- Trang chủ
- Binh Lâm Thiên Hạ
- Chương 112: Đúng là một cảnh đẹp
Tác giả: Cao Nguyệt
Thái Dật buông một quân cờ, cười tủm tỉm nói:
- Lòng mang giai nhân, ưu tư khó khiến.
- Hả?
Hoàng Xạ tò mò hỏi:
- Không biết là vị giai nhân nào được Tông công tử coi trọng, đồng thời lại khiến Tông công tử mất hồn mất vía như thế?
- Người đó ngươi cũng biết, mẫu thân của giai nhân kia, cũng là là người Hoàng thị Giang Hạ các ngươi.
Hoàng Xạ ngưng thần một chút, bỗng nhiên trên mặt lộ ra vẻ mặt kinh ngạc,
- Chẳng lẽ là Cửu nương Đào gia?
Lưu Tông sửng sốt, lập tức nhảy qua:
- Đúng là nàng, Văn Độ huynh biết sao?
Hoàng Xạ cười to ha hả, dựng ngón cái lên,
- Tông huynh quả nhiên là ánh mắt tốt, không ngờ nhìn trúng đệ nhất mỹ nữ Giang Hạ chúng ta, đây chính là giai nhân mà đã khiến không biết bao nhiêu thiếu niên tài tuấn tương tư đấy.
Lưu Tông dài mặt,
- Hay là ngươi cũng có hứng thú?
- Ta là người có thê thất, sao lại có thể có hứng thú, tuy nhiên..... Huynh đệ của ta có lẽ sẽ cùng ngươi đánh một chầu.
- Có ý gì, Đào Cửu nương đã gả cho huynh đệ ngươi Hoàng Dũng rồi hả?
Lưu Tông khẩn trương hỏi han.
Hoàng Xạ lắc đầu,
- Gả thì chưa, bởi vì phụ thân ta không muốn cho y cưới con gái thương nhân, nhưng đệ đệ ta lại coi trọng nàng, không phải nàng thì không cưới, cho nên y và phụ thân vì chuyện này tranh cãi rất lớn.
Trên mặt Lưu Tông thay đổi, y thật không ngờ việc này nhưng lại dính đến Hoàng gia, con thứ Hoàng Tổ Hoàng Dũng cũng coi trọng Đào Trạm, tuy nhiên, việc này cũng có thể lý giải, một thiếu nữ mỹ mạo xinh đẹp như vậy, làm gì có ai không muốn cưới nàng cơ chứ.
- Vậy ý Hoàng huynh là nói, nàng có danh hoa đã có chủ, Lưu Tông ta không được nhúng chàm nàng, đúng không!
- Không! Không! Ta không có ý tứ này.
Hoàng Xạ lắc lắc quạt lông giải thích nói:
- Nếu nàng thích Tông công tử, nguyện ý cùng Tông công tử, ta đây sẽ đi khuyên bảo tiểu đệ buông tay, đương nhiên, nếu nàng lựa chọn huynh đệ của ta, như vậy ta cũng lực bất tòng tâm rồi.
Lúc này, Thái Dật bên cạnh lại thản nhiên nói:
- Hai vị đừng cãi cọ, tốt nhất vẫn nên tìm cách cùng nhau đối phó người còn lại đi! Đó mới là uy hiếp chân chính của các ngươi.
Hoàng Xạ sửng sốt,
- Thái huynh đây là ý gì?
- Ngươi hỏi y đi!
Thái Dật chỉ Lưu Tông.
Hoàng Xạ không hiểu nhìn phía Lưu Tông, lúc này Lưu Tông tựa như bóng cao su xì hơi, trở nên buồn bã ỉu xìu, sau một lúc lâu mới nói:
- Đào gia Cửu nương, hình như thích một người khác.
- Ai?
Sắc mặt Hoàng Xạ âm trầm xuống, Đào Trạm được xưng đệ nhất mỹ nữ Giang Hạ, lại là con gái Đào Thắng, thường xuyên xuất đầu lộ diện, những người trẻ từng nhìn thấy nàng đều mất hồn mất vía, đệ của Hoàng Xạ là Hoàng Dũng cũng là trung thu năm ngoái liếc mắt một cái đã yêu thích Đào Trạm, lập tức thề không phải nàng thì không cưới ai khác.
Hoàng Dũng rất thích tranh đấu tàn nhẫn, y nghe nói danh sĩ Lư Triển Võ Xương cầu hôn Đào Trạm cho con trai mình, hôn thư đã đưa đi, Hoàng Dũng lập tức dẫn người đi tấn công Lư gia, đánh đứa con trai của Lư Triển là Lư Tuần thành trọng thương, khiến Lư Triển sợ tới mức ngày hôm sau liền đến Đào gia rút hôn thư về.
