng, đội trưởng.
Mọi người trở lại canh gác cẩn mật, trong lòng háo hức chờ đợi Khải Đức trở về, không biết sẽ mang món gì về cho bọn họ.
Ngự khí liên tục bay trên trời gần hai ngày trời thì Hoắc Kỳ cũng đến Việt tông, hắn hạ xuống trước cổng một đoạn đường dài rồi đi bộ tiến vào, dù sao đây cũng là tông môn người khác hắn cũng không dám trực tiếp bay thẳng vào trong.
Niêm khánh thấy người lạ tiến đến thì ra hiệu gã trẻ tuổi lên kiểm tra, khẽ gật đầu gã tiến lên trước một tay nắm lên chuôi đao ở bên hông, một tay giơ ra trước ra hiệu người phía trước đứng lại:
- Người tới là ai? Đứng lại đây là địa phận của Việt tông, người không phận sự xin mời rời đi.
Hoắc Kỳ chắp tay:
- Ta là thành chủ Lam Nhiên thành Hoắc Kỳ, có chuyện muốn tới bái phỏng quý môn, nhờ huynh đệ vào thông báo một tiếng.
Gã trẻ tuổi nhìn Hoắc Kỳ từ trên xuống dưới thấy gã ăn mặc cũng khá sang trọng, nhưng nói thành chủ thì là thành chủ sao? Gã mới được phân đến đây làm nên cũng muốn làm việc quy củ chút để lấy lòng mấy tiền bối nên hắn không xoay chuyển:
- Vậy xin mời xuất ra vật phẩm chứng nhận thân phận, không thì đáng tiếc ta không thể phụng mệnh.
Hoắc Kỳ nghe vậy thì đưa tay tìm kiếm trong người nhưng không thấy lệnh bài đâu, hình như hắn quên mang theo, sở dĩ hắn đi lại ở Nhiên Lam này ít ai hỏi đến ah:
- Ta quên mang theo lệnh bài, nhưng huynh đệ cứ vào bẩm báo, hẳn sẽ có người xác nhận được ta.
Gã trẻ tuổi vẫn kiên đinh lắc đầu:
- không được, ta không thể rời vị trí khi chưa xác nhận được danh tính, các hạ nên trở về khi có thân phận lệnh bài mới lại tới.
- Hừ ngươi cứ vào bẩm báo là được, nói một câu là xong, ta đứng đây có gì đâu mà không được?
Hoắc Kỳ lòng hơi nốt một ngụm tức khí khi bị một tên tiểu tốt cảnh cổng làm khó dễ.
Bàn đá chủ sơn Gióng đang ngồi đánh cờ tướng với Lý Thông, bộ cờ này Gióng sai người khắc lại để ngồi chơi những lúc rảnh rỗi, hai người ngồi đánh cờ, còn Kim Thiềm cung kính tiếp trà ở đằng sau:
- Chiếu tướng hết cờ, Lý Thông ngươi thua rồi!
Gióng đặt con Pháo của mình lên con Tướng Lý Thông nói.
Lý Thông gãi đầu:
- Công tử người quả là cao cờ ta chịu phục rồi!
Gióng nhìn hắn cười cười, Lý Thông sắp các quân cờ định làm ván mới thì hơi dừng lại buông thần thức quay đầu về phía cổng cười nói:
- Công tử, Hoắc Kỳ đến rồi đang bị người canh gác làm khó dễ ở cổng hahaha...
Gióng nghe nói vậy thì hơi bất ngờ:
- vậy sao? Mấy tên này làm việc cũng được đấy, để cho thành chủ này chịu thiệt chút cũng tốt, cảm giác bị ngăn trở trên đất của mình cũng khá thú vị đấy.
- haha...công tử nói phải.
Hai người cười lớn đầy mong chờ, lại tiếp tục ván cờ mới được xếp xong.
Đại môn Việt tông hai người giằng co, lời qua tiếng lại không biết lúc nào Hoắc Kỳ đã tiến xát lại gã trẻ tuổi, mặt hắn đỏ lựng lên như đã say mấy cân rượu nặng.
Gã trẻ tuổi thấy hắn lại gần thì lại giơ tay ra phía trước:
- Ta đã nói ngươi quay trở lại tìm chứng nhận thân phận, nếu ngươi còn tiến lại nữa ta sẽ cho rằng ngươi có ý đồ xấu với Việt tông.
