- Trang chủ
- Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
- Chương 354: Âm thanh kì lạ
Tác giả: Phượng Quỳnh
Trời càng ngày càng tối còn nàng thì đang đi một mình trong rừng, bên tai truyền đến tiếng côn trùng kêu và tiếng xào xạc của lá cây khi bị gió thổi qua, ánh trăng vẫn đang bị che lấp bởi những đám mây, nhưng trong rừng tối đen như mực mà dưới đất lại lờ mờ có vài điểm sáng màu trắng trong suốt.
Đó chính là bột lân tinh mà nàng rắc lên người La Vũ, ban ngày không nhìn thấy nhưng đến ban đêm thì nó sẽ hiện lên rất rõ ràng, tuy không biết là hắn đi đâu và đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần cứ đi tìm theo bột lân tinh này thì chắc chắn có thể tìm thấy hắn.
Chỉ hy vọng là lúc nàng tìm được hắn thì hắn vẫn còn sống.
Đi được một đoạn thì trong lòng nàng cảm thấy hơi kỳ lạ, cảm giác như có một trận gió đêm đang thổi đến, bao nhiêu da gà trên người nàng đều nổi hết cả lên, nàng dừng lại một lát rồi nhặt một cành cây lên nhóm lửa, rồi dùng nó để soi đường phía trước, như vậy cũng có thể nhìn rõ hơn cảnh vật xung quanh.
Theo lý mà nói thì nàng đã đi qua rừng Cửu Phục này rồi, chắc chắn sẽ không xuất hiện những hiện tượng kỳ quái hay nguy hiểm bất ngờ như thế này mới phải, nhưng bây giờ nàng cứ đi theo chỗ bột lân tinh kia đi tìm thì phát hiện ra rằng càng đi lại càng tiến sâu vào trong rừng.
Mà theo số lượng bột lân tinh rơi trên mặt đất thì có thể thấy La Vũ không đánh nhau với người khác, bởi vì chỗ bột lân tinh rơi trên đất kia rất đều nhau, giống như rơi tự nhiên trên đất vậy, không có một chút dấu vết gì giống đánh nhau cả.
“Đến đây đi! Đến đây đi!”
Bỗng nhiên, bên tai vọng đến một âm thanh nhẹ nhàng mà lại xa xôi, nó giống như tiếng nói dịu dàng của người mẹ khiến cho vẻ mặt của nàng thả lỏng ra, nó phá tan mọi ý chí của nàng khiến mắt nàng dần dần nhắm lại, bước chân di chuyển cũng thuận theo tiếng âm thanh phát ra ấy mà từng bước, từng bước đi về phía trước.
“Đến đây đi! Đến đây đi!”
Dường như có một luồng khí quấn quanh người nàng, nàng nhìn thấy ở phía trước có hai bàn tay đang giơ lên hướng về phía nàng rồi gọi nàng bằng giọng nói nhẹ nhàng khiến nàng đi theo.
Mọi thứ xung quanh đều trở nên mơ hồ, trong đầu dường như trống rỗng, cả người cứ thế tiến về phía trước, có có giọng nói kia vang vọng ở bên tai dẫn đường cho nàng đi...
Đột nhiên ở cánh tay truyền đến một cơn đau nhói, nàng lập tức bừng tỉnh rồi dừng bước, lấy lại tinh thần, nhìn thấy cánh tay bị một cành cây đâm thủng một miếng, nhờ vào ngọn lửa trong tay nên nàng nhìn thấy máu tươi đang rớm ra, nhưng cũng chính là nhờ vết đâm này mà nàng lấy lại được thần trí.
Nghĩ đến đây, nàng hơi trầm tư lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Âm thanh kia quá kỳ lạ, nó lại có thể khiến nàng suýt chút nữa bị mê hoặc, nó là gì? Là người? Hay là quỷ?
Nàng ổn định lại tinh thần, sau đó nhìn xung quanh, mọi thứ xung quanh đều rất bình thường, không thấy một chút khác thường nào, nhưng thế thì âm thanh kia truyền từ đâu tới?
“Đến đây đi! Đến đây đi!”
Lần này nàng lại nhìn thấy ở phía trước có hai ngọn đuốc màu xanh lập lòe giống như âm hồn đang nhảy múa vậy, hai ngọn lửa chuyển động đến trước mặt nàng, còn âm thanh kia lại giống như được phát ra từ hai ngọc đuốc màu xanh đó.
Nàng nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, lần trước nàng đến đây cũng không bị ma trêu thế này, tại sao lần này đến nó lại xuất hiện? Nó có khả năng mê hoặc lòng người, vậy sao nàng không thử tương kế tựu kế để xem xem rốt cuộc mấy thứ này muốn dẫn nàng đến nơi nào?
Lúc này nàng có thể chắc chắn được rằng, La Vũ mất tích cũng liên quan đến việc đi theo âm thanh của mấy ngọn đuốc quỷ dị kia.
Nàng muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào ở trong rừng Cửu Phục này dám giở trò giả thần giả quỷ!