Chính vì sau chuyện này, Giang Hạ lại không người nào dám hướng Đào gia cầu hôn nữa, Đào Trạm đã bị dân chúng Giang Hạ coi là nữ nhân của Hoàng Dũng.
Tuy nhiên Hoàng Tổ lại không cho Hoàng Dũng cưới Đào Trạm, vì thế Hoàng Dũng và phụ thân xảy ra tranh cãi rất lớn, tuy nhiên gần đây, phụ thân không kiên trì nữa, đồng ý con trai có thể cưới Đào Trạm làm thiếp.
Nhưng nếu như là cưới thiếp, ngay cả Hoàng Xạ cũng động tâm suy nghĩ, nữ nhân diện mạo đẹp như vậy, tại sao y không nạp thiếp cho mình?
Chỉ có điều Hoàng Xạ là người âm hiểm, lòng dạ sâu xa, y cũng không biểu lộ ở trên mặt, chỉ có điều đem việc này để ở trong lòng, chờ cơ hội.
Nghe nói Đào Trạm đã thích người khác, trong lòng Hoàng Xạ lập tức căm tức, y che giấu cảm xúc, hỏi:
- Có thể nói cho ta biết, người này là ai?
Lúc này, Thái Dật chỉ ra cửa sân,
- Không phải là người này sao?
Hoàng Xạ quay đầu lại nhìn ra hướng cửa sân, chỉ thấy một quan quân oai hùng cao lớn trẻ tuổi ở cửa sân, tướng mạo đường đường, Hoàng Xạ lại không biết, hí mắt hỏi:
- Hắn là người phương nào?
Thái Dật cười lạnh một tiếng,
- Ngươi hẳn là đối với hắn rất quen thuộc mới đúng, em họ ngươi chẳng phải chết ở trên tay hắn sao?
- Hóa ra là hắn!
Hoàng Xạ lập tức tỉnh ngộ, hung tợn nhìn chằm chằm Lưu Cảnh đi xa, nắm tay chậm rãi xiết chặt.
.....
Lưu Cảnh chán chường lững thững mà đi, tuy rằng tùy ý có thể thấy được đám người túm năm tụm ba, nhưng tuyệt đại bộ phận người đó hắn không biết ai, cho dù gặp vài người quan viên Kinh Châu, hắn cũng không có nổi hưng trí cùng bọn họ nói chuyện phiếm.
Trong lòng của hắn luôn hiện ra một bóng hình xinh đẹp, không biết nàng hiện tại thế nào? Mắt thấy rất nhiều nữ quyến đều từ trong viện đi ra, nàng hẳn là cũng đi ra rồi!
Trong lòng Lưu Cảnh thở dài, bất kể kiếp trước hay là kiếp này, hắn chưa từng bị một nữ tử nào làm cho tâm thần không yên như hôm nay, giữa bọn họ có hiểu lầm nho nhỏ, Lưu Cảnh liền vội tìm cho được Đào Trạm, cùng nàng làm sáng tỏ hiểu lầm.
Hơn nữa hắn lo lắng nàng trong cơn tức giận trở về Phàn Thành, từ nơi này đi Phàn Thành phải đi qua một vùng núi, trên đường đi cũng không quá an toàn, nàng một nữ tử một mình, hơn nữa một phu xe tuổi già, không thể tự bảo vệ được.
Nghĩ đến đây, trong lòng của hắn càng thêm sầu lo, cứ đi loanh quanh ở bên ngoài, nhưng trên thực tế, hắn đang tìm kiếm từng sân, gặp tất cả nữ nhân trẻ tuổi hắn đều phải nhìn kỹ một cái.
- Hiền chất!
Lúc này, phía sau bỗng nhiên có người gọi hắn, Lưu Cảnh quay đầu lại, không ngờ là Lưu Bị, bên cạnh là Quan Vũ.
Lưu Cảnh vội vàng thi lễ,
- Tham kiến hoàng thúc!
Lưu Bị cười tủm tỉm nói:
- Vừa rồi nghe Vân Trường nói gặp được ngươi, ta liền khắp nơi tìm kiếm, vừa lúc gặp ở đây, sao hiền chất lại một mình ở trong này?
- Hồi bẩm hoàng thúc, ta đang đợi một người bạn.
Lưu Bị vỗ vỗ bờ vai của Lưu Cảnh, thấy bốn phía không người, thấp giọng nói:
- Hiền chất là người thông minh, nên biết trong lòng ta rất cảm kích ngươi. Trận chiến Tân Dã lần này nếu không phải ngươi tận lực khuyên Châu Mục, khả năng ta đã chết ở trong tay Tào quân rồi.