Hoắc kỳ thấy động tác quen thuộc này vài lần rồi tức giận gạt tay gã ra ngoài, nhưng có vẻ lực tay hắn lớn khiến gã trẻ tuổi loạng choạng lùi mấy bước suýt ngã:
" xoeng"
Tiếng đao tuốt khỏi vỏ, ánh đao sáng loáng sắc bén, gã trẻ tuổi cầm đao hoành ngang người nói:
- Các hạ, ta đã nói rồi các hạ nên trở về thì hơn.
Ba gã phía sau thấy tình trạng căng thẳng liền tiến lại " xoeng" xoeng" " xoeng" rút đao đứng cạnh gã nhìn Hoắc Kỳ với ánh mắt bất thiện.
Hoắc Kỳ tức giận nắm chặt tay sát khi bốc lên:
- Mấy tên tiểu tốt này dám động đao kiếm với bổn thành chủ sao??
Bống hắn ngẩng đầu lên trời một thân thể to lớn đang rơi xuống " rầm" mặt đất lún xuống một hố sâh, hắn ngẩn người trước mắt hắn là một con Bạch Tí Viên hầu cả người máu tươi nhoe nhoét.
Bốn gã canh cổng cũng há hốc mồm trước con viên hầu mới bay đến này, thì một tiếng quát vang vọng từ vạt rừng xà:
- Người nào dám đến gây sự ở đây? Muốn chết.
Khải Đức vác rìu từ trong rừng bước ra, vốn dĩ hắn ra ngoài trở về thì từ xa thấy sát khí toát ra từ đây, thấy mấy người Niêm khánh dường như đang chuẩn bị động thủ thì gã cầm con viên hầu vác trên vai ném tới ngăn lại.
Đám người Niêm Khánh thấy người tới là Khải Đức Thì vui mừng chắp tay hành lễ:
- Khải Đại nhân đã trở về.
Hoắc Kỳ nhìn người mới đến rồi lại nhìn bạch tí hầu viên trên mặt đất, từ xung động của vụ va chạm hắn có thể cảm nhận lực lượng này rất mạnh, nên rất cảnh giác.
Khải Đức tiến lại đứng cạnh đám Niệm Khánh gật đầu với họ nhìn Hoắc Kỳ rồi hỏi:
- ở đây có chuyện gì? kẻ này là ai?
Gã trẻ tuổi chắp tay báo lại:
- Đại nhân, người này tự xưng là thành chủ Lam Nhiên thành, muốn tiến vào nhưng lại không đưa ra được xác nhận thân phận, dường như còn có ý định động thủ.
Khải Đức nhìn từ trên xuống dưới Hoắc Kỳ từ trên xuống dưới, thấy gã ăn mặc cũng sang trọng của kẻ có tiền và thân phận, tư thế đi lại cũng không phải kẻ tầm thường, ngẫm nghĩ Khải Đức cũng chẳng biết thành chủ là thằng nào.
Trước đại sảnh đường chủ sơn, mọi người biết được Hoắc Kỳ đã đến thì tập trung ngồi lại, nhìn lên hình ảnh đang chiếu trước mặt, Ngô Ngạn lấy ra mấy vò rượu nho để cho mọi người nhâm nhi
- Công tử thấy ngọc giản hình chiếu này thế nào??
Lý Thông tay cầm cốc rượu uống rồi xoa bụng hỏi.
Gióng khá hứng thú:
- Hình ảnh, âm thanh rõ nét rất tốt, ngươi nên mua nhiều hơn về đặt ở mấy nơi trọng yếu trong tông cũng như xung quanh tông.
- vâng, đáng tiếc là nó chỉ truyền tải được trong phạm vi năm dặm trở lại, lại hơi hiếm có, không thì ngồi nhà cũng biết chuyện vạn lý ah.
Lý Thông có chút tiếc nuối, ngọc giản này hắn vô tình kiếm được tuy hiệu dụng tốt nhưng lại có khiếm khuyết về khoảnh cách.
Tiểu Thanh cầm chiếc ly nhỏ trên tay nhìn hình ảnh cười nói:
- oh, công tử người xem, sư điệt sơn tặc của chúng ta trở lại rồi!
