- Trang chủ
- Nữ Phụ, Anh Yêu Em
- Chương 25: Gặp gỡ hiệu trưởng
Tác giả: Daisy Kara
Hiệu trưởng??? Lâm Khiên
Đầu óc của Phạm Ngọc Ly đã bị đình trệ gấp và không thể nào dung nạp lượng thông tin mình vừa mới nghe được
Nam chủ kêu mình tới làm gì? Mình cũng chưa bao giờ gặp anh ta? Sao một đống phiền phức vậy nè
“ Mèo con, em mau... “
Nam Phong Dạ còn chưa nói xong thì cô đã chạy mất. May nhờ có hắn nhắc thì cô mới nhớ mình nên lên phòng hiệu trưởng gấp
Đứng trước phòng hiệu trưởng, cô cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu xám tro
đến mức thất thần. Thật ra thì cô đang suy nghĩ là mình nên gõ cửa hay
là có hành động khác vì Lâm Khiên là một nhân vật bí mật, hắn luôn không xuất hiện ở bất cứ đâu nhưng hôm nay bỗng nhiên hắn lại thông báo muốn
gặp cô, tinh thần của cô không tự chủ được mà kích động
Trái tim
nhỏ đang không ngừng đập thình thịch...thình thịch... thì bỗng nhiên từ
bên trong cánh cửa vang lên giọng nói yếu ớt làm người nghe sinh ra
thương cảm
“ Vào đi “
Nghe giọng nói giống như người sắp chết phát ra từ cánh cửa phòng hiệu trưởng mà lòng cô thoáng chốc kinh hãi
Lấy cánh tay mình, cô đẩy nhẹ cánh cửa gỗ với nhiều hoa văn phức tạp. Bên
trong cánh cửa đó là một thế giới mới, căn phòng trang trí rực sáng với
nhiều chùm đèn pha lê được treo lên trên cao, một chiếc bàn tròn rộng
với chất liệu mài mòn, lại có một chiếc ghế cùng chất liệu đặt kế bên đó
Trên bàn là nhiều cặp văn kiện, chỉ nhìn thấy chồng văn kiện đó
thôi cũng đã thấy rất mệt mỏi rồi, phía trên chiếc ghế cạnh bàn là một
người con trai ngồi ngay ngắn, ánh mắt thì nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm
vào cô kể từ lúc cô bước vào
“ Lại đây “
Bây giờ trông hắn rất yếu ớt, mặt không còn huyết sắc, còn đâu hình tượng mạnh mẽ, điển
trai mà tác giả đã miêu tả cho hình tượng của Lâm Khiên. Bây giờ thì cô
đã chân chính hiểu rõ cái gì là đừng tin hoàn toàn vào tiểu thuyết
Vừa suy nghĩ cô cũng vừa bước lại gần chiếc bàn của hắn
“ Chào hiệu trưởng “ Cô cuối gập người 90° chuẩn mực chào hỏi hắn
“ Ừm...” Hắn thấy cô chào hỏi thì gật gật đầu sau đó lại bồi thêm một câu
“ Em là Phạm Ngọc Ly “ Giọng nói mềm nhẹ cộng thêm nét yếu ớt làm cho hắn càng thêm khác lạ
“ Vâng “
“ Tôi là Lâm Khiên, em có thể xem tôi như một người thầy bình thường trong trường mà cư xử tự nhiên “
“ Vâng ạ “
“ Tôi có một số việc cần thảo luận với em, mời em ngồi “ Sau khi cô đã ổn định trên chiếc ghế đối diện hắn thì hắn lại nói tiếp
“ Thành tích học kì vừa qua của em rất tốt nên tôi muốn em làm người đại
diện của trường chúng ta đi tham gia cuộc thi Toán Thế Giới “
“
Em phải biết rõ một điều rằng, trường của chúng ta yêu cầu điểm rất cao
nhưng em đã có thể đủ điểm để trở thành người đại diện của trường. Khi
muốn em làm người đại diện của trường thì tôi đã có tính toán tất cả,
nếu em giành được giải của cuộc thi này thì không những trường của chúng ta càng được nâng cao về mặt trình độ, mà cổ phiếu của công ty ba em
cũng sẽ tăng nhanh, đây là một cuộc làm ăn có lợi cho cả hai bên “
Hazz sao cô thấy mình bị vụ lợi vậy nè, thương nhân đúng là thương nhân làm
việc gì cũng phải có lợi cho mình. Nhưng hắn nói cũng rất đúng, nếu tin
tức con gái của tập đoàn Phạm thị tham gia vào một cuộc thi lớn tầm cỡ
thế giới thì nó sẽ mang rất nhiều lợi ích đến với công ty, nghĩ thế cô
liền đồng ý với hắn