Trong lòng Lưu Cảnh có chút kỳ quái, mình khuyên Lưu Biểu là việc rất bí ẩn, Lưu Bị làm sao biết được? Là ai tiết lộ bí mật, không thể nào là Thái Mạo, cũng không thể nào là Khoái Việt, chuyện này bị để lộ ý đồ Lưu Biểu mượn đao giết người, hai người bọn họ tuyệt sẽ không tiết lộ.
"Chẳng lẽ là....."
Lưu Cảnh bỗng nhiên nghĩ tới Lý Khuê, lúc ấy y cũng ở đó, tuy nhiên cuối cùng Lưu Cảnh cảm thấy hẳn là Lưu Kỳ tiết lộ, rất có thể Khoái Việt đem chuyện này nói cho Lưu Kỳ, sau đó Lưu Kỳ lại nói cho Lưu Bị, nếu như là vậy, vậy hiện tại Lưu Kỳ và Lưu Bị lại là quan hệ như thế nào?
Lưu Bị dường như hiểu được tâm tư của Lưu Cảnh, vừa cười nói:
- Chuyện này ngươi cũng đừng có nghĩ nhiều, ta sẽ không nói ra, nhưng ta muốn cho ngươi hiểu được trong nội tâm ta cảm kích, nếu tương lai hiền chất có gì cần Lưu Bị ta hỗ trợ, cứ mở miệng, ta sẽ đem hết toàn lực tương trợ.
- Tạ ơn ý tốt của hoàng thúc, kỳ thật việc hoàng thúc chấp thuận Tử Long huynh và Quan Bình tới cứu ta, phần nhân tình này ta cũng đã nợ rồi.
Lưu Cảnh hiểu rõ trong lòng, nếu đêm hôm đó Lưu Bị không đáp ứng, Triệu Vân và Quan Bình tuyệt đối sẽ không tại thời khắc nguy hiểm nhất mà xuất hiện.
Phải nói quả thật hắn thiếu Lưu Bị một phần ân tình, mặc kệ Lưu Bị là xuất phát từ cái gì suy xét.
Còn có Quan Vũ, y chấp thuận Quan Bình xuất kích, việc này kỳ thật cũng là một phần ân tình, hơn nữa là ân tình chân chính.
Nghĩ vậy, Lưu Cảnh cảm kích nhìn sang Quan Vũ. Quan Vũ lại thản nhiên cười, ánh mắt nhìn hắn.
- Hiền chất kiến thức cao xa, không biết hiền chất có đề nghị gì cho ta?
Ánh mắt của Lưu Bị chân thành nhìn chăm chú vào Lưu Cảnh.
Lưu Cảnh trầm tư chốc lát nói:
- Kỳ thật ta đề nghị hoàng thúc hẳn là nên cùng bá phụ lui tới nhiều hơn, rất nhiều chuyện đều là vì hiểu lầm mà sinh ra, phương bắc có đại quân Tào Tháo nhìn thèm thuồng, song phương nên chân thành đoàn kết, cùng chống chọi với Tào quân.
- Ngươi nói không sai, rất nhiều chuyện quả thật vì hiểu lầm mà phát sinh, mặt khác, ta nghĩ khuyên Châu Mục nhân cơ hội đánh chiếm quận Nam Dương, ngươi cảm thấy khả năng Châu Mục đồng ý nhiều bao nhiêu?
Lưu Bị lại hỏi dò.
Lưu Cảnh tuy rằng tuổi trẻ, nhưng không ngờ hắn có thể thuyết phục được Lưu Biểu xuất binh viện trợ mình, hơn nữa có thể nhìn thấu chiến lược ý đồ của Tào Tháo, tầm nhìn này làm người ta không dám coi thường. Lưu Bị cảm thấy Lưu Cảnh dường như hiểu rất rõ tâm tư của Lưu Biểu.
Lưu Cảnh như cười như không nói:
- Chuyện này ta khó mà nói, tuy nhiên hoàng thúc có thể đi nói chuyện với huynh trưởng Kỳ công tử một chút, y hẳn là hiểu rõ ràng hơn so với ta.
- Ta hiểu được, đa tạ Cảnh công tử, sẽ không quấy rầy Cảnh công tử cùng nhóm bằng hữu nữa.
Lưu Bị cười có chút xấu hổ, y biết Lưu Cảnh đoán được quan hệ của y và Lưu Kỳ, nên cũng không muốn hỏi nhiều, liền cười chắp chắp tay, cáo từ.