Mọi người háo hức nhìn hình ảnh trên không thấy Khải Đức hùng hổ trở về thì càng hiếu kỳ. Gióng nói:
- Thạch Sanh, bảo Khải Đức chơi đùa với hắn một chút, tiện thể cũng cho mọi người xem hắn tu luyện bổ củi tiến triển ra sao đi.
" haha"...
" hi hi"...
"khà khà"...
Đám đông nghe công tử nói vậy thì cười ngả nghiêng, chuyện Khải Đức được truyền dạy pháp môn bổ củi ngày bái sư đã đi vào lòng người ah.
Thạch sanh mặt hơi biến đổi, ai bảo tên đồ đệ này là quái nhân ah
- Vâng, công tử.
Nói rồi hắn truyền âm cho Khải Đức dặn dò, Khải Đức đang quan sát Hoắc Kỳ thì thấy có thanh âm trong đầu vang lên:
- Khải Đức, ngươi chơi đùa với hắn một chút đi, công tử muốn biết tiến triển của ngươi mấy ngày qua, ừm.. điểm đến là dừng, rồi đưa hắn đến chủ phong.
Nhận được mệnh của sư phụ, biết rằng công tử và mọi người đang theo dõi mình làm việc, hắn yên lặng một lúc rồi kéo rìu khỏi lưng dần bước tiến đến phía Hoắc Kỳ:
- Ngươi vừa nãy định động thủ sao?? Toát ra sát khí cũng khá nhiều đi.
Hoắc Kỳ chắp tay với kẻ trước mặt này hắn biết người này không đơn giản, qua cách xưng hô của mấy kẻ gác cổng cũng như con Bạch Tí Viên Hầu vừa rồi:
- Vị đại nhân này, chuyện vừa rồi ta thật sự không cố ý.
- Vậy sao? Nhưng ta không thích sát khí của ngươi.
Nói rồi không đợi Hoắc Kỳ đáp lời, Khải Đức tay cầm rìu, chân đạp mạnh đất thành một vệt dài nhảy bổ về phía Hoắc Kỳ:
" Bổ"
Quát lớn một tiếng hắn dơ rìu bổ vào đầu Hoắc Kỳ.
Hoắc Kỳ cười khổ, tên này không biết nói lý ah, hắn xuất thương trong tay đưa lên đỡ, hắn ngạc nghiên vì lực lượng truyền tới quá mạnh, thân thể bị đẩy lùi về sau năm bước mới dừng lại, tay cầm thương hơi run rẩy hắn khẽ phẩy phẩy tay.
Không đợi Hoắc Kỳ rảnh tay quá lâu Khải Đức lại ngày lập tức xông đến, Hoắc Kỳ hoảng hốt đưa thương ra đỡ bên sườn.
" xoay"
" keng"
" vìu"
" rầm"
"hộc" " hộc" "hộc"
...
Hoắc Kỳ bị lực lượng của cú xoay rìu hất vang mạnh vào gốc cây lớn mà hộc máu tươi, hắn khó khăn chống thương đứng dậy lâu ít máu dính trên miệng nhìn Khải Đức như nhìn quái vật.
Khải Đức nhìn gã chật vật như vậy thì khoái chí tiếp tục lao vào " chặt" " ta chặt" Hoắc Kỳ vội vàng đạp cây ngự không bay về phía xa để tránh đòn hiểm.
Không chặt trúng người, Khải Đức chặt chéo qua gốc cây, gốc cây đổ xầm xuống " rầm " " rào rào". Nhìn Hoắc Kỳ lơ lửng trên không trung, hắn hừ lạnh hạ thấp chân xuống bật người nhảy cao lên không trung, Hoắc Kỳ lắc người qua tránh, hắn lại nhảy lên đôi ba lượt vẫn không đánh trúng đành thôi không thèm lên nữa phủi tay tay nói:
- Không đánh nữa ngươi xuống đây ta đưa ngươi vào.
Hoắc Kỳ trên không trung ngẩn người, thì ra tên này đã biết mình là ai nhưng vẫn muốn đánh một trận ah, hắn cười khổ lắc đầu, bỗng con Bạch Tí Viên dưới đất bay thẳng về phía hắn, hắn vội ngửa người ra sau tránh, con viên bay qua làm rỏ xuống mặt hắn một búng máu đỏ khốn nạn ah hắn bị lừa rồi.
