- Trang chủ
- Thánh Gióng Tại Tu Chân Giới
- Chương 94: Kể chuyện dưới trăng: Khai Thiên Tích Địa
Tác giả: Người Xàm Nhất Vịnh Bắc Bộ
Thần Điểu đang án ngữ trên không thấy biển rộng yên ả, mây đen đã cuốn đi thì thở phào yên lòng, nàng nhìn thấy Thần Long đã hoá nhân hình trở về đất liền, khuôn mặt tuấn lãng, vóc người hoàn hảo nở nang thân trên để trần với những hình xăm ẩn hiện, ánh mắt chàng như bao trùm cả vũ trụ thiên khung.
Nàng thấy Thần Long nhìn mình chăm chú cũng có đôi chút ngượng ngùng, vì đây là lần đầu tiên nàng gặp một người Tuấn mỹ mà lại gần như vậy, nàng nhớ từ khi mình khởi sinh từ hỗn độn, một mặt bôn tẩu thiên khung ngắm cảnh vật các vị diện cũng không tiếp xúc với những người phàm trần hay một ai khác, nàng ngỡ mình là người cô đơn giữa vũ trụ này nhưng hôm nay nàng đã nhầm nàng cảm nhận được hơi thở hỗn độn từ Thần Long này, nàng biết người này cũng như mình.
Thần Điểu hai cánh chụp lại bao quanh thân thể rồi xoay vòng trên không mấy vòng, khi hạ xuống đất thì nàng đã hoá thành nhân hình, nàng một thân bạch y xung quanh thân thể nàng một dải lụa hồng lơ lửng trong không trung, dáng người nàng dong dỏng cao khuôn mặt hài hoà diễm lệ mà thanh thoát, mái tóc đen dài được được buộc bởi một dải lụa hồng nhỏ, nàng như một tiên nữ hạ phàm không vướng một chút bụi trần, muôn ngàn sắc hoa như lặng lẽ cúi đầu e thẹn.
Nam tuấn mỹ, nữ khuynh thành, hai người chăm chú nhìn nhau cảm nhận hơi thở thân thuộc với mình mà ngỡ ngàng, đây là hơi thở họ đã tìm kiếm rất lâu trong trốn thiên không này.
Nữ tử do Thần Điểu hoá thành khẽ nhẹ nhàng hạ người hành lễ, thanh âm như suối nguồn thanh mát:
- Tiểu nữ Lạc Hồng Âu Cơ lần đầu gặp mặt.
Thần Long đang ngỡ ngàng trước dung nhan tuyệt thế của mỹ nhân, sửng sốt lúng túng cũng nắm tay đáp lễ:
- Ta Thần Long Lạc Long Quân gặp qua tiên nữ, có gì bất kính mong nàng lượng thứ.
Nhận thấy sự lúng túng của Long Quân, Âu Cơ khẽ lấy tay che miệng cười, khiến Long Quân càng thêm phần ngượng ngùng gãi đầu.
- Ta có lẽ khởi sinh muộn hơn chàng, chàng gọi thẳng tên ta là được, không cần khách khí như vậy.
Long Quân gật đầu, hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ:
- Âu Cơ, nàng lâu nay đã đi những đâu?
Âu Cơ ngẫm nghĩ, nhưng mờ mịt lắc đầu;
- Ta cũng không nhớ rõ, ta phá hỗn độn ra từ khi nào, ta du hành giữa muôn vàn tinh không, ta cứ bay miết như chờ đợi một thứ gì đó hư vô.
Long Quân chăm chú lắng nghe cảm nhận thấy nhưng điều này giống bản thân một cách kỳ lạ
- Ta cũng giống nàng, ta khởi sinh từ hỗn độn, ta bay lượn một cách vô định như có một điều gì thôi thúc tâm trí ta tiến về phía trước.
Hai người nhìn sâu vào đôi mắt nhau thấy một sự cộng hưởng kỳ lạ, họ du hành vô định giữa thời không theo lời thúc dục của hư vô và giờ họ gặp nhau ở nơi đây, phải chăng thứ họ tìm kiếm bấy lâu nay là đối phương?? Họ được chú định ở bên nhau??