“ Vâng, em sẽ làm tốt “
“ Được rồi, tôi sẽ sắp xếp người cùng em ôn bài để giúp em đạt thành tích tốt “
“ Em xin phép “ Một lần nữa cô gập người 90° chào hỏi hắn. Bước ra khỏi
phòng hắn thì cô mới dám thở phào một hơi, thì ra hắn tìm cô chỉ là vì
chuyện này thế mà làm cô hết hồn
Khi cô đã thở xong thì cũng vừa
khéo tiếng chuông vào học vang lên, cô đã bước vào lớp mà vẫn không trốn thoát nổi cái ánh nhìn săm soi của tất cả mọi người. Người ta thường
nói miệng dư luận rất đáng sợ, khi bạn đang trên đỉnh cao của thế giới
họ sẽ không tiếc một lời khen bạn nhưng khi bạn đang đứng ở cuối vực
thẳm thì họ sẽ không tiếc lời gièm pha để bạn ở trong một thảm cảnh vô
cùng ác độc nào đấy. Bây giờ thì xem như cô đã chân chính cảm nhận được
Mặc kệ bao ánh mắt săm soi, cô yên vị ngồi vào chiếc ghế của mình không mảy may bọn họ nghĩ gì. Hôm nay có tiết học ngoài giờ, thường thì những
tiết này các cô thầy sẽ cho bọn học viên làm bài tập, nhưng bỗng nhiên
không biết làm sao mà hôm nay bọn cô sẽ phải thảo luận chung với nhau
dưới sự gán ghép của các cô thầy
Giọng của cô Ngữ Văn nhẹ nhàng truyền đến bên dưới như tuyên án một cái gì đó từ bọn học viên đang ồn ào ở dưới
“ Phan Như Hoa - Mai Quốc Đạt “
“ Nguyễn Yên Thi - Lê Trọng Quân “
“ Từ Gia Nghi - Hoàng Đình Phong “
...
“ Phạm Ngọc Ly - Ngô Gia Hưng “
Xong rồi, cô thế nào mà lại bị sắp xếp cùng với một người có thể coi là đàn
anh của trường đây. Người này chính là điển hình của những học sinh quậy phá, học không tốt, còn nhiều lần vi phạm nội quy của các thầy cô đưa
ra nữa
Nhìn nhìn cái người đang bước tới bàn cô, không chút để ý
nhìn cô mà ngồi xuống gác chân lên bàn thì cô bỗng thấy rất ngứa mắt à
nha
Vì để thuận tiện trong buổi thảo luận này mà lớp A đã chuyển xuống một phòng khác có bàn đôi để giúp mọi việc diễn ra dễ dàng
Trên bảng cô giáo đang không ngừng diễn thuyết để các học viên có thể nắm
bắt rõ về chủ đề mà mình sẽ lựa chọn để trình bày, cô giáo chỉ có khoảng 15 phút để diễn thuyết, phần còn lại thì đành xem năng lực của từng học viên và cách hợp tác của từng nhóm
Cô đang không ngừng chăm chú
vừa nghe cô giáo giảng vừa ghi ghi chép chép những tài liệu mà cô cho là cần thiết, chép đến phân nửa đoạn thì cô bất đắc dĩ mà quay sang người
ngồi kế bên mình
“ Ê nè, sao cậu không ghi chép cái gì thế hả “
Sự thật chính là như vậy, cô rất chăm chăm chú chú, còn cậu ta thì cứ
ngồi nhìn chằm chằm cô ghi chép chứ không có vác thân vàng ngọc của mình mà động vào cây bút
“ Tại sao tôi phải chép “ Cậu ta trả lời cô với giọng nói hách dịch mà rất xem thường
“ Nếu cậu không chép thì chúng ta lấy gì để làm tài liệu “
“ Không phải cậu chép rồi sao “
“ Chúng ta rõ ràng là cùng một nhóm nhưng tại sao một mình tớ chép chứ “
Cô nói bằng giọng rất chắc chắn và không cho cậu ta thừa một cơ hội nào
để phản bác
Những tưởng cô sẽ làm cho cậu ta chăm hơn, chịu ghi
chép thì một giọng nói dịu dàng vang lên đánh thẳng vào đầu óc loạn nhịp của cô
“ Phần diễn thuyết đến đây là kết thúc “
Một câu nói dịu dàng và nhẹ nhàng như vậy thôi nhưng nó làm cô tan nát cõi lòng và đứt từng đoạn ruột
Buổi thảo luận của cô hôm đó rất thảm, đề tài còn chưa định liệu, tài liệu
để cung cấp cho ý tưởng thì vẫn lưng chừng, thể lệ không được phạm phải
cô cũng chả rõ, lại gặp phải một tên dở dở ương ương cùng bàn thảo luận
thì tác giả chỉ kết luận được một câu : thảm trong thảm