Nhìn búng máu trên mặt Hoắc Kỳ, Khải Đức cười lớn, bốn gã đằng sau che miệng khục khắc như mắc nghẹn mặt đỏ bừng:
- Không hổ là Hoắc Thành chủ, phản ứng thật nhanh nhẹn chút mưu của ta bị lộ rồi!
- Vốn nghe danh Hoắc huynh đã lâu nay mới có dịp gặp mặt, quả là đúng với câu, nghe danh không bằng gặp mặt. Tiểu đệ cam bái hạ phong.
Khải Đức tâng bốc một tràng, tấm tắc bái phục trước sự cường đại của Hoắc kỳ, hận như không thể gặp được hắn sớm hơn.
Hoắc Kỳ lâu máu huyết dính trên mặt khách khí đáp
- Không dám, không dám...Khải đại nhân quá lời rồi!
- Vừa rồi đã đắc tội Hoắc huynh bỏ quá cho.
Khải Đức ra vẻ áy nói, rồi quay lại nói lớn với bốn người phía sau:
- Các ngươi còn không mau ra mắt thành chủ, tạ lỗi với người đi. Ta đã bảo các ngươi rồi rảnh rỗi thì đi vào thành giải ngố một lần, suốt ngày chỉ ở nhà uống rượu chút nữa là gây hiểu lầm lớn rồi!
Niêm Khánh bốn người nhìn nhau thấy mùi vị là lạ ở đây nha ngài bảo bao giờ ah?? Chính người còn uống rượu với bọn ta cơ mà, bụng nghĩ khác nhưng vẫn rối rít tạ lỗi với Hoắc Kỳ:
- Thành chủ đại nhân tha thứ, chúng tiểu nhân có mắt như mù không thấy thái sơn.
Hoắc Kỳ vẻ độ lượng phất tay:
- Các vị chỉ làm đúng theo quy củ thôi, không sao cả.
Bốn người như được đặc xá rối rít cảm tạ, Khải Đức tức giận đá đít tên trẻ tuổi mấy phát khiến hắn ôm đít nhảy tưng tưng.
- Vác ngươi dọn dẹp chỗ này đi, nhặt con bạch tí viên về bảo quản giúp ta, nếu không làm ổn thoả xem ta sử tội các ngươi thế nào.
Khải Đức nhìn bọn chúng dặn dò như người lớn hằm hè mất đứa nhỏ rồi đưa tay mời Hoắc Kỳ:
- Hoắc huynh mời vào đừng khách khí.
Hoắc Kỳ cũng đưa tay thế mời:
- mời Khải đại nhân.
Khả Đức dẫn Hoắc Kỳ vào trong lúc đi qua bốn người còn không quên nháy mắt ra hiệu mấy cái, bốn người nhìn nhau, lúc này không hiểu nữa thì mấy năm trời ở Lục Lâm bang của bọn chúng bỏ phí rồi, liền cúi chắp tay cúi đầu cung kính tiễn đưa đồng thanh nói lớn:
- Các vị đại nhân đi thong thả.
Nhìn theo bóng lưng hai người khuất về sau, bốn người vui sướng chạy đi kéo con Viên Hầu về, đây là phần thưởng của Khải đại nhân cho chúng ah, chật vật kéo mãi mới trở về được bọn họ càng ngạc nghiên, quá nặng đi vậy mà bị tung như cục đá.
Gióng và mọi người xem xong cười ôm bụng ngả nghiêng
- Đệ tử của ngươi nhìn hơi ngờ nghệch nhưng thật biết diễn kịch ah hahha...
Tiếng cười rộn khắp sân quả là một vở kịch hay và đặc sắc. Một lúc sau đợi chờ mọi người giải tỏa cơ miệng, Gióng đứng dậy nói:
- Chúng ta vào trong gặp mặt xem Khải Đức mang tới điều gì? xem ra mấy tông môn muốn kiếm chuyện rồi!
- Vâng. Công tử.
Gióng nắm tay mẫu thân đi trước dẫn đầu, mọi người đi theo sau cùng tiến vào đại sảnh đường đợi tin tức Hoắc Kỳ mang đến, điều gì đến thì chính xác cũng sẽ đến, những có sao đâu? đến thì ta nhận là được rồi.