Một đám nhân loại trên bờ thấy gió quang mây tạnh, chay đến phía hai người hô to:
- tạ ơn cha Long...
- tạ ơn cha Long..
...
Âu Cơ ngạc nghiên nhìn những người đang đến này, rồi nhìn Long Quân tò mò hỏi:
- Những người này đều là con của Long Quân chàng sao?? Chàng đã lập gia đình??
- không phải, không phải à mà...
Long Quân vội vã xua xua tay, rồi khựng lại gãi đầu giải thích:
- Ta chưa lập gia đình ah, nhưng nếu nói họ là con ta thì cũng không sai.
Âu Cơ mờ mịt nhìn Long Quân không hiểu ý như vậy là sao?
- Vậy là ý gì??
Long đưa tay về dải đất rộng lớn này nói:
- Nàng nhìn mảnh đất này đi sẽ rõ.
Âu Cơ đưa mắt nhìn dải đất ven biển này cùng phía sa ngoài biển khơi, từ hình dáng khí tức khiến mắt nàng ánh lên tia kinh ngạc lẩm bẩm:
- Long khí, Long địa, Long châu mang khí tức hỗn độn nhàn nhạt. Điều này là sao...?
- Khi ta rời khỏi hỗn độn truy cầu sự thúc dục của thần hải, vì tìm kiếm quá lâu ah nên ta khởi tạo cửu phân thân nhỏ để chúng bay đi khắp nơi tìm kiếm, có một phân thân pháp lực nhỏ yếu bay qua nơi đây trong lúc sơ ý thì thì bị chém rụng ah.
Long Quân nhớ lại giải thích cho nàng. Âu Cơ như người tỉnh mộng:
- Ý chàng là phân thân ấy rơi rụng xuống và đã hình thành dải đất này??
- Đúng vậy Long thân hoá thành long địa, long khí thôn thiên toả rộng khiến mảnh đất này chú định là nơi hội tụ tinh hoa của thiên địa, ngoài khơi hai long châu tuy đã bị vỡ vụn nhưng sẽ đem lại sự phát triển thủy vực.
Long Quân cảm khái vì sự hình thành giữa tĩnh không này, Âu cơ cũng không khỏi tấm tác gật đầu:
- Quả là mảnh đất thiên địa linh kiệt, nếu phát triển về sau sẽ trở thành một cường quốc hùng mạnh.
- Nhưng càng như vậy thì nguy hiểm càng lớn, miếng thịt ngon lắm kẻ thèm thuồng, người nhân kiệt nhưng yêu thú cũng càng mạnh, không những vậy còn những người địa phương khác, đặc biệt chỗ kia nàng thấy không mảnh đất có hình đầu bò đó?
Long Quân ngẫm nghĩ chỉ ra phía vùng đất rộng lớn phía xa, bởi đó chính là nơi mang tới cho chỗ này sự nguy hiểm cận kề.
Âu Cơ nhìn khối đại lục lớn ngay phía trên đầu Long đia gật đầu hỏi:
- Chỗ đó có gì đặc biệt sao?
- Đó là cái cái đầu của kẻ đã hạ sát phân thân của ta, hắn tên là Bàn Cổ một kẻ háo chiến tự ngạo, phân thân ta trước khi tuyệt khí cũng vừa kịp diệt hắn, nơi đó cũng đã diễn khai vạn vật, ta tin bọn chúng sẽ không bở qua cho nơi này.
Âu Cơ gật đầu có những thứ đản sinh ra đã là kẻ thù ah.
- Nên ta đến đây vì mảnh đất này do chính ta hình thành, những người ở nơi này vì thân thể ta mà đản sinh, tuy lực lực lượng ta đã bị thời không nơi này áp chế, nhưng ta sẽ khiến họ đủ mạnh để giữ vững được mảnh đất này khi ta không còn ở đây nữa. Nàng ở lại giúp ta một tay chứ??
Âu Cơ ngẫm nghĩ đáp ứng:
- Được, ta sẽ ở lại với chàng, ta cũng rất thích nơi này.