Lưu Cảnh nhìn y đi xa, lắc lắc đầu, trong lịch sử Lưu Bị cũng không hề đi tấn công Uyển Thành, hẳn là ý nghĩ này sẽ bị Lưu Biểu cự tuyệt, mình không cần phải tham dự vào việc này.
Đánh xong chiến dịch Tân Dã về sau, Lưu Cảnh tự ngộ ra một vấn đề, Lưu Biểu sắp dùng mình rồi, dưới tình huống như vậy, hắn phải tận lực ít tiếp xúc với Lưu Bị, để tránh xảy ra vấn đề phức tạp.
Hắn rất rõ ràng tâm tư của Lưu Biểu, người Lưu Biểu kiêng kị nhất, đầu tiên đó là Lưu Bị, tiếp theo mới là hai nhà Thái, Hoàng tay cầm quân quyền, nếu không ông ta đã không trừng phạt Trương Doãn như vậy.
Lúc này, Lưu Cảnh thấy một đám nữ quyến từ một Nguyệt môn đi ra, trong tay cầm cành hoa, trong lòng của hắn khẽ động, bước nhanh về hướng Nguyệt môn.
......
- Cửu nương, nơi này là Hải Đường viên, tổng cộng có tám mươi mốt gốc cây hải đường, vào mùa xuân muộn, ta thích nhất tới nơi này ngắm hoa.
Hoàng Nguyệt Anh và Đào Trạm vai sánh vai, chậm rãi dạo bước ở trong khu vườn hoa hải đường đua nhau khoe sắc màu, thưởng thức cả vườn hoa hải đường nở rộ đẹp đẽ.
Hoàng Nguyệt Anh nhìn cánh hoa hải đường rơi lả tả, không khỏi thở dài một tiếng,
- Đáng tiếc ngươi vẫn tới chậm vài ngày, nếu ngươi đến sớm vài ngày, khi đó đang là thời điểm hoa nở đẹp nhất, quả thực đẹp rực rỡ không sao tả xiết, tràn ngập trước mắt.
- Ta cũng rất thích hải đường bây giờ mà!
Đào Trạm chắp tay sau lưng, hé miệng cười nói:
- Cánh hoa rơi lả tả, nghiền nát thành bùn, càng có một loại vẻ đẹp sầu thảm cuối xuân.
- Ngươi mới bao nhiêu tuổi mà cứ làm ra vẻ như vậy, vừa rồi đánh đàn cũng giống như vậy, tràn đầy ý cuối thu, ta hỏi ngươi, có phải ngươi sắp gả cho một lang quân mà ngươi không thích hay không, cho nên ngươi mới lòng mang bi thương?
Hoàng Nguyệt Anh cười hỏi nàng nói.
- Không thể nào, cái vị lang quân kia của ta còn không biết ở phương nào?
Nói tới đây, mặt Đào Trạm lại hơi đỏ lên, trong đầu hiện ra một thân ảnh cao lớn.
Trong nội tâm nàng thầm nghĩ,
- Không biết người này hiện tại đang làm cái gì?
Lúc này, một nha hoàn chạy tới, vẫy tay với Hoàng Nguyệt Anh,
- Cô nương!
- Chuyện gì?
- Lão gia và phu nhân bảo cô nương đi qua một chút, có chuyện trọng yếu muốn nói với cô.
Trong lòng Hoàng Nguyệt Anh hồi hộp, nàng biết tám chín phần mười là có liên quan đến hôn sự của mình, vội vàng nói với Đào Trạm:
- Cửu nương, lúc nữa ta sẽ đến tìm ngươi.
- Ngươi đi đi! Bên cạnh không ai nói nhiều nữa, một mình ta vừa lúc tự tại ngắm hoa.
Hoàng Nguyệt Anh chẳng quan tâm trêu đùa cùng nàng nữa mà vội vàng đi, dưới hoa hải đường chỉ còn lại có một mình Đào Trạm, nàng chắp tay sau lưng đi lại giữa vườn hoa, thỉnh thoảng cúi đầu, cẩn thận nghe tiếng hoa du dương.
Nàng vòng một chỗ ngoặt, đi đến trước một bụi hoa hải đường khác, hoa nở tươi tốt, cành hoa rủ xuống đất, che thân thể của nàng, lúc này, một nam tử trẻ tuổi đang mặc quân phục từ bên cạnh đường nhỏ đi tới, hết nhìn đông tới nhìn tây tìm người.
Đào Trạm đẩy ra cành hoa đi ra, lại vừa lúc mặt đối mặt với hắn.
..