Long Quân vui mừng cùng nàng tiến về những người đang tiến đến, nhìn những khuôn mặt anh khí, sáng ngời vui mừng xoay quanh mình và Âu Cơ, Long Quân ngẫm nghĩ phải làm sao để họ có thể có được cuộc sống tốt hơn.
Giữa đám đông một thiếu nữ, khẽ lùi từng bước về sau rồi lẩn khuất vào trong rừng sâu, phía sau lưng nàng từng chiếc đuôi trắng mượt dài đung đưa, nàng nhìn thật lâu phía hai người bên trong lẩm bẩm;
- Ngư tinh ngươi thật sự quá yếu đi, hừ các ngươi cứ vui đi, chẳng được mấy chốc đâu.
Nói rồi thân hình nàng biến mất dần trong rừng rậm hoang vu.
Long Quân và Âu cơ dẫn mọi người đi trở vào đất liền, đi tìm những mảnh đất bằng phẳng màu mỡ làm nơi cư ngụ, Long Quân đưa họ những hạt giống nhỏ dạy họ cách trồng cấy, dạy họ biết cách thu phục quái rừng về thuần hoá thành những vật nuôi, để tăng thêm thực phẩm cũng như canh giữ thôn xóm khỏi những yêu thú bên ngoài đến, dạy họ biết đánh cá ngoài khơi xa.
Âu Cơ dạy họ biết trồng đay diệt vải thêu thùa, làm các vật dụng sử dụng trong thường ngày cũng như sinh hoạt, Long Quân hướng dẫn họ cách dựng lên những ngôi nhà để họ không còn phải sống hang động ghồ ghề và dựng lên những hàng rào gỗ lớn bao quanh xóm làng lại để phòng ngự cũng như giữ an toàn.
Cuộc sống từng ngày dần dần trôi qua, những người nơi đây cuộc sống đã đổi khác rất nhiều, những cánh đồng xanh mướt trải rộng, thú nuôi trong chuồng đầy rẫy, người người mặc trên mình những bộ y phục mới mẻ không còn rách sờn như trước tiếng cười nói xôn xao trên những khuôn mặt rạng rỡ.
Rừng sâu Cửu Vỹ Hồ nằm ngồi dài trên trường kỷ, nghe yêu thú thuộc hạ báo cáo lại tức tối vỗ mạnh khiến tên thuộc hạ biến thành bột phấn, nàng đứng dậy hú dài chín chiếc đuôi trắng sau lưng rung rẩy tỏa rang quang mang nhàn nhạt, từ rừng sâu những tiếng mặt đất chấn động truyền đến, yêu thú gầm gào như đáp lại lời hiệu triệu của nàng.
Mặt đất rung chuyển, cây cối đổ rạp trong sâm lâm từng đàn, từng đàn yêu thú tập trung đến phủ phục dưới chân nàng, nàng đưa tay chỉ về phía thôn xóm của nhân loại, chúng yêu thú nhìn theo rồi hùng hổ tiến đi, nàng ngồi lại nhâm nhi chén huyết dịch đỏ tươi.
Đám yêu thú tiến nhập thôn xóm phá đổ lớp tường bao quanh rồi lao thẳng vào tàn sát người thường từng tiếng kêu thảm thiết
- Cha Long cứu con..
- Cha Long cứu con....
....
Long Quân, Âu Cơ từ phương xa nghe tiếng cầu cứu liền tiến về cứu giúp, bản thể Long Lạc vần vũ trên không trung hạ xuống, cứu từng người thoát khỏi răng hùm vuốt sói, đánh đuổi đi sự xâm phạm của yêu thú, nhìn khung cảnh đổ nát những xác người ngổn ngang xung quanh hai người thở dài:
- Long Quân dẫu sao họ cũng chỉ là thường nhân ah thật khó chống lại sự tấn công của yêu thú.
Âu Cơ lòng đau như sát muối nói, Long Quân nhìn xung quanh quảng cảnh đổ nát, nghe lời Âu Cơ thì ngẫm nghĩ quả thật như vậy ah, nhân loại vốn sức lực yếu hơn yêu thú rất nhiều phải làm sao đây?? Đúng rồi có một thứ con người mạnh hơn yêu thú đó là trí khôn, trí khôn có thể xoay chuyển vạn vật.
- Nàng nói đúng yêu thú rất mạnh, ta sẽ dạy họ đôi chút võ công và cách đặt bẫy rập đám yêu thú này.
Âu cơ nghe vậy gật đầu hiểu ý, như vậy thì những người này có thể tự bảo vệ mình khỏi yêu thú, hay những khó khăn trong đời sống cũng như bảo vệ gia đình và bản thân trước thế lực xấu xa khác.
Như dự tính Long Quân dạy mọi người võ công và các phương pháp phòng chống yêu thú, như xây thành quách kiên cố, bẫy thú phòng ngự yêu thú từ xa tiến lại, sự an toàn được bảo đảm hơn trước nhiều nên các cuộc tấn công của yêu thú về sau mức độ thiệt hại càng giảm dần, cuộc sống no đủ ấm êm, ruộng đồng kéo dài xanh mướt, những đàn gia súc đông đúc, cuộc sống an nhiên lành mạnh.
Long Quân, Âu Cơ từ trên đỉnh núi cao nhìn sự phát triển từng ngày này càng cảm thấy vui mừng, nụ cười Âu Cơ như bông hoa mùa xuân rực rỡ khiến Long Quân như được đắm mình giữa sắc hoa ngập tràn, khẽ nắm bàn tay nhỏ như được tạo bằng thứ ngọc quý của nàng, Long Quân quỳ một chân xuống đất nhìn thật sâu vào đội mắt nàng.
Âu Cơ ngỡ ngàng trước hành động của Long Quân, nàng nhìn chàng với đôi mắt hiền dịu, đôi gò má khẽ ửng đỏ, trống ngực như có chú chim nhỏ nhảy múa rộn ràng, Long Quân đưa bàn tay ngọc ngà của nàng đặt lên gò má mình nhìn nàng nói:
- Âu Cơ, nàng làm thê tử của ta nhé! Ta muốn được cùng nàng đi khắp thế gian này, cùng nhau trải qua muôn vàn tuế nguyệt.
Âu cơ lắng nghe từng lời nói của Long Quân cảm nhận từng hơi ấm nơi bàn tay mình, trên bờ mi từng dòng lệ lóng lánh như pha lê chảy dài, lòng nàng như có một cảm xúc vỡ oà. Phải chẳng nàng đã tìm thấy điều mình luôn hoài tìm kiếm giữa tinh không vô tận. Nàng gật đầu thỏ thẻ:
- Thiếp đồng ý! Thiếp nguyện cùng chàng Vĩnh hằng với thời không này.
Long Quân nhận được sự đồng ý, hạnh phúc dạt dào đứng dậy ôm nàng vào lòng quay trên không trung, mái tóc nàng tung bay trong gió nhẹ như làn nước mềm mại đầu thu, tiếc cười như tiếng chuông bạc vang vọng khắp nhân gian.
Long Quân bế nàng phi thân về thôn xóm
- các con, các con có mẹ rồi!
Nhưng thôn dân mừng rỡ, ở với nàng đã lâu họ đã coi nàng như vậy rồi, giờ chỉ chờ xác nhận thôi! Người người quỳ xuống hô vang;
- Tham kiến mẹ Âu Cơ.
Âu cơ khẽ đập nhẹ tay vào vai Phu quân ý bảo người thật mình xuống, nàng phất tay nói:
- các con của ta tất cả hãy đứng dậy đi, đừng quỳ như vậy nữa.
Vâng lời mọi người đứng dậy rời đi, khắp thôn xóm chăng đèn kết hoa rực rỡ, tiến hài tử nô đùa chân trần chạy lon ton khắp chốn, người lớn tụ tập bên ngọn lửa lớn dưới sân nhảy múa hát vang ăn mừng ngày đại hỷ.
Khu rừng sâu Cửu Vỹ Hồ lơ lửng trên không trung, những cái đuôi như có linh tính cử động xung quanh nàng thật đẹp mắt, nàng nhìn phía thôn xóm rực rỡ sắc màu ngày hội, ánh mắt loé những tia sáng khác lạ, không gian xung quanh nàng từng vết nứt vỡ li ti.